Tôi và em rất quen mà rất lạ
Bởi tâm hồn hai đứa rất khác xa
Hồn tôi như là mây trời phiêu lãng
Hồn em như dòng sông nặng phù sa
Vậy mà sao trời lại kết duyên tơ
Cho hai mảnh khác nhau thành chồng vợ
Như đồng tiền có hai mặt chung lưng
Nên hai đứa chỉ cho nhau hững hờ
Em vẫn biết tôi còn yêu người ấy
Dù hững hờ nhưng chẳng đồi thay
Đường đời vẫn cùng tôi chung bước
Đắp xây mộng đời tay vẫn trong tay
Tôi không thể nói với em một lời
Một lời ân nghĩa , chỉ một lời thôi
Vì ý tình tôi chỉ toàn màu xám
Mà đời em thì mãi mãi xinh tươi
Thôi đành vậy ! ta hãy ru đời nhau
Lời ru cho nhau trong nghĩa ân sầu
Lời ru cho xót xa cả định mệnh
Buồn ! từ tuổi xanh đến lúc bạc đầu
Anh Phương:
"Những áng thơ sầu ta cho nhau , có tiếng
cười , nước mắt và cả nỗi đau "