VÒI VĨNH - THANH NGUYÊN
VÒI VĨNH THANH NGUYÊN Nếu anh có đến nhớ mang theo phong pháo hồng thật hồng dòn thật dòn cùng diêm quẹt Gọi mùa xuân còn thiêm thiếp dậy đúng sáng đầu năm Nhớ đứng sớm ngoài sân chờ xông đất Để khi mẹ lay thức giấc em ngỡ gặp Sơn Tinh dù anh đến một mình không quân lính Cô bé nào choàng tỉnh Mị nương hay em...? Nhớ nha! nhớ đừng quên nếu anh có đến./.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2013 01:30:48 bởi hcm_bluerose >
MỐI TÌNH ĐẦU THANH NGUYÊN Nhớ ngày nào anh nói yêu em Lời của gió - dịu dàng và êm ái Câu nói ấy dù còn nghe lặp lại Vẫn không ai như anh nói ...lần đầu Mối tình như ca dao Trong sáng màu cúc trắng Là nhánh hoa đầu tiên anh Tặng Là nhánh hoa em đem vào mơ Len lén nụ hôn ngây thơ Chút buồn vui bâng quơ Chút vu vơ hờn giận Nhớ lần đầu tiên em vụng về đánh phấn Anh bật cười khi áo dính son môi... Chắc là trăm năm cũng chỉ vậy thôi Chưa tính nổi giá trả cho hạnh phúc Nên quà tặng sớm trở thành kỷ vật Chia tay mà không biết trách gì nhau Ngày em mặc áo cô dâu Tưởng kỷ niệm tất cả đều yên ắng Khi chú rể trao bó hoa cúc trắng Chợt nhớ anh Hỡi gió...mối tình đầu./.
RỒI CÓ NHỮNG NGÀY ĐÀO KHÁNH HƯƠNG Rồi đến bao giờ anh lại thấy hình anh trong mắt của một người sông thương, bến nhớ, thuyền mong đợi dòng nước vô tình vẫn chảy xuôi Nhớ lắm chiều nay em nhớ lắm một hoàng hôn nhớ một hoàng hôn một chiều mưa nhớ chiều mưa ấy buồn lại buồn thêm những nỗi buồn Chiều ấy lá rơi vàng trước ngõ bâng khuâng mơ thấy bóng ai về heo may đừng lạnh lòng ta nữa nắng đã vương buồn những lối quê Rồi có những ngày ta nhớ nhau như mùa trầu biếc nhớ mùa cau hai phương trời thẳm hai tâm sự như một trường giang chẳng có cầu!
KHI CÔ BÉ KHÔNG THÍCH BÓNG ĐÁ XEM NGƯỜI YÊU ĐÁ BÓNG THANH NGUYÊN Chắc anh ngỡ em ở nhà xem ti-vi thay vì thu mình ở một góc khán giả nào đấy Dĩ nhiên là anh không thể thấy được em, đang ngồi đây lấy báo che đầu và mút kem nhìn anh khởi động Trời thì nóng ơi là nóng em tội nghiệp lớp cỏ mịn trên sân và hai mươi cầu thủ đầu trần mà tội nghiệp nhất vẫn là anh đấy Hiệp một bắt đầu người lô xô chạy em lại tội nghiệp quả bóng và đôi chân anh Chọc khe, làm bàn...những động tác quá nhanh khiến em chóng mặt Chả trách anh cứ lắc đầu nhăn mặt cứ luôn trách em vô tâm chẳng biết thế nào là phạt góc, phạt đền chẳng hiểu thế nào là ném biên, việt vị... Ôi cái môn thể thao mà anh mê túy lúy cứ làm khổ em luôn! Em ngây thơ chỉ biết ví quả bóng tròn Giống như quả bóng bay mà em hay thả Chỉ biết thương anh mỗi khi sắp ra sân mà trời lại mưa tuôn nắng nhả Không phải lo cho trận đấu mà vì sợ anh đau! Cái sân cỏ thênh thang nhìn thôi em đã thấy nhức đầu sao anh chạy được nhiều vòng đến thế! Có tiếng còi trọng tài... một cầu thủ vừa bị lấn té đang được dìu ra ngoài - em nhận ra đó là anh đã nói mà, ai bảo chạy nhanh! Tiếng còi lại vang lên bảo tan hiệp một Phải rất khó khăn em mới đọc được bảng tên hai đội banh viết tắt, tỉ số nghiêng về phía đội của anh Trên khán đài B em cứ bâng khuâng... 10 phút giải lao có kịp cho anh băng bó? Nhìn quanh, em chợt thấy mình bé nhỏ lọt thỏm vào cái thế-giới-của-anh cái thế giời mà sức lực và trí tuệ mỗi người căng thẳng như một quả banh mọi toan tính quẩn quanh trong tiếng cười sảng khoái Kìa, anh lại theo đội hình vào sân bãi và vẫn tận tình chơi trọn hiệp hai. Tự dưng em cổ vũ vỗ tay nồng nhiệt như một người ghiền bóng đá. (1978)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2013 01:27:52 bởi hcm_bluerose >
TIỄN ĐƯA PHẠM SĨ SÁU Sáng nay tiễn anh lên đường Em không chải tóc trước gương Sợ đôi mắt mình hoe đỏ Vướng chân anh nơi chiến trường Sáng nay anh đi, anh đi Xa cách không là biệt ly Mà sao lòng em thổn thức Nói gì với nhau, nói gì Sáng nay anh rời thành phố Bình minh mưa trong sắc đỏ, Bao người đi trăm hướng đường Riêng anh lên đường về đó. Em xin làm ngọn cỏ Bên anh xanh mát một vùng Dẫu nắng khan và khô gió Vẫn mượt mà xanh thủy chung Một mình anh ra biên giới Hôn em, anh hôn ngập ngừng Như hôn lần đầu bối rối Anh lại trở thành độc thân Tiễn đưa lần nào cũng vội./.
HOA GẠO VÀ HẠT GẠO PHẠM SĨ SÁU Tháng Ba hoa gạo đỏ Bay theo chiều gió đưa Lác đác từng sợi mưa Rơi trong đêm thầm lặng Hoa gạo tươi hơn nắng Nỗi lo gạo- màu chì Giáp hạt bước chân đi Ra đồng mong lúa trổ Tháng Ba hoa gạo đỏ Hoa xoan vương sắc buồn Nắng đầy trời, nắng tuôn Cố xua tan giá lạnh Bao giờ nỗi lo cạn Hoa gạo sẽ đẹp hơn Tháng giáp hạt không còn Nỗi lo về hạt gạo Bắc Ninh, tháng 3-1987
ĐỒNG BÓNG LÂM XUÂN THI Hỡi những vong hồn Sống khôn thác thiêng Vất vưởng trăm miền Theo lời ta về đây tụ tập Người áo mão cân đai - kẻ không manh chiếu đắp Anh hùng hay tục tử cũng loay hoay Trong cuộc chơi này... Ta muốn mượn chút danh xưng hiển hách Ta muốn mượn chút oai linh thần thánh Trong những điều ngạo mạn kia Ta muốn nhắc đến tên đất nước..., và những lân quốc Như một kẻ chào đời không biết rõ mẹ cha Lòng đầy mặc cảm... Ta muốn nói lên những điều có thực Về những người đã khuất Hỡi những vong hồn Hãy hiện ra bạc nhược Những vì vua và những bậc danh nhân Những hoàng tử và các công nương Những kẻ tầm thường Những người chết không làm nên đại cuộc... Ta muốn thử bày ra một trò ma thuật Chút ồn ào cho xao động nhân gian...
CẢM NHẬN LÂM XUÂN THI Em đi như chạy Ngang qua đường này Vừa có việc gì Xảy ra đầu đây... Em đi như chạy Xanh xao mặt mày.... Em đi như chạy Nên con đường dài Con đường không muốn Giúp dùm một tay Em đi như chạy Nên đôi vai gầy Vai buồn không muốn Giữ giùm thơ ngây Em đi như vậy Ngang qua lòng này Ai buồn hơn ai...
BÀY TỎ TÔN NỮ THU THỦY Những cơn mưa đã khác Khi còn dai dẳng trong ta bao con đường lầy lội Biển đã khác Khi ta bắt gặp những mảnh vụn con thuyền Bài hát ấy đã khác Khi ta từng lãng quên Vầng trăng đã khác Khi nỗi tỉnh táo trong ta đã trở thành đắng cay Ngọn lửa đã khác Khi ta quá vội vàng với bếp lửa mỗi ngày Nhưng anh của em Mọi điều cùng anh Không khác Tôn Nữ Thu Thủy - 1988
TRƯỚC ĐỀN ĂNG-CO PHẠM SĨ SÁU Dù đã đi suốt rộng dài Chùa Tháp Dành những năm tháng trai trẻ đời mình Cho Campuchia hồi sinh Tôi cũng chưa thể hiểu hết đất nước nầy Khi lại đứng trước đền Ăng-co Vát Những cơn gió dịu mát Kéo về từ cánh rừng vây quanh - cái nền xanh tôn lên những đường nét công trình Bao nhiêu người thợ tài hoa đã âm thầm yên nghỉ Tạo nên đế đô của một thời thịnh trị Để bây giờ Ăng-co được công nhận là kỳ quan Và để cho đền đài kia không còn là nơi tự do sinh sôi của dơi của chuột Bao đồng đội tôi đã ngã xuống giữa rừng Những người thợ già sắp xếp lại tượng thần bằng đôi tay cung kính Hàng nghìn cô Áp-xa-ra những vệ binh bằng đá trong đền Và tôi, một người lính Các nàng muốn nói gì cùng tôi mà tha thiết cái nhìn. Chắc đất nước Khơ-me từ nghìn xưa đã ấm no Nên hàng nghìn Áp-xa-ra trong đền không cô nào yếu ốm Bất chợt tôi nghĩ đến những nàng Kiều, cô Tấm Chỉ sống trong dân gian, không được ở đền đài Chưa có phù điêu tạc dáng những chàng trai Đi giữ nước mà mang trong lòng nhớ nước Bao thế hệ hành quân ra phía trước Có thế hệ nào giữ nước từ xa không? Câu hỏi làm tôi thổn thức nỗi lòng Càng thổn thức khi đứng trước đền Ăng-co Vát Người Khơ-me xưa hẳn đã từng vược qua cơn khát Để đưa những khối đá vô tri từ Đăng-rếch về đây Và hôm nay, đồng đội tôi lội ngược rừng miền Tay Đến An-lung-veng, hồ Âm-pin, Tà-xanh, Xầm-lốt Đồng đội tôi đã đi cùng cơn khát Thấy hạt nước mùa khô Campuchia là giọt máu của đời Và dòng sông Xiêm-riệp ơi! sông có biết những dòng sông mồ hôi chảy trên vai ngươi lính những dòng sông yên tĩnh những dòng sông chiến chinh Là con người ai cũng muốn sống tự do Sao hàng nghìn Áp-xa-ra trong đền chỉ có hai cô cười phô hàm răng rất đều và đẹp Những ánh mắt sắc như ánh thép Mà sao để Ăng-co lạc mất giữa rừng già Hơn nửa nghìn năm sau nhân loại mới tìm ra Dẫu có dành hết cuộc đời sống ở Campuchia Tôi cũng chưa thể hiểu hết đất nước này Khi lại đứng trước đền Ăng-co Vát Xiêm Riệp, tháng 12 - 1984
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: