HOA CỎ TƯƠNG TƯ - CAO THOẠI CHÂU
HOA CỎ TƯƠNG TƯ CAO THOẠI CHÂU Tôi ngồi lại sau khung cửa khép Người đi rồi tay nhỏ giấu trong thư Để mấy năm trời tôi vẫn đọc Thuộc lòng hương thoảng ngón tay xưa. Chiếc phong bì nhỏ không bền được Thời gian làm rách một đôi nơi Tôi lấy hồn tôi làm miếng vá Trăm năm nguyên vẹn trái tim người. Người đi từ thuở không về lại Hoa thì nhiều nhưng thấy gì đâu Trời rộng bao nhiêu, không thấy được Bởi vì ta đã trốn trong nhau. Người ẩn náu trong những lời tôi viết Hoang đường mà chắc biết bao nhiêu Phút giây nhỏ cháy lên niềm hạnh phúc Và tro than mặc sức chảy qua cầu. Người ở lại, tôi van người ở lại Sông có van con nước chảy bao giờ Để mùa xuân con chim tập hót Hoa cỏ thơm lừng hoa cỏ biết tương tư.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2013 19:44:25 bởi diên vỹ >
EM LÀ NGƯỜI PHIÊN DỊCH CỦA ĐỜI TÔI Chiều lên xanh những nốt dương cầm Sóng sánh trong mắt người yêu dấu Vời vợi xa hồn tôi không bến đậu Chỉ thấy nặng lòng vời vợi nhớ thương em Tôi đang nghe giữa cuộc đời buồn Tiếng em thấm vào hồn tôi thơm thảo Giai điệu ấy làm sao tôi hiểu Khi không lời phiên dịch của riêng em Đêm nằm nghe chớp bể mưa nguồn Ánh chớp giật mưa rừng bão biển Lòng tôi đấy khi không nổi sóng Giữa bốn bề đá dựng chênh vênh Tôi đi chưa hết tháng năm buồn Mưa và nắng ở hai đầu tít tắp Tình em cho nồng nàn như nước mắt Và ngậm ngùi day dứt nợ đời nhau Đêm nằm nghe cơn gió qua cầu Tôi mơ thấy mênh mông những nước Tiếng róc rách không sao ngủ được Khi thiếu lời phiên dịch của riêng em. Cao Thoại Châu
ĐÊM NGỦ BỤI Ở NHÀ THỜ ĐỨC BÀ Bốn mươi năm tôi trở về đây Đứa bé ngày xưa ngủ dưới chân Người Maria, trái tim Người còn đọng lại Một thời thơ dại của riêng tôi Đứa bé qua đêm với bầy se sẻ Bầy chim không ngủ sớm bao giờ Thao thức từ đầu hôm tới sáng Vỗ hoài không thấy một cơn mơ Đứa bé nằm trên tờ báo cũ Như nằm trên tấm thảm bay xa Ngày lang thang đêm xuống không nhà Sự sống tự nhiên thành phép lạ Từng ấy năm kẻ ở xa về Ngủ bụi trong căn nhà Đức Mẹ Vòm mái cuốn cong như vòng nghiệt ngã Thuở xưa buồn tôi tự dắt tôi đi Lại thức sớm theo người đi lễ sớm Ngọn đèn nhà Chúa thật cô đơn Nhớ da diết tiếng xe thổ mộ Đêm đã buồn lóc cóc lại buồn hơn Từng ấy năm chớp bể mưa nguồn Cuốn theo tiếng ngựa thồ mất hút Tôi trở về đây đầu đã bạc Sự yên bình đừng hỏi có hay không Cao Thoại Châu
ẤM LỬA QUÊ NHÀ Sương trắng quê người năm cùng tháng tận Ngày lang thang đêm xuống cực vô ngần Trái tim thắp lên thành ánh sáng Ngày làm mặt trời đêm xuống giả con trăng Đường phố ơi chiều nay hoa tuyết Rợp trời bay tê cóng bước xa nhà Có cơn đau xé từng khúc ruột Ai hiểu lòng thương tưởng đứa con xa Đất đâu phải nơi nào cũng thế Gió đồng thơm khác gió kinh thành Đêm đêm về cầu thang gác trọ Kẻ xa nhà cháy khát nước sông trong Từng ấy năm ngậm ngải tìm trầm Và bao đêm nghe rùa kêu đá nổi Trăm giây phút ngoái đầu trở lại Thương vô cùng sợi khói quê hương Từng phút từng giây dài ra đằng đẵng Ta đi tìm không thấy cả trong mơ Trong khổ tận thành đứa con bé bỏng Được hân hoan úp mặt xuống quê nhà Là đất trời hóa thành da thịt Là hương trong da diết tấm thân người Là những phút những giây dài nhất Ngày vô cùng hạnh phúc đứa con rơi. Cao Thoại Châu
MẶN LÒNG VỚI BIỂN Tà áo lục em đan màu lá rối Trời tương tư không đợi đất xoay vần Biết phù sinh sao em còn khóc So làm gì bạc thếch áo phong sương. Đang khi nghe sóng vỗ trong lòng Kẻ thất chí nằm phơi trên cát Thẩn thơ đếm cát bao nhiêu hạt Như biển đầy bao nhiêu hạt, bao nhiêu. Và đang nghe biển hẹn trong chiều Gió cũng hẹn cho thêm vị mặn Đôi tình nhân uống đời nhau trước biển Môi nồng lấp lánh đại dương đêm. Tôi về đây áo vũ cơ hàn Trả son phấn cho đời kép hát Trả ngôi vua, giã từ lục lâm trấn lột Trả đoạn trường trả hết vinh hoa Hết lưu vong giả sử tôi về Em có mặn kẻ hành nhân kiêu bạc Thanh kiếm cụt, vai sờn áo rách Nửa đời cười theo ý của người ta. Cao Thoại Châu
QUÁN CỦA NGƯỜI TÊN V. Đường sinh tử một vòng chưa khép Tạt vào đây quán trọ đời em Rót cho tôi chai nào cay đắng nhất Hồn tôi là một chiếc ly không Mái quán em tường xiêu giấy lợp Hào phóng đời cho mượn ánh đèn Tôi sẽ thắp giùm em thêm chút nữa Dẫu chỉ là đom đóm trong đêm Bàn ghế nhựa làm sao rơi loảng xoảng Rừng ở đâu cho phá đá cưa cây Em chỉ cho mượn tạm chiếc ly này Không cho đập lấy gì phóng đãng Chủ quán ơi, hôm nay ngày tháng mấy Nhân loại trừ tôi còn lại được bao người Mái quán em thành trời cao vời vợi Để cái nền làm vỡ chiếc ly rơi Trăm cơn sầu đang đổi cơn say Tôi đốt quán, em đừng buồn tôi nhé Mở giùm tôi chai nào cay đắng nữa Ly vỡ rồi cứ đổ xuống thân tôi Cao Thoại Châu
LĂN TRẦM NỖI NHỚ Tôi nhớ người cho hết mùa đông Mùa của loài chim đi trốn tuyết Không thấy lạnh vì cơn gió bấc Mà tê lòng vì cái rét bên trong Hết mùa đông tôi ngồi tôi đợi Loài chim về trả lại phương Nam Một chút ấm trên cành sai trái Nặng bằng nỗi nhớ của tôi không Tôi nhớ người và tôi hiểu mùa đông Của xa cách không có kỳ có hạn Và bởi thế tôi thành lúng túng Cả tâm hồn, ê ẩm cả tay chân Nhớ thương người sông nước trẻ thêm hơn Không vội vã tìm đường ra biển Qua mỗi bến nhận thêm lời hò hẹn Cảm lòng đời sóng gợn lăn tăn Tôi vẫn biết, giả như người cũng biết Mùa xuân không đoàn tụ thực bao giờ Mưa rắc bụi cũng đủ làm cho ướt Cuộc tình nuôi bằng nỗi nhớ thương xa Cao Thoại Châu
GIẢNG THƠ NGUYỄN TRÃI Nhi nữ theo chồng, kẻ sĩ vô bưng Cây vẫn lớn chậm rì, cây chẳng biết Những tay thợ tài hoa nhất nước Chưa xẻ cây lấy gỗ dựng ngai vàng Nhà Lê vào đời với một thanh gươm Chất thép sáng ở trong đầu kẻ sĩ Những con đường đi vào lịch sử Có bao giờ chấp nhận lối đi cong Đất nước cưu mang trăm ngọn bút thần Chất thép sáng ngời hơn chất thép Tự bên này qua bên kia trang sách Biết bao lần ngựa nản chân bon Và đôi mắt ngàn năm đẹp thế Đôi mắt đưa đường ba họ ra đi Giây phút rũ bụi đường lịch sử Kẻ sĩ rơi đầu đau những trang thơ Đời vẫn nghe tiếng hồn vang động Tiếng thơ buồn vọng giữa canh khuya Nghiệp lớn sá gì trăm trang sách mỏng Tiếng lòng ai dễ chạm văn bia Và Nguyễn Trãi thôi làm Nguyễn Trãi Đất thương người đất hóa thịt xương Để đời cha tiếp xuống đời con Cứ như thế dịch Ức Trai thi tập Cao Thoại Châu
RẠNG ĐÔNG MỘT NGÀY VÔ ĐỊNH Trên con đường buổi sáng tôi qua Dăm chiếc quán cà phê mới hé Củi tí tách văng ra từng ánh lửa Khói nước bay trên nắp ấm la đà Trên con đường tôi mới đi qua Tiếng chổi sớm đang khua loạt xoạt Người phu quét đường thản nhiên nhìn vị khách Lóe lên không khác một âm thừa Rạng đông thường lắm cuộc đi xa Lạnh lắm cho những người đưa tiễn Kẻ vô gia cư ra đường thật sớm Chờ trăm hiu quạnh ở xa về Tiếng nước reo ánh lửa bập bùng Người chủ quán xõa tóc ngồi vô cảm Và tàn cây thản nhiên rơi xuống Những lá vàng và cả lá xanh non. Chiếc xe đò như bị đuổi sau lưng Chỉ vỏn vẹn có một người tài xế Gió thản nhiên rít qua hàng ghế Thản nhiên hồn bung hết cửa bao quanh Trên con đường nhân loại đi qua Thản nhiên ghé một ngày vô định Thản nhiên nhận một người như hắn: Khói nước bay trên nắp ấm la đà. Cao Thoại Châu
ĐÊM MƠ TRÊN SÔNG VÀM CỎ Cho tôi xin em nửa cơn buồn Nắng đang tắt ngoài kia em có thấy Cuộc sống đi không bắt đầu trở lại Nửa vui buồn ta có thể chia chung Lẽ thông thường bạc phận hồng nhan Lúc yếu lòng tôi cũng tin như thế Mắt hạt dẻ đầy thơ thiếu nữ Mời em lên thuyền tôi chở qua sông Trên thuyền tôi em có nghe không Tiếng đời vỗ đục trong róc rách Em có thấy ngọn đèn chài trên nước Thả lưới đi tìm những kiếp lưu vong Trăng đêm nay đâu phải trăng Tiền Đường Lẽ giản dị đây là sông Vàm Cỏ Đời còn thiếu của em nhiều món nợ Tiếng thơ buồn tôi thả trôi sông Mái tóc dài thôi em cứ buông May ngăn được cơn sầu vũ trụ Tôi sẽ thắp thơ tôi ngàn ánh lửa Đêm yên bình nghe sóng vỗ ru em Cao Thoại Châu
CHIỀU TIỄN BIỆT Chiều đạp xe ra bờ sông Em có thấy trong dòng nước chảy Chỉ một đám mây con Không đủ cho bóng mát Tôi đã gieo mà không gặt Mùa này vàng rụm nắng ban mai Mỗi con sông có một phần ưa chảy Cây bên bờ chết lặng chẳng về xuôi Tôi đưa tôi ở bến sông này Cây loay hoay đôi bờ nước rút Những bãi bùn non phơi Bóng nhẫy buổi trưa hè nắng gắt Tôi chờ tôi ở bến sông này Kè đá trầm ngâm không muốn nói Con đò đang ngủ gục Ốc bu đầy quanh phế tích thời gian Như lòng tôi Chờ em mà không đợi Đám lục bình Mang những chùm hoa tím về xuôi. Cao Thoại Châu
Dứt cơn mơ ta về với núi Thu xếp xong ta về với núi Một nơi nào xa thật là xa Ở đấy buổi chiều đi rất vội Ngủ trong hang khỏi biết đến căn nhà Ta trở lại với đời hoang dã Uống nước trong khe ăn lá cây rừng Giữa thiên nhiên cần chi tới lửa Lửa đốt lòng sầu khổ đã bao năm Khi nóng nực dìm mình trong suối Lạnh ta nhờ đất ấm ru thân Tiên hay Phật cũng chỉ cần như vậy Quên luôn đi khái niệm cơ hàn Lòai người hay làm mọi chuyện rối tung Về kết bạn với nai với hoẵng Đời hoang dã là đời đơn giản Quanh năm ăn uống, ngủ, hòa bình Biển coi thế mà dìm người xuống đáy Tước của nhau sự sống tự ông trời Người, coi thế mà không hơn như vậy Giết nhau xong còn vỗ tay cười Trở về rừng nói tiếng yêu đương Cho nó trong như tiếng ngàn tiếng suối Hết băn khoăn và hoài công ngóng đợi Khác cuộc tình ở dưới nhân gian Rất nôn nóng đợi ngày về với núi Nghe vi vu tiếng gió khe rừng Mọi thứ quanh ta thảy đều thánh thiện Và thánh thần bỗng hết thiêng liêng Rừng thâm u và núi non ơi Hết cơn mơ ta về, hãy đợi! Cao Thoại Châu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2013 22:11:19 bởi diên vỹ >
Buồn đại lục Biển còn đấy muôn đời hào phóng Xanh thẳm một màu trong hoàng hôn Vẫn đón ra khơi những cánh buồm Hình ảnh ngư ông và biển cả Vẫn tự nuôi những chuyến hải hành Ra khỏi buồn vui đã cũ Những ràng buộc đất liền , bao thứ nữa Bạc màu theo dấu thời gian Nuôi trong lòng tiếng sóng đại dương Gió biển mặn mà hơn gió đất Ra khơi cho thỏa lòng quẫy đạp Chung bầy đàn với cá tôm kia Đêm nằm mơ sóng vỗ vào bờ Sợ một ngày mòn như phiến đá Và cuối cùng em bỏ cuộc đi xa Tôi lên tàu một mình hai chiếc vé Em chối từ không nói chi thêm Thì biển còn chi nữa mà xanh Và loanh quanh những nhánh sông buồn Cũng ngẩn ngơ không thể nào tự chảy Tôi sẽ khởi hành trong đêm nay Trên bầu trời những vì sao rất ướt Trong sao đêm tôi cố tìm đôi mắt Cho cuộc hải hành không hoãn đến ngày mai Và con tàu rẽ sóng ra khơi Một hành khách không mang hành lý Anh ta đi bằng hai chiếc vé Dù con tàu nhả khói một làn thôi! Cao Thoại Châu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: