Trang tình thơ Lâm Quế
Lâm Quế 21.04.2013 16:19:40 (permalink)
0
ÁO CHIẾN BINH
 
Quên sao được người lính trẻ hiên ngang
Bộ quân phục bạc màu đường chinh chiến
Ghé nhà cháu một buổi chiều phai nắng…
 
Chú khen cháu hiền ngoan và dễ mến
Phép lần sau sẽ tặng cháu cành hoa.
Tiếng chú nói nghe êm trầm kỳ lạ
Cháu ngại ngùng, mắc cở ghê nơi
Làm ba nhắc: chú nói có nghe không
Sao không đáp, mắt nhìn đâu lơ đểnh?
Chú vội vàng, nhẹ nhàng chống chế
“thư thả nào, tại còn lạ mà anh”
Bỗng dưng hờn, lặng lẽ bỏ đi nhanh
Vào phòng vắng lệ lăn dài đôi má.
Tự dưng thế, không phải do ba mắng
Mà cháu khóc vì… vì chú đó biết không?
 
Thế rồi, ba cùng chú ra đi,
Cháu giữ lại chút tình chi câm nín?
Ảnh của chú được ba lồng khung kính
Cháu ưa nhìn ra ngẩn lại vào ngơ
Chú đâu biết cháu đã tôn thờ
Hính ảnh chú áo xanh, giày trận lớn.
 
Thư tiền tuyến ba viết rằng phép đến
Chú cùng ba về lại ghé thăm nhà
Chú có hứa đem hoa rừng tặng cháu.
Trông đợi mãi, cuối năm, sang tháng sáu
Cháu rộn ràng mặc áo tím hoa sim
Mẹ không biết, nhìn khen con chóng lớn
Xinh xắn dịu hiền, trong sáng dễ thương.
Lòng thầm kín nghe bao nhiêu nhung nhớ
Xuôi nguồn về  tô đẹp buổi chiều nay…
 
Vậy mà,
Trời xuống thấp chú đâu không thấy
Chỉ có ba: Lệnh! Khẩn cấp quân hành
Và vội vả ba biến nhanh khi ấy?!
 
Đỉnh núi ngàn mây, hải âu phi xứ
Bỗng đem buồn lam khói khắp không gian
Nặng gánh quê hương, trai hùng chí lớn
Thôi chú cứ đi miền cao gió bay…
 
Ai khiến cháu bỗng nhiên vương vấn
Bỗng nhiên đợi chờ trông áo chiến binh
Trận gió tình yêu trong thời chinh chiến
Chú sai hứa lệ rơi nhòa áo tím
Chú sai hứa lệ rơi nhòa áo tím!
 
67413
 
 
 
 
 
ẢNH  ẢO
 
Anh đừng ví mắt em là sao sáng
Rồi một ngày anh sẽ chóng quên đi
Mây kéo về sa sợi xám lê thê
Và em sẽ mù lòa, anh có biết
 
Xin đừng nói tình nồng cho em hết
Rồi mốt mai anh lấy lại vội vàng
Vũ trụ sẽ ngừng đặc quánh màu tang
Sẽ lá rụng trên mộ phần mới lấp
 
Xin đừng bảo là của nhau duy nhất
Khi trần gian nhiều biến đổi không ngừng
Biết chừng nào anh ngoảnh mặt quay lưng
Để thần chết gọi đòi em sự sống
 
Hãy là anh, loài hải âu dũng cảm
Gặp vài giờ đưa, đón rộn ràng vui
Rồi anh đi lang bạt cánh chim trời
Đừng hò hẹn đừng tập em mơ mộng
 
Đường thiên lý dẫu trời cao bể rộng
Điệp trùng sâu và núi thẳm cách ngăn
Em suốt đời làm ngọn gió bâng khuâng
Lãng mạn khắp theo bên anh mát dịu
 
Chỉ như thế! Đừng ước thề anh nhé
Đừng thêu thùa rồi phai lãng ra đi
Mối thiên duyên sẽ còn lại chút gì
Hay suốt kiếp không dứt hồn mưa bão.
 
Xin đừng hứa rằng yêu em suốt kiếp
Rồi mốt mai những thay đổi phũ phàng
Nhà sẽ buồn thành mộ vắng hoang thinh
Và em chết không ai về thắp nến!.
 
 
CÕI  MỘNG
 
Có trái tim vừa biết chao nghiêng
Và mắt đen xao động êm đềm
Bay nhè nhẹ đôi tà áo trắng
Lòng bâng khuâng và sóng vô biên
 
Buổi sớm mai ra ngoài hiên nắng
Thấy giọt sương trên lá ngọt mềm
Đẹp vô cùng giống hạt kim cương
Tay đón nhận, hồn đầy ngơ ngác
 
Có một chồ chiều đan gió lụa
Ngồi bên nhau đá sỏi lao xao
Khúc nhạc chiều dỗ giấc chiêm bao
Nai với lá nghiêng đầu trò chuyện.
 
Có cõi mộng chao ơi thơ mộng
Bầu trời xanh, mây trắng chim ca
Sông Đồng Nai dòng nước hiền hòa
Dừa rợp mát, vai ai rợp bóng.
 
Nay cõi vắng thinh không ngồi khóc
Biển muôn trùng sóng bạc dâng cao
Trời đêm nay thắp hết trăng sao
Sao sáng quá soi buồn căn kiếp
 
Thả xuống biển tình chung hẹn ước
Đêm lặng thầm thở chút hơi sương
Quanh quất đâu đây một làn hương
Nhắm mắt lại tình hồ sa rụng!
 
 
 
TRÊN BỜ CÁT ƯỚT
 
Vâng em hứa, nếu anh là mây trắng
Em sẽ thành chim theo khắp phương trời
Nếu anh là thuyền say gió viễn khơi
Em không ngại suốt đời làm bến đợi
 
Anh nhớ nhé, đừng trách hờn em nữa
Đừng hoài nghi chim sẽ mỏi đường bay
Em sợ mây đen, giông tố ngày dài
Và mưa xuống làm chúng mình lạc mất!
 
Ngồi trước biển mở lòng nghe bát ngát
Tóc mây trời say gió thả tung bay
Hai chúng mình tay nắm lấy bàn tay
Đếm, đếm mãi muôn vì sao rực rỡ?!
 
Vâng, em hứa những điều không thực tề
Bởi vì mai hai đứa phải xa rồi
Thực tế thì – anh nhìn thấy đó thôi
Câu hạnh phúc viết trên bờ cát ướt!!!.
 
 
 
 
PHÔI  PHA
 
Không là đá nên bây giờ hấp hối
Trong cơn đau đeo đẳng một đời người
Mai chàng về có ngàn sao soi lối
Hái dùm em một cánh nhỏ lạc loài
 
Vẫn chôn kín và ước nguyền son sắt
Giữ trong lòng duy nhất một niềm thương
Dặm ngàn xa đường chàng em vắng mặt
Làm một loài cỏ tím mộng mù sương
 
Vâng buổi ấy mưa qua hồn nắng mới
Cho chàng thành một điểm sáng dấu yêu
Chừ mãi đâu trên triền đời thoai thoải
Dốc vô cùng nên tình hóa rong rêu
 
Khi chàng về em không còn đó nữa
Có nghĩa là thân ái đã ngàn xa
Căn phòng lạnh, vệt nắng mai không đủ
Sưởi cho đời đã kết chuỗi phôi pha!.
 
Không là đá nên cuối cùng xấp mặt
Quên một thời tóc bím với chân chim
Tủi thân hoài niềm dấu yêu cũng mất
Tội tình em một lần đó chinh nghiêng!
 
 
THẤT LẠC
 
Có một buổi bình minh
Chim hót ở hiên ngoài
Em ra nơi thềm cửa
Bốn mắt nhìn, long lanh.
 
Có một áng mây hồng
Cùng loài chim phiêu lãng
Vẽ thật nhiều bức tranh
Những ngày vui bâng khuâng.
 
Có một lần thanh vắng
Khẻ tựa vào vai nhau
Tưởng đời bền đá thạch
Tưởng tình lâu, keo sơn!
 
Có những ngày như thế
Đi trên bờ ước mơ
Hàng dừa soi bóng nước
Hát nhạc và ngâm thơ
 
Nhưng, rộn ràng như nắng
Và mong manh như tơ
Hẹn thề chi – khắc nghiệt!
Anh đừng nói đợi chờ.
 
Mây với chim lãng mạn
Chơi đi trốn đi tìm
Trốn tìm nhau rực rỡ
Trốn tìm nhau, lạc đời!
 
 
THỀM  XƯA
 
Cho tôi đúng bên bờ sông giây lát
Để gió chiều hôn mái tóc tôi bay
Chút sóng vỗ vẫn êm đềm tiếng nhạc
Nhạc buổi đầu hồ sễ mấy phôi phai
 
Cho tôi sống không bao giờ liên lụy
Mỗi buồn phiền là con nước trôi đi
Niềm yêu dấu nói làm sao cho phỉ
Bởi chuyện tình đầu hay trắc trở chia ly
 
Cho tôi đứng bên thềm xưa rêu biếc
Nhìn đôi chim cất tiếng hót đầu ngày
Nhìn cho suốt mấy vàng thu tháng bảy
Trăng dường tan, nước dường cạn, non mòn.
 
Mối tình ấy thơ ngây làm sao nhỉ
Người cầm tay tôi chợt khóc khẻ khàng
Rồi mỉm cười nghĩ vẩn chuyện ly tan
Hay hờn giận trốn, tìm nhau thất lạc!
 
Cho tôi ngủ dịu dàng trong bóng lá
Khi nắng chiều chưa tắt ở non cao
Nai với lá nghiêng đầu nhau êm ã
Ai thầm thì kể chuyện các vì sao…
 
 
TẠ  TỪ
 
Này chim, mây và nắng
Này gió, lá, hoàng hôn
Khi nào chàng có đến
Bảo rằng mộ mới chôn.
 
Hát cho chàng nghe nhé
Lời thông reo trong veo
Lời thác tung trắng xóa
Lời thiên thu mộ cỏ!
 
Gió kể cho chàng tường
 Mộ này chôn lá cỏ
Quay quắt mấy thu xưa
Kẻo không chàng cứ tưởng.
 
Sưởi cho chàng chút nắng
Ấm lòng, tiếng đàn tranh
Đi về phía trăng xanh
Mối tình đầu tiên – mộng!
 
Mây đưa chàng đi nhé!
Hướng mặt trời phương đông
Xa khỏi rừng hoa trắng
Xứ cũ - từng bâng khuâng.
 
Nằm lại đây lòng đất
Ta yêu chàng trăm năm
Mộ xây bằng lá chết
Bình minh! Ôi xa xăm.
 
LÂM QUẾ
 
 
NỖI  LÒNG
 
Ngày, tháng, năm mới tinh và hạnh phúc
Đất nước hòa bình thống nhất Bắc, Nam
Trời sáng bừng sắc cờ đỏ sao vàng
Bay phấp phới, lần đầu tiên tôi biết!
 
Ngày gió mới mở lòng người tha thiết
Báo nhắn tin, Đài…, cấp bách nhịp tim
Như cánh chim bay đến phía tình thương
Tôi nôn nóng từ Nam lao ra Bắc
 
Bay đi, bay đi cho thỏa lòng khao khát
Sau bấy nhiêu năm chia cắt hai miền
Sau chiến tranh mất mát và hi sinh
Những đứa con mồ côi bây giờ gặp mặt!!!
 
Tháng chín Hà nội mùa thu trong vắt
Tôi đặt chân chạm khẽ những con đường
Nơi chốn này Mẹ đã sống, yêu thương
Cùng  với bố tháng năm dài chiến đấu.
 
Đêm Hà nội trời ngát hương hoa sửa
Theo chân anh, các cháu, chị thân yêu
Có vầng trăng sáng dịu ở trên cao
Như mắt mẹ dõi nhìn ấm áp.
 
Ôi xum họp, nói làm sao cho hết
Nỗi niềm riêng hòa lẫn nỗi vui chung
Chị cả và anh; các cháu, thân nhân
Mẹ, Mẹ ạ biết bao là xao xuyến!
(BH17979)
 
 
ĐÂU PHẢI MONG MANH
 
Em vẫn giữ những trang thư ngày cũ
Tấm hình anh cầu vai đỏ alpha
Dẫu bây giờ tất cả đã trôi qua
Gió vẫn mách em bước đi phía trước
Nơi bình minh chúng mình cùng mơ ước
Sau hoà bình anh sẽ làm nghề thuốc
Thương trẻ con, em – cô giáo dịu hiền

 
Ôi cao xanh, mây trắng, núi thiêng
Hun hút thẳm, mênh mang biển cả
Ôi sao đêm ngác ngơ và ngơ ngác
Hai chúng ta đã lạc mất nhau rồi!
 
30 tháng tư, 30 tháng tư
Chiến thắng vẻ vang Bắc Nam thống nhất.
Độc lập, tự do hòa bình hạnh phúc
Trẻ thơ ơi sao con phải mồ côi!
 
Biển thở lại giấc mơ nào kiếp trước.
Lặn lội ao vườn cò cái nuôi con
Nước mắt rơi trong giấc ngủ mỏi mòn
Mong đóng trọn vai cha hiền mẹ giỏi.
 
Ôi quê hương một màu xanh bát ngát
Em nhìn trăng, nghe gió thoảng câu thề
Có ngôi trường chờ cấp đất dựng xây,
Những viên gạch và những gì có thể

 
Trăng đêm nay sao huyền ảo vô biên
Tràn nhung nhớ và len vào song cửa
Trang giáo án, ngọn đèn khuya chan chứa
Tất cả gì, đâu-phải-cũng-mong-manh!
 
 
 
 
VẠT  NẮNG  CHIỀU
 
Giữa bao la vầng trăng xưa đã khuyết
Thời gian đi, vật đổi sao dời
Đời biển dâu, dâu biển bởi vì đâu
Sông cố xứ khói hương còn nghi ngút!`
 
Giữa cuộc sống xô bồ, khắc nghiệt
Cõi trần gian nhiều thứ lửa vô cùng
Giữ trong lòng một ánh sáng thủy chung
Dẫu mệnh số đã chia đều trắc trở!
 
Giữa bão táp, giấu đi lòng mệt mỏi
Phải cháy lên nhen lửa thắp niềm tin
Phải chảy thôi, dòng suối nhỏ trong lành
Cứ róc rách vượt qua từng ngóc nghách.
 
Cứ cương trực không ngại gì cô độc
Bám chắt phao nhìn thẳng tới tương lai
Mọi nỗ lực cứ ngày một, ngày hai
Luồng sẽ dịu ru lòng ta yên ả.
 
Bóng ngày qua, bóng ngày qua muôn lối
Đã quen bước chân gian khó hy sinh
Vạt nắng chiều cứ thầm lặng bao dung
Và tận tụy nở từng hoa nhân ái.
 
 
 
 
LỚP TÌNH THƯƠNG
 
Gió hay thầm thì lời ru các bé
Nếu ta đi bằng nhịp đập con tim
Bằng lợi tha và ánh sáng dịệu huyền
Trẻ cơ cực sẽ vơi lòng lạc lõng!
 
Dẫu thơ dại nhỏ nhoi như cỏ dại
Hay mồ côi như sỏi cuội ngây ngô
Dẫu đường đời sưng tấy bước đơn côi
Các em hãy - lớp tình thưong, bước đến
 
Sông hiền hòa muôn đời đều có bến
Có người cần lao chẳng ngại sớm, trưa
Cứ rộn ràng theo tiếng thời gian đưa
Chan chứa lắm giòng trong , sông cứ chảy…
 
Mơ ước nhé! để lòng em thêm nắng
Vở sách đây tuổi trẻ em hãy cầm
Nhất định sau này từng bước thành công
Hân hoan nắng và cũng bâng khuâng gió!
 
 
 
 
 
KHÚC BIẾN TẤU
 
Tôi có tuổi của chim
Được mẹ mớm mồi ngon
Líu lo cao giọng hót
Chao ơi, bầu sửa ngọt
 
Tôi có tuổi hòn bi
Tuổi những viên đá cuội
Bão bùng giông tố tới
Mẹ chết! đá lăn trầm…
 
Đớn đau nhìn xuống thấp
Tuổi của một đời cây
Gian nan và non nớt
Phải bám đất, tôi ơi!
 
Lã lơi làn gió tới
Ong bướm chập chờn quanh
Hốt hoảng và mong manh
Cây nghẹn ngào tiếng thở
 
Tôi có tuổi của sương
Trong veo và dễ vỡ
Ngây thơ và khờ khạo
Lạc lõng rơi nát mình.
 
Tôi  có tuổi của thơ
Dòng thơ đầu êm ái
Khúc thứ hai trở ngại
Cắn môi, váo tương lai
 
Chắt lọc một đời cây
Xanh lên một đời lá
Xin đứng yên trong chiều
Thơm tho mùi cây trái!.
 
 
ĐƠN GIẢN!
 
Tôi cố đứng giữa cô đơn khủng khiếp
Chỉ biết lặng câm nghe sóng thét gào
Bước thấp bước cao nào sẽ về đâu
Trời đất hỡi! gió nhập vào tính cách.
 
Gió hào phóng, quật cường, kiên quyết
Gió bao dung trước biển ba đào
Phải biết phi thường trên mọi nỗi đau
Bởi nửa nhớ chết đi rồi… sống lại.
 
Đơn giản thôi - bản năng tồn tại
Hãy hét to chấp nhận huy hoàng
Cất kỹ nửa thương, bước nhặt bước khoan
Vũ trụ mở ra ngàn muôn cánh cửa…
 
Đừng tuyệt vọng, nín câm, sụp đổ
Tất cả làm nền, dẫu mình một đắng cay
Gối mộng xưa, thức dậy mỗi sớm mai
Vun vén tốt những mạch đời trong trẻo.
757604
 
 
 
HẠNH TỪ BI
 
Chút phản ảnh của tâm hồn phù phiếm
Có gì đâu mà anh phải bận tâm
Bởi cuộc sống đến – đi tuồng ảo ảnh
Nên vần thơ là tất cả mong manh!
 
Quên em nhé, bởi vì em bé nhỏ
Em u buồn hay khóc lẻ loi
Cõi mộng ngoài kia ai thiết rong chơi
Em mê mải dọc đường xa, góc lạ
 
Lang thang em đi nhặt vài xương lá
Cất vào lòng lắm nỗi xót xa
Tìm sinh nhai, cô bé mù nhớ cha
Hát mà cứ như là muối xát.
 
Xó chợ gầm cầu, những đời lưu lạc
Chia nhau đêm một miếng ngủ cơ hàn
Mai cơm áo, chuyến xe dài bão táp
Vụn vặt bụi đời không lớn nổi ước mơ!
 
Dập dìu phố, ngày càng tăng dân số
Bảo trọng con người, thiên hạ bịt khăn
Nón trùm đầu áo khoác trùm thân
Để giữ kín một trái tim chật chội.
 
Quên em nhé! Bởi vì em có lỗi
Em lặng thầm, dại dột, rong chơi
Biết anh chờ mà cứ vẫn xa xôi
Hồn cứ vẫn muôn trùng sóng lạ.
 
Anh yêu mến, ngoài kia trời quang đãng
Những thung xanh, gió đủ dạt dào
Thở dễ dàng hơi hướm của trăng sao
Của suối lạnh hồ thu sương giá
Của đồng vọng tiếng chuông ngân cao cả
Hạnh từ bi lòng chợt bất ngờ!
 
 
BÁO HIẾU MẸ
 
Con chào đời uống trọn bầu sửa ngọt
Đâu biết rằng dầu dãi mẹ gầy hao
Mỗi bình minh chim hót giọng thanh tao
Con đâu nghĩ ngọn đèn khuya cạn kiệt!
 
Trần gian, mẹ ơi lòng con ngơ ngác
Lặng lẽ một mình đi giữa vàng thu
Những chiếc lá khô, những chiếc lá khô
Con thầm hỏi đã bao giờ xanh thắm?
Con ao ước giá mẹ yêu còn sống…!
 
Gió cuốn, mưa rơi, lốc giông vần vũ
Làm thành cơn thịnh nộ, cơ man…
Trẻ mồ côi như mảnh gỗ gian nan
Phải vùng vẫy để trồi lên trên sóng.
 
Cây kiên nhẫn, rễ thường hay chát đắng.
Lặng lẽ đêm về xếp gối thiền không
Biên Hòa, những ngày lên ngọn Bửu Phong
Con lễ Phật, nơi tốt đời đẹp đạo.
 
Con cứng rắn nhưng làm sao không khóc
Khi Sư cài bông hồng trắng cho con
Một bông trắng thôi, đủ thấy bầu trời
Ba với mẹ đã cho con tánh giác.
 
Con đứng lên giữa bao điều giả, thật
Có chân tâm, định tuệ rõ ràng
Dang đôi tay lòng nhân ái con đi
Hạnh bố thí, tránh làm đau ngọn cỏ.
Báo hiếu mẹ từng trang kinh cháy đỏ…
 
 
 
RUỘNG BẬC THANG
 
Em là cỏ tím, là rêu xanh, đá sỏi
Em hay đùa rồi lặng lẽ quay lưng
Quên em đi, tình đầu tiên thơ dại
Mặc sỏi trở trăn và rêu biếc ngậm ngùi.
 
Em là sáo núi là chim rừng, suối vắng
Nói thật lòng rổi em trốn mất tăm.
Mấy lâu, anh tìm tới tận xa xanh
Làm rung chuyển sợi mây rừng bướng bỉnh.
 
Hái đứa nhìn nhau hồn nhiên…hết giận
Có gì đâu! Em rất thích vùng sâu
Công tác nơi thôn, bản rẫy nương đồi
Em thấy được đường đi con suối chảy…
 
Buổi ban mai ngàn hoa đồng cỏ nội
Mở trái tim và trong trẻo môi cười
Tre, nứa nhịp nhàng khói biếc chơi vơi
Từng con chữ gieo vần lên ấm áp.
 
Anh nhìn kia, ruộng bậc thang tuyệt tác
Những đời cần lao vất vả quanh năm
Vẽ lên sườn đồi từng nhát cuốc quyết tâm
Mong đổi lấy áo cơm và con chữ,
Áo trắng học trò làu thông sách sử…
 
LÂM QUẾ
NGUỒN GÁC VĂN
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9