![[Helpful answer received]](app_themes/Classic/image/helpfulA.gif)
TRANG THƠ AnhAnh
SÀI GÒN NẮNG NHIỀU
Sài Gòn nắng nhiều, mưa không ít
Nắng mưa gì cũng gợi nhớ đến anh
Buồn nhiều hơn những khi mưa rả rích
Nôn nao hơn khi nắng tỏa an lành
Bởi khi nắng Sài Gòn đông vui lạ
Trong đám đông không lẫn được nụ cười
Đã mấy lúc dỗi anh em vội trốn
Anh thấy ngay dù phố xá đông người
Bởi khi mưa Sài Gòn trông đẹp lắm
Nữa bên đường bay lất phất rèm mưa
Vì bất chợt làm hai ta chạy vội
Tiếc nhìn sang nữa phố nắng, lạ chưa !
Sài Gòn nắng nhiều, mưa không ít
Má em hồng bởi màu nắng nghê thường
Mái tóc anh bồng bềnh con sóng ngủ
Vướng bụi mưa đẹp óng ánh kim cương
Sài Gòn nắng nhiều, mưa không ít
Nhấp giọt mưa đang len lén qua môi
Nắng khẽ vung chút hương nồng trên tóc
Ta ấp ôm bao kỷ niệm trong đời
Sài Gòn nắng nhiều, mưa không ít
Nắng mưa gì cũng đầy ắp yêu thương
Ta cùng ướt dưới cơn mưa rả rích
Tay đan tay khi nắng khắp nẻo đường
Hương của nắng điểm trang thời son trẻ
Vị của mưa ngan ngát thuở ngô nghê
Nhớ sắt se tiếng lòng ta gọi khẽ
Sài Gòn ơi ! Quên sao được lối về …
AnhAnh 08-2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2014 10:18:31 bởi AnhAnh237 >
MẸ CHẮP CHO TA ĐÔI CÁNH
Thuở cha yêu mẹ đồng còn xanh mạ
Tóc mẹ mơ non lất phất đuôi gà
Còn mê tắm sông, nhảy dây, đánh đũa …
Chưa biết thẹn thùa, tếch tóc, cài hoa
Lúa trổ vàng đồng ngày mẹ theo cha
Áo gấm, khăn voan, đầu tóc lược là
Cha tiễn, mẹ đưa, cô dâu cười bảo :
Má nín đi, mai con sẽ về nhà
Mẹ đi lấy chồng vầng trăng ở lại
Buộc thắm dây tơ tình nghĩa dâng đầy
Hương lửa nồng say đơm hoa kết trái
Lối cũ quê nhà dõi bóng chim bay
Cuộc sống bộn bề ngày trở tháng xoay
Con bế, con mang, mẹ mãi loay hoay
Chiu chít con thơ đòi ăn mau lớn
Đôi gánh cha oằn, mẹ ghé chung vai
Nữa buổi chợ Đông, nữa buổi chợ Tây
Mưa sớm chông chênh ấn bước đường lầy
Rảo gót nắng trưa nhọc nhằn bươn chải
Giấc ngủ chưa đầy, mẹ đã dậy ngay
Buôn gánh bán bưng đầu hôm sớm mai
Chạy chợ miền Tây buôn chuyến đường dài
Giúp việc nhà bên mỗi tuần dăm buổi
Cực khổ bao nhiêu mẹ chẳng van nài
Trên dưới trong ngoài bao việc nhỏ, to
Đôi vai mẹ gánh, đôi tay mẹ lo
Nhịn chiếc áo hoa cho con đủ ấm
Vơi bát cơm mình con được đủ no
Con giấc ngoan lành, mẹ vẫn nữa đêm
Đắp lại góc chăn, kê chiếc gối mềm
Con sốt ốm đau đêm dài mẹ thức
Nước ấm, khăn chườm, giấc mẹ bỏ quên
Cơm áo, học hành nặng gánh oằn vai
Mẹ bước theo con suốt nẻo đường dài
Con lớn từng ngày mẹ thêm dầu dãi
Sắc vóc hao mòn, tóc mẹ nhuộm mây
Vết hằn năm tháng trên mắt mẹ tôi
Gian lao cuộc sống vẽ nét đôi môi
Cực nhọc in đôi tay gầy gân guốc
Sẫm mốc màu da vì tắm chợ đời
Hôm qua con bên chân mẹ chít chiu
Nay vóc cao to đẹp khỏe bao nhiêu
Mẹ đổi cho con bằng đời son trẻ
Bằng tấm lòng vàng chan chứa tình yêu
Hôm qua con đi mẹ nắm chặt tay
Nay vững vàng giang rộng cánh con bay
Mẹ chắp cho con bằng đời lam lũ
Bằng sức cần lao tần tảo đêm ngày.
AnhAnh 08-2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2013 17:35:45 bởi AnhAnh237 >
GIỌT KỶ NIỆM
Có một giọt nắng
Rớt lại bên thềm
Muốn nhặt giọt nắng
Ươm mầm nó lên
Có một giọt mưa
Rơi vào ký ức
Muốn nhặt giọt mưa
Dành ngày nóng nực
Giọt nắng lẻ loi
Buồn nép bên thềm
Không thích ai nhặt
Nuôi lớn nó thêm
Nó trông ngày đến
Rọi ánh bình minh
Vùng khỏi chỗ nấp
Nó nhảy lung linh
Giọt mưa trong veo
Lấp lánh co tròn
Không cần chăm bón
Bỗng lớn nhiều hơn
Thánh thót giọt mưa
Rơi vùng ký ức
Đủ lạnh tâm hồn
Đủ run tiềm thức …
Kỷ niệm đi qua
Khe khẽ nhẹ nhàng
Phủ bụi thời gian
Mong chờ quên lãng
Nhưng dây tình cảm
Buộc chặt vào đời
Nên đã buông rồi
Mà vẫn không rơi ...
AnhAnh 09-2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2014 20:14:50 bởi AnhAnh237 >
TA VỚI NHỎ, NHỎ KIA VÀ NHỎ ẤY
Ta với nhỏ, nhỏ kia và nhỏ ấy
Thuở thiếu thời cùng là bạn tâm giao
Tuy mỗi người mỗi tính khí khác nhau
Theo quy luật bù trừ nên thân thiết
Một đứa c..ao..ao.. thật cao và thuần khiết
Suối tóc dài đen nhánh phủ lưng thon
Nét ngài hoa, lấp lánh mắt xoe tròn
Măng tơ ánh khuôn trăng hồng hây hẩy
Một đứa khác thấp bé hơn nhỏ ấy
Nụ cười xinh khoe răng trắng ngọc ngà
Giọng dịu dàng đủ ướp chết người ta
Luôn e ấp điệu đàng hai bím tóc
Một đứa nữa cũng thuộc hàng dáng ngọc
Mặt hếch lên, tay hất tóc làm cao
Ánh mắt nhìn sáng lấp lánh ngôi sao
Nhỏ cười nói mùa xuân về ghen tỵ
Ta thấp hơn nhỏ cao kia một tí
Và cao hơn hai nhỏ thấp một … nhiều
Sắc vóc tuy chẳng có được bao nhiêu
Nhưng cũng đủ lung linh trong nắng sớm
Lũ chúng mình không quá ư nghịch ngợm
Nhưng cũng là câu nhất quỷ, nhì ma …
Ngoại lệ nào lại chừa khỏi chúng ta ?
Nên danh sách hàng thứ ba chắc có …
Không giỏi lắm nhưng thuộc hàng … sách đỏ
Cũng có tên, có hạng, cũng ngôi sao
Học điên điên cũng chữ rớt, chữ vào
Thu kiến thức cũng rụng rơi lác đác
Cái thuở ấy … hương tuổi thơ ngào ngạt
Ướp vào trang ký ức chẳng hề bay
Đứa đầu ghềnh, cuối bãi, dẫu giờ đây …
Ta với nhỏ, nhỏ kia và nhỏ ấy …
AnhAnh 09-2013
________________________________________________________________________________ HỘI NGỘ
Ba mươi năm trôi, gặp lại nhau
Buồn, vui kỷ niệm kể lao xao
Câu nói , tiếng cười chen lẫn lộn
Ngồi ôn cứ ngỡ mới hôm nào
Bạn ấy ngày xưa thân tớ lắm
Giờ nhìn trân trối biết ai đâu
Lục tìm trí nhớ tên với họ
Bạn cười sảng khoái tỏ tâm đầu
Ối ! lạ mà quen nhớ ai rồi …
Ngày xưa nghịch phá bạn và tôi,
Bạn ấy, bạn kia, rồi bạn nữa …
Cả đám quậy tưng một góc trời …
Câu chuyện ngày xưa giờ mới kể
Này cây bút mực cắm vào mông
Này bím tóc em bị bạn cắt
Đứa cười, đứa khóc nhớ hay không ??
Kể chuyện phòng thi trôi nổi phao
Đông Tây Nam Bắc chuyển nháo nhào
Trên cao dưới thấp đều tuyển thủ
Cứu viện nhanh tay một phát nào
Câu chuyện ngày xưa giờ kể tiếp
Bạn í ngày xưa thích bạn kia
Ra chơi góc lớp nhìn len lén
Ngày xưa không nói … tiếc chưa kìa
Rồi chuyện kéo ra kỷ luật trường
Eo xèo một đám thấy mà thương
Thầy cô phán xét và cân nhắc
Giơ cao đánh khẽ, chúng đâu tường …
Bao chuyện ngày xưa ngồi kể mãi
Chuyến tàu sắp sửa khởi hành rồi
Phát không cho bạn người một vé
Tuổi thơ quay lại hãy đi thôi … (*)
Một bữa ngồi ôn chẳng hết đâu
Hôm nay trăng ngủ, hẹn hôm sau
Hôm sau không hết, hôm sau nữa …
Tụ bảy, tụ ba tựa thuở nào
Ngày vui chậm đến chóng qua mau
Hạnh ngộ rồi đến lúc ly tao
Phút giây từ tạ đầy lưu luyến …
Vẫy tay cười biệt ngấn mi trào …
(*) Cảm từ truyện “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh AnhAnh 11-2012. ______________________________________________________________________________ CHỖ NGỒI GÓC LỚP
Kỷ niệm ùa về chuyện ngày xưa
Giấy bút nào ghi hết cho vừa
Ngày xưa kể bắt đầu từ … nhớ
Thuở học trò mài đũng sớm trưa …
Bước chân qua hai ba phòng học
A, đây rồi ! đã đến phòng ta
Bên trái, phải sáu ô cửa sổ
Mười dãy bàn hai phía chia ra
Năm mươi đứa: gái, trai chen lẫn
Mắt xoe tròn bừng sáng ban mai
Chia ra đủ mỗi bàn năm chỗ
Phía bên này ba gái, hai trai
Cái góc lớp cuối phòng bên trái
Không ai vào ? - Chừa chỗ cho ai !
Em chọn nhé, ngồi vào êm ái
Ngó ra vườn thấy cánh chuồn bay
Giờ học Toán thấy gì thông số,
Cos, sin hay tam thức bậc hai
Đây tịnh tiến, đằng kia tiếp tuyến
Rối tinh mù hoa mắt ù tai
Góc lớp thích ấp ôm Văn, Sử
Nuôi lớn từng câu chữ, tích xưa
Hơi hờ hững Ngoại văn, Hóa, Lý
Vẫn rộng lòng nay đón mai đưa
Góc lớp khuất âm thầm che chở
Đàn kiến ngày ngày nối đuôi nhau
Tha mồi nặng trên đường mòn nhỏ
Tích cóp nguồn hạnh phúc mai sau
Góc lớp xa thầy trên bục giảng
Cô học trò thoả ngắm trên cao
Trên cao ấy có con nhện nhỏ
Kéo đan từng tơ sợi nhiệm màu …
Mỗi gian phòng có hai góc lớp
Chứa đựng nhiều kỉ niệm học sinh
Mỗi năm đến đón người ngồi mới
Là tích thêm một chút ân tình
Mai khôn lớn vươn ra vũ trụ
Nhớ hoài về góc lớp ngày xưa
Ngày xưa kể bắt đầu từ … nhớ
Thuở học trò mài đũng sớm trưa …
AnhAnh 03-2013
_____________________________________________________________________________ BUỔI HỌC BÓNG NÉM
Reng … reng … rộn rã một hồi chuông
Lớp ta cùng túa ra sân trường
Thể thao hai giờ cùng chạy nhảy
Đứa nào đứa nấy thật khẩn trương
Trước tiên phải khởi động chân tay
Lắc mình, đầu, cổ với hông, vai
Hít vào, thở ra, điều hòa khí
Tiếp theo vô phần chính của bài
Sáng nay bóng ném buổi thực hành
Mười hai cầu thủ đỏ và xanh
Mỗi đội sáu quân trên sân chạy
Cầu môn hai phía trấn hai anh
Trọng tài điều khiển chính là thầy
Huấn luyện viên trưởng cũng là đây
Tổ chức bao sân không ai khác
Ngược xuôi ngang dọc chẳng cần thay
Còi lệnh huýt rồi, bóng giữa sân
Cổ động pháo tay nổ rần rần
Phấn khích hăng mười hai cầu thủ
Tấn công, phòng thủ … thi nhau quần
Đội đỏ công, ném bóng vào gôn
Đội xanh thủ kém, thủng cầu môn
Huýt sáo vang sân thêm chút lửa
Tiết tấu trận cầu đẩy nhanh hơn
Lúc công, lúc thủ, lúc vờn quanh
Phải, trái, xuống, lên, bóng bay nhanh
Đỏ xanh, xanh đỏ thi nhau lượn
Lại thủng cầu môn … hét vang sân
Đây rồi lại một đợt tấn công
Cản phá không thành, lỗi cặp hông
Phía sau phòng thủ không đúng luật
Tuýt còi nhắc nhở, nhớ hay không ?
Chấn chỉnh đội hình lại phản công
Hậu vệ kịp về chặn dày, đông
Thành công truy cản, dừng trận đấu
Bắt đầu vị trí infraction
Ba mươi phút đấu đã qua nhanh
Thay quân một loạt phía bên xanh
Cũng không giữ lại quân bên đỏ
Cầu thủ toàn A đợi thực hành
Lại xanh, lại đỏ, lại chia hai
Trước tiên phải khởi động chân tay …
Sau đó trên sân quần với bóng
Ba mươi phút thôi, quân lại thay …
Đỏ mặt, hồng da dưới nắng mai
Tha hồ vận động thỏa chân tay
Mồ hôi thấm đẫm vai, lưng áo
Thật thích và vui buổi học này
Reng … reng … rộn rã một hồi chuông
Lớp khác lại túa ra sân trường
Lớp ta đã hết giờ chạy nhảy
Đứa nào đứa nấy … bẩn thấy thương …
AnhAnh 04-2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2014 15:00:45 bởi AnhAnh237 >
CÔ ĐƠN Tương tư một nửa hồn phiêu lãng
Một nửa cô đơn trốn góc nhà
Cô đơn một nửa tình trên gối
Một nửa tương tư dõi mắt xa
Yêu ai một nửa đời điên dại !
Một nửa khôn ngoan mõi đợi chờ
Chờ ai một nửa đời hoang phí !
Một nửa kiệm cần quẩn trong mơ
Tình yêu một nửa mãi nơi đâu ?
Một nửa nơi đây ngẩn ngơ sầu
Trinh nguyên một nửa thời con gái
Một nửa đàn bà chết đã lâu …
Mộng đẹp một thời, nửa đi hoang
Nửa vương vấn lại chút hương tàn
Khêu lên sưởi ấm hồn cô quạnh
Lạnh lẽo đêm về. Nửa tay đan …
AnhAnh 09-2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2014 14:34:19 bởi AnhAnh237 >
TRĂNG NHỚ
Thời con gái …
Nỗi nhớ ngọt ngào
Như trăng ở trên cao
Từng ngày
Tròn đầy
Tỏa sáng
Hôm ấy trời quang
Ngày ấy
Đầu tháng
. . .
Khi mưa sang
Mây che ngang
Trăng nằm trong mây
Nghẹn ngào buồn chán
Khi cuối tháng
Từng ngày
Trăng mỗi gầy
Dẫu mỗi sợi mây
Ve vuốt …
AnhAnh 09-2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2013 21:21:50 bởi AnhAnh237 >
TỦ THỜI GIAN
Tuổi thơ cất trong tủ thời gian
Kỉ niệm bỏ vào ngăn ký ức
Chìa khóa trong tâm thức
Ống khóa chính là lòng mình
Mở ra hay khóa lại
Ống khóa đều rung rinh
Bước chân đi nên khóa
Về lại hãy mở ra
Cuộc sống ngừng rung động
Đời sẽ lắm nhạt nhòa
AnhAnh 09-2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2014 20:19:04 bởi AnhAnh237 >
TÓC NGẮN
Lối nào từ cư xá
Dẫn em đến trường Lê (*)
Ngày hai buổi đi về
Gió lồng bay bụi đỏ
Chim sơn ca gót nhỏ
Ríu rít nhảy chuyền cành
Em mang cả trời xanh
Vào nụ cười trong vắt
Trăng sao vào đôi mắt
Sáng lấp lánh dịu huyền
Mũi hếch chẻ rất duyên
Chấm ngang vai tóc ngắn
Em cười trời tỏa nắng
Ánh mắt nghiêng về em
Giờ ra chơi bên thềm
Anh nghiêng về tóc ngắn
Chiều Tân Qui gió lặng
Mây nép cuối chân trời
Tóc ngắn ơi ! Hà ơi !
Ôi ! Lòng anh xao xuyến
Hoa bờ tường tim tím
Cỏ sân trường ngát xanh
Ôi ! Ngơ ngẩn lòng anh
Bâng khuâng theo trang vở
Tình yêu ơi ! Vạn thuở
Anh bơi trong chơi vơi
Ôi ! Rung động đầu đời
Ngập ngừng sao bày tỏ !
Sân trường ngập phượng đỏ
Nỗi lòng anh mưa giăng
Muốn nhờ gió mượn trăng
Tỏ dùm anh lời nói
Ngày đi qua rất vội
Lời vẫn giấu trong lòng
Bởi vì gió chơi rong
Trăng đến đêm mới tỏ
Đường nhà em lối nhỏ
Anh ngập ngừng bước sang
Mùa thu trải nắng vàng
Mùa đông cơn mưa ấm
Xuân ba mùa dệt gấm
Hạ ba mùa thêu hoa
Lời vẫn chưa nói ra
Mấy mùa anh ấp ủ
Đường mòn xưa lối cũ
Chưa phai nhạt dấu giày
Mưa vẫn bay, vẫn bay
Vắng bóng người cư xá
Nhân ảnh vời vợi xa
Ba mươi năm rồi đó
Còn đâu đường bụi đỏ
Xa rồi tóc ngắn ơi !
Tình anh vẫn chơi vơi
Lòng anh còn để ngỏ
Ba mươi năm rồi đó
Tình cờ gặp lại nhau
Trường xưa cỏ úa màu
Đường xưa giờ nhạt nắng
Tình xưa giờ xa vắng
Ta nhìn nhau ngại ngần
Còn đâu hỡi, còn đâu ...
Ngày đi qua rất vội
Ừ ! Lời chưa kịp nói
Anh giữ lại trong đời
Lời xưa chưa kịp nói
Tình anh vẫn chơi vơi
Tiếng lòng anh vẫn gọi
Nghe văng vẳng, Hà ơi ! Hà ơi ! …
AnhAnh 09-2013
(*) Trường PTTH Lê Thánh Tôn, Quận 7, TP.HCM
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2014 20:19:44 bởi AnhAnh237 >
NẾU TÔI CHẾT
Tôi muốn vào ngày tôi chết đi
Em đừng khóc mà hãy mĩm cười đưa tiễn
Bởi biết trước cuộc đời khả biến
Vĩnh cửu nào cũng sẽ thiên di
Tôi muốn vào ngày tôi chết đi
Anh đừng đến mà hãy từ xa tưởng bái
Bởi anh đã rời xa em mãi
Cuộc tình buồn nhuốm lệ sầu bi
Tôi muốn vào ngày tôi chết đi
Bạn đừng buồn, đừng vì tôi khóc tiếc thương
Bởi nhân gian là cõi vô thường
Lẽ thường tình tử biệt sanh ly
Tôi muốn vào ngày tôi chết đi
Tôi đừng tiếc chi mà vui lòng thỏa nguyện
Bởi cuộc đời bồng bềnh như biển
Bất kể đêm ngày sóng mãi xô
Tôi biết mỗi ngày cõi hư vô
Bóng sẽ dần tan theo từng tiếng kinh buồn
Thân xác tôi từ từ mục ruỗng
Bởi lũ côn trùng khát thây ma
Tôi biết ngày tôi phải đi xa
Em sẽ khóc nhiều và nghẹn ngào đưa tiễn
Anh sẽ đến âm thầm phúng viếng
Bạn sẽ buồn tiếc liễu thương hoa
Em thấy không trong cõi thiên hà
Tinh tú, muôn sao vẫn ngàn đời tỏa sáng
Giữa đêm đen tự mình chói rạng
Thì cớ gì tôi chẳng lung linh !
Mỗi ngày ta đều thấy bình minh
Anh biết rõ rằng cuộc sống không dừng lại
Dù tôi - anh xa nhau mãi mãi
Tự nhủ mình tôi mở sang trang
Bạn với tôi như đôi chim nhạn
Vui báo mùa xuân và khao khát bầu trời
Tiếng lòng mình : cuộc sống tôi ơi !
Tôi yêu nó và yêu nó lắm !
Tôi tự hứa từ trong tâm khảm
Đẹp mãi cuộc đời và vui vẻ rong chơi
Cho đến khi thân xác rã rời
Tôi thanh thản lìa xa nhân thế
Bởi giữ nguyên thì tôi không thể
Vì lũ côn trùng khao khát chẳng buông tha
Hình hài là của tôi hôm qua
Mai tôi chết trả về cho đất
Lúc ấy tôi đâu cần hình vóc
Vì mảnh hồn tôi đã hóa hiện thênh thang
Tôi ước ngày đóng nắp áo quan
Mảnh xương tôi gửi vào nhân thế
Không khóc tôi thì em không thể
Không đến viếng tôi anh cũng sẽ bâng khuâng
Lời tiếc thương bạn biết tôi cần
Nên tất cả, thôi thì … tôi nhận …
AnhAnh 09-2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2014 20:20:16 bởi AnhAnh237 >
TRĂNG ĐỎ
Hôm nay trăng đỏ
Viền tím chung quanh
Hạt mưa màu xanh
Và mắt em
Màu thủy tinh trong suốt
Cơn mưa gầy guộc
Cơn gió mỏng manh
Se se đủ lạnh
Lạnh lòng em
Hay từ trong hư ảnh
Em bước trong mưa
Vầng trăng đi theo
Nước mưa trong veo
Hay nước mắt
Rơi vào đêm tĩnh mịch
Từng cơn gió rít
Thổi sợi mưa bay
Nâng chén rượu cay
Trong cơn say
Em uống mình … nghiêng ngã
Rời cành chiếc lá
Lảo đảo xiên bay
Lạnh lẽo lắt lay
Tay tìm tay
Em ôm mình … run rẩy
Trăng đỏ lên cao
Viền tím phai màu
Trời càng mưa mau
Và đêm đen
Bao bầu trời đặc quánh
Dù trời có lạnh
Dù trời đổ mưa
Nữa đêm song thưa
Một mình em
Nghe tiếng mưa … se sắt
AnhAnh 09-2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2014 09:20:32 bởi AnhAnh237 >
CƠN BÃO (*)
Gió thét, gió hú, gió gầm rú
Giật tung mọi thứ, gió giật tung
Cuồng phong phẫn nộ thật hãi hùng
Sập, đổ, nghiêng, bay … ôi! Khốn nỗi
Thôn xóm chao nghiêng, đường mất lối
Ruộng màu, hoa cỏ tả tơi rơi
Sầm sập mưa giông đổ trắng trời
Sông, suối, cầu ngang … hòa trộn lẫn
Cơn hung hãn cuồng điên rần rật
Gió tung hoành phố thị, thôn xa
Bao công viên, trường học, cửa nhà, …
Ôi ! Tan nát, hoang tàn, đổ sập
Phố rùng mình run va cầm cập
Gốc cội già trăm tuổi trơ phơi
Tuế nguyệt thi gan ngọc vỡ rồi
Đau cành lá nằm ri rít khóc
Nhà trăm nóc trơ khung, mái tốc
Khắp thôn cùng giần giật kêu rên
Bến thuyền ghe thoi thóp dập dềnh
Chiếc lặn hút, chiếc còn ngoi ngóp
Biển dậy sóng trùng trùng lớp lớp
Xoáy trào phun trắng xóa bạc đầu
Vắng đâu rồi đôi cánh hải âu !
Chỉ còn lại đại dương cuồng nộ
Ôi ! Nhỏ bé trước cơn bão tố
Hạt cát nào dáng vóc phù sinh !
Kia giàu sang yến tiệc linh đình
Đây vương vất mảnh đời đau xót !
Đời ngọt ngào trở nên đắng đót
Lũ mang con trôi đến nơi đâu ?
Cha hỡi cha đau nỗi cơ cầu !
Mẹ hỡi mẹ đau mùa hoa cải !
Bão đi qua tang thương ở lại
Trẻ vật vờ, già sống đơn côi
Vợ tìm chồng, thân xác còn trôi …
Em tìm chị sáng chiều ngơ ngẩn …
Cơn đói lạnh mưu sinh lận đận
Chốn nương thân xoay trở lao đao
Hỡi trái tim ! Đau nỗi đồng bào
Bao nghịch cảnh ... Đời ơi ! Thương lắm
Nhân loại hỡi ! Hồng hoang suy ngẫm ...
Tiếng van xin khẩn thiết đại ngàn
Đại dương dào dạt tiếng khóc than
Thiên nhiên đã bao lần gào thét !
Loài người hỡi ! Nhân sinh giãy chết …
AnhAnh 10-2013. (*) : _ Cơn bão Wutip đổ bộ vào Quảng Bình, Quảng Trị, Hà Tĩnh chiều ngày 30-09-2013 _ Cơn bão Nari ập vào Quảng Nam, Đà Nẵng và các vùng lân cận đêm 15, rạng 16-10-2013 _ Hai cơn bão lớn này đã gây thiệt hại nặng nề về người và của các tỉnh miền Trung Việt Nam.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2014 20:25:06 bởi AnhAnh237 >
MÀU NẮNG
Anh ơi, nắng có màu gì ?
Đâu rồi câu hỏi thầm thì ngày xưa !
Ta quen nhau một chiều mưa
Một chiều mưa khác tình vừa ly tan
Nước mắt này khóc cho nàng
Cho tình vụng dại lỡ làng kiếp hoa
Kỷ niệm này dành cho ta !
Con tim mối mọt nhẩn nha cắn mòn
Xuân đi qua, hạ vẫn còn
Dấu yêu màu nắng tô son cuộc tình
Tay đan sợi nắng bình minh
Thu vàng trải lá lòng mình rưng rưng
Ta và em đã bao lần
Ngu ngơ hỏi nắng bâng khuâng mấy màu
Anh ơi, màu nắng ra sao ?
Âm vang lời hát là màu mắt em
Kỷ niệm xưa thật êm đềm
Chứa chan màu nắng dịu huyền lung linh
Phải chăng màu nắng trắng tinh,
Tỏa hương như đóa nguyệt quỳnh nữa đêm !
Tình ơi ! anh vẫn đi tìm,
Màu nào của nắng trái tim đau rồi !
Em đi xa cuối chân trời
Vòng tay ôm nắng mình tôi ôm sầu
Thôi thì mảnh vỡ tình đầu
Gửi vào ký ức ngọt ngào khó quên
Đường chiều chan nắng mông mênh
Tâm tư đau rát buồn tênh bởi vì ...
Đâu rồi câu hỏi thầm thì
Em ơi, nắng có màu gì ? ... ngày xưa …
AnhAnh 11-2013.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2014 20:37:12 bởi AnhAnh237 >
VƯỜN NẮNG
Đố em biết nắng màu gì ?
Tinh mơ nắng đậu giàn ti gôn hồng
Sợi nắng rất sáng rất trong
Chiếu xuyên kẽ lá qua song gọi chào
Vành khuyên nhảy nhót bờ rào
Nghe se sẻ hót nắng màu thiên thanh
Cào cào nhấm nháp lá chanh
Gật gù bảo : nắng xanh xanh cỏ gừng
Mưa rơi nữa hạt lưng chừng
Ếch xanh nghĩ nắng như bưng sen hồng
Bướm vàng thong thả chơi rong
Quơ râu vẽ nắng như bông đủ màu
Nắng đu đưa cạnh vườn rau
Lung linh vạt nắng mang màu bình minh
Có phải màu nắng trắng tinh ?
Theo đôi hài nhỏ chân xinh đến trường
Con kiến làm tổ góc vườn
Nghiêng đầu bảo : nắng vẫn thường vàng mơ
Cô mèo ngái ngủ thờ ơ
Lim dim duỗi cẳng cũng : ờ, nắng sao ?
Con chuồn chuồn đậu nhành lau
La cà soi bóng, bảo màu nắng đây
Con ong chăm chỉ cả ngày
Nó bê giọt mật bảo : này, nắng chưa !
Nắng nhảy nhót tít ngọn dừa
Dưới chân gom bóng giữa trưa nắng tròn
Góc vườn sải thóc vàng ngon
Liu riu túm tụm gà con một đàn
Trống choai rủ cánh mơ màng
Phải chăng màu nắng như đàn mái mơ ?
Chú vện lắng nghe nãy giờ
Phân vân cọ mãi cái nơ cổ mình
Bác trâu gặm cỏ lặng thinh
Dù mưa hay nắng cũng mình : thân trâu
. . .
Xa đưa tiếng vọng ơ ầu
Phải chăng cái nắng đủ màu tuổi thơ ?
AnhAnh 11-2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2014 20:37:48 bởi AnhAnh237 >
MÙA THU CHÍN
Đường cong lá đỏ rưng sương sớm
Anh ơi, mùa thu đã chín rồi !
. . .
Anh ơi, nơi đây mùa thu chín !
Chín vàng sân và chín đỏ trên cây
Bấm đốt tay em nhẩm tính từng ngày
Sao nhanh thế, đã ba mùa lá chín !
Xứ người ta, nhà đóng ô cửa kính
Vì quanh năm ngăn gió lạnh tràn vào
Một mùa hè được ngày nắng là bao
Nên cửa đóng suốt bốn mùa không mở
Đã ba mùa em vẫn còn bỡ ngỡ
(Và chắc là mãi bỡ ngỡ không quen)
Nỗi nhớ nhà quay quắt lúc về đêm
Và lay lắt vào ban ngày thiếu nắng
Xứ của người : đường thưa, phố vắng
Cây vệ đường đổi sắc suốt bốn mùa
Gió lào xào nâng nỗi nhớ đong đưa
Và thả vội vào trong màn sương sớm
Nỗi nhớ quê cứ lắt lay gầy ốm
Nó quàng khăn khi vào tiết mùa xuân
Che đầu khi mưa mùa hạ không ngừng
Và quấn chặt tấm chăn mùa đông giá
Sắc mùa thu xứ người màu đỏ lạ
Lá rưng rưng khi ngàn gió khẽ lay
Ánh dương rụt rè giấu nắng trong mây
Chân lưu luyến cuối con đường bước chậm
Có xa quê nỗi nhớ nhà mới thấm
Một góc nhà chứa đựng chữ quê hương
Nắng vàng hoe thắp sáng những con đường
Ngày hai buổi áo dài bay trên phố
Nỗi nhớ quê lắp đầy không đủ chỗ
Khi hạ về phượng rực đỏ trên cây
Sánh làm chi với lá chín bên này,
Hai vẻ đẹp khác xa nhau nhiều quá !
Bao ngày tháng gửi mình nơi xứ lạ
Cám cảnh người, ta lại nhớ quê ta
Góc quê hương tuy nhỏ - ấy là nhà
Nên nỗi nhớ mênh mông chồng nỗi nhớ …
AnhAnh 11-2013.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2013 17:44:29 bởi AnhAnh237 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: