Dòng thơ trong nước
Anh Nguyên 24.04.2013 19:29:46 (permalink)
 
 
 
BÙI-NGUYỄN-TRƯỜNG-KIÊN
                            1959
Sinh Điện-Ngọc, Điện-Bàn, Quang-Nam, ngụ
ở Sàigòn, cử nhân Ngữ học và Báo chí, hội viên
Nhà báo VN và Hội Nhà văn VN.
 
NỖI NHỚ
Như trẻ con chơi trò "tay không tay có"
Em giấu nỗi nhớ trong lòng tay
Nỗi nhớ ngọ ngoạy đòi nghiêng trên trang giấy
Em đành giấu nỗi nhớ vào thơ
Thơ buông dài tiếng thở
Giấu nỗi nhớ vào đêm
Đêm càng lạnh lùng hiu hắt

Có thể giấu nỗi nhớ từ đáy mắt
Bằng những tiếng cười
Có thể giấu nỗi nhớ trên môi
Bằng màu son tươi thắm
Nhưng, tự cõi lòng sâu thẳm
Em không biết giấu nỗi nhớ vào đâu
Trong tim, nỗi nhớ ứa giọt sầu
Ơi nỗi nhớ không màu
Sao rất thực
Làm nhói đau lồng ngực

Chiều nay,
Em gởi nỗi nhớ vào chiếc lá
Thả xuôi theo dòng
Anh có nhận được không?
~Bùi-Nguyễn-Trường-Kiên~
 
MÌNH GẶP LẠI MÌNH
Tôi gặp lại tôi thời trẻ con
Vụng dại khóc
Vụng dại cười
Mải đùa quên nồi cơm thiếu lửa
Bị mẹ rầy ngồi khóc dưới hiên mưa
Tôi gặp lại tôi thuở xửa thời xưa
Yêu cô bé
Tóc dài như suối
Em đi xa
Chỉ biết ngẩn ngơ buồn
Tôi gặp lại tôi thời ở rừng
Chân dất
Ðầu trần
Yêu đất nước qua từng khúc hát
Ðồng đội nhường nhau chén cơm khoai.
Tôi gặp lại thời mang nắng trên vai
Gom gió ủ vào trong tóc
Mưa sa
Sương muối
Thản nhiên cười
Ðêm cuối năm cùng gặp lại nhau đây
Những thằng tôi của một thời tuổi trẻ
Cậu bé vô tư giờ không còn khóc
Gã con trai sớm yêu nay đã hết buồn
Chàng thanh niên xung phong vẫn nhớ về đồng đội
Cả bọn chụm đầu
Ngồi nhắc chuyện ngày qua.
Bây giờ mẹ đã đi xa
Cô láng giềng đã con bồng con bế
Ðồng đội mỗi phương trời một đứa
Chỉ còn đây
Một quá khứ hiện về...
~Bùi-Nguyễn-Trường-Kiên~
 
 
BÙI-THANH-TUẤN 

HẸN NHAU CUỐI ĐƯỜNG HOA TÍM  
Ngày sẽ đến
Và, mùa sẽ qua
Chim gọi nhau góp lá về xây tổ
Ta gặp nơi cuối đường một chiều hoa tím nở
Một chiều gió về
Kỷ niệm rớt trên tay…

Ta trở về như thể bắt đầu yêu
Em tập đánh vần tên một người xa lạ
Tập quay đi
Khi bắt gặp một ánh nhìn vội vã
Tập nói không với những lá thư xanh

Em tập làm khổ một kẻ ngốc như anh
Xây tường ngăn sông dựng rào cấm chợ
Hô gió gọi mưa bày binh thách đố
Anh đơn độc một mình choáng váng lao đao!

Sắp buông xuôi mới biết chẳng tài cao
Tự hỏi lòng mình
Một kẻ ngốc yêu em hay anh hùng chiến bại?
Không, chỉ anh thôi
Một thời không ngần ngại
Thời chỉ biết yêu em và, cứ thế
Lên đường

Chỉ biết trái tim lỗi nhịp bất thường
Như chiếc lá đầu tiên sau mùa ảm đạm
Như giọt nước đầu tiên rơi xuống vùng khô hạn
Và hạnh phúc sau cùng từ đó, đơm hoa

Ngày sẽ đến
Và, mùa sẽ qua
Anh nhìn thấy em nơi cuối đường
Tóc vẫn xanh ngát trời thiếu nữ
Tóc bay qua ký ức thanh xuân của mẹ
Ánh mắt tròn đầy - hoài niệm dấu yêu, cha
Anh đứng ở bên này biết em có nhận ra
Một nửa thời trẻ trai dành cho em cả đấy
Hoa vẫn nở bên đường
Xin em hãy nhận lấy
Một đóa cuối chiều, tim tím bâng khuâng…
~Bùi-Thanh-Tuấn~
 
SAN HÔ ĐẢO ĐÁ
Sóng như xanh hơn qua thềm đảo
Nắng khoác lụa vàng trên vai áo
Đảo đá dễ gì kiếm tìm hoa
Lấy san hô biển bày ra chiến hào
San hô sứa xanh màu ngọc bích
San hô cành tinh nghịch màu rêu
San hô đỏ sắc hoa đào thắm
San hô mây trắng cánh hoa ban...
Đêm văn nghệ lính tự đàn tự hát
Hoa tặng nhau ôm nặng cánh tay
San hô gai có màu nâu nhạt
Nâng trên tay hương biển ướp đầy
Sau phiên gác, chân trần ra bờ cát
Tai nghe biển hát mắt tìm hoa
Lặn vào sóng biển xanh mặn chát
Kiếm san hô ngũ sắc làm quà
Hoa tươi lộc biếc nơi đây hiếm
Đảo xa đá trắng cát vàng mơ
Lính đảo trần lưng phơi nắng biển
Thư cuối mùa trăng mãi đợi chờ.
~Bùi-Thanh-Tuấn~
 
CHIA TAY NGƯỜI HÀ NỘI
 
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa.
Cái rét đầu đông giật mình bật khóc.
Hoa sữa thôi rơi mỗi chiều tan học.
Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn.
Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn.
Để con nước thả trôi câu lục bát.
Quán cóc vẹo xiêu dăm ba tiếng nhạc.
Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều.
Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu.
Nhớ góc phố nhớ hàng me kỷ niệm.
Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím.
Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa.
Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa…
~Bùi-Thanh-Tuấn~

BÙI-VĨNH-HƯNG 
 
BÀI THƠ MƯỢN Ý
Hãy học từ dòng sông
Xuôi ngược - lòng bao dung
Yêu thương cả rác rưởi
Tự tại - tình mênh mông.

Hãy xem kìa như Đất
Ôm ấp cả trần gian
Dù hoa thơm cỏ lạ
Hay nắm xương rữa tàn.

Hãy nghe gió thì thầm
Thoảng về bao dị hương
Cuốn đi mùi xú uế
Chia xẻ niềm vấn vương.

Hãy như là ánh lửa
Dù leo lét trong đêm
Vẫn ấm từng hy vọng
Và thiêu cháy muộn phiền.
~Bùi-Vĩnh-Hưng~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2013 00:45:24 bởi Anh Nguyên >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9