Món Quà Trong Ngày Lễ Mẹ
Món Quà Trong Ngày Lễ Mẹ
Trong cuộc đời của tôi, món quà trong ngày lễ mẹ của năm 2013 là món quà quí giá nhất mà tôi có được hôm nay . Đó là món quà từ hai đứa con gái yêu dấu của tôi đã hãnh diện mang về hai mảnh bằng MBA (Master of Business Administration). Tôi đón nhận cùng niềm hạnh phúc òa vỡ đến vô cùng vô tận .Khi tôi nhớ về đứa con gái lớn tội nghiệp của tôi được sinh ra trên một đất nước đã hoàn toàn đổi thay , sanh ra giữa những năm tháng mà người miền Nam chúng tôi đang đi vào một khúc quanh nghiệt ngả đen tối nhất .Tôi lúc đó vẫn chưa bao giờ có thể hình dung ra được sự đói khổ mà mình sẽ phải gánh chịu . Mỗi nhà dưới chế độ mới , tiền bạc cũ đã trở thành những tấm giấy bạc vô giá trị , để thay vào đó dưới sự lãnh đạo theo đường lối san bằng giai cấp của chế độ cọng sản . Nước mất, nhà cửa của cải của những người dân miền Nam , đã bị nhà cầm quyền mới tịch thu tất cả những tài sản mồ hôi xương máu gầy dựng bấy lâu nay . Một sớm một chiều đã tan thành mây khói , họ ra lệnh phân phát cho mỗi hộ khẩu đúng năm chục ngàn đồng để làm vốn sinh sống .Nếu không sống nổi ở thị thành , thì cùng nhau bồng bế đi kinh tế mới , nơi có những mảnh đất đai vẫn còn hoang sơ , rồi tự nơi đôi bàn tay , tự cất chòi tranh như thời cổ đại để che mưa che nắng , tự cào tự xới vùng đất hoang rồi khoai trồng sắn để ăn mà sống . Với cái bụng bầu của tôi mỗi ngày mỗi lớn, vậy mà cái đám người nghiêng theo chiều gió cứ tới kiếm chuyện bắt tôi phải đi đào thủy lợi , đã làm cho mạ tôi nổi cơn giận mắng vào mặt , bà bảo " kêu nó đi đào thủy lợi hả , mấy người lên trước lót ổ cho nó lên đẻ con , rồi tui biểu nó đi " . Mặt tên công an phường ở cách nhà tôi không xa như không tin những chuyện "phản động " nơi gia đình tôi , hắn đã ào ào chạy tới với gương mặt lạnh như chì . Chừng nhìn thấy tôi đứng áng trước mặt hắn với cái bụng bầu to , thì bỗng dịu giọng xuống ra điều cảm thông cho bà bầu , nhưng cũng không quên hăm he khi đẻ xong thì phải đi thủy lợi ngay .
Ba tôi cầm năm chục ngàn đồng tiền mới trên tay , ông cho dầu có thông minh cách mấy thì lúc này cũng thấy đầu óc tối đen như dầu hắc trải đường . Làm sao để sinh lợi ? , sinh lợi bằng cách nào đây !? để những người dân miền Nam như chúng tôi tiếp tục được sống còn !? . Gia đình tôi suy sụp tinh thần tưởng chẳng thể nào gượng đứng lên nổi . Vậy mà tôi lại mang thai đứa con đầu lòng đúng ngay vào thời điểm đó mới khổ sở làm sao . Ngày xưa ông bà để lại một câu nói thật vô cùng chí lý " Trời sinh voi , sinh cỏ " hay là " còn nước , còn tát " . Vậy thì chúng tôi còn lại những gì có thể bán được để đổi lấy đồ ăn sau khi đã bị tịch thu hết những tài sản có giá trị ? . Những cái lặt vặt còn lại như cái áo cái quần chẳng đáng để vào mắt của bọn cú vọ bươi móc , nên gia đình tôi cứ lần hồi mang ra chợ lề đường bán đi, để đổi về những củ khoai úng ,những củ sắn bị sùng hư , hay những bịt bột mì hết hạn tới thời kỳ móc meo . Ai mà chẳng biết những thứ đó nằm trong kho lương dự trử cho cuộc xâm lược đánh vào miền Nam .Bây giờ đã làm kẻ chiến thắng, họ ngu sao mà còn rớ tới cái kho lương đói khổ đó . Vậy mà những thứ đồ hư thúi kia , người miền Nam phải đứng xếp hàng , còn phải mang theo hộ khẩu mới được xét duyệt để mua .Thiệt đúng là khôi hài .
Ăn uống kham khổ thế đó nên con bé nhà tôi sanh ra yếu ớt vì mẹ mang thai chẳng có gì bổ dưỡng cho thai nhi , nuôi con bằng sửa mẹ có khi sửa cũng tắt nghẻn , bởi mẹ cũng bữa đói bữa no , có khi chỉ là một gói bắp rang ăn vô rồi uống nước cho nhiều để tự an ủi sẽ có thêm cho con dòng sửa mẹ . Trong lòng mẹ con đôi khi cũng khóc quá mệt rồi ngủ thiếp vì đói . Làm mẹ trong thời buổi đó , đâu có hạnh phúc để nằm ôm con hát ru những câu ca dao âu yếm , gửi được con cho ai coi giùm là lo đi kiếm miếng cơm , miếng cháo .Cuộc sống cứ như trong một ngục tù đầy bóng tối . Đứa con gái đầu lòng theo mẹ cơ cực trăm bề , khi con đau ốm , mẹ ôm con đi bộ tới trạm xá để xin thuốc giữa trời khuya lạnh buốt , phải đi ngồi xếp hàng vào lúc năm giờ sáng , mẹ ngồi bệt trên lề đường chờ tới tám giờ sáng mới mong được có viên thuốc trong tay cho con uống để giảm đi cơn bệnh . Khổ đến kêu trời thì trời quá xa xôi , gặp khi cơn túng thiếu , người chị nuôi dốt chữ không phân biệt được đâu là thuốc ngủ , đâu là thuốc hạ sốt , đưa cho con uống lộn thuốc suýt nữa con mất đi mạng sống . Người mẹ trẻ nếu có ai nhìn thấy vào thời gian đó thì cũng chẳng khác nào một bà điên xác xơ đầu bù tóc rối , xanh xao yếu đuối tới gió thổi cũng bay . Và những đêm mưa rì rào kéo về nhảy múa trên mái nhà , mẹ lo sợ cơn mưa kéo dài tới sáng , thì hàng họ buôn bán ra sao !? , rồi cứ thế nằm ôm con nước mắt dầm dề không biết khi con bừng mắt dậy thì mẹ kiếm đâu ra tiền để mua gạo nấu cơm cho con ăn . Có những khi dưới những cơn nắng lửa , cả thân thể chảy mồ hôi như tắm , vậy mà cứ cắm người trên chiếc xe đạp, đạp loanh quanh khắp mọi nơi để chạy hàng cho bạn hàng buôn qua bán lại , khi về tới nhà thì tứ chi rũ liệt , nằm dài ra sàn nhà chỉ để thở dốc , chỉ sợ mình kiệt lực chết đi bỏ con cho ai nuôi !? . Cũng may khi ra xã hội nhìn xuống thấy mình vẫn còn có căn nhà để núp mưa núp nắng ,còn có tình thân để san sẻ những âu lo nhọc nhằn . Tôi thấy còn hơn biết bao nhiêu cảnh cơ cực trước mắt . Và từ những ý nghĩ đó , đã dập tan đi những ý nghỉ quẩn cùn , là chỉ muốn cùng con chết đi cho xong một kiếp người .
Sáng đến , chiều đi đêm tới , con gái hồn nhiên khôn lớn trong vòng tay người mẹ càng ngày càng bị suy nhược từ tình thần đến thân xác đếm thảm hại . Tới tuổi đi học , mẹ đâu có rảnh tay để dạy con học hành , vậy mà lúc nào con cũng làm học sinh xuất sắc . Có lúc con hư mẹ đánh , con thỏ thẻ với dì với cậu " mẹ đánh con đau nhưng con thương mẹ lắm, vì con biết mẹ cũng đau lòng " . Tôi không ngờ con còn nhỏ mà đã có những sự hiểu biết như một người lớn sâu sắc . Từ đó tôi luôn coi con như một người bạn , vì khi sinh cháu tuổi tôi còn quá trẻ để đôi lúc có những sự nóng giận không kìm chế được .
Mười lăm năm sống dưới bầu trời đen như trong huyệt mộ , đi đâu cũng nhìn thấy lũ người hóa thân thành những con kênh kênh rình rập mưu mô hảm hại đồng loại Hai mẹ con đã cùng gắn bó bên nhau cho tới khi chúng tôi được đi qua Hoa Kỳ theo chương trình đoàn tụ . Nơi xứ người lạ từ ngôn ngữ đến con người, mẹ con ngồi xuống cùng nhau vẽ ra mục đích và con đường phải đi . Con gái ngoài việc học , lấy hai ngày cuối tuần ra đứng bán hàng ở chợ trời , tiền kiếm được về đưa cho mẹ hết để lo cho gia đình . Còn tôi thì đi làm hai chỗ , coi như không biết mặt trời khi mọc lên sau đỉnh núi nó đẹp ra sao . Quê hương thứ hai, nơi cho những con người tha hương như tôi thật nhiều cơ hội , và hai mẹ con đã bám lấy những cơ hội khi vừa nắm được trong tay , nơi đây có siêng năng cần cù là sẽ có được tiền mang về .Vừa đi học vừa đi làm vặt vảnh đôi chút ,con gái học ra trường bốn năm lấy bằng về hóa học (Chemistry) , con tạm gác chuyện học để mang mảnh bằng ra giúp cho gia đình với công việc ổn định . Chẳng bao lâu con cũng có gia đình riêng của mình, nhưng tình mẹ con vẫn luôn khắn khít bên nhau , nên tôi thấu hiểu con vẫn còn mong trở lại trường , vì việc học đối với một người ham học và thông minh như con thật quá dễ dàng để đạt lấy ước mơ .
Trong ngày lễ mẹ sắp tới con gái tôi đã cho mẹ trước một món quà quá lớn và luôn cả con gái kế cũng sẽ làm lễ tốt nghiệp vào tháng sau . Mới ngày nào hai chị em vừa mới qua nước Mỹ , đã cùng bên nhau đi bộ tới trường học với hai mì ly bốc khói trên tay , vừa đi vừa ăn trên con đường dài hút mắt, dưới bầu trời tự do rộng lớn thênh thang . Chị em cùng nuôi ý chí phấn đấu hướng về tương lai . Cả hai luôn tự nhũ với lòng là nhất định phải làm cho mẹ hãnh diện về những đứa con mẹ sinh ra và đã nuôi con trong cơ cực trăm bề . Để cho mẹ với những ngày cuổi đời không bao giờ thiếu đi nụ cười luôn nở trên môi . Cám ơn hai cô con gái yêu dấu của tôi
Mầu Hoa Khế
May 07 2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2013 09:15:24 bởi Mầu Hoa Khế >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: