DỐI LÒNG   
  ( Nguyễn Thanh Hải)     
  "Có thể em sẽ chẳng muốn tin đâu  
  Anh yêu em!  
  … yêu em nhiều lắm đấy! "  
  Yêu từ lúc bình minh vừa thức dậy  
  Yêu như khi sóng biết vỗ về bờ  
  Anh yêu em từ trong những câu thơ  
  Từ những câu chuyện vu vơ mà thường ngày em vẫn kể  
  Yêu đến đau như loài cây bật rễ  
  Như loài chim chỉ biết hót một lần  
  Trong bụi mận gai những giọt máu tim tình  
  Cho hạnh phúc lần đầu  
  ...cũng là lần sau cuối  
  "Thể em có tin?  
  ...hay em nghĩ rằng anh nói dối"  
  Cũng không thể chối bỏ một sự thật là anh đã rất yêu  
  Đã rất đau và buồn cũng rất nhiều  
  Khi bên em chẳng phải là anh mà là người con trai khác  
  Giá như anh có thể làm một vạt nắng chiều ngơ ngác  
  Để có thể ôm em vào lòng trong một phút mê say  
  Anh ước rằng mình có thể lãng quên ngay  
  Ước lá đừng rơi và mùa thu đừng trở lại  
  Bởi mùa thu dấu những kỷ niệm trong lá vàng vẫn đang còn vương vãi  
  Để gợi về mùa khờ dại bên em  
  Xao xác trong chiều những góc phố không tên  
  Anh đi giữa dòng đời mà không tìm ra lối thoát  
  Lối thoát nào cho anh khi mà anh đánh mất  
  Có lẽ nào em đã mãi rời xa?  
  Giá như chuyện tình yêu chỉ là giấc mơ qua  
  Để những ngày dấu yêu cũng có thể dễ dàng quên lãng  
  Giá như em trở về cho một kết thúc có hậu như bộ phim tình yêu lãng mạng  
  Dù anh chẳng tin đâu...  
  ... nhưng vẫn muốn dối lòng     
  Tháng 7/2008   
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2013 17:34:14 bởi Thanhmai3719 >