6.
Đêm đêm với ngọn đèn cầy,
Cùng bao thuốc lá vui buồn cùng ta.
Soi mình qua bóng trên tường,
Sao mà hiu quanh, chán chường lắm thay!
Nghĩ đi nghĩ lại quẩn quanh,
Sự đời vẫn thế, ta làm được chi?
Ngồi đây ôm nỗi muộn phiền,
Chỉ có đàn muỗi vui vầy cùng ta.
Cớ chi làm khổ thân này?
Héo mòn, tàn tạ, còn gì nữa đâu!
Đằng nào cũng vậy mà thôi,
Ngồi thêm vài tiếng cũng tuyền màu đen.
Nến kia sắp tắt mất rồi,
Thuốc thì dăm điếu còn lại bao không.
Thôi thì hút nốt điếu này,
Lên giường, đi ngủ, đón chào ngày mai!
___0h29.130524.HTN___
7.
Thơ thẩn làm chi nữa?
Tiếng thơ hay tiếng lòng,
Có nói nữa cũng vậy,
Vẫn riêng ta với ta!
Người đời nào có hiểu,
Trách thơ ta âu sầu.
Lại chê ta u ám,
Dèm pha ta quái gở.
Nào ai hiểu nỗi niềm,
Của kẻ lãng du đây.
Sống lại rồi chết đi,
Hít thở cho qua ngày!
___0h16.130524.HTN___
8.
Đêm đêm nằm hồi tường,
Nhớ lại chuyện xưa cũ,
Rồi hiện tại, tương lai,
Bất giác chợt mỉm cười,
Mà sao lệ hoen mi.
Em ơi đừng khóc nữa!
Quá khứ đã qua rồi,
Ngày nay còn chưa hết,
Nói chi chuyện tương lai.
Luật nhân quả luân hồi,
Là như vậy mà em.
Hãy lau khô dòng lệ,
Và ngửng đầu mà sống,
Ngạo nghễ với nhân gian,
Một nụ cười hạnh phúc,
Trọn vẹn từng phút giây.
___0h.03.130524.HTN___
9.
Bỗng dưng trời đổ cơn mưa,
Lòng em sao thấy bình yên lạ thường!
Phải chăng trời hiểu lòng em,
Trầm ngâm, mặc tưởng, bơ vơ giữa đời!
___130523.HTN___
10.
Cơn mưa mùa hạ,
Bất chợt ập xuống,
Ướt đẫm vai em.
Xoa dịu tâm hồn,
Đang dần tàn úa.
Mưa ơi, mưa ơi,
Xin mưa cứ rơi,
Khóc hộ lòng em!
___130523.HTN___