Nguyên tác:"The Hitchhiker's guide to the galaxy"
SÁCH HƯỚNG DẪN NGƯỜI NHẢY TÀU ĐẾN DẢI NGÂN HÀ
-tác giả:Douglas Adams-
-Dịch:Mai trúc linh
Xa xa trong vòng xoáy đen không được đặt tên trên bản đồ của đoạn cuối của phía tây ngân hà có một mặt trời nhỏ bị lãng quên.
Di chuyển quanh quỹ đạo mặt trời với khoảng cách khoảng 92 triệu dặm là một hành tinh xanh vô cùng nhỏ bé và tầm thường mà những thực thể sống trên đó sơ đẳng đến mức họ vẫn còn nghĩ đồng hồ số là một phát minh khéo léo.
Nhưng có một vấn đề:Những con người sống trên trái đất hầu như mọi lúc đều không hạnh phúc.Có nhiều giải pháp được đề ra,nhưng những giải pháp phần lớn đều liên quan những tờ giấy màu xanh,thật ngược đời bởi sau cùng thì không phải những tờ giấy màu xanh đấy không hạnh phúc.
Và cư thế vấn đề bị bỏ ngỏ ;nhiều con người rất khốn đốn,hầu hết họ đều đáng thương,kể cả những người có đồng hồ số.
Có nhiều ý kiến cho rằng họ đã mắc sai lầm lớn khi rời cánh rừng từ thời ban sơ.Và vài người bác bỏ ý kiến trên và cho rằng tổ tiên chũng ta đáng lẽ không nên rời biển cả chứ.
Và thế là,một ngày thứ năm,gần hai ngàn năm sau khi một người đàn ông bị đóng đinh vào cây đã nói rằng sẽ thật tuyệt nếu ta thử một lần đối xử tốt với mọ người,một cô gái ngồi trong quán cà phê tại Rickmansworth đột nhiên nhận ra:"Nó chính là điều đã sai lầm từ trước đến nay"
,và cuối cùng cô biết cách khiến thế gian trở nên tốt đẹp và hạnh phúc."Lần này nó sẽ có lý,nó sẽ hiệu quả, và không ai sẽ bị đóng đinh vào đâu cả."
Đáng buồn rằng trước khi cô có thể gọi điện và truyền lại ý tưởng đó cho ai thì một thảm họa vô cùng ngu ngốc xảy đến ,và ý tưởng biến mất mãi mãi.
Đây không phải câu chuyện về cô ấy.
Nhưng đây là câu chuyện về cái thảm học vô cùng ngu ngốc và vài hậu quả của nó.
Đây cũng là câu chuyện về một cuốn sách,mang tên "Hướng dẫn người nhảy tàu đến dải ngân hà"-không phải là cuốn sách từ trái đất,chưa bao giờ được phát hành trên trái đất,và đến tận lúc cái thảm họa tồi tệ xảy đến,chưa người trái đất nào được nhìn hay nghe tới.
Tuy vậy,một cuốn sách hết sức xuất sắc.Có khi là cuốn sách xuất sắc nhất của nhà xuất bản lớn ở chòm Ursa Minor-và cũng chưa có người trái đất nào nghe tới
Không chỉ là một cuốn sách toàn diện,nó cũng bán rất chạy-nổi tiếng hơn cả quyển"Tuyển tập
chăm sóc sức khỏe địa đàng ",bán chạy hơn "50 mươi thứ cần làm ttrong trường không trọng lực",và gây tranh luận hơn bộ ba cuốn sách bom tấn về triết học "Chúa đã sai ở đâu",và "Một vài sai lầm lớn nhất của Chúa" và "Mà cái người mang tên Chúa này là cơ chứ? của tác giả Oolon Colluphid.
Tại nhiều nền văn minh tiện nghi trên ngoài phía tây rìa ngân hà,sách hướng dẫn người nhảy tàu đã thay thế cuốn bách lớn về thiên hà từng là kho tàng kiến thức và hiểu biết tiêu chuẩn nhưng cuốn bách khoa có nhiều thiếu sót và chứa nhiều nội dung không ngụy tác, hoặc vô cùng sai lệch nên sách hướng dẫn vượt qua quyển cũ ,phổ biến hơn vì hai lý do :
Thứ nhất ,nó rẻ hơn một chút;và thứ hai nó có đề chữ viết to đùng thân thiện "Đừng hoảng loạn" ở bìa ngoài.
Nhưng câu chuyện về cái ngày thứ năm tồi tệ ngu ngốc,câu chuyện về những sự trùng hợp lạ lùng và câu chuyện về những sự trùng hợp rối rắm đan cài với cuốn sách xuất sắc này bắt đầu thật đơn giản.
BẮt đầu với một ngôi nhà.
1Ngôi nhà nằm trên gò nhỏ ngay rìa ngôi làng.Nó đứng một mình và nhìn ra khoảng không rộng khu chăn nuôi phía tây vùng nông thôn.Không phải một ngôi nhà xuất sắc theo bất cứ chuẩn mực nào-Nó khoảng 30 mươi tuổi bé bé,vuông vuông,làm từ gạch,và có bốn cái cửa sổ ở trước mà kích cỡ và tỉ lệ của nó không ít thì nhiều làm kích thị giác..
Người duy nhất khiến ngôi nhà đặc biệt là Athur dent,và duy bởi vì đó là nơi anh ta sống.Anh ta đã sống ở đó chừng 3 năm,từ khi anh rời Luân-đôn vì thnhf phố này khiến anh ta căng thẳng và cáu kỉnh.Anh ta cũng chừng 30 tuổi,tóc sẫm và chưa bao giờ thoải mái với chính mình.Điều đã từng khiến anh lo lắng nhất là mọi người cứ hay gặng hỏi anh ta lo lắng về cái gì.Anh làm việc ở đài nói địa phương mà anh ta thường kể với mọi người là nó thú vị hơn mọi người nghĩ.Đúng vậy-hầu hết các bạn anh làm về quảng cáo.
Hội đồng chưa thông qua kĩ với Athur về việc họ muốn phá căn nhà của anh và xây một đường vòng qua đó.
Vào 8h sáng thứ năm,Athur cảm thấy không khỏe lắm.Anh tỉnh dậy mắt lờ mờ,rra khỏi giường,đi loanh quanh phòng mắt lờ mờ,mở cửa sổ,nhìn thấy một cái xe ủi,tìm đôi dép lê và lê chân đến phòng tắm để rửa ráy.
Kem đánh răng trên bàn chải -vậy .Đánh răng
Gương cạo râu -đang hướng lên trần nhà-điều chỉnh.Trong một khoảnh khắc nó phản chiếu lại cái xe ủi thứ hai ngoài của sổ phòng tắm.Điều chỉnh vừa tầm,nó phản chiếu bộ râu lởm chởm .Anh cạo râu,rửa,lau khô,và lê chân vào bếp để bỏ cái gì ngon ngon vào miệng.
Ấm nước,phích cắm,tủ lạnh,sữa,cà phê.Ngáp!!
Từ"xe ủi" thoáng qua tâm trí
,anh suy nghĩ tìm mối liên hệ tới việc này Cái xe ủi ngoài của bếp khá to.Anh nhìn chằm chằm vào nó."Màu vàng"-anh nghĩ và lê chân quay về phòng ngủ mặc quần áo
Anh dừng ở phòng tắm một cốc uống nước,và thêm cốc nữa.Anh bắt đầu ngờ anh đang nôn nao.Tại sao anh lại nôn nao?Anh đã uống rượu đêm hôm qua à?Chắc là đã uống .Anh bắt được tia phản chiếu từ gương cạo râu."màu vàng"-anh nghĩ và lê chân vào phòng ngủ
Anh đứng và nghĩ.Quán rượu,anh nghĩ.Ôi trời ,quán rượu.Anh nhớ lờ mờ đã tức giận ,tức giận về một chuyện khá hệ trọng.Anh đã kể cho mọi người về điều này,kể rất dài.Đúng hơn là anh nghi:hình ảnh rõ nhất anh nhớ lại là mắt anh nhìn mặt mọi người.Điều gì về con đường vòng mới mà anh vừa hay tin.Đó là tin mật mấy tháng nay mà hình như chả ai biết.Vô lý.Anh tạt nước vào mặt.Chuyện sẽ tự đâu vào đấy,anh quyết,chả ai muốn cái đường vòng,hội đồng sẽ khộng biện minh được gì.Nó sẽ tự đâu vào đấy.
Lạy chủa quả là cơn nôn nao tồi tệ.Anh nhìn mình trong gương tủ.Lè lưỡi ra"Màu vàng"anh nghĩ.Cái từ màu vàng thoáng qua tâm trí khiến anh suy nghĩ tìm sự liên kết với việc này.
50 mươi giây sau anh ra khỏi nhà và nằm ra trước Xe ủi lớn Màu Vàng đang tiến vào đường vườn nhà anh
Ông L Prosser chỉ,như họ noi,là một con người.Nói theo cách khác ông ta là thực thể sốc gốc cacbon tiến hóa từ một con vượn.Chính xác thì ông 40 tuổi ,béo,tiều tụy và làm ở hội đồng địa phương.Kì lạ hơn,dù ông ta không biết rằng anh ta có tổ tiên là Thành cát tư hãn ,sự can thiệp giưã các thế hệ và lai chủng tộc đã xáo trộn gien đến mức ông không có những đặc trưng rõ rệt nào của nòi đại chủng á,vết tích dòng họ lớn duy nhất còn sót lại trong ông là cái phần mỡ thừa quanh dạ dày và sự thích thú với những chiếc mũ lông nhỏ.
Ông chẳng phải chiến binh vĩ đại;thực ra ông là người căng thăng hay lo.Hôm nay,ông lại càng căng thẳng lo âu vì có chuyện trầm trọng làm hỏng việc của ông-đó là ngôi nhà của Athur Dent được đốn hạ trước khi hết ngày
"Đi ra đi,ngài Dent",ông nói,Ông không thể thắng được đâu.Ông không thể nằm trước xe ủi mãi được"Ông cố quắc mắt cho dữ nhưng không được.
Athur nằm trong bùn và vặc lại ông
"tôi chơi luôn",anh nói" xem ai thua trước"
"Tôi e là anh sẽ phải chấp nhận vậy",ông Prosser nói kẹp cái mũ và lau đầu "con đường phải được xây và sẽ được xây"
"Tôi có nghe rồi",Athur nói"Tại sao nó được xây?"
Ông Prosser lắc ngón tay trước anh ta,rồi ngừng lại rồi cất tay đi.
"Ý anh là gì,tại sao nó được xây à ?"ông nói "Nó là cái đường vòng.Anh cần phải xây cái đường vòng"
Đường vòng là con đường cho phép mọi người đi từ điểm A tới điểm B khá nhanh khi người đi từ điểm B đến điểm A rất nhanh.Những người sống ở điểm C,ngay giưã 2 điểm,thường thắc mắc ở điểm A có gì hay mà nhiều người điểm B hay tới vậy,Những người này mong mọi người một lần nên giải quyết xem mình muốn ở đâu đi!
Ông Prosser muốn đến điểm D.Điểm D chẳng ở nơi nào cụ thể,nó là bất cứ điểm nào tiện xa điểm điểm A,B,và C.Ong sẽ có một ngôi nhà nhỏ xinh ở điểm D,cái rìu treo trên cửa,và tiêu khiển ở điểm E,điểm có quán rượu gần nhất diểm D .vợ ông dĩ nhiên muốn mấy cây hồng leo lên cửa nhưng ông muốn rìu .Ông không rõ vì sao-ông chỉ đơn giản là thích rìu...(còn)
*Ghi chú:chỗ bôi đen còn vấn đề.Đây là bản nháp