"Ai gửi cánh thư vào trong mây" viết về một tình yêu không có hồi  kết. Hai nhân vật chính mãi đuổi theo nhau, và để lạc mất nhau qua những  khúc quanh của cuộc đời. Họ đại diện cho giới trẻ hiện đại, có hoài  bão, có nông nổi và cũng có yêu thương, cùng trăn trở đi tìm ý nghĩa của  hạnh phúc.      Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây - Ảnh Chiếu       
      Mỗi chúng ta ai cũng có thời niên thiếu…     
  Trác Ưu và Lục Tây Dương cũng vậy. Họ đã đi bên nhau qua những năm tháng  tuổi thơ, chia sẻ cùng nhau thời thanh xuân tươi đẹp, và cũng đã mang  một mối tình đầu dành cho nhau.     
  Đôi bạn thích nhau từ khi ngồi trên ghế nhà trường, đem lòng yêu nhau  khi trưởng thành, nhưng những biến cố của cuộc đời mãi đẩy họ xa nhau,  đến một lời thổ lộ tình yêu, họ cũng chưa thể nói.    
  Những hiểu lầm vụn vặt, những cố chấp của tuổi trẻ khiến họ ôm chặt tình  yêu dành cho nhau, dù vẫn đi cạnh nhau như những người bạn.     
  Lục Tây Dương sang Anh du học, nỗi nhớ của anh gửi gắm qua những lá thư  đến người con gái anh yêu, nhưng không bao giờ được gửi. Còn Trác Ưu cố  dành tình yêu cho một người con trai khác nhằm quên đi Lục Tây Dương…      
Trích dẫn:      Câu chuyện không đưa tôi đến những vụ đánh ghen của các nhân vật vì  tình, nhưng lại cho tôi những cảm xúc nhẹ nhàng. Để rồi khi đã sẵn sàng  vượt qua dịnh kiến thì họ đã có thể dám thổ lộ tình cảm thực sự của  mình, và nhận ra được đâu mới là tình yêu thật sự……..và cuối cùng lá thư  tình cũng được trao tay. - 
yo yo       Đừng hỏi vì sao tôi đánh giá tác phẩm này cao, dù đây là một tác phẩm  với tình tiết đơn giản, cách xây dựng nhân vật mỹ miều cũng như những  tác phẩm khác, có phần kém hơn. Nhưng thật ra điều tôi trân trọng ở tác  phẩm này là đâu đó mang bóng dáng của tôi và những thiếu nữa mới lớn. - 
Nguyễn Dương Minh Uyên      Trích Lược:      "Để cho chắc ăn, cô Triệu đã bỏ hẳn thời gian đi xem đối phương hùng  biện. Quay về, cô chỉ véo má tôi nói nhỏ: “Ưu Ưu, đến lúc đó em đừng để  xảy ra sai sót gì nhé! Nếu như là trước đây thì em còn có thể kiếm được  ít điểm nhờ vào khuôn mặt dễ thương của mình, nhưng lần này sẽ không  được may mắn như thế đâu.” Tôi loáng thoáng nghe thấy sau lưng có tiếng nói chuyện: “Cô bé này dễ  thương quá!”, “Đúng vậy, nhưng lần này ứng cử viên của trường Nhất Trung  cũng đẹp trai lắm, tôi e rằng…” “Không nói với cậu thì với ai?” Mặt hắn  lộ rõ vẻ bực bội: “Người vừa gây chuyện không phải là cậu hay sao?”  “Là, là tôi…” Thấy hắn hung hăng như vậy, tôi liền sực nhớ ra hành động  mạo muội ban nãy của mình. Đầu tiên tôi sững ra một lát, sau đó trả lời  với vẻ ấm ức: “Nhưng tôi không cố tình phá đám cậu!”     
  ...    
  Dưới ánh nắng, hắn vẫn giữ vẻ cao ngạo đó, nhưng có lẽ là do khá phởn  chí nên hắn còn hơi cười cười, nhìn rất lãng tử. Trên đường đi, dường  như có rất nhiều người quen hắn, liên tục hỏi han, hắn chỉ gật đầu,  trông rất vương tử. Tôi chỉ có thể dùng một cụm từ để miêu tả thái độ đó  – chỉ muốn tẩn cho một trận! Đến lượt tôi ra sân khấu. Tôi cố gắng lấy bình tĩnh, sau đó mỉm cười  bước ra khán đài, cúi đầu chào ban giám khảo và khán giả, cất giọng rất  ngọt ngào: “Kính thưa các thầy cô giáo, chào các bạn!” Mọi người liền  dồn hết ánh mắt về phía chúng tôi, sau đó tất cả sững sờ. Nét mặt Thương  Thang lúc xanh lúc trắng, chắc là đang cố kiềm chế để không nổi cáu.  Tôi không ngờ mọi người lại phản ứng mạnh như vậy, cũng sững sờ theo.  “Ưu Ưu, em sao vậy?” Cô Triệu cất tiếng hỏi, giọng rất không vui. Lúc ấy  ánh nắng lọt qua cửa sổ hắt chếch vào trong, rèm cửa trắng lất phất  trong gió, thỉnh thoảng có mấy cánh hoa màu hồng phấn bay qua, mang theo  vẻ ngọt ngào, lãng mạn. Còn tôi, mãi cho đến tận sau này mới biết, tên  của bản nhạc đó là Giai điệu tình yêu."      
 ThueSach.vn