Thơ Cũ Gom Về
Phải Xa... Cho Thêm Nỗi Xót Xa
Em rất lạ lúc nào cũng nghĩ quẩn
Phải chia xa ... cho thêm nỗi xót xa
Vì trời ghen những hạnh phúc mặn mà
Nên có lúc phải xa nhau thật đấy
Sao cứ thế ... sao bi quan lạ vậy
Đã bạn bè mà cứ sợ chia tay
Cũng một thời xướng hoạ đậm men say
Đừng nói nhé những phân ly giã biệt
Cũng tri kỷ cũng những lời tha thiết
Đã là thân từ tiền kiếp duyên xưa
Cũng đã thương, nói biết mấy cũng thừa
Bởi ngôn từ làm sao diễn tả nổi
Từng đợt sóng, từng nỗi lòng vang dội
Bờ cát vàng, ghềnh đá mũi Cam Ranh
Khi em về, anh nhớ ngắm giùm anh
Và nghịch sóng như tháng ngày xưa đó
Nguyên Đỗ
Một Chút Tình Thơ Một chút tình thơ gởi tháng năm Cho người khách lạ chốn xa xăm Rơi dòng máu thắm nơi nguồn mạch Ngây ngất hồn say dạo cõi tâm Một chút tình thơ len vấn vương Tơ lòng rung cảm những phong sương Khói mây tro bụi bay trong gió Sưởi ấm hồn ai nắng quê hương Một chút tình thơ giữa bụi mờ Ảo ảnh bên trời gieo ngẩn ngơ Em về để lại trời yêu ấy Trả hết cho người duyên với thơ Người biết em đi sẽ chẳng còn Sẽ là biền biệt mảnh hồn son Ân tình lai láng soi ngàn hướng Bàng bạc trần gian chẳng héo mòn… Vương Anh Đào
Chớ Trêu Chọc Nhau Mãi
Chớ trêu chọc nhau mãi
Cho lòng thêm xuyến xao
Cho hồn thêm ngần ngại
Lỡ yêu, biết thế nào?
Như con chuồn chuồn lượn
Bay vòng trước miệng chim
Em đùa với trái tim
Lỡ yêu em, sao nhỉ
Tưởng mình bạn tri kỷ
Biết mình luôn tri âm
Liếc nhìn nhau một tí
Tim đã đập ầm ầm
Không yêu, đừng đùa nhé
Tình yêu là thanh cao
Vượt ra ngoài lý lẽ
Trăm năm còn dạt dào
Nguyên Đỗ
Con Chuồn Chuồn Dễ Ghét
Con chuồn chuồn dễ ghét
Nghiêng cánh lượn vòng quanh
Làm chim né mỏi mệt
Muốn rơi ngã xuống cành
Ghét chuồn chuồn quá đổi
Nói mãi chẳng nghe lời
Mong cho mẹ về tới
Đuổi chuồn chuồn đi thôi
Ai thèm làm tri kỷ
Người đâu mà kỳ khôi
Bên tai lời thủ thỉ
Làm em mắc cỡ rồi
Không nói yêu đâu nhé
Chỉ kết bạn thôi hà
Bằng lòng chưa...bay lẹ
Đừng mãi bên người ta
Bảo chuồn chuồn dễ ghét
Nhưng khi đã đi rồi
Lòng cảm thấy tha thiết
Thoáng dỗi hờn xa xôi...
Sương Anh
Say Tình
Hồn say người bước rong chơi
Ôm trăng nửa mảnh vết đời thênh thang
Vượt bao giá buốt bên ngàn
Trăng nằm rủ nắng giữa làn khói lay…
Hồn say ai mãi rong chơi
Trắng lòng ai vẫn một đời miên man
Chơi vơi tình lộng gian nan
Để nghe gió cuốn trên ngàn tái tê…
Vương Anh Đào
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2008 16:11:36 bởi mây trắng >
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Phải Xa... Cho Thêm Nỗi Xót Xa
Em rất lạ lúc nào cũng nghĩ quẩn
Phải chia xa ... cho thêm nỗi xót xa
Vì trời ghen những hạnh phúc mặn mà
Nên có lúc phải xa nhau thật đấy
Sao cứ thế ... sao bi quan lạ vậy
Đã bạn bè mà cứ sợ chia tay
Cũng một thời xướng hoạ đậm men say
Đừng nói nhé những phân ly giã biệt
Cũng tri kỷ cũng những lời tha thiết
Đã là thân từ tiền kiếp duyên xưa
Cũng đã thương, nói biết mấy cũng thừa
Bởi ngôn từ làm sao diễn tả nổi
Từng đợt sóng, từng nỗi lòng vang dội
Bờ cát vàng, ghềnh đá mũi Cam Ranh
Khi em về, anh nhớ ngắm giùm anh
Và nghịch sóng như tháng ngày xưa đó
Nguyên Đỗ
Xin lỗi anh Nguyên Đỗ, tôi xin phép ghé nhà và để lại bài thơ họa: Thế nào mới xót xa ? Anh hiểu rõ, em đúng là nghĩ quẩn
Sao cho mình tan vỡ để lìa xa
Nhớ không em những giây phút mặn mà !
Sao lại chịu những gì chua cay ấy Anh giải thích bao lần, em biết vậy
Sao cứ đòi nằng nặc phút chia tay
Có phải chăng đã quên lúc đắm say ?
Hay lại muốn đau buồn khi cách biệt ? Nhớ làm sao những lời yêu tha thiết
Dưới trăng vàng hò hẹn đắp duyên xưa
Chuyện nhớ thương, biết mấy kể sao vừa
Giờ nghĩ lại, không còn gì để nói Dưới trăng xưa nghe sóng lòng vang dội
Bờ biển buồn chưa chia nổi lằn ranh
Thì làm sao em hiểu được lòng anh
Vẫn còn giữ bóng hình xa xưa đó. Nguyễn Gia Linh
Trích đoạn: Nguyen Gia Linh
Xin lỗi anh Nguyên Đỗ, tôi xin phép ghé nhà và để lại bài thơ họa:
Thế nào mới xót xa ?
Anh hiểu rõ, em đúng là nghĩ quẩn
Sao cho mình tan vỡ để lìa xa
Nhớ không em những giây phút mặn mà !
Sao lại chịu những gì chua cay ấy
Anh giải thích bao lần, em biết vậy
Sao cứ đòi nằng nặc phút chia tay
Có phải chăng đã quên lúc đắm say ?
Hay lại muốn đau buồn khi cách biệt ?
Nhớ làm sao những lời yêu tha thiết
Dưới trăng vàng hò hẹn đắp duyên xưa
Chuyện nhớ thương, biết mấy kể sao vừa
Giờ nghĩ lại, không còn gì để nói
Dưới trăng xưa nghe sóng lòng vang dội
Bờ biển buồn chưa chia nổi lằn ranh
Thì làm sao em hiểu được lòng anh
Vẫn còn giữ bóng hình xa xưa đó.
Nguyễn Gia Linh
Xin cám ơn anh Nguyễn Gia Linh ghé thăm, để lại thơ hay trong Suối Nguồn Thơ chung vui với nhau! ND xin tiếp ý với anh nha!
Bóng Hình Xa Xưa Anh vẫn giữ bóng hình xa xưa đó
Của người em mỗi sáng bước chung đường
Đi đến trường thời niên thiếu thân thương
Giòng Thạch Hãn tháng ngày xưa ấm cúng
Em đừng trách người làm thơ lửng tửng
Nhớ hoặc quên những kỷ niệm thiết tha
Tình yêu thương mãi mãi vẫn đậm đà
Ngày tháng cũ bao giờ cũng lộng lẫy
Em có nhớ những ngày xưa phá quậy
Rồi lớn lên tình thân thiết đậm say
Những yêu thương mơ mộng cứ từng ngày
Giờ cách biệt một trời thương da diết
Có phải chăng em đã nhìn thấu biết
Nên ngày xưa thường nghĩ quẩn chia ly
Đất Thần Kinh, đêm Vỹ Dạ, kinh kỳ
Huế thơ mông, giòng Hương Giang vạn thưở
Nguyên Đỗ
Hồn Say
Hồn say ngây ngất giữa đời
Bay cùng mây trắng trên trời mênh mang
Lửng lơ trên cả non ngàn
Theo làn ánh nắng chứa chan xuân nồng
Hồn say như ở non bồng
Nhởn nhơ ong bướm giữa đồng hương hoa
Chứa chan ánh sáng chan hòa
Ngập hồn hạnh phúc nở ra hoa Đàm
Hồn say nồng ấm Việt Nam
Bốn nghìn năm cũ chẳng cam cúi mình
Mong sao lại nở hoa tình
Muôn dân vui hưởng thái bình ấm no
Hồn say mơ thấy Tự Do
Đến từng thôn xóm, từng bờ cõi xa
Danh lam cẩm tú sơn hà
Nghìn năm gìn giữ mãi nhà Việt Nam
Nguyên Đỗ
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Hồn Say
Hồn say ngây ngất giữa đời
Bay cùng mây trắng trên trời mênh mang
Lửng lơ trên cả non ngàn
Theo làn ánh nắng chứa chan xuân nồng
Hồn say như ở non bồng
Nhởn nhơ ong bướm giữa đồng hương hoa
Chứa chan ánh sáng chan hòa
Ngập hồn hạnh phúc nở ra hoa Đàm
Hồn say nồng ấm Việt Nam
Bốn nghìn năm cũ chẳng cam cúi mình
Mong sao lại nở hoa tình
Muôn dân vui hưởng thái bình ấm no
Hồn say mơ thấy Tự Do
Đến từng thôn xóm, từng bờ cõi xa
Danh lam cẩm tú sơn hà
Nghìn năm gìn giữ mãi nhà Việt Nam
Nguyên Đỗ
Viếng thăm căn nhà của anh Nguyên Đỗ, DXL xin gởi lại bài thơ cảm tác. Hồn mơ (Cảm tác theo bài Hồn say của TH Nguyên Đỗ) Hồn mơ hương thắm giữa đời Muôn ngàn cánh nhạn trên trời mênh mang Thướt tha trên những non ngàn Xuân về nắng ấm chứa chan tình nồng Hồn mơ đứng giữa non bồng Lắng nghe tiếng nước tưới đồng cỏ hoa Muôn chim trong cảnh thái hòa Tình thương thoát tục nở ra Từ Đàm Hồn mơ sông nước Việt Nam Chung nguồn chung mộng, núi Lam sông Hồng Vườn tình sớm nở đầy bông Cùng nhau xây đắp ruộng đồng ấm no Hồn mơ sống cảnh Tự Do Ba miền đất nước từng bờ trổ hoa Cùng nhau sáng lập Chương tòa Quê hương yên ấm, mái nhà Tổ Tiên Đặng Xuân Linh
Tranh tự làm bằng thủ công của gnutcogn
Đêm Huyền Ảo
Đêm huyền ảo, hạc trắng về bên cội
Cổ thụ hoa giơ cành đón vầng trăng
Có bao giờ mình được thế đấy chăng
Đôi dã hạc bên nhau trong hạnh phúc
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.04.2008 07:37:23 bởi Nguyên Đỗ >
Tranh tự làm bằng thủ công của gnutcogn
Đêm Huyền Ảo
Đêm huyền ảo, hạc trắng về bên cội
Cổ thụ hoa giơ cành đón vầng trăng
Có bao giờ mình được thế đấy chăng
Đôi dã hạc bên nhau trong hạnh phúc
Nguyên Đỗ
Vũ Khúc Đêm Trăng
Trong thinh lặng hồn say sưa vũ khúc
Điệu du ca dưới ánh sáng ảo huyền
Ngọn cỏ lau cùng gió đuà ngã nghiêng
Giây phút ấy tâm tình hoà nhập một
Sương Anh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.04.2008 12:42:50 bởi SuongAnh >
Vũ Ca Ngọc Lũ
Cho tôi hát, vũ vui thời Ngọc Lũ
Theo trống đồng, chiêng, phách với phèng la
Cho khắp nơi được vui hưởng thái hòa
Thời hưng phấn giòng Lạc Hồng Bách Việt
Cho tôi hát khúc hòa bình tha thiết
Bốn ngàn năm văn hiến dựng quê hương
Bốn ngàn năm anh dũng chốn chiến trường
Bốn ngàn năm biết vinh danh nòi giống
Cho tôi múa vũ khúc tình thơ mộng
Khi Lạc Long hạnh ngộ với Âu Cơ
Cho khói nhang ngun ngút tỏa điện thờ
Thành Cổ Loa vua quan dân giữ nước
Cho tôi hát khúc tự do sau trước
Cho người dân được no ấm yêu thương
Cho trẻ thơ được cắp sách đến trường
Được học tập tiến thân theo thời mới
Cho tôi hát tình quê hương diệu vợi
Cho Việt Nam được chiếu sáng ngàn năm
Cho Việt Nam còn mãi mãi Việt Nam
Giữ được luôn quốc hồn và quốc túy
Nguyên Đỗ
Ngáy Ngủ
Ai nằm ngủ hay âm thầm thổi gió
Từng hơi dài, từng hơi ngắn, o o
A thì ra chú cuội đã ngủ khò
Dưới cội đa giữa buổi trưa nắng chói
Chắc hẳn chú sau những giờ mệt mỏi
Nằm phiêu diêu mơ tựa gối Hằng Nga
Gió hiu hiu thổi nhè nhẹ ru tà
Chú thiếp ngủ mộng bên ai say đắm
Hay là chú lội dòng sông tiên tắm
Hoặc trên bờ xiêm y chú dấu đi
Tiên tắm xong, mắc cở, dưới sông quỳ
Xin chú trả, mặt quay đi, cấm ngó...
Ai mơ mộng ngủ li bì ai rõ
Lắng tai nghe từng tiếng thở đò đưa
Má ai hồng ửng đỏ dưới nắng trưa
Cuội bừng tỉnh nhìn ai đang hôn khẽ
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.04.2008 03:01:20 bởi Nguyên Đỗ >
Biết Đến Bao Giờ
Biết đến bao giờ, cháu bé ơi
Làm dâu làm rể nhất trên đời
Làm chồng làm vợ nên duyên thắm
Mời chú rượu ngon nhấp một hơi
Gọi chú cũng hay, chú vái cô
Chú em cũng thế, sợ bao giờ
Tích xưa cháu cọp cô mèo đó
Lộng giả thành chân thích thấy mồ
Tuổi tác là chi, chẳng sợ già
Khi già râu tóc sẽ bạc ra
Lão nhân bạch phát ung dung bước
Bà lão cạnh bên tóc trắng pha
Cháu đừng táy máy tới chân tay
Thiên hạ trông kìa, lạ thế này
Cháu chú, thầy trò... duyên đáo để
Cuộc tình hạnh ngộ mối duyên hay
Bởi thế rồi quen có sợ gì
Trẻ già cũng vậy chẳng lo chi
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Thành quả ra sao ấy cũng tùy
Nguyên Đỗ
Giáo sư giải Nobel Vật Lý Yang Chen Ning, 82 và phu nhân Weng Fan, 28 tại buổi phát thưởng ngày 31 tháng 3 năm 2007 tại Đại Học Bắc Kinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2008 22:49:32 bởi Nguyên Đỗ >
Liều Lĩnh Yêu Thương
Liều lĩnh yêu thương chẳng sợ gì
Yêu là dâng cả mảnh hồn si
Yêu là mạo hiểm không nghi ngại
Yêu đến cuồng say, chẳng ngại chi
Cùng ước ao chung sống vẹn đời
Bên nhau tình thắm chẳng hề vơi
Thiên duyên tiền kiếp hay duyên nợ
Hồn đã yêu thương mộng tuyệt vời
Tuổi tác, không gian... thật chẳng màng
Xuân - Đông tình cảm vẫn tràn lan
Tám hai, hai tám, trăm mười chẵn
Đàm tiếu ngại chi, tình chứa chan
Ai biết hoa xuân chẳng héo sầu
Phù dung chỉ nở một đêm thâu
Tình ai trọn vẹn từng giây phút
Cũng cảm ơn trời tình nghĩa sâu
Nguyên Đỗ
Giáo sư giải Nobel Vật Lý Yang Chen Ning và Phu Nhân ngoài bãi biển
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2008 12:42:01 bởi Nguyên Đỗ >
Đêm Palawan
Palawan - Đảo ở Phi đêm đó
Suốt cả đêm em trăn trở không yên
Rạng ngày ra nhớ dữ lắm Mẹ hiền
Nơi cố quận như hồi chuông báo thức
Mẹ nơi đó, quê hương sầu, rấm rức
Đã qua đời, điện báo tử đến nơi
Cầm hung tin khóc tức tưởi bồi hồi
Thân tỵ nạn làm sao về báo hiếu
Mẹ của em trên trời như thấu hiểu
Báo cho em, trong đêm đó mệnh cung
Tình Mẹ con thật cao quý vô cùng
Mẹ hiện diện khắp đường đời em đến
Trước đền thánh, em đốt lên ngọn nến
Cầu mong cho Chúa ban thưởng Mẹ thương
Palawan mảnh hồn vỡ thê lương
Mẹ hàn gắn với tình yêu muôn thưở
Mẹ đi trước, cầu bầu trước Thiên Chúa
Gia đình em được chọn lựa đi mau
Bataan ngày tháng cũng nhiệm màu
Hình bóng Mẹ từng ngày phù trợ mãi
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2008 22:35:15 bởi Nguyên Đỗ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: