Thơ Cũ Gom Về
Thấp Thỏm Đợi Chờ Vâng cũng có đôi khi anh thấp thỏm
Đợi chờ em ra ngõ hái ti-gôn
Những cánh hoa tim vỡ, những tâm hồn
Yêu say đắm để rồi tan biến mất Vẫn tha thiết như là tình thứ nhất
Thuở ban đầu bỡ ngỡ với ngây thơ
Bao nhiêu lần, ừ vẫn thế, đơn sơ
Vẫn ngần ngại, vẫn chần chừ, sợ hãi Tính rụt rè chẳng chỉ riêng con gái
Khi thầm yêu thiếu nữ với thanh niên
Ai cũng lo, cũng sợ, ngại liên miên
Tình dè dặt và yêu là thế đó Trong tình yêu mấy ai mà hiểu rõ
Cũng lần mò, cũng tập tễnh yêu thương
Tình chân thành hạnh phúc cảnh thiên đường
Tình gian dối sẽ trở thành địa ngục Nguyện mong cho tình yêu luôn hạnh phúc
Để anh hoài ca tụng mối tình xuân
Để anh ca anh hát biết bao lần
Không mệt mỏi mối tình yêu bất diệt Nguyên Đỗ
Em vô tư tựa lời ru của mẹ
Anh lẽn vào hồn, nhè nhẹ chẳng hay
Khi nhận ra tình đã chất thật đầy
Tơ lòng rối người buộc dây phải gỡ :)
Trích đoạn: hoatymtym
Em vô tư tựa lời ru của mẹ
Anh lẽn vào hồn, nhè nhẹ chẳng hay
Khi nhận ra tình đã chất thật đầy
Tơ lòng rối người buộc dây phải gỡ
:)
Gỡ Rối Tơ Tình Em càng lớn lại càng trông giống Mẹ
Mẹ dịu dàng, tài giỏi, mẫu mực thay
Anh càng mong tình chan chứa tràn đầy
Mẹ với Bố, em với anh... chung thủy Thật vậy đấy, hỡi nàng thơ tri kỷ
Anh sẵn sàng gỡ từng sợi cho em
Và tiện tay anh sẽ lại đan thêm
Những dây nhợ cuốn chặt tình mãi mãi Anh vẫn biết em vẫn còn ngần ngại
Sợ gì chăng nên chẳng dám tơ măng
Sợ rồi em cắt đứt sợi xích thằng
Anh ý tứ chẳng làm em ngượng ngập Như tóc rối, chẳng vội hay hấp tấp
Từng sợi tơ, sợi tóc, gỡ đều tay
Em thấy không anh kiên nhẫn từng ngày
Ghé thăm em, gỡ ra từng sợi nhớ Tay này buộc, còn tay kia tháo gỡ
Gỡ trăm năm, đến tóc bạc răng long
Cứ xuyến xao, cứ giao động trong lòng
Gỡ gian khó cột đậm đà thân ái Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2007 11:43:56 bởi Nguyên Đỗ >
Chắc Nhỏ Lại Nguyên Đỗ
Chắc nhỏ lại lái xe tìm việc mới
Trong chiếc xe nhỏ đẹp vừa mua xong
Nhỏ hôm nay chắc hẳn sẽ vui lòng
Và cười tươi khi nhận làm chỗ mới
Chắc nhỏ lại tìm trăng sao mỗi tối
Nhìn màn đêm mơ tưởng tới nơi xa
Đi dạo chơi trong khắp cõi Ngân Hà
Chắc sẽ gặp chị Hằng hay chú Cuội
Chắc nhỏ lại vui tròn vui suốt buổi
Để mơ hồng nở trong đoá yêu thương
Ngày mai kia khi nhỏ bước vào trường
Sẽ chăm học và thành công mãi mãi Chắc nhỏ sẽ có lần cười ngần ngại
Đọc thơ anh, thèn thẹn nhớ ngày xưa
Ừ anh hư, để nhỏ nhớ không chừa
Giờ nhỏ lớn không thèm yêu anh nữa
Nguyên Đỗ
Có Phải Là Em?
Có phải là em, nửa hồn anh
Gặp nhau xao xuyến gió ru cành
Chuồn chuồn búng nước lăn tăn sóng
Khóm trúc vàng xinh muôn lá xanh
Có phải là em, nhựa sống xuân
Gặp nhau bất chợt buổi đầu tuần
Em cười răng khểnh trông duyên dáng
Công chúa hồn thơ tỏa ánh xuân
Có phải là em, mộng nắng tràn
Cùng chung một quãng lễ vừa tan
Em đem lại cả mùa tươi sáng
Của một trời xuân rất dịu dàng
Có phải là em, mạch suối thơ
Dòng sông thi tứ đẹp không ngờ
Nhịp nhàng vạn sóng, gieo muôn ý
Lặng ngắm nhìn em đến ngẩn ngơ
Nguyên Đỗ r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2007 19:08:23 bởi Huyền Băng >
Biển Gọi Biển thì thầm vẫy gọi
Sóng tung tăng mọc mời
Nắng lung linh chiếu rọi
Người yêu, người yêu ơi
Hạ Uy Di đẹp quá
Phong lan tím khoe tươi
Đại dương như tranh hoạ
Những hương hoa cuộc dời
Đùa vui với sóng biển
Cát vàng hôn gót chân
Em cười như hãnh diện
Đẹp như là thiên thần
Mặn mà thay đôi mắt
Ngọt ngào sao đôi môi
Như tình yêu thứ nhất
Bồng bềnh trong cuộc đời
Nguyên Đỗ
Sao Lạc Trời Khuya Nguyên Đỗ
Em là vì sao lạc
Lửng lơ giữa trời khuya
Để anh nhìn ngơ ngác
Vì sao, ai đấy kìa?
Ánh sao trời chỉ lối
Con đường trăng hiền hòa
Em vì sao mỗi tối
Cho hồn anh mộng hoa
Nguyên Đỗ
Kỷ Niệm Thiết Tha
Kính tặng anh Khả, chị Yến
Những kỷ niệm vẫn in hoài trí nhớ
Con đò nào, giòng nước dịu thơm hương
Em ngân nga tiếng hát của quê hương
Nghe ấm dạ mát lòng người trông đợi
Em nhè nhè vuốt tóc dài từng sợi
Khiến hồn anh diệu vợi phút phong ba
Đò trôi xuôi, chất chứa mộng tình hoa
Lục bình tím, cá vàng đua bơi nhảy
Em còn nhớ buổi chiều xưa, thứ bảy
Nắng dịu dàng, môi nồng cháy ngọt thơm
Khoang đò con, vòng tay khẽ dang ôm
Nhìn mặt nước run run vùng sóng động
Huế ơi Huế, Hương giang, trời ước mộng!
Bến Vân Lâu, cây ngả bóng tương tư
Nơi xa xôi, hồn ta cũng xác xơ
Nhớ hoài Huế, bài tình ca thuở nọ
Nguyên Đỗ
Em: Mùa Xuân
Em -- Mùa Xuân của Tình Yêu vĩnh viễn
Giữa mùa đông truyền hơi ấm yêu thương
Cạnh bên em trần thế cũng thiên đường
Nguồn hạnh phúc như thác nguồn tuôn đổ
Em -- Mùa Xuân của Tình Yêu rực rỡ
Nở muôn hoa trên mỗi bước em đi
Nụ cười xinh trong lứa tuổi đương thì
Mỗi câu nói reo vui như mùa Tết
Em -- Mùa Xuân của Tình Yêu tha thiết
Trong màn đêm gió thủ thỉ đam mê
Giọt sương mai sáng sớm sẽ theo về
Chiếu lấp lánh chào ánh dương bừng sáng
Em -- Mùa Xuân của Tình Yêu lãng mạn
Mỗi cái nhìn, mỗi cử chỉ hân hoan
Ở bên em hạnh phúc rất vẹn toàn
Không lo lắng, ưu tư về đời sống
Em -- Mùa Xuân của Tình Yêu hy vọng
Mãi muôn đời dâng triều sóng yêu thương
Mãi bên nhau hạnh phúc thật diệu thường
Vì có em... cũng như là tất cả
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2007 12:28:27 bởi Nguyên Đỗ >
Xin Ai
Xin ai những chữ tương nè
Tương thân tương ái trăng thề Tương Dương
Xin ai một chút tương đương
Tương đồng, tương đắc, tương thương mặn nồng
Xin ai đừng cứ mùa Đông
Tương cà, tương ớt cho lòng quạnh hiu
Xin em hai chữ thương nhiều
Cho hồn bay bổng tình yêu thắm hồng
Tương tư ừ nhỉ trong lòng
Xin em giữ nét Xuân hồng thắm tươi
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2007 21:42:58 bởi Nguyên Đỗ >
Những Trớ Trêu
Tạo hóa gây chi những trớ trêu
Để cho đôi lúc nghĩ buồn thiu
Bạn bè ngày cũ nay nên nghịch
Kẻ phải tù đày người lê bêu
Chung xóm ngày xưa hai ngả đường
Người thì theo "địch" kẻ vào rừng
Nghĩ suy cho kỹ nạn nhân cả
Chính trị chính em giữ hí trường
Chẳng biết bao giờ tha thứ nhau
Chớ ai nhóm lửa lại thêm dầu
Cháy bùng không khéo râu rồi trụi
Khốn khổ dân nghèo lại kiếp trâu
Vô sản nào đâu tỷ tỷ đồng
Tự dưng tiền lại lẽ nào không?...
Tổ tiên gầy dựng bao tâm sức
Hay đất mình nay đã hết rồng?
Để mất đảo xa là tội lớn
Hoàng Sa gọi mãi đất Trường Sa
Đất Việt sao nay thành Hán địa
Nghĩ tủi thân rồng của chúng ta
Ôi những trớ trêu của cuộc đời
Hỏi nhau thắc mắc nói vậy thôi
Công lao nước mắt rồi khô cạn
Vận nước không may đã hết thời?
Nguyên Đỗ
Vườn Lạ…
Thẩn thờ ai mãi nỗi niềm riêng
Một miền trống trải trắng cô liêu
Bước chân hoang dại lạc trong chiều
Chợt thấy ngàn sao nơi cuối ngõ
Một mảnh vườn thơ sáng nụ cười
Ngẩn ngơ quên mất điều oan trái
Ấm áp ngọt bùi vang nơi nơi
Từ ấy nơi ta hồn bỗng lạ…
Có Những Vần Thơ Có những vần thơ hãy còn dang dở
Viết nửa chừng, đóng tập vở, ngồi mơ
Chiều đang trôi, đám sương trắng rơi mờ
Đêm sẽ xuống, vần thơ rồi trăn trở Có những vần thơ nhẹ nhàng như hơi thở
Thì thầm như gió thỏang thổi trong đêm
Tựa như hồn nhung nhớ mãi mong em
Vào trong mộng êm đềm thêm thắm thiết Có những vần thơ tưởng như mơ lại thiệt
Như là em hiển hiện đứng soi gương
Căn phòng đang trống trải ngát thơm hương
Em vừa đến, bước vào trong cuộc sống Có những vần thơ gieo rắc mầm hy vọng
Như nông phu gieo hạt lúa trên đồng
Ngày mai kia lúa xạ mọc mênh mông
Em sẽ đến cắt gặt từng nhánh lúa Có những vần thơ hong mình trong nắng lụa
Như là em tắm nắng bãi biển mơ
Cho lời anh sống lại những câu thơ
Còn dang dở trong tập xưa đã cũ Nguyên Đỗ
Trích đoạn: mây trắng
Vườn Lạ…
Thẩn thờ ai mãi nỗi niềm riêng
Một miền trống trải trắng cô liêu
Bước chân hoang dại lạc trong chiều
Chợt thấy ngàn sao nơi cuối ngõ
Một mảnh vườn thơ sáng nụ cười
Ngẩn ngơ quên mất điều oan trái
Ấm áp ngọt bùi vang nơi nơi
Từ ấy nơi ta hồn bỗng lạ…
Trái Lạ Vườn Thương Trăn trở ngàn năm vạn mối riêng
Vườn xưa tạnh vắng mộng thiêng liêng
Cỏ cây cao lớn um tùm mát
Chắn lối nhìn sang bạn láng giềng Mây trắng lưng trời vạt nắng chiều
Bay qua vườn cũ cảnh buồn thiu
Mây buồn xám ngắt đem hơi tụ
Thả xuống thành mưa bớt quạnh hiu Giọt nước mưa rơi cây cỏ tươi
Chùm thơ sống lại chợt vui cười
Cám ơn mây trắng đem mưa móc
Rải xuống vườn thơ mộng thắm tươi Trái lạ hương thơ lại ngát trầm
Trái thơ mùi chín hẳn từ tâm
Ai đem hạt giống từ đâu tới
Trái ngọt hương thơ đã nảy mầm Nguyên Đỗ
Nữ Phật Tử
Vóc dáng nữ Phật tử
Trông rất đỗi hiền lương
Làm lành không do dự
Trong cõi thế vô thường
Đơn sơ và mộc mạc
Trông bộ áo nâu sồng
Nếu cô mặc áo bông
Sẽ kiêu sa đài các
Cõi nào là cõi phúc
Đài các hay thô sơ
Tôi đem lòng cảm phục
Tình mến không bến bờ
Tôi quay người chào nhẹ
Nữ Phật tử áo nâu
Nàng đã sang ngã rẽ
Ngẩn ngơ tôi cúi đầu
Nguyên Đỗ
Dạ Cầm Tiếng đàn lạ Giữa đêm thâu Ai nâng chén tựa đêm sầu gọi nhau Dường như tỉnh Ngỡ như mơ Chênh vênh cánh hạc lạc loài kêu sương Gió thì thào Hoa run rẩy Mang chút tình gởi lại đáy hồ sâu Đêm lênh đênh Hồn lặng lẽ U trầm phảng phất vẳng nghe vô thường Lệ rưng rưng Cạn chén đời Ngậm ngùi thương mãi một thời xa xanh Người ở đâu Ta ở đâu Vọng đêm hư ảo một màu tịch liêu… Mây Trắng
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: