ThueSach.vn -
Tiểu thuyết mới Diệp Thanh Hồng - Diệm Nương (Hắc Nhan) : "
“Vì thiếp, chàng phải giữ gìn thân thể cho tốt!” Lời khẩn cầu dịu dàng ấy khiến người ta không nỡ lòng nào cự tuyệt. Phó Hân Thần nắm lấy bàn tay xinh đang vuốt ve khuôn mặt mình của thê tử, khép hờ đôi mắt, cất giọng khàn khàn: “Nếu không có nàng, giữ gìn thân thể thì có ích gì với ta đây?”..."
Diệp Thanh Hồng - Hắc Nhan Lần đầu tiên chờ đợi, đợi được một kiếp sống đớn đau của người con gái bị bỏ rơi.
Lần thứ hai chờ đợi, là muốn nhìn thấy tình yêu thật sự trên thế giới bao la này. Nếu có thể gặp chàng sớm hơn một chút, liệu có được hạnh phúc giống như thê tử của chàng chăng?
Nhưng nếu là thê tử của chàng, nàng sẽ cố gắng giữ gìn mạng sống, để chàng phải chịu tổn thương.
Bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai, nàng đã quen việc thờ ơ đối với sinh mệnh của mình. Nhưng khi chàng thật sự xuất hiện trước mặt nàng thêm lần nữa, nàng quyết sẽ không từ bỏ cơ hội duy nhất để cháy hết mình này…
Trích lược: "Phát hiện ra sự thất thố của mình, thiếu phụ vội vàng đưa tay lên lau nước mắt: “Thanh Nhi ngoan, màn thầu không ngon, để mẹ đi mua bánh bao nhân thịt dê về cho Thanh Nhi nhé!” Vừa nói nàng vừa thò tay vào lòng lấy ra một kim bài nhỏ đeo lên cổ con gái, rồi lại tháo bọc hành lý trên tay ra đặt xuống bậc thềm đá bên cạnh. Nàng không biết lời của sư nương có đúng hay không, chỉ biết rằng sau khi mụ chết, cuộc sống của nàng đã tốt hơn trước rất nhiều. Diệp Thanh Hồng vốn đã ngây người đờ đẫn, nhưng khi bàn tay của Tư Đồ Hành chạm vào thân thể nàng, rốt cuộc nàng đã sụp đổ, cảm giác buồn nôn vốn cố hết sức đè nén đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm khống chế của nàng. Chẳng ngờ khóe miệng Diệp Thanh Hồng lại thoáng hiện lên một nụ cười như có như không, phối hợp với đó là ánh mắt hờ hững của nàng, tạo nên một cảnh tượng hết sức quỷ dị, khiến lão không kìm được cảm thấy nghẹt thở. “Thần ca, không ích gì đâu, chúng ta hãy về đi thôi!” Sau khi suy nghĩ rất lâu, Dương Chỉ Tịnh dường như đã hạ quyết tâm, giọng nói tuy yếu ớt nhưng tràn ngập vẻ kiên định đến tột cùng."
Diệm Nương - Hắc Nhan Sống chết bên nhau, tâm đầu ý hợp, vì hắn, nàng nguyện lòng chịu đựng.
Dù là bao đau khổ, dù là bao lời nói triền miên, đều không đủ để biểu đạt tình yêu của nàng đối với hắn. Nhưng, trong mắt hắn, nàng chưa từng là gì cả.
Ngẫm lại, bỏ cuộc có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng tất cả những gì đã làm trước đó sẽ trở thành uổng công, tình đã đậm sâu nào còn đâu oán trách…
Tùy tiện bỏ cuộc, quả thực nàng không làm được, vậy thì, đi theo hắn tới tận nơi góc bể chân trời, chắc là được rồi chăng?
Trích lược: "Tiếng kêu của đám côn trùng mùa thu vang lên không ngớt, khiến người ta càng cảm nhận được sự nặng nề của màn đêm. Nàng nhắm mắt lại, một chút cô đơn bất giác thoáng hiện trong lòng, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng bị xua tan. Toàn thân hắn đều tràn ngập một thứ hơi thở lạnh lùng như tỏa ra từ địa ngục, khiến người ta không kìm được lạnh gáy. Nam nhân đó vừa xấu vừa đáng sợ, có cái gì tốt đâu? Nàng tự an ủi mình, hồi nãy nếu không phải vô ý bắt gặp hắn đang rửa tay bên bờ suối, khiến nàng nhất thời tiến thoái lưỡng nan, nàng cũng không định chủ động xuất hiện trước mặt hắn như vậy. Huống chi, vừa rồi nàng còn bị hắn làm cho kinh hoàng nữa. Nam nhân đó nhìn bóng lưng nàng rời đi, trên khuôn mặt vẫn chẳng có chút biểu cảm. Ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, những sắc màu rực rỡ của mùa thu lập tức tràn vào, nhưng hắn lại coi như không nhìn thấy."
ThueSach.vn