ĐỘC HOA TÌNH
võ phong trần 12.06.2013 11:32:40 (permalink)
TẬP MỘT:
 
ĐÂU LÀ GIỚI HẠN
 
          Trời vẫn mưa nặng hạt!Khó nhọc lắm Đoàn Nghĩa Hòa mới nhét được bọc quần áo và bao khoai lang xuống chỗ gầm ghế ngồi.Bến xe Tế Hà hơi vắng khách vì mưa.Nước từ áo sơ mi thấm vào da khiến chàng thanh niên họ Đoàn cảm thấy rét.Gập người xuống tính kéo tấm chăn đắp cho đỡ lạnh nhưng rồi Đoàn lại thôi vì trực nhớ tấm chăn bị rách te tua nên đâm ngượng.Lên Sơn Đông trọ học lần này,Nghĩa Hòa quyết tâm tìm con chữ để thay đổi số phận.Nhìn lớp đàn anh nhờ học hành đàng hoàng mà trở thành ông này bà nọ khiến Đoàn nức lòng vô cùng.Cảnh nông tang ruộng vườn thì đời nào cũng thế.Xoay trở đủ ăn là may lắm rồi!
          Nhà nghèo nhưng nhờ hiếu học và chịu thương chịu khó,Đoàn Nghĩa Hòa đã vượt qua rất nhiều cửa ải để rồi một ngày chễm chệ ngồi vào chiếc ghế phó cục trưởng Cục công nghiệp điện tử tỉnh Sơn Đông.Đây là giai đoạn mở cửa và chuyển mình của Trung Quốc nên lãnh vực thông tin và điện tử kiếm được khá nhiều tiền.Một khi không còn vướng bận vì chuyện lo toan cho cuộc sống cơ bản,tham vọng bắt đầu xuất hiện và con người muốn bỏ thật nhiều tiền để mua những đôi hia bảy dặm.Chính trị tạo ra quyền lực và quyền lực đẻ ra tiền.Đó là công thức bất biến ở bất kỳ chế độ xã hội nào.Hiểu được điều đó,Đoàn đã vận dụng hết mười thành công lực để binh cho được cái ghế phó bí thư khu ủy Liễu Thành.Quyết tâm sắt đá cộng với vốn liếng tích cóp của vị phó cục trưởng đã mang lại hiệu quả rõ rệt.Từ giả người vợ tấm mẳn quê mùa chơn chất,Đoàn Nghĩa Hòa một mình khăn gói đến đảm nhận chức phó bí thư đầy quyền lực của thành phố Liễu Thành.
          Xa nhà lại sinh hoạt một mình,ông phó bí thư có phần điển trai khiến nhiều người mủi lòng.Không biết vô tình hay cố ý,khu ủy Liễu Thành bố trí một đồng chí nữ đến giúp đỡ ông tân phó bí thư.Đó là một cô bé vừa mới tốt nghiệp trung học,xuất thân chốn ruộng đồng,chân tay vẫn còn nghe mùi bùn nhưng nhan sắc thuộc loại có thể dự thi hoa hậu.Ngay trong lần gặp đầu tiên,Đoàn Nghĩa Hòa đã ngớ người ra nhìn kẻ đối diện và trái tim đập liên hồi.Người ta bảo sắc đẹp là mũi tên tẩm thuốc độc xuyên vào trái tim đàn ông ngay trong cái nhìn đầu tiên.Đã biết trước lý lịch đối tác,nhưng trong cơn chao đảo Đoàn vẫn hỏi:
          -Em tên gì?
          -Dạ!Liễu Hải Bình!
          -Tên đẹp nhỉ!Thế em bao nhiêu tuổi?
          -Thưa chú!Cháu mười tám ạ!
          -Thế thì em nhỏ hơn anh đến ba mươi tuổi lận!Nhưng mà thế này,đã là người nhà nước với nhau thì chẳng có chú cháu gì hết!Chúng ta cứ xưng hô là anh em cho thân mật nhé!Được hôn em?
          -Dạ thưa chú…được!
          -Lại chú nữa rồi!Gọi tiếng anh cho êm tai chút xíu nào!
          Liễu Hải Bình bẻn lẻn:
          -Dạ thưa…anh!
          Cái buổi ban đầu lưu luyến ấy…từ chú chuyển sang anh thật là chóng vánh.Lớn hơn con gái đầu của Đoàn chỉ hai tuổi,Liễu là nông dân chính gốc nhưng không hiểu sao làn da lại trắng bóc,cặp lông mi dài và cong rất tự nhiên.Còn đôi mắt thì lúng liếng hết sức đa tình.Liễu có cái miệng hơi hô một chút nên chỉ mỉn cười là đã khoe trọn hàm răng trắng.Giọng nói của Hải Bình trong và ngọt như mía lùi.Tân phó bí thư ở tuổi trung niên,suốt một thời gian dài phấn đấu để chui sâu trèo cao và làm giàu nên chưa có một phút nào nghĩ đến chuyện hưởng lạc ngoài cây nhà lá vườn.Đó là hình ảnh một con thuyền bao nhiêu năm quanh quẩn trong khúc sông êm ả đột nhiên một ngày tiến ra biển lớn và đối diện với con sóng cao ngất trời.Con sóng đó không tàn bạo hung dữ mà lại nhẹ nhàng êm ái lo cho Đoàn từng miếng ăn giấc ngủ,đôi lúc lại đỏ mặt thẹn thùng vì những cái va chạm bâng quơ…
          Cô thôn nữ quê mùa ngày nào giờ đã nắm được điểm yếu của giới mày râu.Liễu Hải Bình bắt đầu mặc những chiếc váy cực ngắn và xài loại nước hoa kích dục khiến đàn ông nào đứng gần cũng phải hắc hơi.Thập kỷ 90 chưa thoáng như bây giờ nhưng phụ nữ thường đi trước một bước.Biết sở thích ăn diện của “em” Liễu,”anh” Đoàn thường xuyên kiếm cớ khen thưởng để “boa” tiền một cách hợp pháp.Lửa gần rơm không cháy mới là chuyện lạ.
          Mọi ngày,lo xong công việc cho xếp thì Liễu đón xe về nhà.Nhưng hôm nay trời mưa kéo dài nên Liễu đã nán lại gần ba mươi phút.Mưa còn nặng hạt hơn cả hôm Đoàn lên xe ở Tế Hà để đi lên tỉnh lỵ học tập.Trưa nay,Đoàn dự liên hoan ở cơ quan nên trong người đã có chút rượu.Hơn hai tháng xa nhà,mọi cái đều đầy đủ nhưng chỉ thiếu một thứ.Ở cái tuổi chớm bước qua bên kia sườn núi lại được ăn sung mặc sướng,nhồi nhét vào người bao nhiêu thứ bổ dưỡng nên Đoàn trở nên hết sức sung mãn.Hôm nay,nhìn  em Liễu ăn mặc rất hớ hênh,Đoàn thấy rạo rực vô cùng.Xếp lệnh cho nhân viên:
          -Trời mưa gió,em về sớm làm gì?Ban sáng có người biếu mấy thứ thịt rừng,em mang ra đây uống với anh một chén cho vui!
          Thâm tâm Liễu chờ đợi cơ hội này lâu rồi nhưng cũng làm ra chiều e thẹn:
          -Có kỳ lắm không?Lỡ có ai nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến uy tín của anh!
          Đoàn loạng choạng đứng lên,thân mật vỗ vào bờ vai Liễu:
          -Có gì mà ảnh hưởng?Đây là nhà riêng,ai được phép vào mà thấy?
          Cái vỗ vai biến thành cái trược tay xuống lưng rồi mông giống như vuốt ve khiến Liễu Hải Bình xao xuyến.Khi một người tự tay cài bẩy mình thì chẳng có ai thoát được bao giờ.Nhìn ánh mắt như thiêu đốt của Đoàn,Liễu biết rằng hôm nay chính là giờ G,là bánh lái để ngoặt cuộc đời nàng sang một hướng khác.Khi nạn nhân cũng là thủ phạm thì vụ án thường được đẩy đi với tốc độ chóng mặt.Đoàn tự thưởng cho mình hai ly rượu cường dương còn Liễu thì một ly hòa bột con bửa củi,một loại kích dục tửu kinh điển dành cho nữ của giới Đông y.Kiểu tán tỉnh của người có tuổi và quyền thế không hề giống như các chàng trai mới lớn.Khi Liễu vừa uống cạn ly rượu,không cần chờ thuốc phát huy tác dụng,Đoàn kéo nàng vào lòng và áp đặt một nụ hôn nồng cháy.Hải Bình giả vờ đẩy nhẹ Đoàn:
          -Đừng mà anh!
          -Sao vậy?
          -Em sợ!
          -Sợ cái gì nào?
          Liễu úp mặt vào ngực Đoàn:
          -Em sợ chị ấy!
          -Ối dào!Bà ấy ở tận Tế Hà làm sao biết được?Em cứ lo xa..
          -Nhưng lỡ thấu tai cơ quan thì chết…
          -Em không khai,anh không nói thì có trời mà biết?
          -Nhưng em còn con gái…
          -Con gái thì anh càng quý chứ sao!
          -Nhưng lấy em rồi anh có lo cho em không?Hay là chơi hoa rồi lại bẻ cành bán rao?
          Trong người đang hừng hực như có lửa nhưng lại cứ phải đôi co khiến Đoàn nôn nóng:
          -Anh thề có trời đất!Lấy nhau rồi thì em là vợ(hai) của anh.Em muốn gì anh cũng chiều hết…
          Được lời đảm bảo này,Liễu siết chặt Đoàn cơ hồ ngạt thở.Thành phố Liễu Thành chao đảo vì cơn sóng tình của cặp tình nhân chênh lệch nhau đến ba mươi tuổi.Đêm đó,Liễu ngủ lại nhà Đoàn và chuyển đổi thân phận ô sin trở thành bồ nhí,mở ra cho ông phó bí thư một cánh cổng Thiên Đường nhưng ngay phía sau lại là một cánh cửa khác dẫn đến Địa Ngục.Sau này,trong lúc trà dư tửu hậu có người bảo đã từng nghe Đoàn Nghĩa Hòa ngâm:
          Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng
          Chết thành quỷ sứ cũng phong lưu…
                                      (còn tiếp…)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2013 22:44:09 bởi võ phong trần >
Attached Image(s)
#1
    võ phong trần 13.06.2013 10:40:58 (permalink)
    Cái kim trong bọc lâu ngày cũng ra.Việc Đoàn Nghĩa Hòa ăn nằm với Liễu Hải Bình chẳng mấy chốc lan khắp Liễu Thành.Đây là thời điểm thu hoạch rộ của Đoàn trong khi Liễu thì ngày càng trắng da dài tóc,nhan sắc cứ hơ hớ nên bao nhiêu người để ý.Khu ủy biết,bí thư biết,ai cũng nghĩ chuyến này sự nghiệp của Đoàn sẽ tiêu ma.Cái tội hủ hóa với phụ nữ trẻ,tuổi chỉ bằng con gái,lại lừa dối tổ chức,nếu không khai trừ tất cũng bị cách chức đuổi về vườn.Thế nhưng ngày nay người ta đã chứng minh được đường thẳng không phải là đường ngắn nhất thì việc Đoàn thoát tội lại được gọi về Tế Nam khi chưa hết thời hạn thuyên chuyển để rồi leo lên vị trí cao hơn,quyền lực hơn là điều không có gì để ngạc nhiên.
              Hạ cánh an toàn ở thành phố lớn Tế Nam,Đoàn lập tức gọi điện cho Liễu:
              -Em yêu ơi!
              -Xí!Tưởng anh cong lưng bỏ chạy và quên em rồi!
              -Làm sao quên được!Cả tuần nay nhớ em muốn chết đây này!Ăn quen mà nhịn chẳng quen em ơi!
              -Em có khác gì anh đâu!Nhưng giờ ta phải làm sao?Anh mà bỏ rơi là em nhảy sông tự vẫn đó!
              -Đừng!Đừng!Từ từ anh sẽ nghĩ cách!Nhất thiết anh phải đưa em về Tế Nam để ăn ở lâu dài.Nhưng trước mắt em phải giữ gìn sức khỏe,không nghĩ bậy và nhất là…
              Thấy Đoàn ngập ngừng,Liễu hỏi dồn:
              -Nhất là làm sao?
              -Nhất là em phải trung thành với anh!Đừng léng phéng với ai nha?
              Biết Đoàn không nhìn thấy nên Liễu nở nụ cười thật tươi nhưng lại ra chiều thảm thiết:
              -Em đứt từng khúc ruột mà anh còn nói như vậy nữa thật là vô lương tâm.Hay anh muốn em chết cho anh vừa lòng?
              Liễu Hải Bình đã nắm chặt Đoàn Nghĩa Hòa trong tay và biết chắc người đàn ông đó không còn cách gì đào thoát được.Với số tiền Đoàn để lại,Liễu dùng vào việc ăn chơi và hàng ngày đi Spa chăm chút nhan sắc.Cách đó mấy trăm cây số,Đoàn Nghĩa Hòa đã lập lại kỳ tích trong các ván bài xập xám bằng cách binh chuyển bại thành thắng trong chính trị.Từ một kẻ bị phốt nặng,Đoàn nghiễm nhiên trở thành bí thư đảng ủy,quyền chủ tịch Hội Đồng nhân dân thành phố Tế Nam.Sách có câu: “Đạo cao một thước,ma cao một trượng” thì ta cũng có thể nói trại ra: “Quyền cao một thước thì tiền cao một trượng” vậy.Ở vị trí mới,túi của Đoàn ngày một dày thêm.
              Yên vị rồi,Đoàn lệnh cho cục trưởng Cục Công Nghiệp điện tử  thành phố sắp xếp để đưa Liễu về công tác tại một công ty dưới quyền.Ngày Liễu đến Tế Nam trời cũng đổ mưa lớn nhưng không dập nổi ngọn lửa tình bị gián đoạn một thời gian dài.Đoàn đã say càng say hơn.Người đàn bà đó giờ đã luyện đủ phép thuật để buộc ông quan phụ mẫu họ Đoàn chết mê chết mệt và làm tất cả những gì nàng muốn.Cha mẹ vợ hờ cùng đứa em gái của Liễu đều được Đoàn bố trí lên Tế Nam làm việc.Cả nhà không những ăn no mặc ấm mà Liễu Hải Bình còn sở hữu một số tài sản khổng lồ.Một triệu tệ là số tiền nhỏ để người đẹp tiêu vặt,hai chiếc ô tô đời mới sang trọng để người ta biết là nàng lên xe xuống ngựa.Nhà ở thì cứ hồng nhan chê nhà này thì Đoàn mua cho nàng nhà khác.Cuối cùng,một mình Liễu sở hữu đến bốn ngôi nhà mà chỉ cần một trong số đó đã là niềm mơ ước của biết bao nhiêu người dân Trung Quốc.
              Muốn đi đường dài tất phải tính xa.Đoàn và Liễu bàn nhau nếu cứ yêu kiểu này vụ việc trước sau gì cũng đổ bể như ở Liễu Thành.Thôi thì đành hy sinh một chút tự ái,dùng kế “Kim thiền thoát xác” tìm người đứng mũi chịu sào vậy.Sẵn nhan sắc và tiền bạc,Liễu vớ ngay một tay bác sĩ mới ra trường còn chân ướt chân ráo làm chồng.Thực chất,đó chỉ là tấm bình phong đỡ đạn vì mối quan hệ giữa Liễu và Đoàn vẫn mặn nồng như xưa và không hề gián đoạn.Dù khờ cách nào,anh chàng bác sĩ cũng nhận ra mình chỉ là một gả chồng hờ và bị vợ cắm cho một chiếc sừng to tổ bố trên đầu.Hai người có một đứa con nhưng khi ở nhà thì Liễu bảo đó là dòng máu bác sĩ;còn khi ăn nằm với người tình thì Liễu nhất quyết đó là tác phẩm bản gốc của ông chủ tịch hội đồng.Cặp tình nhân nhiều lần giận nhau vì Đoàn luôn chối bỏ trách nhiệm làm cha.Vết rạn của mối tình bất chính bắt đầu xuất hiện.Ông chồng hờ sau khi phát hiện sự không chung thủy của Liễu đã lên tiếng đòi ly hôn.
              Thấy không còn hứng thú với cảnh một thuyền hai bến đồng thời muốn tiến những bước xa hơn,Liễu lập tức ly hôn.Ngay ngày đầu tiên chính thức làm người đàn bà tự do,Hải Bình tìm gặp Đoàn và đặt vấn đề:
              -Em không thể nào chịu nổi kiểu sống già nhân ngãi non vợ chồng lén lén lút lút như vầy nữa!Chịu mất một ít tài sản,em đã chia tay với anh chàng bác sĩ cù lần kia rồi!Anh là người đàn ông không thể thiếu của cuộc đời em.Hãy ly dị vợ và chính thức chung sống với em đi!
              Đoàn nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa.Lòng vui thì ít mà sợ thì nhiều.Vui vì nghĩ người đàn bà xinh đẹp đó phải lòng và chung tình với mình.Cái tự ái của một gả đàn ông được thỏa mãn cao độ.Thế nhưng cái sợ lại đang lấn át tất cả.Nếu làm theo lời ả,chiếc ghế chủ tịch hội đồng kia sẽ gãy cả bốn chân.Đoàn ôn tồn hỏi:
              -Trong tay em đã có mọi thứ kể cả con tim anh.Làm như vậy thì được ích gì?
              -Anh nói đúng!Tiền bạc,nhà cửa,công việc,em chẳng thiếu thứ gì ngoài cái danh phận bà chủ tịch hội đồng cao quý.
              Đoàn nổi cáu:
              -Em đi quá xa rồi đó!Dù anh có bỏ vợ thì xã hội và gia đình ai công nhận em là người phối ngẫu của anh?Em chỉ bằng tuổi con gái anh thôi mà?Chưa kể lúc ấy cái ghế của anh có còn hay không mà em đòi làm bà chủ tịch?
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2013 22:17:18 bởi võ phong trần >
    #2
      võ phong trần 13.06.2013 22:16:27 (permalink)
      Liễu hải Bình tru tréo:
                -Vậy là anh chê em con nít không làm bà chủ tịch được chứ gì?Sao những lúc ân ái anh lại bảo lấy được người vợ trẻ như em là phúc ba đời của anh?Thì ra xuất thân giống như một ô sin nên em chẳng xứng với anh!Vậy hóa ra mười ba năm nay ông chủ tịch chỉ dỗ dành và lừa gạt tôi sao?
                Thấy Liễu lớn tiếng và bù lu bù loa,Đoàn phải xuống nước:
                -Anh không có ý đó!Nhưng em phải biết rằng bà ấy gắn bó với anh từ thời nghèo khổ và bản thân không có lỗi lầm gì hết!Biết anh quan hệ với em mà bà ấy vẫn làm thinh để giữ thể diện cho chồng.Em đừng được voi rồi đòi tiên.
                Đóa hoa hồng đột nhiên bay ra một chùm gai:
                -Té ra ông tôn trọng bà ấy còn xem tôi chỉ là thứ gái gọi có thể làm ảnh hưởng đến địa vị cao cả của ông.Thế thì được rồi!Ông muốn giữ tiếng thơm và hạnh phúc gia đình thì phải làm theo điều kiện của tôi…
                Đoàn Nghĩa Hòa bỗng dưng nghe nổi gai cả người.Cái từ điều kiện được nói một cách nhẹ nhàng kia ắc hẳn không tầm thường chút nào.Ông ta hỏi:
                -Điều kiện gì vậy?
                Liễu đưa tay vuốt tóc và hơi rướn người lên một chút.Chiếc váy bò khoét cổ thật sâu bày ra bộ ngực đầy và trắng.Ả lại hít một hơi thật dài nên vòng eo bóp lại trông càng hấp dẫn hơn.Thế nhưng giờ đây Đoàn không còn lòng dạ nào để ý đến những thứ trời ơi đó nữa.Người đàn bà xinh đẹp mà ông ta ôm ấp mặn nồng ân ái mười ba năm nay đang dần lộ nguyên hình trước tấm kính chiếu yêu.Đó không phải cô thôn nữ chất phát nhưng lẳng lơ ngày nào mà là một con rắn độc với lòng tham không bờ bến.Liễu cố xuống giọng thật êm kèm với ánh mắt nhìn tha thiết mong Đoàn động lòng:
                -Em còn trẻ mà con chúng ta thì nhỏ nên cần điểm tựa để sống.Từ giờ trở đi,chắc anh không còn quan tâm đến mẹ con em nữa.Để đảm bảo cuộc sống của một phụ nữ yếu mềm và đơn chiếc,anh hãy chuyển vào tài khoản của em thêm một triệu tệ nữa.Sau đó,anh mua cho em căn hộ hạng sang rộng gấp đôi căn em đang ở tại khu phố trung tâm.Hoàn thành xong nghĩa vụ đó,anh muốn dứt bỏ em lúc nào cũng được.Cái danh phận bà chủ tịch hội đồng em cũng chẳng bao giờ tơ tưởng đến nữa..
                Đoàn nhảy bổ lên như ngồi phải đống than hồng:
                -Trời đất ơi!Em nghĩ một triệu tệ là ít lắm sao?Lại còn căn hộ cao cấp tại khu phố trung tâm!Em có điên không?Giá ở đó cao gấp năm lần căn hộ em đang ở,em có biết không?
                Giọng Liễu vẫn hết sức nhỏ nhẹ:
                -Em biết!Một triệu tệ chưa đầy hai trăm ngàn đô Mỹ kia mà!Làm gì anh rối lên vậy?Còn căn hộ đó tuy có đắc thật nhưng so với ngôi biệt thự anh đang ở thì có nhằm nhò gì?
                Đoàn rủa thầm trong bụng: “Mày đúng là một con quỷ tham lam và tồi tệ!Vậy mà dám mở miệng xưng là một phụ nữ yếu mềm và đơn chiếc!”Biết càng giận càng mắc bẩy ả,Đoàn dịu giọng:
                -Anh đâu có nhiều tiền như vậy?Mười mấy năm nay có bao nhiêu anh đều dốc hết để lo cho em.Cái chức chủ tịch hội đồng lương thì hẻo mà đâu có nhiều quyền như chủ tịch ủy ban nhân dân?Anh bây giờ còn nghèo hơn em nữa đấy.
                Liễu Hải Bình bĩu môi dưới dài cả thước:
                -Anh nói dối!Anh lừa ai thì được chứ với tôi thì đừng hòng!Những dự án quan trọng nào của địa phương mà dám bỏ qua không cống nạp cho anh?Chỉ có nước bọt thôi nhưng anh đã bắt bí và làm tán gia bại sản biết bao nhiêu người?Số tiền tôi đề xuất bất quá chỉ là vài chiếc lá trên cây cổ thụ mà thôi.
                -Em nói thế nào cũng được nhưng thực tế là anh không có tiền!Những gì anh cho em từ trước đến nay là đã quá nhiều rồi!
                Liễu cười khảy,gương mặt trầm hẳn xuống:
                -Thôi được!Tình anh không cho tiền lại giữ kỹ thì đừng trách tôi.Những điều xấu xa của chúng ta dân thành phố Tế nam này sẽ biết hết.Tôi sẽ gửi văn bản kể tường tận mọi việc với thành ủy để xem ông còn giữ được những thứ đó nữa không?
                Đoàn Nghĩa Hòa giận tím mặt.Trong một phút thiếu kềm ché,gả đàn ông dại gái quát to:
                -Con đĩ kia!Mày mà dám làm như vậy tao sẽ giết mày!
                Đã không sợ hãi,Liễu còn xáp đến chìa bộ ngực sát vào người Đoàn và lên giọng thách thức:
                -Ông giỏi thì giết đi!Để dân thành phố Tế Nam và cả đất nước Trung Hoa này chứng kiến một ông chủ tịch bàn tay vấy máu người tình đầu ấp tay gối mười mấy năm trời và đã sinh cho ông ta một đứa con trai.Hẳn là ông sẽ đẹp mặt lắm đấy!
       
      #3
        võ phong trần 13.06.2013 22:20:44 (permalink)
        Khi một người đàn bà trổ nước liều thì dù đàn ông có bảy cái miệng cũng không cãi lại được.Trên đường về nhà,đầu óc Đoàn Nghĩa Hòa cứ quay cuồng.Chiều theo yêu sách của ả thì với số tiền lớn ấy thật khó xoay trở.Trước đây,bà vợ già nhịn nhục không đôi co với ông.Nhưng hai cô gái thì không phải vậy.Chúng bắt đầu xúi mẹ quản lý tài sản nên Đoàn không còn tự tung tự tác được nữa.Nhưng dù có cố thỏa mãn sự tham lam vô độ đó thì có ai dám chắc đây là lần cuối cùng mụ ta làm tiền mình?Hay một khi thấy dễ ăn,ả lại cứ bổn cũ soạn lại và xem mình là một cái mỏ vàng đào mãi không cạn?Không được!Phải bịt cái miệng phàm ăn của ả ngay tức khắc!Đoàn gọi điện cho người cháu rể là Trần Chí hiện đang công tác ở Cục cảnh sát:
                  -Chí đó à?Cháu sang ngay chú có việc nhờ một chút!
                  -Có gấp lắm không chú?Cháu đang ở cơ quan.
                  -Cần lắm!Cháu sang ngay nhé!
                  -Vâng!Cháu đến ngay!
                  Trần Chí lấy con gái của người anh ruột Đoàn.Nhờ ông chú vợ quyền lực mà con đường hoạn lộ của Trần rất hanh thông.Từ một chiến sĩ bình thường,Trần đã leo lên chức đại đội phó đại đội trị an số ba trong một thời gian rất ngắn.Vừa là người nhà,vừa có nhiều ân tình nên quan hệ giữa Đoàn và Trần là hết sức đặc biệt.Vừa gặp mặt,Trần đã hỏi dồn:
                  -Có chuyện gì mà chú khẩn trương vậy?
                  Đoàn kéo Trần vào nhà,kể hết mọi chuyện và buồn rầu bảo:
                  -Người đàn bà đó như cái giếng không đáy chẳng biết bao nhiêu cho đủ!Trước sau gì nó cũng làm hại sự nghiệp chính trị của chú.
                  Trần hỏi:
                  -Vậy chú đã dứt khoát chưa?
                  Đoàn dùng bàn tay ra dấu chém nơi cổ và gật đầu xác nhận với Trần.Người cháu rể có trái tim hắc ám chẳng khác ông chú hiến kế:
                  -Cách hay nhất là dựng hiện trường một vụ tai nạn giao thông.Cháu sẽ sắp xếp để đám xã hội đen làm việc này.Cái chết “sạch” của ả sẽ làm chú cháu ta vô can.
                  -Tốt quá!Thế thì cháu tiến hành ngay đi!
                  Phần Liễu Hải Bình từ hôm cãi vả với Đoàn lúc nào cũng thấy hồi họp bất an.Ả cũng biết mình đã dồn người tình đầy quyền lực vào chỗ chân tường nên khả năng hạ thủ của lão là rất cao.Khi vị ngọt trên môi đã tan và hơi ấm giường chiếu không còn nữa thì nói như Nguyễn Du: “Còn tình đâu nữa,là thù đấy thôi!”Đề phòng bất trắc,Liễu lấy điện thoại nhắn cho người nhà: “…Nếu con có mệnh hệ nào thì chính lão Đoàn ra tay đó!Hãy dùng bằng chứng này tố cáo hắn trước pháp luật!”Ra đường,Liễu luôn nhìn trước ngó sau.Nhờ vậy,sự bám đuôi của những chiếc xe lạ đôi lần bị Liễu phát hiện.Niềm tin được củng cố,Liễu chỉ di chuyển ở chỗ đông người,không đi ra ngoại ô hay các con đường vắng,khiến các sát thủ đành chịu bó tay.Chẳng lẽ ả mới lái xe khỏi nhà đã nhào đến ũi đại?Đó sẽ không còn là một vụ tai nạn.Và dù nghiệp vụ yếu đến đâu,công an vẫn biết là âm mưu giết người.
                  Sáu tháng đã trôi qua mà đám tay chân vẫn chưa làm được gì.Đoàn sốt ruột bảo Trần:
                  -Vậy là kế hoạch tai nạn giao thông đã phá sản!Chú cháu ta nghĩ cách khác đi!
                  Vốn xuất thân từ công binh,Trần đề nghị:
                  -Hay ta gửi cho bà ấy mấy ký thuốc nổ?
                  Đoàn lo lắng:
                  -Nhưng có xóa dấu vết được không?Bọn hình sự đánh hơi tài lắm đấy!
                  -Chú yên tâm!Mọi việc để cháu lo!
                  Với tư cách là đại đội phó đại đội trị an số ba,Trần Chí bí mật bảo người của tổ họp khai thác mỏ đá mang đến cho mình mấy ký TNT.Cựu công binh Trần đã chế thành công quả bom nhưng lại bí ở khâu điều khiển từ xa.Trần Thường Bình,chủ một cơ sở sửa chữa xe hơi lại có quan hệ anh em với Chí được triệu đến.Khi mọi việc đã hoàn tất,Chí đến gặp bí thư đảng ủy,chủ nhiệm ban thường vụ quốc hội thành phố Tế Nam Đoàn Nghĩa Hòa để lấy chiếc chìa khóa xe hơi của Liễu Hải Bình.Mỗi khi mua xe cho Liễu,Đoàn thường giữ lại cho mình một chìa phòng khi dùng đến.Hai tên sát thủ họ Trần theo dõi qui luật đi về của Liễu và lẻn vào xe cài quả bom dưới ghế một cách chóng vánh khiến quỷ không hay thần không biết.
                  Liễu Hải Bình nhìn vào gương lần cuối để kiểm tra lại việc mình make up có bị lỗi gì không?Thời gian gần đây,do lo nghĩ nhiều nên Liễu thấy mình hơi bị xuống sắc.Tình cảm của lão Đoàn đối với ả không còn mặn mà như lúc trước nữa.Thỉnh thoảng lão mới ghé lại nhưng cũng chỉ là để đưa ra lời hứa hẹn đối với yêu sách căn hộ cao cấp và một triệu tệ của ả.Đoàn luôn than thở và xin ả thư thả để lão có thời gian sắp xếp về mặt tài chính.Liễu biết người chồng hờ này đang thực hiện kế hoãn binh nhưng chẳng biết với mục đích gì?Hôm nay phải dứt khoát đến hỏi cho ra lẽ!Nếu câu trả lời là không,ả sẽ quậy banh cái trụ sở hội đồng nhân dân thành phố cho lão biết tay.
                  Khi thấy Liễu Hải Bình đã khởi động xe,Trần Thường Bình vội gọi cho Trần Chí:
                  -A lô!Chim đã về tổ!
                  Trần Chí ngồi trên xe cảnh sát cách đó không xa vội vàng bấm nút.Một tiếng nổ long trời kèm theo cột khói bốc cao và ngọn lửa bùng lên cháy dữ dội.Thân thể Liễu Hải Bình tan nát văng mỗi nơi mỗi mảnh.Chiếc xe chỉ còn là một đống sắt vụn.Hai sát thủ họ Trần cùng phóng xe rời khỏi hiện trường.Chí không quên gọi báo công với Đoàn:
                  -Cháu đã hoàn thành nhiệm vụ và không để lại dấu vết!Từ nay chú có thể ăn ngon ngủ kỹ rồi đấy!
                  Đó chỉ là sự chủ quan của tên sát nhân.Sách có câu: “Lưới trời thưa mà không lọt”.Khi tiếng nổ phát ra,một số người vô can gần đó cũng bị họa lây.Tiếng kêu khóc vang lên khắp nơi.Cả một đám đông đổ xô đến hiện trường.Có người tinh mắt nhận thấy chiếc xe cảnh sát đang bỏ chạy nên đâm ra thắc mắc và ghi lại số xe.Khi có sự cố nghiêm trọng như vậy,công an sao không đến quan sát,tìm hiểu,giữ gìn trị an, mà lại bỏ đi?Việc làm tưởng như ngẫu nhiên này lại là đầu mối chính dẫn đến hang ổ của bọn tội phạm.
                  Khi bị triệu tập đến cơ quan điều tra để lấy khẩu cung,Trần Chí đã suy sụp hoàn toàn,thừa nhận tất cả nhưng lại đổ hết trách nhiệm cho ông chú vợ họ Đoàn.
                  Lúc công an đén còng tay vị chủ tịch hội đồng khả kính,mọi người khôn xiết bàng hoàng và vụ án làm dậy sóng giới truyền thông Trung Quốc.Mọi việc đã rõ như ban ngày nên Đoàn Nghĩa Hòa không còn miệng mồm đâu để chối cãi.Mãi đến khi cùng người cháu Trần Chí đứng dựa cột tại trường bắn thành phố Tế Nam với đôi mắt bịt kín chờ loạt đạn hành hình,Đoàn cũng không hiểu vì sao mình lại ra nông nổi này?Cố gắng học hành mong chối bỏ số phận nông dân nghèo khổ để rồi lại lao vào cái hố quyền lực nhưng hủ bại đầy nghiệt ngã và kinh hoàng hơn.Giết người đền mạng là lẽ đương nhiên.Nhưng cái giá mà Đoàn phải trả cho những giờ phút thăng hoa bên người tình là quá đắc.Tại quê nhà Tế Hà Sơn Đông,người ông của Đoàn khi nghe tin đã khóc ngất và nói: “Tôi đã bảo hồng nhan chính là họa thủy mà nó có nghe đâu?”
                  Một khi đã trót lao vào cuộc tình bất chính thì phải biết đâu là giới hạn,đâu là vùng cấm và nhất thiết phải nhìn thấy điểm dừng.Không nhìn thấy gì hết cho nên Đoàn Nghĩa Hòa và Liễu hải Bình phải trả giá bằng mạng sống cho sự mù quáng của mình…
         
        PHONG TRẦN
         
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2013 22:36:01 bởi võ phong trần >
        #4
          võ phong trần 22.09.2013 20:58:26 (permalink)
          TẬP 2: TRẬN ĐỊA MAI PHỤC
           
                    Chúng ta,ai cũng biết Quảng Ninh là vùng than.Uông Bí là một bộ phận của Quảng Ninh nên cũng không ngoại lệ.Than ở đây nhiều vô kể.Đi đâu cũng thấy toàn than.Màu đen của than nhuộm lên đường đi,nhuộm lên cây lá ven đường;xâm nhập vào từng căn nhà và trải một lớp thảm mỏng lên đồ đạt.Công nhân từ hầm lò ra thường chỉ thấy hai con mắt còn mọi thứ đều đen nhẻm.Thế nhưng,có một sự nghịch lý,sống giữa sự thống trị của màu đen ấy,da con gái vùng này lại rất trắng.Trắng một cách lạ lùng…
                    Trường Cao Đẳng Sư Phạm Uông Bí vốn nhiều người đẹp.Trong rừng hoa ngát hương đó,Linh Thị Kiều nổi lên như một bông hoa có màu sắc chói chan khiến bao chàng trai đắm đuối.Gương mặt trái xoan,đôi mắt lá răm,mái tóc đen nhánh cộng với làn da thật trắng khiến Kiều trở thành thỏi nam châm cực mạnh nơi vùng đất mỏ.
                    Lẽ thường,đẹp thì phải mơ mộng và càng muốn trau chuốt để tạo sự thu hút nhiều hơn.Không phải ngẫu nhiên mà tạo vật ban cho hoa nhiều màu sắc.Loài bướm sẽ tìm đến sớm nhất với cụm hoa nào có màu sặc sỡ.Hoa quyến rủ bướm để rồi bướm làm nhiệm vụ bảo tồn nòi giống cho hoa qua việc thụ tinh gián tiếp.Cái vòng khép kín hoa bướm đó mới nhìn thấy rắc rối nhưng nó lại có luật chơi rất cụ thể.Nhưng nếu cố tình phá vỡ luật chơi đó,rắc rối sẽ phát sinh.
                    Linh Thị Kiều vén tà áo dài ngồi xuống ghế và đắm đuối nhìn vào gương.Mặt mũi thế này mà không biết bao nhiêu người theo đuổi tán tỉnh.Ừ,mà nhìn kỹ lại cũng thấy mình đẹp thật!Giá như trường mở cuộc thi hoa khôi thì hay biết mấy?Những hot girl Hà Nội hay Sài Gòn so với mình nào có ra gì?Thế mà báo chí cứ lăng xê ầm ĩ cả lên.Khổ nỗi,ở cái vùng than này thì làm gì có đại gia để phát hiện cái nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn này?Nhất dáng nhì da mình đều có đủ.Thế nhưng,ra trường làm một cô giáo nơi bản làng nào đó thì còn ai biết đến tên?
                    Nhìn đi nhìn lại,Linh Thị Kiều thấy những kẻ theo đuổi toàn là “thường thường bậc trung” cả,chẳng có lấy một ngôi sao.Anh A đẹp trai nhưng nhà lại nghèo.Ông B góa vợ có chút địa vị nhưng lại hơi già.Cậu C cùng trường trồng cây si rất quyết liệt nhưng hỉ mũi chưa sạch.Còn anh chàng hàng xóm học ở Hà Nội về trông có vẻ được nhưng lại nhát như cáy.Gặp mặt hai lần mà người đi tán chỉ lắp ba lắp bắp chẳng nói được một câu nào ra hồn.Chán ơi là chán…
                    Thế rồi,một ngày đẹp trời,quả cầu chiêu phu lớ ngớ rơi đúng vào một anh chàng chân ướt chân ráo đến từ Thái Nguyên.Ngày nàng Kiều lên xe hoa,nhiều chàng trai xứ than Uông Bí tiếc ngơ tiếc ngẩn.Trâu người đến gặm cỏ đồng ta nhưng biết phải làm sao?
                    Chia tay đất than về vùng sắt thép,nhờ có âm có dương nên Kiều càng đỏ da thắm thịt.Cái đẹp của thiếu nữ sắc nhưng mỏng.Vẻ đẹp của phụ nữ có chồng thường tròn trịa và có ma lực.Người ta thường bảo: “thóc lúa đến đâu bồ câu theo đó”.Ở đâu có hoa,ở đó có bướm.
                    Có chồng thì mặc có chồng
                    Nếu thương anh vẫn ẵm bồng chẳng tha!
                    Thái Nguyên lắm kẻ đào hoa
                    Nàng kiều mắt ướt,cửa nhà chẳng yên…
          Kiều thường tít mắt trước những lời phỉnh nịnh và sự tán tỉnh khiến anh chồng đổ khùng:
                    -Người ta nói thế mà em cũng cười được là sao?
                    -Chứ chẳng lẽ anh bắt em phải khóc khi có người khen mình?
                    -Gả đó chỉ nói một câu đã thả nguyên một bầy dê em không biết sao?
                    -Họ thả nguyên bầy em không bắt con nào thì thôi,anh sợ cái gì?
                    Hoạn Thư bây giờ không phải đàn bà mà là đàn ông:
                    -Có mặt anh em không dám bắt nhưng sau lưng thì sao?
          Kiều hai mắt lúng liếng,nụ cười thật lẳng:
                    -Nếu sợ như thế thì anh rào lại đừng cho họ thả dê nữa!
                    Anh chồng tức muốn sùi bọt mép nên vứt bỏ cái từ anh em đầy tình tứ:
                    -Tôi rào đầu này cô lại mở đầu kia thì có ích gì?Mới xua đuổi một thằng hôm kia thì bữa nay lại có tên khác rồi!Chả lẽ tôi phải bỏ cả công việc để ngồi giữ cô hay sao?
                    Tự ái của một người biết mình đẹp được đẩy lên thật cao.Kiều nghiêng người cho mái tóc xỏa qua một bên ngực.Trời nóng,chiếc áo sát nách màu xanh ngọc phô nguyên hai cánh tay và bờ vai trắng ngần.Cái bờ vai mà mới tuần rồi,xếp của chồng đã khen là đẹp vô đối.Vừa dùng năm ngón tay làm lượt chải tóc,Linh Thị Kiều vừa nói mỉa chồng:
                    -Của quý thì phải giữ!Anh không giữ thì mất ráng chịu!
                    Một bên chủ động vì biết mình thắng thế,còn bên kia bị động vì phải luôn trong thế phòng thủ.Yếu cái này thì mạnh cái khác.Càng sợ mất càng muốn đóng dấu quyền sở hữu để kẻ khác khỏi dòm ngó.Kết quả của sự làm việc cật lực là một em bé xinh xắn giống mẹ đã ra đời.
                    Non sông dễ đổi,bỉnh tánh khó dời.Gái một con trông mòn con mắt.Có lẽ thời gian nằm ổ khiến làn da Kiều đã trắng nay càng trắng hơn.Má và môi không son phấn vẫn hồng và đẹp một cách tự nhiên.Hoa vừa lấy lại màu,bướm kia đã dập dìu đến.Những lời chòng ghẹo,những cái liếc mắt đưa tình khiến nàng Kiều vui như hội nhưng anh chồng lại nhăn như cú.Cãi vả xảy ra như cơm bữa.Ghen tuông trở thành ngọn lửa thiêu rụi cái tổ ấm vừa mới nhen nhúm chưa được bao lâu.
                    Vô phúc đáo tụng đình.Cuộc ly hôn khiến đứa bé còn cha nhưng mất mẹ.Chim sáo vừa được tháo cũi sổ lồng đã cất tiếng hót líu lo.Hành động đã chuyển thành nhân cách.Không còn sự quản thúc,Kiều mặc tình đưa đẩy,bất biết đó là Thúc Sinh hay Mã Giám Sinh!
                    Giáo trình sư phạm giờ đã mốc meo,trong khi con người dù đẹp cỡ nào cũng cần phải ăn để sống.Kẻ si tình lượn quanh thì nhiều nhưng kẻ chân tình thì chẳng có mống nào.Tiền bạc chẳng thể ngửa tay xin ắc phải tự mình kiếm lấy thông qua lao động.Nàng Kiều xinh đẹp của chúng ta đi tìm việc làm và trời xui đất khiến thế nào lại chọn công ty chè Tân Cương Thái Nguyên.
                    Buổi phỏng vấn diễn ra lúc chín giờ sáng vào một ngày trời quang mây tạnh.Thế nhưng,khi bốn mắt nhìn nhau giữa tổng giám đốc Vũ Dương Bình và nàng Linh Thị Kiều,đột nhiên xảy ra tiếng sét.Những câu hỏi và trả lời chỉ diễn ra một cách chiếu lệ.Chỉ có hoàn cảnh độc thân và ở nhà thuê của người xin việc được nhấn đi nhấn lại khiến cho Tổng giám đốc cảm thấy dễ chịu và mọi điều kiện ắc có và đủ đều được đáp ứng.Quyết định nhận việc được ký tốc hành.Kiều vui chỉ một nhưng người tuyển dụng lại thấy vui gấp đôi.Từ khi thành lập công ty đến nay,vị giám đốc nổi tiếng và giỏi dang mới thấy một nhân viên xinh đẹp thế này.Con mắt trần tục chỉ nhìn thấy phúc mà không nhìn thấy họa.Tử thần đang đội lốt mặt hoa da phấn nên chẳng ai có thể ngờ.
                    Cũng cần nói qua nhân vật Vũ Dương Bình này một chút.Vì sống ở Thái Nguyên nên khởi nghiệp của một người thường liên quan đến sắt thép.Ban đầu,với số vốn ít ỏi hai trăm ngàn đồng,Bình đi mua bán phế liệu và xin vào làm nhân viên của công ty gang thép Thái Nguyên.Cao ráo,đẹp trai lại giỏi ăn nói,Bình luôn làm kẻ đối diện phát sinh cảm tình.Tam thập nhi lập,hơn ba mươi tuổi,Bình đã có một cơ ngơi tương đối kha khá và lấy cô vợ xuất thân từ ngành y.Khi thời lai,trăm việc đều thuận lợi.Năm ba mươi hai tuổi,Bình xin nghỉ nhà nước và tập trung làm kinh tế tư nhân.
                    Những năm đất nước mới mở cửa,sau cái ăn cái mặc là vấn đề tiện nghi.Nhu cầu về nội thất bùng nổ nên Bình xoay qua hướng kinh doanh mới.Cầm trong tay giấy phép thành lập Trung tâm thiết bị nội thất Hoàng Bình,anh chành nhân viên công ty gang thép Thái Nguyên ngày nào giờ lại vắt óc nghĩ đến những mẫu mã bàn ghế tủ giường cách tân để vừa thỏa mãn thị hiếu quần chúng vừa kiếm được thật nhiều tiên.Với số vốn ban đầu chưa đến ba tỷ đồng,chỉ một thời gian ngắn,công ty đã có chỗ đứng khá vững chắc tại thành phố Thái Nguyên.
                    Hôm ấy,trong bàn nhậu,Bình nghe người ta sôi nổi bàn tán chuyện xuất nhập khẩu.Những con số nghe mà muốn chóng mặt.Hàng hóa mọc thêm đôi chân đi qua biên giới mà đem lại lợi nhuận tức khắc và kếch sù.Một tấn quặng nằm trên đất Việt nam giá rất bèo nhưng dicjnh chuyển sang Trung Quốc đã thành một vốn bốn lời.Làm ra thành phẩm để bán theo kiểu chân chỉ hạt bột như mình thì căn cơ nhưng leo bậc thang quá chậm.Hơn nữa,ngành gỗ lại phụ thuộc độ mở của việc phá rừng.Cái thời buổi tranh tối tranh sáng ai muốn khai thác bao nhiêu cũng được đã qua rồi.Lựa chiều đón gió.Ăn chắc mặc bền nhưng cần phải có siêu lợi nhuận.Bình nằm vắt tay lên trán tìm hướng đi mới.
           
          SỰ THÀNH CÔNG CỦA ĐẠI GIA CHÈ THÁI NGUYÊN
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2013 21:03:41 bởi võ phong trần >
          #5
            võ phong trần 22.09.2013 21:05:45 (permalink)
            Thái Nguyên có hai thế mạnh là quặng và chè.Quặng thì đã hình thành một vương quốc với ban bệ cố định từ lâu rồi.Ở đó,người mới muốn chen vào phải xếp hàng và bắt đầu từ cấp bậc binh nhì.Hàng tướng đều tự phong nhưng thành danh đã lâu nên không dễ gì lật đổ được.Chưa thấy một cuộc soán ngôi nào trong lãnh vực này.
                      Mặt trận chè thì khác vì còn đầy sự manh mún và sơ khai.Nông sản không phải là thứ của chùa đào lên bán lấy tiền liền nên ít được các đại gia quan tâm.Thế nhưng sự khác biệt về giá của chè khiến Vũ Dương Bình chú ý.Năm đầu thế kỷ hai mốt,việc truy cập gần như con số không,nhưng qua một vài kênh thông tin,Bình biết được giá chè thế giới rất cao trong khi nông dân Thái Nguyên bán tại vườn theo giá cám.Sau một đêm bàn bạc với vợ,nhà máy chè xuất khẩu Tân Cương Thái Nguyên ra đời.
                      Cái từ chè Tân Cương gặp trục trặc vì sự khiếu kiện của nông dân nên vị giám đốc năng nổ kia phải chuyển đổi thành Tập Đoàn chè Tân Cương-Hoàng Bình.Người vợ cũng cởi trả áo Bơ lu để về phụ với chồng trong kinh doanh.Việc thu mua,ché biến rồi xuất khẩu vô cùng thuận lợi.Các nước châu Âu,Đông Nam Á,Hồng Kong rất chuộng chè Thái Nguyên.Tiền luôn xu nịnh người có thời.Tập đoàn Hoang Bình lớn mạnh một cách khác thường.Năm năm liền che Tân Cương-Hoàng Bình đoạt giải Sao Vàng Đất Việt,lọt vào top một trăm thương hiệu mạnh của Việt nam và có doanh thu lớn nhất tại thành phố Thái Nguyên.
                      Thừa thắng xông lên,Bình trúng tiếp ba dự án lớn tại vùng đất quặng.Từ chè,Bình lấn sang lãnh vực bất động sản và du lịch để rồi một ngày được người dân địa phương gọi là đại gia.
                      Suốt một thời gian dài phấn đấu vì sự nghiệp và tiền nên tuy khá điển trai,Bình chưa có tai tiếng gì trong việc gái gú.Cho đến khi  gặp nàng Kiều,có thể gọi Bình là người cha,người chồng mẫu mực.Thế nhưng,anh hùng khôn quá mỹ nhân quan.Cái nhìn sắc như dao cạo của người phụ nữ một con đã làm công phu tu luyện bao năm trời của Bình sụp đổ tan tành.
                      Hôm ấy,đích thân giám đốc vi hành xuống tận cửa hàng bán chè nơi nàng Kiều làm việc.Cô bạn phải về công ty nộp báo cáo nên chỉ còn một mình nàng.Tiếp giám đốc nhưng không hiểu sao trống ngực Kiều cứ đập thình thịch.Xem lướt qua mấy thứ,Bình đến ngồi cạnh nàng.Anh chàng giả vờ nghiêm khắc:
                      -Bán hàng như thế này là sai phạm rất lớn,có biết không?
                      Kiều tái mặt lắp bắp:
                      -Thưa…sai chuyện gì ạ?
                      -Sổ sách chứng từ thì tốt nhưng sao không mặc đồng phục?
                      Không biết có phải vì vội hay không mà Kiều lại vứt bộ đồng phục của công ty ở nhà để diện chiếc áo lụa mỏng cổ khoét sâu với những đường ben chít sâu,ôm lấy chiếc eo nhỏ xíu.Thấy vị giám đốc khả kính cứ nhìn xoáy vào chiếc khe huyền hoặc khiến nàng đỏ mặt vội đưa tay lên che chắn.Cử chỉ vụng về đó như đổ thêm dầu vào lửa khiến cho Bình mờ mắt.
                      -Biết tội rồi phải hôn?
                      Linh Thị Kiều cúi đầu,chớp mắt,nói lí nhí:
                      -Dạ…biết!
                      -Biết rồi thì phải làm sao?
                      Người đẹp chỉ lắc đầu không nói gì.Vốn nhạy bén và đa tình,Kiều đã ngửi thấy mùi của một con dê đang đứng ngay trước mặt.Từ hôm phỏng vấn đến nay,trong lòng nàng ấp ủ biết bao nhiêu mộng mị.Sự tự mãn cho nàng biết rằng ít có người đàn ông nào đứng vững khi đối diện với nhan sắc và sự lả lơi của mình.Thế nhưng vị trí của ông giám đốc cao quá khiến Kiều không dám đặt nhiều hy vọng.Nào ngờ hôm nay trời xui đất khiến bướm kia lại muốn hút nhụy hoa.
                      Nếu có máy tầm nhiệt quay lại cảnh này,ta sẽ thấy hai cơ thể sống đó đang nóng lên như hai hòn than.Bình tiếp tục chất vấn,giọng ỡm ờ:
                      -Sao không nói gì hết?Phải làm sao đi chứ?
                      Kiều hất mái tóc ra sau,giọng êm như tơ:
                      -Em không biết…
                      Bình ra lệnh:
                      -Muốn khỏi tội trước mắt hãy bỏ tay xuống!
                      Nàng liếc chàng với ánh mắt sắc hơn dao cạo:
                      -Anh…
                      -Không nghe lời sao?
                      Kiều tiếp tục ngúng nguẩy thân hình đồng thời từ từ lấy tay ra khỏi ngực.Mất sự che chắn,hai gò bồng đảo hiện rõ dưới ánh mặt trời.Bao nhiêu năm làm người trần thế,chỉ trong một phút,Vũ Dương Bình phát hiện ra cánh cửa dẫn lối đến Thiên Đường.Sự nghiệp,danh vọng,tiền bạc giờ đây không còn ý nghĩa gì nữa.Khôn ba năm dại một giờ,ông bà xưa đã bảo thế.Kiều chọn đúng thời điểm người đàn ông mềm yếu nhất để ra tay.Thấy ánh mắt người đàn ông vẫn còn đắm đuối,nàng giả vờ giận dỗi,rơm rớm nước mắt:
                      -Thôi thì giám đốc muốn phạt thế nào cũng được!Cùng lắm em xin nghỉ việc vậy!
                      Tổng giám đốc công ty chè như bừng tỉnh,vội vàng xua tay:
                      -Thôi thôi!Đừng buồn nữa!Chỉ đùa một tý thôi mà!
                      Cái câu “Con thầy,vợ bạn,gái cơ quan”dứt khoát không được đụng đến làm sao người đàn ông này lại không hiểu?Bao nhiêu phiền lụy rắc rối sẽ đến trong tức khắc.Có điều,Bình đang rơi vào tình trạng chịu áp lực rất nặng nề về chuyện kinh doanh nên tinh thần có phần sa sút.Thị trường chè đang bảo hòa.Các dự án bất động sản lại dẫm chân tại chỗ và hút vốn như voi ăn chuối.Bất cứ sự căng thẳng nào cũng cần có lối thoát và hình ảnh cô nhân viên xinh đẹp kia đã đến thật đúng lúc.Thế nhưng Vũ Dương Bình đâu có ngờ rằng cái lối thoát đó lại dẫn một con người thành đạt nhất đất mỏ đi vào tử địa.
                      Thấy người đàn ông mái tóc chấm muối tiêu ngồi chống cằm tư lự,đến lượt Kiều lo sợ tay thợ săn sẽ bỏ cuộc.Nàng thu ngắn khoảng cách tối đa và hỏi:
                      -Giám đốc làm sao vậy?Có chuyện buồn à?Cho em xin lỗi nha!
                      Bao nhiêu bí bách không thể gợi mở với ai giờ lại được một người quan tâm;đó lại là kẻ làm cho mình chao đảo khiến Bình cảm kích khôn cùng.Sự thông cảm,lòng ham muốn của đàn ông cộng với ý đồ chinh phục của đóa hồng biết nói khiến cái gì cũng có thể đốt giai đoạn được.Chỉ mấy phút sau,Bình đã ôm Kiều trong vòng tay và hôn lên má nàng.Số điện thoại được trao đổi.Mối quan hệ vượt mọi giới hạn được thiết lập.Phiền muộn của vị đại gia chè đã được dập tắt một phần còn niềm hy vọng của người đàn bà đa tình giờ lại được nhân đôi.
                      Chỉ sau một hôm,sự thương nhớ đã biến thành cuộc gọi dài và điểm hẹn là khách sạn Mai Đan.Người đàn bà đã có chồng con lại quá quen với những cuộc hẹn hò thì chẳng còn gì để bỡ ngỡ và lo sợ.Còn người đàn ông lại có tiền thì chẳng có gì lại không thể không thu xếp được.Lần hẹn đầu tiên ấy,lửa đã cháy trên đỉnh Vu Sơn,sóng đã đánh sập bờ Nam hải.Cả hai đều tìm thấy cảm giác thỏa mãn đến tột cùng.
                      Lần hẹn này rồi lại lần hẹn nữa,sự gắn kết xác thịt thường không có giới hạn.Được yêu thương ôm ấp nhưng nàng Kiều cũng biết người biết ta nên chưa bao giờ dám đặt kỳ vọng xa xôi.Còn tổng giám đóc doanh nghiệp chè tuy chìm đắm trong hoan lạc nhưng trong tiềm thức vẫn nghĩ đó chỉ là sự thư giãn,giải tỏa stress để chuẩn bị cho những cuộc chiến khốc liệt trên thương trường.
                      Thế nhưng,lén lút hẹn hò ân ái mãi mà không có một danh phận gì khiến cho người đàn bà bỗng dưng đổi ý.Với phụ nữ,chỉ có hai hấp lực mạnh nhất đối với họ là tình và tiền.Về phương diện tình,Kiều chỉ được thỏa mãn xác thịt mà không hề có một chỗ đứng nào trong cuộc sống của vị đại gia chè.Hạnh phúc gia đình đoa vững chắc như tường đồng vách sắt khó bề xuyên thủng.Hai đứa con của Bình du học nước ngoài về đã cùng với mẹ nắm giữ công ty,không có chỗ cho người đàn bà nhiều tai tiếng như Kiều chen chân vào.
             
            LINH THỊ KIỀU VÀ ĐỖ THANH TÙNG
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2013 21:08:54 bởi võ phong trần >
            #6
              võ phong trần 22.09.2013 21:12:33 (permalink)
              Không có tình thì phải có tiền.Mỹ nhân nào mà không tốn kém trong việc đại tu nhan sắc và sắm sửa bộ cánh để bắt hồn đàn ông?Kiều rỉ tai tình nhân mượn số tiền một trăm triệu đồng để làm ăn và Bình đã đồng ý nhưng hứa sẽ đáp ứng sau.Năm lần bảy lượt đầu ấp tay gối,số tiền kia vẫn còn đang là ảo.Tình yêu nuôi dưỡng bằng quà tặng bao giờ cũng thấy đói khát.Kiều đã bắt đầu thấy giận sau những lần gặp nhau.
                        Tình yêu thường có mùi,nhất là thứ tình trộm lén,nên chẳng khó khăn gì để để cho Đức Lý,vợ Bình,khám phá ra việc đó.Vốn là người đàn bà khôn ngoan lại muốn giữ thể diện cho chồng nên Lý đã tìm cách tách hai con sam đó ra mà không phải mang tiếng ghen tuông.Nhân một sơ sót nhỏ của cửa hàng,thay mặt ban giám đốc,Đức Lý tống quyết định sa thải Linh Thị Kiều.Há miệng mắc quai,Vũ Dương Bình biết rõ động cơ của vợ nhưng không có can đảm can thiệp.Đóa hoa cao đẳng sư phạm Uông Bí đành ôm hận trở về quê nhà Quảng Ninh.Ngạn ngữ có câu: “ai vội vã trong tình yêu cũng thường vội vã trong hận thù”.Kiều bước chân về quê mà lòng không ngớt nguyền rủa người tình giàu có nhưng vô tình.
                        Ngồi ăn núi lở.Nàng Kiều lại phải tìm việc tại một nhà hàng.Trong môi trường mới,đóa hoa tình lại tiết ra chất độc để bẩy một con bướm mới.Đó là Đỗ Thanh Tùng.
                        Người huyện Thanh Hà,Hải Dương,bề ngoài Tùng nhìn có vẻ hiền lành và khá điển trai.Theo những người ở quê thì anh chàng bộ đội Tùng rất lễ phép và ngoan ngoản.Lúc phục viên,Tùng đã tự đi học lái máy cày để cố tìm cho mình một việc làm đàng hoàng.Công việc khó khăn,đưa đẩy thế nào Tùng lại trôi dạt ra Quảng ninh và vào làm việc chung nhà hàng với Kiều.Choáng trước nhan sắc của người phụ nữ một con đầy ma thuật,Tùng đã dán cuộc đời mình vào với ả bằng thứ keo bền chặt nhất.
                        Khi hay tin,gia đình Tùng đã phản đối kịch liệt.Nhưng dưới mắt gả con trai mới lớn,Kiều là một phụ nữ thùy mị,nết na,lại xinh đáo để nên ai nói gì cũng không nghe.Con thiêu thân một khi đã lao vào lửa thì ngay cái chết cũng không ngăn nó được.Bi kịch thường phải có ba người mới tạo được nút thắt nghiệt ngã nhất.Nụ hôn ngọt ngào của người đẹp thường mang hơi hám của tử thần.

               
              KHÁCH SẠN MAI ĐAN NƠI ĐÔI TÌNH NHÂN TỔ CHỨC TRẬN ĐỊA MAI PHỤC
                        Hiền lành là vậy nhưng ít ai ngờ Tùng là người có máu đỏ đen.Tiền bạc làm chẳng được bao nhiêu đều đem ném vào các cuộc sát phạt nên đâm ra nợ như chúa chổm.Những ngày đầu mới quen,Tùng còn dành dụm tiền mua quà cho Kiều để lấy lòng.Về sau,đôi khi anh chàng còn hỏi mượn tiền người yêu.Xác thịt thì lúc nào cũng có sẵn nhưng tiền thì khan hiếm vô cùng.Kiều bàn với Tùng viết thư về hỏi vay bố mẹ.Thế nhưng gia đình Tùng cũng thuộc dạng nghèo thì lấy đâu ra tiền để cặp phá gia chi tử đó tiêu xài cho đủ?
                        Bần cùng sinh đạo tặc.Trong thế bí,Kiều chợt nghĩ đến Bình,người tình đại gia cũ với lời hứa chi viện một trăm triệu đồng.Kiều lấy điện thoại thực hiện cuộc gọi:
                        -A lô!Anh Bình ơi!Em là Kiều đây!
                        Đang dùng bữa cơm tiếp khách tại nhà hàng Biển Xanh,Vũ Dương Bình hét sức bất ngờ khi nghe tiếng người tình cũ:
                        -Anh Bình nghe!Có gì không em?
                        Giọng Kiều đầy nũng nịu:
                        -Anh thật là bạc tình!Mới đây mà quên em rồi phải hôn?
                        -Quên làm sao được?Có điều mấy hôm nay gặp nhiều việc bất như ý nên thần kinh anh khá căng thẳng.Em về Quảng Ninh sống có ổn không?
                        -Thảm lắm anh ơi!Việc làm rất bấp bênh,hơn nữa ngày nào cũng thương nhớ anh!
                        -Nhớ mà sao đến nay mới gọi cho anh?
                        -Lấy hết can đảm rồi đó!Chỉ sợ sư tử Hà Đông nghe được thì chết!
                        Bình vừa bị ủy ban tỉnh rút giấy phép Sông Cầu Resort nên rất buồn.Đổ ra một trời vốn giờ chẳng thu hồi lại được gì.Xem như mất trắng!Áp lực công việc càng tăng thì tình cảm càng cần có người chia sẻ.Tình cũ không rủ cũng tới.Bình thăm dò:
                        -Nhớ nhưng còn muốn gặp lại anh không?
                        Vì mở loa ngoài cho gả chồng hờ cùng nghe nên Kiều nheo mắt trấn an Tùng rồi mới trả lời:
                        -Anh nói gì lạ vậy?Chỉ sợ anh chê em hoặc quá sợ con sư tử đó?
                        -Vậy ngày mai đến chỗ hẹn cũ được không?Anh chờ nhé?
                        -Em sẽ đến!Nhưng mà anh Bình ơi!Em đang rất khó khăn.Lời hứa hôm trước anh còn giữ không?
                        -Được rồi!Em cứ lên Thái Nguyên rồi anh tính cho!
                        Khi đã cúp máy,Kiều đưa tay vuốt ngực Tùng:
                        -Chuyện cũ rồi!Đừng giận nha chồng!
                        -Anh sẽ không giận.Nhưng liệu lão ta có chịu đưa tiền cho em không?
                        Giọng Kiều đầy tin tưởng:
                        -Hứa nhiều rồi nên chắc lần này ông ta sẽ giữ lời.Theo em đoán,ông ta còn thương em nhiều nên không muốn mất em đâu.Có điều…
                        Thấy ả ngập ngừng,Tùng hỏi:
                        -Có điều gì mà em không nói được?
                        -Gặp nhau,chắc chắn ông ấy sẽ đòi quan hệ.Nếu em từ chối sẽ không được việc.Còn đồng ý thì chỉ sợ anh…
                        Chúa Chổm đang cần tiền nên chẳng cần suy nghĩ lấy một giây:
                        -OK luôn!Miễn làm sao em lấy được tiền!
                        Nếu là tình yêu chân chính,câu nói đó đã làm sụp đổ tất cả.Trên thế gian,chẳng có người dàn ông nào đồng ý để người mình yêu tha thiết bán thân lấy tiền cho mình xài bao giờ.Cùng dạng mèo mả gà đồng nên Kiều cũng chẳng thấy tự ái chút nào.Ngược lại,cả hai cùng thống nhất quan điểm phải chuẩn bị tình huống Vũ Dương Bình trở mặt không chịu chi tiền.Con ma của lương tâm đã ám thì ám tới cùng.Nó hướng dẫn cặp tình nhân trời đánh chuẩn bị các thứ nào dao,nào dây trói,băng keo,để thực hiện cuộc trấn lột cho thật hoàn hảo.
                        Bên kia,Vũ Dương Bình rơi vào tình trạng tâm lý hết sức phức tạp.Lâu ngày không gặp,cảm giác thèm của lạ tràn ngập trong tim.Thế nhưng,công ty đang gặp khó khăn,tình hình tài chính lâm cảnh khốn đốn thì lấy đâu ra số tiền trăm triệu để chung chi cho người tình?Vẫn biết,so với tài sản Bình hiện có thì số tiền ấy thật chẳng nhằm nhò gì.Nhưng với một người làm ăn nghiêm túc thì dù số tiền cỏn con mà không nằm trong danh mục đầu tư thì rất khó thuyết phục để mạnh tay chi.Cuối cùng,sự ham muốn đã thắng và cuộc gặp oan nghiệt vẫn cứ diễn ra.
                        Tùng dùng chứng minh nhân dân giả đến thuê phòng trước tại tầng năm khách sạn Mai Đan.Đôi tình nhân hám tiền đã dựng sẵn một trận địa mai phục để chờ vị giám đốc hám tình.Kiều trang điểm lộng lẫy,sực nức hương thơm để dụ nạn nhân vào tròng.Còn Tùng thì nấp sau tấm ri đô,chuẩn bị đầy đủ các thứ cho cuộc tấn công nếu đàm phán bất thành.Gió Địa Ngục thổi vào cửa sổ khiến các tấm màng bay phất phới.Hắc Bạch Vô Thường cầm cờ đi rước Vũ Dương Bình.
                        Đậu xe trong sân khách sạn,Bình vừa huýt sáo vừa đi vào thang máy.Vì là khách ruột nên chẳng nhân viên nào dám hỏi ông giám đốc đi đâu và có việc gì?Ký ức những lần ân ái long trời lở đất cũng tại khách sạn này khiến Bình lòng đầy phấn khích,mạnh tay đẩy cánh cửa phòng 508 để đi vào.Mọi việc đúng như ông ta nghĩ.Kiều ngồi ở mép giường,mặc chiếc váy hồng tuyệt đẹp và thơm như múi mít.Người đàn ông galant:
                        -Em chờ có lâu không?
                        -Cả tiếng đồng hồ rồi đó!Anh thật là…
                        Như sợ thiếu thời gian,Bình vội vã ôm Kiều vào lòng và hôn tới tấp.Tùng đứng nấp sau tấm màng mắt long lên sòng sọc.Trước khi đi đã thống nhất với nhau là cốt lấy được tiền còn việc Kiều thất thân với Bình lần nữa chỉ là chuyện nhỏ.Thế nhưng,không hiểu sao giờ đây,hắn thấy giận vô cùng.Hai bàn tay Tùng cứ run bắn lên.Ngoài kia,Kiều ngả ngớn đón nhận những nụ hôn của người tình cũ.
                        Khi quả chuối sắp bị lột hết vỏ,con chim mồi chợt hỏi:
                        -Anh muốn gì em cũng chiều,nhưng anh có giữ lời hứa với em không?
                        Sợ bị cụt hứng,Vũ Dương Bình trả lời bừa:
               
              LẤY LỜI KHAI NỮ SÁT THỦ LINH THỊ KIỀU
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2013 21:18:03 bởi võ phong trần >
              #7
                võ phong trần 22.09.2013 21:19:25 (permalink)
                -Có mà!
                          -Vậy tiền đâu?Đưa cho em đi rồi em cho thuyền anh vào động Thiên Thai.
                          -Sao gấp vậy em?Anh cứ nghĩ em còn ở đây lâu nên chưa mang tiền theo.Một vài hôm nữa được hôn?
                          Một thế võ cứ diễn đi diễn lại sẽ bị đối phương bắt bài.Kiều biết là vị đại gia lần này cũng chỉ hứa lèo và chơi chùa chứ không chịu chi tiền.Trước đây thì được chứ lần này dứt khoát là không!Gả chồng hờ lại đang đứng nấp sau tấm màng.Hắn không đời nào để Kiều chịu nhục mà không có tiền.Người đàn bà xô Vũ Dương Bình một cái như trời giáng và hét lên:
                          -Anh nói láo!Hết lần này đến lần khác chỉ có hứa lèo!Tôi không còn tin nữa đâu?
                          Tổng giám đốc công ty chè lừng danh vùng Việt Bắc qua cơn bất ngờ bỗng nổi cơn điên:
                          -Tiền!Tiền!Tiền!Lúc nào cũng tiền!Vậy hóa ra mày hẹn hò cũng chỉ vì mục đích này chứ chẳng phải nhớ nhung gì cả?
                          Kiều quay ngoắt một trăm tám mươi độ,nét mặt câng câng:
                          -Ông có vọ có con gia đình đầm ấm thì tôi yêu ông được tích sự gì?Ông có dám cho tôi về làm vợ bé không?Ông yêu tôi bao lâu nay mà có lo gì cho tôi không?Là một đại gia giàu nức đố đổ vách,danh tiếng bậc nhất tỉnh Thái Nguyên này mà chỉ có một trăm triệu cũng tiếc rẻ thì còn nói tình tứ nỗi gì?
                          Đuối lý,Bình cãi chày cãi cối:
                          -Sao ngay từ đầu mày không đưa ra yêu sách đó mà chỉ nói là thật lòng yêu tao?
                          Sau bức màng,nỗi tức giận của Tùng đã vượt qua sự kềm chế.Thấy tấm màng lay động không ngừng,Vũ Dương Bình biết trong phòng có người thứ ba nên quát lớn:
                          -Ai đó?
                          Gả tình địch lao ra như một mũi tên và đấm tới tấp vào mặt,vào đầu ông giám đốc mê gái.Hai người,một già một trẻ vật lộn trên sàn.Bênh người tình và quyết lấy được tiền,Linh Thị Kiều vớ lấy con dao và lao vào tham chiến.
                          Ở loài cua,khi con cái lột vỏ,con đực nhịn đói nằm túc trực ở cửa hang để bảo vệ cho vợ đến khi nào việc thoát thai hoán cốt hoàn thành.Thế nhưng,khi con đực lột vỏ,con cái liền ra ngoài tìm một con đực khác để kết bạn.Chưa hết,ả độc dâm phụ này còn rủ người tình mới về hang cùng nhau ăn thịt ông chồng cũ giờ đây đang mềm oặt và ngọt vô cùng.
                          Linh Thị Kiều đang hiện nguyên hình là một con cua cái dâm đãng và tàn ác.Ả cầm dao đâm xối xả đén mười một nhát vào người tình già xấu số giàu có nhưng bủn xỉn.Một nhát xuyên qua cổ cắt đứt động mạch cảnh khiến Vũ Dương Bình gục xuống và hồn lìa khỏi xác.
                          Cua hai chân không ăn thịt nhân tình cũ mà lại kéo xác bỏ vào nhà vệ sinh và cùng nhau thu dọn chiến trường.Chiến lợi phẩm gồm một số tiền mặt,hai thẻ ATM có mệnh giá hai trăm triệu đồng,hai chiếc điện thoại và một số đồ linh tinh khác.Cặp tình nhân lặng lẽ trả phòng rồi đón xe chạy trốn.Trong cơn hoảng loạn,hai kẻ máu lạnh vẫn còn biết cách cắt đuôi sự truy đuổi nên ban đầu bảo ttaxxi chạy lên phía Bắc,sau lại chuyển sang Sông Công,để rồi giữa đường xuống xe mong xóa dấu vết và suốt đêm chạy vào Nghệ An.Để tránh sự chú ý,Tùng và Kiều thuê phòng trọ tại một nhà nghỉ nhỏ rẻ tiền tại phường Bến Thủy.
                          Khi cơn kích động đi qua,kẻ sát nhân đã trở lại nhận thức của một con người bình thường.Kiều cứ bá lấy Tùng run lên cầm cập.Lúc vung dao hạ sát người tình,ả đàn bà chỉ biết có tiền đó không hề hình dung ra thế nào là hậu họa.Quyết tâm đạt được mục đích đã xô ngã mọi sự sợ hãi.Chiếc váy hồng vấy máu bị vứt bỏ dọc đường.Con hồ ly tinh giờ đây đầu óc rối bời và lòng chẳng khác tơ vò.
                          Đã qua một ngày không thấy Vũ Dương Bifng về nhà,vợ con đại gia chè tá hỏa đi tìm khắp nơi.Con trai Bình qua GPS phát hiện xe của bố đậu tại khách sạn Mai Đan.Khi nhân viên lễ tân của khách sạn dắt mọi người lên phòng 508,một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt khiến người vợ khụy xuống tại chỗ.Cây đại thụ ngành chè và bất động sản của tỉnh Thái Nguyên chết trong tư thế Adam không mảnh vải che thân.Tư trang mất sạch chẳng còn thứ gì.Công an có mặt tức thời và cuộc điều tra được cấp tốc tiến hành.Lần theo dấu vết những chiếc taxi,đường chạy trốn của kẻ sát nhân hiện rõ dần.Một mũi trinh sát bay về Quảng Ninh điều tra,một mũi khác đuổi theo hung thủ về hướng nam.
                          Cảm giác tấm lưới đang khép chặt dần,đôi tình nhân giét người tỏ ra vô cùng hoảng loạn.Tùng tiếp tục bán chiếc điện thoại của nạn nhân được hơn ba triệu đồng.Có lẽ bị oan hồn của vị đại gia dại gái níu chân nên hai con cua tàn ác đó không tiếp tục chạy trốn về phía Nam mà lại chọn cách gỡ nút thắc hết sức tiêu cực.Sau một buổi hội ý,cả hai cùng thống nhất phương án dùng thuốc trừ sâu để khỏi phải đối diện với sự trừng phạt của pháp luật.Có một chút lảng mạn trong sự tính toán của Tùng.Không sinh cùng năm nhưng chết cùng ngày,biết đâu kiếp sau lại được gần nhau và người đàn bà lẳng lơ nhưng xinh đẹp đó vẫn là của mình!?Lấy hết can đảm,cả hai tọng vào mồm nguyên ly thuốc rầy.
                          Quyết tâm là thế nhưng khi đối diện với thần chết,tên sát nhân lại đâm ra sợ hãi và hoảng loạn cùng cực.Khi thuốc bắt đầu ngấm,hắn bung cửa bò lê ra hành lang kêu cứu rầm trời.Mũi trinh sát đuổi về hướng Nam đã không mấy nhọc công để tra còng số tám vào tay hai kẻ sát nhân ngay trên giường của khoa cấp cứu.Tội ác nào rồi cũng phải trả giá.Lưới trời thưa nhưng có lọt bao giờ?
                          Linh Thị Kiều nhận bản án chung thân thay vì tử hình theo quan điểm giét người đền mạng.Có lẽ sự giảm nhẹ là do tòa có sự xem xét đến sự bức xúc của hung thủ vì bị hứa lèo và chơi chùa nhiều lần mà vẫn không nhận được tiền.Thế nhưng,chung thân với tử hình nào có khác gì đâu?Sống để chịu sự giày vò của lương tâm đôi khi còn khổ hơn là chết.Kẻ đồng phạm nhưng là chỗ dựa để người dàn bà đủ can đảm lao vào tội ác nhận bản án hai bảy năm tù.Nhân thân tốt mà làm gì nếu không phân biệt được giữa cái thiện và ác,điều đúng và sai.Độ dốc của đường băng tội lỗi thường rất lớn.Chẳng có loại phanh nào hãm lại được nếu đã trót trao linh hồn cho quỷ dữ.
                          Tùng và Kiều đã tổ chức một trận địa mai phục thật tốt để đưa con mồi Vũ Dương Bình vào tử lộ.Nhưng cả hai đâu biết rằng,chính bản thân mình lại sa vào một trận địa mai phục khác còn hiểm ác hơn.Lực lượng mai phục không sử dụng dao bén,dây trói hay băng keo.Trận địa mai phục đó cũng không cần một căn phòng ở khách sạn và tấm ri đô để ẩn mình.Nó phục kích ngay trong tim của kẻ thích hưởng lạc thú nhưng lại lười lao động;muốn có thật nhiều tiền để thỏa mãn những đam mê thấp hèn.Nó ẩn nấp ở đó và chờ thời cơ để ra tay.Con dao vung lên không cắt đứt động mạch chủ mà cắt đứt nhân tính,đẩy con người trở lại thời nguyên thủy,nặng phần con hơn phần người.Mọi sự ân hận và tiếc nuối đều trở thành vô nghĩa.
                          Trong chúng ta,ai cũng có thể rơi vào trận địa mai phục đó.Hoa tình nào mà chẳng có độc?Thoát được hay không là do căn cơ tu luyện của mỗi người.
                 
                PHONG TRẦN
                 
                TRƯỚC VÀNH MÓNG NGỰA
                 
                 
                 
                 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2013 21:21:34 bởi võ phong trần >
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9