ĐỘC HOA TÌNH
võ phong trần 12.06.2013 11:32:40 (permalink)
TẬP MỘT:
 
ĐÂU LÀ GIỚI HẠN
 
          Trời vẫn mưa nặng hạt!Khó nhọc lắm Đoàn Nghĩa Hòa mới nhét được bọc quần áo và bao khoai lang xuống chỗ gầm ghế ngồi.Bến xe Tế Hà hơi vắng khách vì mưa.Nước từ áo sơ mi thấm vào da khiến chàng thanh niên họ Đoàn cảm thấy rét.Gập người xuống tính kéo tấm chăn đắp cho đỡ lạnh nhưng rồi Đoàn lại thôi vì trực nhớ tấm chăn bị rách te tua nên đâm ngượng.Lên Sơn Đông trọ học lần này,Nghĩa Hòa quyết tâm tìm con chữ để thay đổi số phận.Nhìn lớp đàn anh nhờ học hành đàng hoàng mà trở thành ông này bà nọ khiến Đoàn nức lòng vô cùng.Cảnh nông tang ruộng vườn thì đời nào cũng thế.Xoay trở đủ ăn là may lắm rồi!
          Nhà nghèo nhưng nhờ hiếu học và chịu thương chịu khó,Đoàn Nghĩa Hòa đã vượt qua rất nhiều cửa ải để rồi một ngày chễm chệ ngồi vào chiếc ghế phó cục trưởng Cục công nghiệp điện tử tỉnh Sơn Đông.Đây là giai đoạn mở cửa và chuyển mình của Trung Quốc nên lãnh vực thông tin và điện tử kiếm được khá nhiều tiền.Một khi không còn vướng bận vì chuyện lo toan cho cuộc sống cơ bản,tham vọng bắt đầu xuất hiện và con người muốn bỏ thật nhiều tiền để mua những đôi hia bảy dặm.Chính trị tạo ra quyền lực và quyền lực đẻ ra tiền.Đó là công thức bất biến ở bất kỳ chế độ xã hội nào.Hiểu được điều đó,Đoàn đã vận dụng hết mười thành công lực để binh cho được cái ghế phó bí thư khu ủy Liễu Thành.Quyết tâm sắt đá cộng với vốn liếng tích cóp của vị phó cục trưởng đã mang lại hiệu quả rõ rệt.Từ giả người vợ tấm mẳn quê mùa chơn chất,Đoàn Nghĩa Hòa một mình khăn gói đến đảm nhận chức phó bí thư đầy quyền lực của thành phố Liễu Thành.
          Xa nhà lại sinh hoạt một mình,ông phó bí thư có phần điển trai khiến nhiều người mủi lòng.Không biết vô tình hay cố ý,khu ủy Liễu Thành bố trí một đồng chí nữ đến giúp đỡ ông tân phó bí thư.Đó là một cô bé vừa mới tốt nghiệp trung học,xuất thân chốn ruộng đồng,chân tay vẫn còn nghe mùi bùn nhưng nhan sắc thuộc loại có thể dự thi hoa hậu.Ngay trong lần gặp đầu tiên,Đoàn Nghĩa Hòa đã ngớ người ra nhìn kẻ đối diện và trái tim đập liên hồi.Người ta bảo sắc đẹp là mũi tên tẩm thuốc độc xuyên vào trái tim đàn ông ngay trong cái nhìn đầu tiên.Đã biết trước lý lịch đối tác,nhưng trong cơn chao đảo Đoàn vẫn hỏi:
          -Em tên gì?
          -Dạ!Liễu Hải Bình!
          -Tên đẹp nhỉ!Thế em bao nhiêu tuổi?
          -Thưa chú!Cháu mười tám ạ!
          -Thế thì em nhỏ hơn anh đến ba mươi tuổi lận!Nhưng mà thế này,đã là người nhà nước với nhau thì chẳng có chú cháu gì hết!Chúng ta cứ xưng hô là anh em cho thân mật nhé!Được hôn em?
          -Dạ thưa chú…được!
          -Lại chú nữa rồi!Gọi tiếng anh cho êm tai chút xíu nào!
          Liễu Hải Bình bẻn lẻn:
          -Dạ thưa…anh!
          Cái buổi ban đầu lưu luyến ấy…từ chú chuyển sang anh thật là chóng vánh.Lớn hơn con gái đầu của Đoàn chỉ hai tuổi,Liễu là nông dân chính gốc nhưng không hiểu sao làn da lại trắng bóc,cặp lông mi dài và cong rất tự nhiên.Còn đôi mắt thì lúng liếng hết sức đa tình.Liễu có cái miệng hơi hô một chút nên chỉ mỉn cười là đã khoe trọn hàm răng trắng.Giọng nói của Hải Bình trong và ngọt như mía lùi.Tân phó bí thư ở tuổi trung niên,suốt một thời gian dài phấn đấu để chui sâu trèo cao và làm giàu nên chưa có một phút nào nghĩ đến chuyện hưởng lạc ngoài cây nhà lá vườn.Đó là hình ảnh một con thuyền bao nhiêu năm quanh quẩn trong khúc sông êm ả đột nhiên một ngày tiến ra biển lớn và đối diện với con sóng cao ngất trời.Con sóng đó không tàn bạo hung dữ mà lại nhẹ nhàng êm ái lo cho Đoàn từng miếng ăn giấc ngủ,đôi lúc lại đỏ mặt thẹn thùng vì những cái va chạm bâng quơ…
          Cô thôn nữ quê mùa ngày nào giờ đã nắm được điểm yếu của giới mày râu.Liễu Hải Bình bắt đầu mặc những chiếc váy cực ngắn và xài loại nước hoa kích dục khiến đàn ông nào đứng gần cũng phải hắc hơi.Thập kỷ 90 chưa thoáng như bây giờ nhưng phụ nữ thường đi trước một bước.Biết sở thích ăn diện của “em” Liễu,”anh” Đoàn thường xuyên kiếm cớ khen thưởng để “boa” tiền một cách hợp pháp.Lửa gần rơm không cháy mới là chuyện lạ.
          Mọi ngày,lo xong công việc cho xếp thì Liễu đón xe về nhà.Nhưng hôm nay trời mưa kéo dài nên Liễu đã nán lại gần ba mươi phút.Mưa còn nặng hạt hơn cả hôm Đoàn lên xe ở Tế Hà để đi lên tỉnh lỵ học tập.Trưa nay,Đoàn dự liên hoan ở cơ quan nên trong người đã có chút rượu.Hơn hai tháng xa nhà,mọi cái đều đầy đủ nhưng chỉ thiếu một thứ.Ở cái tuổi chớm bước qua bên kia sườn núi lại được ăn sung mặc sướng,nhồi nhét vào người bao nhiêu thứ bổ dưỡng nên Đoàn trở nên hết sức sung mãn.Hôm nay,nhìn  em Liễu ăn mặc rất hớ hênh,Đoàn thấy rạo rực vô cùng.Xếp lệnh cho nhân viên:
          -Trời mưa gió,em về sớm làm gì?Ban sáng có người biếu mấy thứ thịt rừng,em mang ra đây uống với anh một chén cho vui!
          Thâm tâm Liễu chờ đợi cơ hội này lâu rồi nhưng cũng làm ra chiều e thẹn:
          -Có kỳ lắm không?Lỡ có ai nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến uy tín của anh!
          Đoàn loạng choạng đứng lên,thân mật vỗ vào bờ vai Liễu:
          -Có gì mà ảnh hưởng?Đây là nhà riêng,ai được phép vào mà thấy?
          Cái vỗ vai biến thành cái trược tay xuống lưng rồi mông giống như vuốt ve khiến Liễu Hải Bình xao xuyến.Khi một người tự tay cài bẩy mình thì chẳng có ai thoát được bao giờ.Nhìn ánh mắt như thiêu đốt của Đoàn,Liễu biết rằng hôm nay chính là giờ G,là bánh lái để ngoặt cuộc đời nàng sang một hướng khác.Khi nạn nhân cũng là thủ phạm thì vụ án thường được đẩy đi với tốc độ chóng mặt.Đoàn tự thưởng cho mình hai ly rượu cường dương còn Liễu thì một ly hòa bột con bửa củi,một loại kích dục tửu kinh điển dành cho nữ của giới Đông y.Kiểu tán tỉnh của người có tuổi và quyền thế không hề giống như các chàng trai mới lớn.Khi Liễu vừa uống cạn ly rượu,không cần chờ thuốc phát huy tác dụng,Đoàn kéo nàng vào lòng và áp đặt một nụ hôn nồng cháy.Hải Bình giả vờ đẩy nhẹ Đoàn:
          -Đừng mà anh!
          -Sao vậy?
          -Em sợ!
          -Sợ cái gì nào?
          Liễu úp mặt vào ngực Đoàn:
          -Em sợ chị ấy!
          -Ối dào!Bà ấy ở tận Tế Hà làm sao biết được?Em cứ lo xa..
          -Nhưng lỡ thấu tai cơ quan thì chết…
          -Em không khai,anh không nói thì có trời mà biết?
          -Nhưng em còn con gái…
          -Con gái thì anh càng quý chứ sao!
          -Nhưng lấy em rồi anh có lo cho em không?Hay là chơi hoa rồi lại bẻ cành bán rao?
          Trong người đang hừng hực như có lửa nhưng lại cứ phải đôi co khiến Đoàn nôn nóng:
          -Anh thề có trời đất!Lấy nhau rồi thì em là vợ(hai) của anh.Em muốn gì anh cũng chiều hết…
          Được lời đảm bảo này,Liễu siết chặt Đoàn cơ hồ ngạt thở.Thành phố Liễu Thành chao đảo vì cơn sóng tình của cặp tình nhân chênh lệch nhau đến ba mươi tuổi.Đêm đó,Liễu ngủ lại nhà Đoàn và chuyển đổi thân phận ô sin trở thành bồ nhí,mở ra cho ông phó bí thư một cánh cổng Thiên Đường nhưng ngay phía sau lại là một cánh cửa khác dẫn đến Địa Ngục.Sau này,trong lúc trà dư tửu hậu có người bảo đã từng nghe Đoàn Nghĩa Hòa ngâm:
          Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng
          Chết thành quỷ sứ cũng phong lưu…
                                      (còn tiếp…)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2013 22:44:09 bởi võ phong trần >
Attached Image(s)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9