Mình không phải người có khả năng viết lách , nhưng có thú vui tưởng tượng . Mình vừa ngồi xâu chuỗi lại một phần những gì trước đây mình thường tưởng tượng lại thành 1 setting , nếu sau có ý viết lách gì mình sẽ post lên , mong cả nhà ai thấy hay và xài được thì dùng ý tưởng của mình để viết thành 1 cuộc phưu lưu hoàn chỉnh ...
Bắt đầu :
Người ta kể rằng , mặt trời sinh ra để dẫn dắt cho những kẻ đang sống , mặt trăng sinh ra để soi đường những kẻ đã chết .
Mở đầu : Đêm trắng – White Night
Lạnh , lạnh thấu xương . Tuyết , tuyết phủ trắng đường . Gió , gió táp vào mặt , chẳng thể mở mắt nhìn xa . Nhưng đoàn người vẫn phải đạp lên con đường đá trơn tuột mà đi . Họ chẳng được quyền dừng bước , nếu họ không tìm được một nơi trú ẩn , thì cách duy nhất để tồn tại qua đêm nay là bước tiếp . Nhưng kẻ nào cũng hiểu , họ chẳng thể trụ lại nơi đây , nếu không được sưởi ấm bên lửa hồng , không được ăn và uống chút đồ nóng . Những bao đồ nặng trĩu chất trên lưng , những bộ quần áo ướt mèm , lạnh buốt vì ngấm tuyết , liệu còn bao lâu nữa , mình sẽ ngã quỵ ? Ai cũng hiểu , nhưng chẳng kẻ nào dám nói ra .
Và kia , niềm hi vọng vang lên :
- THẤY CÓ ÁNH LỬA !
Một tia hi vọng lóe lên trong sáu con người . Một tên trong sáu kẻ lữ khách đang trỏ về một cái đốm đo đỏ , xa xa . Tuy nhạt nhòa , tuy bé nhỏ , nhưng đó là – LỬA – một kẻ nào đó đang nhóm lửa , một kẻ nào đó – hoặc một nhóm – đang trú lạnh giữa đêm đông buốt giá .
Không thành vấn đề , dù đó là gì đi nữa , dù là cướp hay những con buôn , dù là lũ mọi săn người hay vài nông dân mắc kẹt , với những kẻ lạc trên núi tuyết , họ chỉ mong vào thương hại của thượng đế .
*
* *
Lão hít một hơi dài , thật là dài , để trọn hơi thuốc , rồi mới chậm dãi thở ra khoan khoái tựa đang tiếc rẻ chút sung sướng giữa đêm đông khắc nghiệt . Gương mặt lão ẩn hiện dưới chiếc mũ chóp nhọn rộng vành , thân hình lão bó chặt trong chiếc chăn lông cừu dệt thô , nhưng cũng đủ để những kẻ mới nhập vào bếp lửa thấy một cuộc đời sóng gió , từng chải hằn từng vết trên lão , từ gương mặt bị những vết nhăn băm nát , tới cử chỉ rắn rỏi quyết đoán của một kẻ già đời . Bên cạnh lão , một cô gái cũng trốn trong chiếc chăn lông cừu , đưa ánh mắt dò xét những kẻ mới đến để chia sẻ khóm lửa nhỏ nhoi . Cô gái có vẻ bé nhỏ , mái tóc đỏ phản chiếu ánh lửa gay gắt .
Lão tự giới thiệu là một lão chăn cừu , đang mắc kẹt cùng cháu gái giữa ngọn núi Trắng trong cơn bão tuyết bất trợt này . Và lão hân hạnh được đón tiếp sáu người thương lái trẻ tuổi muốn vượt núi Trắng giữa mùa đông băng giá vì những lý do lời lãi điên rồ . Chỉ có hai chiếc chăn và những kẻ mới tới đành phải hài lòng với thân thể của những con cừu và vài tia lửa hồng .
Sau vài miếng bánh mì và chút thịt nguội , tất thẩy đều thấy hài lòng vì một bức tường đổ cản gió , một cái bụng no nê , một khóm lửa hồng và hơn tất cả , họ sẽ không chết vì cái lạnh ngoài kia . Sau vài mẩu chuyện nho nhỏ , chẳng biết câu chuyện đưa đường dẫn lối thế nào , lão già bắt đầu kể chuyện . Tất cả ngồi cố xích lại gần hơn để hưởng ngọn lửa , để nghe được rõ câu chuyện kể , và nắm chắc vũ khí sẵn sàng đối đầu với mọi thứ có thể vồ lấy họ từ đêm đen . Đêm dài lạnh giá bao phủ và giọng kể trầm ngâm , khàn khan lan xa qua dãy núi khi lão chăn cừu đặt tẩu thuốc xuống và bắt đầu kể chuyện .
-
Lâu rồi , ta mới được hút món thuốc đến từ cảng Sant , mang hương mặt trời của những vùng đất phương xa . Để đáp lại thịnh tình , ta sẽ kể các một câu truyện từ lâu lắm , câu truyện chẳng mấy kẻ còn hay biết . *
* *
- Chuyện ta sắp kể là câu chuyện bị lãng quên , hãy lắng nghe vì chẳng có mấy kẻ hay biết về nó .
Ngày xửa ngày xưa , vũ trụ là một thứ hỗn độn . Tất cả chao đảo trong một dòng xoáy bất tận , hòa tan cùng nhau , có ý chí , và không ý chí , chỉ duy nhất một thứ rõ ràng , đó là dòng thời gian . Người ta gọi đó là Kỉ Hỗn Nguyên – Chaos Age.
Thời gian cứ chảy , dòng xoáy cứ xoay , xoay chậm dần , những thứ trong nó dần tách biệt , rõ ràng và định hình . Những vật chất không mang tinh thần hoặc bay lên tạo thành thiên đường , hoặc chìm xuống mà thành địa ngục , hoặc trôi nổi ở giữa mà thành nhân gian . Có hai mảnh vật chất lớn nhất , chúng chẳng thuộc về đâu cả trở thành Mặt Trăng và Mặt Trời . Những vật chất chứa tinh thần cùng nương theo đó mà tìm nơi trú ngụ , những thể tinh thần gần giống nhau quy tụ lại mà thành những chủng tộc , tìm cách cùng kết hợp để sinh sôi , phát triển và sinh tồn . Nhưng có những thể tinh linh vĩ đại hơn , chúng không thể tìm nơi phù hợp với mình , không tìm được hình dáng thích hợp , mà trôi nổi theo dòng thời gian ,chiêm nghiệm thế gian và tích tụ những quyền năng to lớn , người ta gọi đó là những vị Thần . Người ta gọi đó là Thuở Hồng Hoang – The Wild Age .
Tự thuở hồng hoang , những chủng tộc ưu tú nhất cũng bắt đầu hình thành , trên thiên đường có Thiên Sứ , họ có cánh và thờ phụng thần Ánh Sáng – Shyne , dưới địa ngục , có rất nhiều chủng tộc ưu tú , họ hợp nhất thành Liên Minh Các Bộ Tộc Quỷ và nguyện đi theo ý chí của thần Bóng Tối – Dajk . Còn ở nhân gian , có Con Người đông đúc , Orc mạnh mẽ , Elf khôn ngoan , Yeti nhanh nhẹn và Dwarf rắn rỏi .
Những vị thần vĩ đại nhất nhân gian họp nhau lại và chia nhau cai quản thế giới và cưu mang những giống nòi nơi đây , như hai vị thần vĩ đại ở Thiên Đường và Địa Ngục đã làm . Loài Dwarf được thần đất Ingwaz ưu ái vì họ rắn như đá , bền bỉ như đất , loài Yeti nhanh nhẹn được thần gió yêu quí Tiwaz vì chúng nhanh như gió , hiền như khí trời , nhưng cũng cuồng loạn như bão tố , loài Orc được thần lửa Kenaz ban phúc vì họ mạnh mẽ và dũng mãnh như ngọn lửa hoang , mang trái tim ấm nồng như ngọn lửa trại , loài Elf được thần nước Laguz cưu mang vì trí tuệ mênh mang như đại dương . Còn thần chết Raidho từ chối cưu mang loài người : “ Ta cai quản sự sống và cái chết , trước ta , không có sự phân biệt chủng tộc ,địa vị , giàu sang “ , sau khi nghe vậy một phần loài Elf theo thờ phụng Raidho vì trí tuệ siêu phàm của người . Vậy còn loài người ? Loài người đến van xin thần lửa Kenaz , thần nói :
- Những ngọn lửa hùng mạnh nhất ta đã ban cho Orc , ta chỉ còn tinh linh của những đốm lửa nhỏ cho các ngươi .
Vậy là con người chỉ có thể bùng cháy trong những giây phút ngắn ngủi rồi lại ngụt tắt , cuộc sống ngắn ngủi như những đốm lửa tàn . Vậy là con người lại đến cầu xin thần nước Laguz , nhưng lần này cũng vậy , thần chỉ ban cho con người tinh linh những vũng nước nhỏ , những nguồn nước tù đọng và hôi thối . Vậy là con người được sự cả sự trong sáng thuần khiết , khôn khéo của nước nhưng lại đầy mưu toan của những nguồn nước xấu . Rồi đến thần đất ban cho loài người tinh linh của vùng đất hoang vu và cằn cỗi khiến con người cũng dẻo dai qua rèn luyện , chăm bón , nhưng cũng tham lam như mảnh đất hoang – bao nhiêu nước cũng không đủ và thần gió ban cho con người tinh linh của những luồng gió chướng , cũng nhanh nhẹn , cũng mát mẻ , nhưng cũng đầy ác ý .
Vậy là loài người bị tất cả các giống nòi khác cười nhạo , họ không mạnh như Orc , họ không thông minh như Elf , không nhanh như Yeti , không bền bỉ như Dwarf . Và khi mỗi loài chọn mảnh đất cho mình , loài người bị tất cả xua đuổi .
- Chẳng vị thần nào yêu thương chúng tôi ,chẳng giống nòi nào muốn chia sẻ với chúng tôi , vậy chúng tôi sẽ tự tìm kiếm mảnh đất phù hợp với mình , tìm vị thần yêu thương chúng tôi .
Vậy là loài người lang thang khắp thế gian , chấp nhận mọi thánh thần , dù tốt , dù xấu đến với họ . Còn những tộc khác cũng tìm đến những vùng đất gần gũi với những thần bảo trợ của mình , Orc chiếm lấy núi Rồng phía tây và những vùng xung quanh , nơi thành trì của thần lửa , Elf tiến gần ra biển Lặng , giữa cánh rừng Angmar , nơi ngập tràn những tinh linh nước , Yeti hướng lên đỉnh núi Trắng để hưởng tình yêu của thần gió , còn Dwarf đào sâu vào lòng đất , xây những thành phố phụng thờ thần đất .
Từ đó , các chủng tộc bắt đầu xây dựng miền đất của mình . Thế giới bắt đầu Kỉ Nguyên của các Thánh Thần – Age of Holy .
Đó là thời đại của bình yên và hạnh phúc , những vị thần dạy cho các chủng tộc cách để sống hạnh phúc , họ dẫn dắt thế gian với lòng yêu thương vô bờ. Thần Shyne cử con trai của mình là Sowilo canh giữ mặt trời , đem lại ánh sáng cho nhân gian vào ban ngày , Thần Dajk cử con gái của mình là Perthro canh giữ mặt trăng , soi sáng vào ban đêm. Nhưng thần chết Raidho đã giữ màn đêm cho mình : “Những kẻ đã khất cần thời gian để suy ngẫm cuộc sống , để gột rửa bản thân trước khi tới với ta , với cuộc sống thứ hai “ , vậy là mặt trăng chỉ dịu dàng chiếu sáng để ban đêm an lành hơn , nhưng vẫn không che mờ những ngôi sao , những cận thần của Raidho đang dẫn đường cho người chết về với thế giới bên kia . Nhưng kỉ nguyên tươi đẹp chẳng kéo dài vĩnh cửu , sau nó là Trang Trắng ( The Blank Page ) .
Trang Trắng – thời đại bị nguyền rủa , bị xóa khỏi sử sách , chẳng có gì ghi lại về nó , chẳng có ai biết gì về nó . Điều duy nhất người ta biết , sau Trang Trắng , thế giới điêu tàn , những vị thần vĩ đại nhất từ bỏ thế giới , những tiểu thần giết chóc nhau giành giật quyền năng , còn vạn vật hỗn loạn .
*
* *
Lão già ngưng lời .
Như bị thôi miên , chẳng kẻ nào nhúc nhích suốt dọc câu truyện cổ xưa . Giọng nói của lão tuy nhẹ nhàng nhưng dường như có mang âm hưởng kỳ bí của pháp thuật và thấm sâu vào tâm khảm của từng người. Những gì lão kể khác với những gì chúng tôi từng biết nhưng không ai lên tiếng phản đối , nhưng nó lại xâu chuỗi lại biết bao truyền thuyết của cả thế giới với nhau . Họ những kẻ trẻ tuổi nông nổi và điên rồ, chưa từng biết sợ hãi mà vừa thấy như bị cuốn hút, vừa thấy bồn chồn, không yên, thậm chí còn hãi sợ người đàn ông đó. Một tiếng sói tru vang đêm khiến đám người chợt tỉnh , bão tuyết đã ngừng tự bao giờ , bỏ lại màn đêm tĩnh mịch , không trăng .
Lão chăn cừu nâng tẩu thuốc đỏ lửa lên miệng và tiếp tục câu chuyện của mình.
- Đó là những điều được kể nhiều trong các huyền thoại , nhưng lịch sử thế giới mới chỉ bắt đầu . Còn giờ những trang sử đẫm máu và xấu xa mới bắt đầu . Đừng phủ nhận câu chuyện của tôi ngay lập tức chỉ vì nó khác hẳn với những điều quý vị biết.
*
* *
- Lịch sử tùy vào kẻ ghi chép nó , chứ không phải do những kẻ đã tạo nên nó .
Thế giới không có những vị thần , chỉ có hỗn loạn . Đã quen với sự dẫn dắt của các vị thần , Elf ,Orc , Dwarf , Yeti phải bơ vơ giữa thế giới đầy những nguy cơ mà họ chưa từng đối mặt : mất mùa , hạn hán , bệnh dịch , … Nhân gian bị tàn phá khủng khiếp sau thảm họa không được lưu danh , những dãy núi dựng đứng , những sa mạc vô biên , những mảnh đất nhuốn đầy pháp thuật , những đại dương khổng lồ , tất cả xé tan một nhân gian bằng phẳng thành những lục địa lớn nhỏ , thành những miền đất xa xôi , cách trở . Các chủng tộc chết dần chết mòn giữa một thế giới đầy khắc nghiệt, tất cả đều trở nên ích kỉ , kiếm tìm cách để sinh tồn . Dwarf đóng cửa những vương quốc của mình , đó đây chỉ còn vài thương nhân buôn bán , hay những đại sứ để thế gian biết Dwarf vẫn còn tồn tại , Yeti bỏ rơi cả thế gian , họ tìm đến những đỉnh cao nhất của núi Trắng , nơi họ hi vọng còn chút ít dấu vết của thần gió , của những ơn huệ từ ngàn xưa dành cho họ .
Những chủng tộc thông thái còn lại tìm cách xoay sở với những gì sót lại trên nhân gian . Bằng trí tuệ của mình , Elf tập hợp lại nhanh nhất , sớm nhất để thích nghi với thế giới mới , họ xây dựng những thành phố trong những cánh rừng đầy phép thuật , sử dụng những quyền năng đó để cuộc sống phục vụ đời sống của mình . Họ dạy cho những giống nòi khác cách chiến thắng thiên nhiên , cách thích nghi với cuộc sống , đổi lấy lời thệ trung thành . Và loài Elf ngạo mạn :
- Chúng ta , những hậu duệ của các vị thần , ở lại đây để dìu dắt nhân gian , chúng ta ban phược cho những kẻ đem lòng trung đặt dưới chân chúng ta .
Ở phía đông , loài Orc cũng đã tìm được cách để sinh tồn . Orc nghe thấy những lời ngạo mạn đó , cười khẩy :
- Chúng là ai ? Những con sâu mọt bám lấy rừng rậm , rời khỏi những cánh rừng , chúng có mạnh mẽ hơn chúng ta không? Không ! Chúng có quyền cai trị chúng ta sao ? Không ! Chúng có thể sống được nơi những hoang mạc tàn khốc , những ngọn núi rực lửa ? Không ! Chúng ta không thể để một giống loài yếu ớt như vậy đứng trên đầu loài Orc hùng mạnh ! Chúng ta không chấp nhận những con sâu đó dẫn dắt nhân gian .
Đó là hai trăm năm sau Trang Trắng . Orc và Elf lao vào cuộc chiến kéo dài gần ba trăm năm để làm bá chủ nhân gian . Giữa cuộc giằng co đó , loài người bị dẫm đạp như loài chó lợn . Những con người ở Tây bị loài Orc bắt làm nô lệ , bị đem ra chiến trường , bị đẩy vào hầm mỏ , bị thiêu đốt giữa những cánh đồng để phục vụ loài Orc , những con người ở phía Đông phải thệ trung thành với Elf , nô dịch cho Elf , bị phép thuật của Elf thao túng .
Con người lúc đó chỉ biết khóc than cho số phận hẩm hiu , chỉ biết chờ thần chết ban ơn , nhưng ngạc nhiên thay , từ phương nam xa xôi , một tộc người nhỏ bé đã đứng dậy . Dưới ngọn cờ của người anh hùng Uruz , con người tập hợp lại với nhau :
- Chúng ta , những kẻ bị những vị thần ghẻ lạnh . Chúng ta – Con Người – đã gần với bến bờ diệt vong , chúng ta bị loài Elf kiêu ngạo , chúng ta bị loài Orc khát máu chà đạp . Liệu còn bao lâu để con ngươi bước đi giữa thế giới này ? Vậy một lần cho tất cả , hãy đứng lên – Con Người – Chúng ta sẽ chết hôm nay , chết ngày mai , hoặc chết vào một ngày nào đó , những hãy chọn cách chết cho mình !
Nghe lời hiệu triệu đó , những con người khắp thế giới đều đứng dậy .Dưới sự lãnh đạo của Vua của Phía Tây con người bẻ vỡ gông cùm của loài Orc , của Vị Thánh của Phía Đông , con người xóa tan bùa phép của loài Elf . Con người đứng lên cùng nhau , tìm lấy một độc lập cho riêng mình .Nhưng vốn yếu ớt , con người nhanh chóng bị đánh bại , từng người , từng người một ,họ chết dần . Và đến cuối cùng , bị truy đuổi đến những đồn lũy cuối cùng của con người , Uruz nói :
- Ngày tàn của con người đã đến , có lẽ sử sách sẽ không ghi nhận chúng ta , nhưng chúng ta sẽ mãi là một huyền thoại của lòng dũng cảm , tình yêu tự do .
Con người chuẩn bị đi vào diệt vong . Nhưng lúc đó , có một tiếng nói , giữa những kẻ bại trận :
- Nếu các ngươi muốn sống sót , ta có cách , nếu các ngươi muốn thống trị thế giới , ta có cách , nhưng đổi lại , ta sẽ là vị thần vĩ đại nhất của các ngươi . Các ngươi sẽ cảm tạ ta vì mỗi bữa ăn , các ngươi sẽ cảm tạ ta vì mỗi ngày được sống , các ngươi sẽ van xin ta vì những khát khao , các ngươi sẽ chiến đấu vì vinh quang của ta !
Tiếng nói đó không của ai khác , đó là Loesky , vị thần bị phế truất , vị thần của dối trá , lừa lọc . Trước bờ vực diệt vong , con người đành chấp thuận lời đề nghị . Loesky dạy loài người cách lừa lọc , về dối trá , dạy cho loài người nghệ thuật của sự bẩn thỉu , của chiến tranh , chính trị , cách dùng cái lưỡi lợi hại hơn thanh kiếm , cách để kẻ yếu chiến thắng kẻ mạnh .
Con người nhanh chóng áp dụng những gì học được vào cuộc chiến ,. Họ nói với loài Orc :
- Orc là chúa tể của thế gian , chúng tôi giờ đã hiểu , chúng tôi xin quỳ dưới chân loài Orc , nhưng còn loài Elf có phép thuật quá cao cường , Elf dùng nó để thao túng trí óc chúng tôi , xin các vị hãy dạy chúng tôi cách chiến thắng phép thuật loài Elf , chúng tôi xin đem thân mình để giúp Orc chiến thắng .
Orc nghe bùi tai , vậy là dạy con người cách của loài Orc chiến đấu chống lại Elf , dạy con người đọc chữ , cách giao tiếp của Orc trên chiến trường để đánh lại Elf . Nhưng con người cũng nói với Elf :
- Hỡi tộc Elf với trí tuệ vô biên , hậu duệ của các vị thần ! Đến hôm nay chúng tôi mới biết , chỉ dưới sự dẫn dắt của Elf chúng tôi mới được sung sướng , nhưng còn có loài Orc với sức mạnh khủng khiếp kìm kẹp chúng tôi . Xin các vị rủ lòng thương dạy chúng tôi cách đánh bại loài Orc , chúng tôi xin thề nguyền theo bước loài Elf tới tận cùng chống lại loài Orc .
Như được mật ngọt rót vào tai , loài Elf dạy con người cách đánh lại Orc , cùng với cách đọc sách Elf , cách giao tiếp với Elf để tiện việc đánh Orc . Vậy là loài người đứng giữa cuộc chiến , ủng hộ cả hai bên , học dần những bí mật , cách chiến đấu của cả hai mà chẳng chút nghi ngờ nhờ cái lưỡi của Loesky . Còn về cuộc chiến , phần thắng dần nghiêng về loài Orc vì họ đã được thần lửa tôi luyện thành những chiến binh từ ngàn xưa .
Orc cảm thấy bất an trước con người dưới trướng mình , cảm thấy chúng dần mạnh mẽ hơn , tuy vậy Orc vẫn không nghĩ rằng loài Người có tham vọng của riêng mình , vẫn tin rằng loài người phía bên kia chiến tuyến vẫn bị Elf khống chế . Orc không nghĩ loài người sẽ lại đứng lên , hùng mạnh hơn tất thẩy , khủng khiếp hơn tất thẩy khi chiến thắng đã gần kề . Và khi Elf bị đẩy về những khu rừng cổ xưa của mình , những pháo đài bất khả xâm phạm của loài Elf , và khi con người cuối cùng bỏ rơi Elf , chủng tộc ngạo mạn bị giam cầm trong những thành phố của mình , mới thảng thốt :
- Orc ! Các ngươi hãy nhìn xem , chúng ta đã làm gì ? Chúng ta – những kẻ vĩ đại – đã chém giết nhau vì quyền lực xuẩn ngốc , chúng ta tự suy yếu , chúng ta dọn sẵn đường cho những kẻ kém cỏi - Con Người - thống trị chúng ta ! Giờ chúng ta làm sao thống trị được lũ quái vật chúng ta tạo ra ?
Năm 494 sau Trang Trắng , loài Elf bại trận . Còn Orc đang say men chiến thắng , chẳng còn đủ tỉnh táo để nhận ra mối nguy hiểm tiềm tàng . Khi đã là kẻ thống trị , Orc mải mê hưởng thụ quyền lực , được loài Người cung phụng , để loài người ngày đêm rót mật vào tai , trong khi loài Người ráo riết chuẩn bị chiến tranh , phục hồi sau cuộc chiến dài , và suy yếu dần loài Orc .
Và điều gì đến cũng phải đến , năm 568 , sau Trang Trắng , loài người lại đứng lên . Và lần này được chuẩn bị kĩ lưỡng , những kẻ nổi loạn nhanh chóng hất đổ kẻ trị vì , tạo nên trang sử mới cho mình . Loài Orc ngủ quên trên chiến thắng không có gì để chống cự , chỉ biết để từng thành trì , từng đồn lũy rơi vào tay những đạo quân loài người . Cuối cùng , đến cả mảnh đất quê hương – núi Rồng cũng bị loài người cướp mất , những bộ tộc lớn nhất bị đẩy lui về tận sa mạc Lớn vô hạn , những bộ tộc Orc nhỏ hơn bỏ chạy tan tác , lẩn trốn vào những cánh rừng , lên những ngọn núi .
- Kỉ nguyên của những vương quốc – Age of Kingdoms - Thời đại của loài người bắt đầu .
Từ đó , những sử sách của con người , những kẻ cầm đầu của con người không ngừng thêu dệt lại lịch sử xấu xa đó , vẽ nên một bức tranh huy hoàng về cái bắt đầu của con người . Con người , những sinh vật bị thánh thần ruồng bỏ , thờ phụng vị thần dối trá , và tự lừa chính mình đó là vị thần của ánh sáng . Con người trị vì thời đại của mình bằng cái lưỡi , chiến đấu dưới những ngọn cờ của giả dối . Những vương quốc của loài người hợp rồi tan , tan rồi hợp , chúng nghi kị nhau , tàn sát nhau còn man rợ hơn loài ác thú nơi rừng thẳm , vậy mà thời đại của loài người đã kéo dài tới hơn năm ngàn năm , chỉ kém kỉ nguyên của các vị thần . Các ngươi rốt cục là gì ?
Khi người đàn ông kết thúc câu chuyện, nhưng tia sáng đầu tiên bắt đầu le lói xuất hiện trên nền trời tối đen. Đêm dài đã qua đi , bão tuyết đã tan và bình minh đang tới. Ngọn lửa đã tắt hẳn, chỉ còn lại một đống tro tàn âm ỉ. Người kể chuyện châm lại tẩu thuốc và hít một hơi dài trầm tư.
“Câu chuyện của tôi tạm thời dừng lại ở đây. Cùng với thời gian, rất có thể câu chuyện sẽ tiếp diễn. Biết đâu, vào một ngày nào đó, tên của những người ngồi đây hôm nay sẽ được tôi nhắc đến trong những câu chuyện còn chưa kể.”
Ánh dương quang bắt đầu ló dạng và tôi có thể cảm thấy một sự hối thúc lạ lùng, dường như một sự kiện vô cùng quan trọng đang xảy đến nơi đây. Phải cố gắng hết sức tôi mới nói lên lời: “Ông là ai? Tại sao ông lại kể cho chúng tôi những câu chuyện đó. Và hơn nữa, làm sao ông biết được tất cả những điều ông đã kể?”
Không nói một lời, lão chăn cừu từ từ đứng lên. Càng đứng lên, lão trở nên to lớn! Khi ngồi trông lão chả khác gì một người bình thường, nhưng bây giờ, lão đã biến thành một người khổng lồ, cao đến gần sáu mét, phủ bóng xuống toàn bộ nhóm người chúng tôi. Nét mặt của lão vẫn ẩn kín sau chiếc mũ trùm đầu. Rồi, từ từ, nhẹ nhàng, lão dần dần tan vào hư không.
Nhìn lại xung quanh , chỉ còn cô gái vẫn lặng lẽ nhìn chúng tôi , với những con cừu vẫn còn đang say sưa ngủ như đêm qua chẳng có cơn bão tuyết tồi tệ nào .