Một Cuộc So Tài - Nguyễn Tấn Huy
nguyentanhuy 26.06.2013 16:30:21 (permalink)
 
 
Một cuộc so tài

Nguyễn Tấn Huy______________



         Trong quán lá, giữa vườn cam của bác Tư, cạnh một trường PTTH, khoảng mười cô cậu học trò đang tụ họp với nhau chuyện trò sôi nổi . Giờ tan học qua rồi, nhưng họ vẫn chưa về vội . Bởi họ đang bận giải quyết một việc rất ư quan trọng.
         Hải nheo mắt:
         - Con gái ăn nhiều quá sẽ kém thon thả thướt tha?
         Phụng trề môi:
         - Ừa đó, tớ thích nặng nề núc ních!
         Hải vòng tay chào theo kiểu phim kiếm hiệp Hồng Kông:
         - Vậy sao? Hân hạnh được biết… ú u hiền muội!
         - Điên, ú u là cái gì?
         - Dốt, là mập ú ù u đó !
         Phụng nghiêng người, xòe bàn tay trái đánh một vòng cung từ trước ra sau, giả cách chào của loại phim thần thoại Hy Lạp :
         - Không dám, hoan hỉ gặp mặt lốc cốc hiền đệ !
         - Khùng, lốc cốc là sao ?
         - Ngốc, là gầy trơ xương đi đứng khớp kêu lốc cốc á!
         Nghe chê gầy là y như bị ai chạm trúng xương sườn, Hải nổi quạu :
         - Hứ, nhưng có lẽ trông cũng đẹp hơn bà ba béo bán bánh bò bên bờ biển bơi bì bỏm bị bể bụng !
         Nghe từ béo là hệt như đang ngủ nửa khuya nghe sấm nổ, Phụng điên tiết :
         - Ông ấy ơi, ông ấy ốm gầy guộc, ốm èo ọt, ốm yếu ớt, ốm ẻo èo eo. Ông ấy ăn ít y ả ốc, ăn ỏn ẹo y ả ong, ông ấy…
         - Im !
         - Sao im ?
         - Nghe đồn bé có biệt danh ‘’Tạ Hầu Đôn’’ phải không ?
         - Rồi sao, nhóc ?
         - Quá yếu, anh là ‘’Tấn Hầu Đôn’’ đây !
         Phụng ôm bụng cười :
         - Đúng vừa dốt vừa dở mà còn làm mặt dữ dằn ! Tạ Hầu Đôn là một nhân vật trong truyện cổ bên Tàu, ổng ăn khỏe như hổ, sức mạnh trăm người oánh hổng lại. Còn Tấn Hầu Đôn là sao chú em ? Ổng ở hành tinh nào vậy ?
         - Là anh đây, là "tấn" nặng hơn "tạ" 900 ký lận đó, biết hôn cô em ? 
         - Xí , đúng ếch muốn to bằng bò! Nè, "ma mới" đừng hù "ma cũ" nghen! Thấy chú em đến trường còn chân ướt chân ráo, chị chưa muốn khiêu chiến đó!
         - Xin lỗi, chỉ sợ hàm ếch chưa ngưng nhai mà da bụng bò đã biến thành mặt trống kêu ‘’thùng thùng’’ rồi đó chớ !
         Phụng tức đến đỏ mặt . Cô lục cặp lấy ra bốn trái chuối già lùn loại thật to:
         - Này, đánh cuộc với cậu đây! Dám xơi hết không ?
          Đám bạn đang ngồi im, giờ bỗng nhảy tưng lên cổ vũ:
         - Hải dám không ? Dám không ?
         - "Xực" liền, Hải!
         - Ủa, "rét" rồi hả ? ... Hố hố! "Tấn" ớn "Tạ" rồi!
         Hải nhìn bốn trái chuối mà rợn tóc gáy . Cậu lặng yên . Không ai hiểu lòng cậu . Cả Phụng cũng thế . Hải nào muốn "tranh tài" với Phụng đâu! Chuyển về trường này đã nửa niên học, người bạn trong lớp mà cậu mến nhất là Phụng "Tạ Hầu Đôn" - Phụng có biệt danh như vậy - Cậu không hề phiền trách tánh bướng bỉnh ngông nghênh, không chút chê bai "dáng gầy bóng núi", cũng không phê phán gì về "tâm hồn ăn uống" của Phụng . Nhưng ngược lại, ngay từ ngày đầu giáp mặt nhau, Phụng đã chả ưa cậu ra mặt . Cô tuyên bố thẳng trước cánh bạn bè rằng: cô ghét "xanh xương" gương mặt lúc nào cũng "trầm ngâm táo bón" và thù nhất là cái miệng chỉ biết đọc bài chớ chẳng biết ... nhai của Hải!
         Không làm sao kết thân được với "Tạ tiểu muội" nếu cậu không là "Tấn sư huynh"! Suy ra như vậy, nên gần đây Hải quyết tâm "khổ luyện" dạ dày ... Tiếng của Phụng ngắt dòng suy tư của Hải:
         - Sao ? Sợ hả, nhóc ?
         Hải thách ngược lại:
         - Anh xơi dư sức, còn bé thì sao ?
         - Chuyện nhỏ! Với chị, bốn trái chuối này chỉ là món tráng miệng.
         - Giỏi thì "xuất khẩu" đi! Nếu cô em thắng, "Tấn" này xin hạ xuống là "Kí Hầu Đôn". Kí thua tạ 990 lạng được chưa ?
         - Và phải gọi tớ là chị ?
         - Ừa, chị Tạ!
         - Không, chị Phụng .
         - Được, nhưng phải ăn sạch và ... xanh chứ ?
         - Yên tâm, chị không chừa gia tài này cho cậu em đâu!
         Vừa tuyên bố dứt câu, Phụng xuất chiêu ngay, trong tiếng vỗ tay "vô ... vô!" của bạn bè, cô bé từ tốn nhâm nhi từng trái một, thỉnh thoảng còn vờ nhấp hớp trà đá để thị uy . Quả đúng phong cách "nữ xực như miu" - nhưng đừng quên con mèo này nặng 40 ký - Một, hai, ba, rồi ba trái rưỡi . Cô bé ngưng vài mươi giây để thở . Thế rồi ....
         - Hoan hô Phụng Tạ Hầu Đôn!
         - Tạ cô nương "tàn" thắng!
         Phụng đứng thẳng người - cho miếng chuối cuối cùng tuột xuống dạ dày - nắm tay đưa cao khỏi đầu như một võ sĩ quyền anh vừa hạ "nốc ao" đối thủ . Nhưng tiếng của Hải cất lên chua như một rổ cà chua hất vào võ đài:
         - Ăn chưa hết! Sạch nhưng còn ... xanh .
         Hải chỉ vào bốn chiếc vỏ chuối còn trên bàn . Phụng tức đến chảy nước mắt. Phe “tóc bím” lên tiếng giúp Phụng:
         - Vô duyên!
         - Tổ tiên ta chưa hề ăn vỏ chuối!
         - Khỉ cũng chả thèm xơi!
         Nhóm "đầu chỏm" phản ứng lại:
         - Tổ tiên ta thưởng thức, còn ta ... thách thức!
         - Đúng, phải làm đẹp cuộc thi!
         - Phải hưởng ứng phong trào "sạch và xanh" trong mọi tình huống!
         Phụng đã lấy lại bình tĩnh, cô bé thách ngược:
         - Thế cậu dám ăn không ?
         Chẳng nói chẳng rằng . Hải cầm vỏ chuối lên nhai ... ngon lành!
         Không một tiếng vỗ tay reo hò, tập thể đang há hốc miệng kinh hoàng, kinh khủng trước chiêu pháp kinh dị của "Tấn Hầu Đôn".

         Hải vỗ bụng mấy cái như Kinh Kông vừa nuốt xong bốn bộ da cá sấu . Đám con trai hô hào, phía con gái tiu nghỉu! Đôi mắt Phụng đỏ hoe, rõ ràng là cô đang tức bụng! Nhưng tức vì bốn trái chuối vừa nuốt hay vì cú trả đòn của Hải ? Thật lòng, mới tháng vừa qua, Phụng đã nhận ra trong cái dáng dấp gầy gò kia là tấm lòng cởi mở, vị tha và yêu mến bạn bè . Gương mặt "táo bón" ấy là bởi dạo mới về trường Hải còn bỡ ngỡ, chớ bây giờ ai nấy đều khen Hải có nụ cười hoa - hiền- hậu ... Thế nhưng hôm nay, tại sao bỗng dưng hắn lại "nghênh" với mình đến vậy ? Tại sao hắn nổi hứng muốn làm "Tấn Hầu Đôn", muốn "triệt" mình trước mặt bạn bè ? Tại hắn thù vặt chớ còn sao nữa, bởi có lần mình đã công khai "xử quê" hắn mà! Hứ, đã thế phải cho hắn biết tay . Nghĩ vậy, Phụng lên tiếng phản công:
         - Trận này xem như huề!
         - Tại sao huề ?
         - Thứ nhất, không phải tớ thua về "thuật ăn" mà thua "thuật ngữ". Cậu chơi chữ "và xanh" tớ nghe lầm "sành sanh". Thứ nhì, tính theo "khẩu phần" mỗi người chúng ta đều xơi một nửa bằng nhau: tớ ruột, cậu vỏ . Suy ra: Huề . Kết luận: Làm trận khác . Dám không ?
          Nói xong, Phụng xòe bàn tay ra trước Hải . Cậu định từ chối, nhưng dại gì mà bỏ dịp cầm bàn tay xinh xắn ấy . Hải bắt tay cô bé . Phụng đặt "vấn đề":
          - Tớ "mời" cậu "dùng trưa", một ổ bánh mì và hai lạng thịt heo quay, được chứ ?
          - Không "dùng" cả giấy gói, bịch nylon à nghen ?
          - Yên tâm, tớ rất vệ sinh chứ không ăn uống tạp nham như cậu .
          Phụng phóng xe đi . Mười lăm phút sau, cô bé quay lại . Hải nhìn ổ bánh mì trên tay Phụng, bất giác cậu kêu lên:
          - Trời ơi, cái gì vậy ?
          Phụng thản nhiên đáp:
          - Bánh mì, đồng ý chứ ? Đây là một ổ bánh mì ?
          Hải than thầm . Cậu hiểu ngay Phụng đã mua nó ở siêu thị Big C . Ở đây có loại bánh mì to như vậy, bề ngang cả gang tay và dài hơn nửa mét .
          Phụng bày thịt ra bàn . Một lần nữa Hải kêu lên:
          - Trời đất, sao mỡ không vậy ?
          - Nè, đừng nói nhảm nghen! Mỡ là mỡ, thịt là thịt . Người ta gọi đây là thịt ba rọi chớ không ai gọi là mỡ ba rọi bao giờ . Đồng ý không ?
          - Nhưng ...
          - Không nhưng gì hết! Hoặc chiến đấu, hoặc xin hàng . Chọn một đi ?
          Hải kiên trì thưởng thức món ăn bằng đủ cách . Cậu “quất” xen kẽ một mẩu bánh một miếng thịt, rồi chuyển qua kẹp thịt vào bánh, kế tiếp "đớp" bánh mì không, xong “nhơi” dần những miếng mỡ còn lại ... Và cuối cùng:
          - Hoan hô Tấn Hầu Đôn!
          - Hí hí! Chuyện phi thuyền ... ủa quên phi thường!
          Nhưng trong tiếng reo hò chiến thắng của "ba quân", Tấn Hầu Đôn từ từ đứng dậy . Mặt Hải đỏ ké lên, rồi xanh ngắt lại . Hải lảo đảo chạy ra khỏi quán, gục đầu vào một gốc cây nôn thúc nôn tháo một lúc rồi ... ngã quỵ xuống đất!

                                                         o0o

          Hải nghỉ học đã ba hôm rồi . Cậu bị đau dạ dày và rối loạn tiêu hóa, đó là chuyện cả lớp đều biết, còn nguyên nhân bệnh chỉ có mười cô cậu hiện diện trong quán lá hôm ấy chứng kiến, hiểu rõ . Nhưng hối hận nhất, lo buồn nhất thì chỉ riêng mỗi một mình Phụng mà thôi!
           Suốt ba buổi học vừa qua cô luôn mang bộ mặt "táo bón", "dáng gầy bóng núi" của cô hình như cũng có phần giảm sút vì Hải. Vắng Hải, cô mới thấy rõ là mình thiếu một người bạn thân thiết chớ không phải mất một kẻ thù . Tại sao mình ác đến thế chứ ? Hải thù vặt ư ? Mình ghét như vậy hóa ra mình cũng đầy cố chấp! Phụng nghĩ thầm như thế và quyết định đến nhà Hải ...
          - Hải không giận Phụng chứ ?
          Hải gượng ngồi dậy:
          - Không đâu . Phụng chẳng có lỗi gì . Hải thua rồi! Nhưng ... đừng bắt Hải gọi chị nghen ?
          Phụng mỉm cười, cô đặt bàn tay lên ngực Hải:
         - Đừng ngồi, Hải cứ nằm cho khỏe, Phụng không thích làm chị đâu, con gái ai thèm làm lớn cho hóa già!
         - Nhưng Hải thua mà!
         - Đừng nhắc chuyện đó . Từ nay Phụng sẽ không bao giờ "so tài" với Hải nữa và cũng không làm "Tạ Hầu Đôn" nữa đâu!
         - Sao vậy ?
         - Phụng không muốn chúng ta cứ mãi ... ghét nhau! À, mà tại sao Hải thích làm "Tấn Hầu Đôn" vậy ?
         Hải nhìn Phụng thật lâu, bỗng dưng hôm nay cậu thấy Phụng "Tạ Hầu Đôn" trở nên dịu dàng, nhỏ bé làm sao! Hải không còn e ngại nữa, cậu nói thật:
        - Vì chỉ còn cách ấy để Hải ... làm quen với Phụng!...
        Phụng đỏ hồng đôi má, cô bé bối rối nhìn lảng ra ngoài cửa sổ . Ngoài kia, nắng cũng ửng hồng .
                                                                                                NTH ____ 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9