Chương 11
Tôi kinh ngạc không nói lên lời. Khi trong tay tôi là một bông hoa nhỏ bé màu tím đáng yêu, tôi mới thốt ra: "Tiểu Phong à! Thật kỳ diệu nha! Đẹp quá!"
Rồi tôi giật mình. Tại sao lại xảy ra chuyện này? Vì Quân Phong chạm tay vào bông hoa trên chiếc lá kia!
Tôi nhìn hắn, rồi nói: "A! Tiểu Phong, ta gặp may rồi! Chính vì ngươi chạm vào bông hoa chìm nên mới xảy ra điều kỳ diệu vừa nãy đó! Chứng tỏ ngươi là một người rất đặc biết đấy! Mà ngươi lại là bảo tiêu của ta, vậy ta phải rất rất đặc biệt đó!", tiếp đến là cười hi hi ha ha.
Quân Phong cũng cười nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng, và, có lẽ, là hạnh phúc chăng?
Những bông hoa bé nhỏ bay đến đâu, sương mù tan đi đến đó, chúng tôi đi ra ngoài, lại nhìn thấy khu rừng quen thuộc.
Tôi đang vui, tự nhiên nhớ ra mình chưa làm dấu lên đó để quay lại, lại thở dài. Đáng lẽ tôi nên khắc lên cái cây ấy chứ, kiểu như là "Liễu Trúc Tuyết đã qua đây" hay là "Liễu mỗ đã hiểu điều kỳ diệu ở đây". Nhưng nghĩ lại, làm thế sẽ tổn thương cái cây đó, vậy không tốt. Thế nếu tôi lại gặp cái cây như vậy thì làm thế nào để đánh dấu đây?
Tôi thở dài sườn sượt.
Quân Phong như đọc được ý nghĩ của tôi, bảo: "Khi nào chúng ta muốn quay lại, chúng ta sẽ tự khắc tìm được nó. Nàng đừng quên, nàng là chủ tử của một người rất đặc biệt đó nha!"
Tôi vỡ lẽ! Đúng vậy! Hãy tin vào những điều kỳ diệu! Tôi còn cầm khế ước bán thân của hắn cơ mà, mặc dù chỉ trong một năm!
Vậy là tâm tình tôi lại tốt lên. Tôi quyết định đi tìm thêm những điều kỳ diệu hay ho ở khu rừng này một lúc nữa đã, đồng thời đặt tên cho cái cây kia là Tiểu Yên Tử. Tôi cũng phân vân với Đại Yên Tử, vì cái cây ấy rất to lớn, vĩ đại.
Quân Phong lại bảo gọi Tiểu Yên Tử cho thân mật, tôi đồng ý.
Đi một lúc lâu nữa, nhấn mạnh là một lúc lâu, tức là rất xa ấy, sau khi nhìn đi nhìn lại mấy cái cây bình thường và đã sắp nản, tôi nhìn thấy Tiểu Nguyệt.
Cái cây ấy đập vào mắt tôi như một tiên nữ hạ phàm. Tôi gọi nó là Tiểu Nguyệt vì cái cây ấy được một lớp trăng mỏng rải lên, nó như được bao phủ bởi một chiếc khăn lụa mỏng màu vàng lấp lánh vậy. Tiểu Nguyệt rất nhỏ, nếu không có ánh trăng, có lẽ tôi sẽ không chú ý đến nó.
Tiểu Nguyệt đã đâm chồi nảy lộc, tôi vặt hai quả Tiểu Nguyệt duy nhất xuống. Chúng chỉ nhỏ bằng một nắm tay, vỏ màu đỏ chót, rất mềm mại. Tôi ăn trước, tránh trường hợp bảo tiêu siêu cấp của tôi ngộ độc.
Ngọt! Tôi chỉ có một từ để nói!
Vị rất ngọt ngào, nhưng không quá đậm, mà lại dịu dàng. Nói chung đây là tuyệt phẩm!
Tôi đưa cho Quân Phong, hắn cũng rất thưởng thức, khen lấy khen để.
Hồi tưởng lại một hồi, tôi biết khoảng cách giữa hai cây đó rất xa! Không! Phải là rất rất xa mới đúng!
Rồi cái gì mà "Nữ giới", "Nữ huấn"? Định đầu độc tôi chắc!
Tôi sợ phát khiếp, lẩm nhẩm: "Ta không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, cũng coi như chưa nói gì nha. Ta không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, chưa nói gì...." rồi cuộn mình gần đống lửa ấm, cố gắng ngủ.
Hôm nay hơi lạnh, vì đây là tháng 1 mà. Trời mưa liên miên, thỉnh thoảng lại có giọt mưa lạnh buốt bay vào hang.
Tôi rất thích trời mưa, vì tôi rất hưởng thụ cái mùi khi trời đất được gột rửa sạch sẽ. Vả lại, trời mưa cuộn mình trong chăn ấm ngủ rất ngon. Nhưng bây giờ không có chăn ấm, mũi tôi lại tịt, nên tôi ghét trời mưa.
Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, có lẽ tôi đang nhớ đùi ngọc của Nhã Y. Mọi lần tôi hay dựa vào muội ấy mà ngủ.
Nếu bây giờ không mưa to như vậy thì có lẽ tôi đã đi gặp Chu công từ lâu rồi.
Nhưng, sự thật là: xui xẻo thì phải chịu!
Tôi ngồi dậy, rảnh rỗi không có việc gì làm nên tiến lại gần cái tên đang nằm nghỉ kia, quyết định dành cả đêm ngắm mỹ nhân.
Tôi tự nhủ, nếu có rượu nữa thì tốt!
Haizzz, sao trán tên Quân Phong này lại cao thế, lông mày lông mi cong đẹp thế, mũi cao thế, da mịn màng thế, cả tư thế khi ngủ cũng toả ra khí chất phi phàm thế?
Tôi cúi xuống định ngắm kỹ làn da của hắn, rồi so sánh làn da của hắn với tôi. Gì chứ, là nam nhân mà ngoại hình tất cả ăn đứt tôi thế này thì tôi thấy mất mặt cho một cô nương như tôi quá!
A, vén tóc lên đã nào, tóc gì mà bù xù thế này, rõ ràng có lục bích trâm cố định rồi cơ mà!
Cái gì? Có lục bích trâm cố định, vậy cái trâm của tôi đi đâu rồi??
Tôi sờ soạng khắp đầu, lo phát sốt lên. Đây là món quà đầu tiên Quân Phong tặng cho tôi, tuyệt đối không thể mất được! Tôi cũng rất yêu quý cái trâm này. Bằng chứng là Nhã Y xin tôi cái gì tôi cũng cho nhưng cái trâm của tôi thì chỉ được phép mượn thôi.
Tôi làm cái đầu trở thành tổ quạ đúng với nghĩa đen của nó vẫn không thấy cái trâm đâu, quyết định xé váy ra, buộc tạm lại tóc. Tóc tôi quá dài, không thể để như vậy để tìm đồ được.
Cái hang chúng tôi trú mưa cũng không rộng lắm. Tôi mò đi mò lại cả chục lần rồi vẫn không thấy cái trâm của tôi.
Hu hu, trâm ơi, ngươi ở đâu? Ta xin hứa không bao giờ lạc mất ngươi nữa mà, hu hu....
Tôi chợt nghĩ ra chắc chắn nó rơi trong lúc chúng tôi chạy đi trú mưa, vì lúc ăn cá xong tôi còn kẹp lại tóc cơ mà!
Thế tại sao tên Quân Phong kia không báo với tôi một tiếng nhỉ?
Tôi quay ngoắt nhìn ra bên ngoài cửa hang, trời đã vãn mưa.
Bây giờ là buổi đêm rồi, tôi nghĩ là nếu đi ra ngoài một mình thì sẽ rất nguy hiểm, đặc biệt với một người không biết một chút võ công nào như tôi, có thể sẽ xui xẻo đến nỗi gặp phải thú dữ nữa.
Nhưng tôi không nỡ lòng nào đánh thức tên Quân Phong dậy. Hắn đang ngủ ngon lành, nên tôi cũng không muốn bắt hắn bỏ dở giấc mộng đẹp để hộ tống tôi đi tìm cây trâm. Và, tôi cũng hiểu một đạo lý là chẳng ai lại muốn đồ mình tặng cho người khác bị làm mất.
Tôi lẩm nhẩm cầu nguyện, rồi cầm một cây đuốc thật to, chuẩn bị lao ra chiến trường.
Lâm Viên Nhật cũng đã dạy tôi sử dụng nội lực rồi, nên tôi có thể giữ cho lửa cháy dưới trời mưa nhỏ nhỏ như thế này.
Điều tôi ngại nhất bây giờ là sự xui xẻo của chính bản thân mình và cái nền đất bẩn thỉu, ẩm ướt ở trong rừng này.
Tôi khẽ khóc thầm: xin lỗi ngươi nhé, bạch y của ta!
Tôi dò dẫm từng bước chân một lúc, phát hiện khu rừng rất rộng, tốt nhất tôi nên quay lại chỗ dòng sông để tìm trước đã, rồi từ đấy sẽ nghĩ bước tiếp theo.
Nghĩ là làm, tôi chạy như bay đến dòng sông vừa nãy, dựa theo trí nhớ tệ hại của tôi.
Trên đường tôi ngã ba lần, một lần do tảng đá, một lần do rễ cây, một lần do tôi tự dẫm vào váy mình.
Cả ba lần tôi đều xót cho cái váy của mình.
Đến nơi, tôi dò dẫm tìm ngay. Tôi ngu ngốc đến nỗi còn để đuốc xuống đất, suýt nữa thì tắt mất.
Tìm một hồi lâu, tôi lại mò mẫm đến gần dòng sông, trong lòng tự trách sao mình lại ẩu đoảng như vậy.
Tôi mở to đôi mắt kém của mình ra, nhìn kỹ xuống dòng sông, tay cầm đuốc để trước mặt.
A! Kia rồi! Ô ô ô tôi tìm thấy rồi!
Tôi sướng đến nỗi gần phát điên. Lục bích trâm yêu quý của tôi đang mắc trên một cành cây, nó hơi vươn ra sông một chút. Tại sao nó lại leo lên đấy được nhỉ? Chắc chắn là có một con chim chết dẫm nào đó tha lên rồi! Ta nguyền rủa mi!
Tôi không biết bơi, và một lần suýt đi gặp Diêm Vương vì bị đẩy xuống nước, thế nên tôi rất sợ nước.
Tuy vậy, nhưng đây là chiếc trâm mà Quân Phong tặng tôi, nó còn già 200 tuổi rồi đấy nhé! Không thể phí phạm đồ quý như vậy, mặc dù tôi không biết lão bán hàng có nói thật không. Hơn nữa, sông cũng không sâu lắm.
Tôi nhảy xuống nước. Càng đi sâu nước càng cao, và khi tôi với được đến nhành cây kia thì nước đã lên đến cổ.
Tôi khó thở chết đi được, cố gắng với lấy chiếc trâm kia, trong lòng thầm rủa: cái cây kia, bà mà chết đuối thì sau bà nói Quân Phong chặt mày!
Tôi không biết là lời nguyền rủa của tôi làm cái cây kia sợ hay ông trời không phụ lòng người, tôi đã với tới được lục bích trâm của tôi!
Tôi vui mừng đến phát khóc, xin lỗi cây nhé, ta không có ý nguyền ngươi đâu.
Tôi nắm chặt cây trâm, cố gắng tiến vào bờ.
Bây giờ người tôi ướt như chuột lột, tóc tai bê bết dính hết vào người. Từng cơn gió lạnh thổi qua, từng hạt mưa nhỏ như những mũi tên tí hon sượt qua người làm tôi lạnh buốt. Thỉnh thoảng tôi lại hắt hơi vài cái, nhưng không sao, không sao, tôi tìm được cái trâm là may rồi. Chỉ mong, tôi đừng có xui xẻo hơn nữa, đuốc sắp tắt rồi.
"Gràoooo...."
Ôi! Mẹ ơi, con vừa nói xong!