Chương 13 (1)
Tôi là người vô dụng nhất trong cả đám, tự nhiên trở thành tên sai vặt cho bọn họ, cứ đi đi lại lại, rồi hắt xì hơi liên tụAc, tốn cả sức!
Hừ, may mà bây giờ khinh công của tôi cũng không phải xếp vào loại tuyệt đỉnh nhưng ít ra cũng là thuần thục rồi đấy nhé! Tôi đã chăm chỉ luyện khinh công rồi, để sau này còn dùng, tự cứu lấy thân.
Tôi cũng tự hiểu là không phải lúc nào Quân Phong cũng ở bên tôi được, đặc biệt là sau khi khế ước hết hạn. Nhưng tại sao lúc nào hắn cũng xuất hiện đúng thời điểm làm cho tôi cứ ỷ lại như thế! Thật khó chịu mà!
Bê chậu nước lên, tôi lại lật đật thi triển khinh công, quay lại hang hổ hang hùm của Tiểu Hoàng. Đưa chậu nước vào xong, tôi lại dựa vào một hòn giả sơn, thiu thiu ngủ.
Tiểu Uyển à, đừng trách ta nhé! Ta không cố ý ngủ ngon lành trong khi ngươi đang chịu nỗi đau đớn dữ dội như vậy đâu! Thành thực xin lỗi!
"Thành công rồi, một con hổ đực!" - tiếng gào thét, thực sự tôi không có ý gì đâu, rất chói tai của Lâm Viên Nhật làm tôi tỉnh ngủ.
Tôi hơi bực. Giọng của hắn hết làm tôi hắt xì rồi lại kéo tôi ra khỏi giấc mộng toàn màu ngân lượng của tôi, bảo sao mà tôi không khó chịu chứ!
À, mà là hổ đực à? Không biết nói vậy con hổ ngu ngốc Tiểu Hoàng có biết đường mà hiểu không nhỉ?
Tự nhiên tôi lại liên tưởng đến khi một tiểu oa nhi được sinh ra, bà đỡ sẽ nói "Xin chúc mừng! Một tiểu thiếu gia!". Bây giờ nghe Lâm Viên Nhật nói như vậy, tôi thấy có phần kỳ lạ.
Tiểu Uyển và Tiểu Hoàng quỳ xuống, cảm ơn chúng tôi, hứa sẽ báo ân. Để cho chắc, tôi đã ra dấu với Tiểu Hoàng: không báo ơn thì tặng ta cái đuôi nhé! Nó lại càng quỳ thấp hơn, như cố gắng ăn giun trong lòng đất.
Tôi đắc ý. Biết sợ là tốt!
Chương 13 (2)
Đặt tên cho tiểu hổ mới sinh là Tiểu Tôn, mà tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại nghĩ ra cái tên này, rồi chào tạm biệt cái gia đình hổ kỳ quặc ấy, chúng tôi lại lên đường.
Khi đang trên đi trên một con đường dài, bạn thường làm gì?
Đương nhiên là nói chuyện phiếm và cắn hạt dưa rồi.
Nhưng phúc phận Liễu Trúc Tuyết tôi đây không có đủ, nên không có hạt dưa, chỉ ngồi nói chuyện phiếm và ừng ực nước lọc thôi.
Tôi và Nhã Y nói chuyện trên trời dưới biển, trong đó hay ho đặc sắc nhất là chuyện tôi thấy một con nai trong thời kỳ động dục. Đương nhiên vấn đề này đối với mọi người thì quá nhạy cảm, không nên nói đến nhưng với chúng tôi, những huynh đệ thân thiết và rỗi việc, có rất nhiều điều để bình phẩm về chuyện trọng đại và ly kỳ này.
Đặc biệt là tôi.
Trong khi đang bàn về việc con nai đực ấy đi tìm bạn đồng hành như thế nào, một cái mùi kỳ lạ xộc vào mũi tôi, làm tôi mất cả hứng.
Mạc Ngôn dừng xe lại, cùng chúng tôi xuống xe xem có chuyện gì.
Một cảnh tượng kỳ lạ đập vào mắt tôi: người ta đang thả tro xuống biển, lấy từ trong một cái bình bạc.
Này, đừng nói là tro người chết đấy nhé!
Kỳ lạ hơn nữa là có rất nhiều người làm cái việc này. Không, phải là rất rất nhiều người!
Chuyện gì thế này, họ hẹn nhau xuống Diêm Vương uống rượu ư? Sao nhiều người thế? Nhìn số người rủ nhau xuống âm phủ này cũng có thể xếp được mấy chục bàn cờ rồi.
Chúng tôi tiến lại gần. Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của tôi, Quân Phong nói thầm, rồi còn nắm chặt tay tôi nữa chứ: “Nàng đừng sợ, có ta đây!”
Tôi phản ứng: “Sợ? Đừng có nhầm nha! Cô nãi nãi đây là thấy ly kỳ, thấy kỳ lạ, hiểu không?”
Giọng nói êm dịu thánh thót như rót mật vào tai của tôi (cái này là do tôi tự cảm nhận) đã thành công trong việc thu hút sự chú ý. Lập tức, có người hét to: “Có người đến! Có người đến!”
Sau đó chúng tôi nhìn thấy hai cái bóng, một to một nhỏ, vụt đến. Người gầy cầm tay tôi, người béo nắm tay Quân Phong, có vẻ rất hưởng thụ bàn tay ngọc ngà của hắn, kéo chúng tôi vào trong làng làng. Tuy nhiên sau đó tôi không được kéo lê đi miễn phí nữa vì Quân Phong chỉ nói một chữ: “Buông!”, rồi dùng ánh mắt sắc lẹm như dao nhìn vào tay của anh bạn gầy gò kia, bàn tay bé nhỏ ngọc ngà của tôi liền bị quăng đi như quăng rác.
Ồ, hoá ra đây là làng Lục Bình. Sao lại hoang tàn thế nhỉ? Chữ “Bình” rơi mất một nửa rồi kìa. Chẹp, không biết trưởng lão trong làng có biết không nữa, hoặc ngài ấy đã quên mất cách viết chữ “Bình”. Khổ thân!
Khi đã ngồi yên vị trong một cái đình hóng mát và anh bạn gầy gò sai mời đến một người tên Sở công tử, chúng tôi mới biết điều gì đang xảy đến với ngôi làng này.
Chuyện là làng này đang xuất hiện một ôn dịch không rõ nguồn gốc. Anh gầy – Ngô Ung và anh béo – Ngô Tầm là hai đồ đệ giỏi nhất của tộc trưởng của làng – Âu Dương tiên sinh, một người rất giỏi y thuật, và hiện tại đang đi xa. Nhưng với năng lực của mình, họ không thể tìm ra nguồn gốc của ôn dịch, nên cũng đành bó tay. Vì vậy, chỉ cần những người lạ đi qua ngôi làng, nếu biết y thuật, họ sẽ cầu xin sự giúp đỡ, và chắc chắn sẽ có hậu tạ xứng đáng. May thay, một ngày trước, một vị tên Sở công tử đã xuất hiện, và hiện tại đang tìm nguyên nhân và điều chế thuốc giảm đau….
Cuối cùng là hai huynh đệ họ Ngô vẫn cần sự giúp đỡ của chúng tôi, mong chúng tôi hợp tác với Sở công tử để có thể cứu giúp ngôi làng đang chết dần chết mòn này.
Đương nhiên tôi đồng ý rồi, có tận 3 người cực kỳ giỏi y thuật ở đây mà! Tôi nhận cũng không phải vì khoản hậu tạ, nhìn ngôi làng thế này thì liệu số tiền đó được bao nhiêu? Cái chính là tôi sợ những người vô tội sẽ phải chết ngày càng nhiều, tôi không đành lòng để việc đó xảy ra. Những người còn lại cũng đồng ý với tôi.
Một điều đáng tiếc là tôi lại sót cái đoạn giới thiệu sơ lược về Sở công tử của Ngô Ung. Lý do đơn giản là khi tôi nhìn thấy hình ảnh khuôn mặt ngây dại, ánh mắt như mờ đi, nước miếng sắp nhỏ từng giọt xuống của Ngô Tầm khi đến đoạn này, tôi cảm thấy sởn hết cả da gà da vịt. Tôi chợt tự hỏi tại sao Ngô Tầm lại có thể trở thành đồ đệ xuất sắc nhất của Âu Dưong tiên sinh cơ chứ! Chẳng lẽ vị Âu Dương này, trình độ quá kém nên đồ đệ cũng chỉ được đến thế? Hay là tôi trách nhầm cho Tầm huynh, mặc dù hơi biến thái nhưng bên trong là năng lực vô biên?
Việc này, chẹp, thật khó hiểu, là một điều mà Liễu Trúc Tuyết tôi không thể lý giải.
Cái giọng ngang như cua của Ngô Ung vẫn vang lên đều đều: “Mong các vị cố gắng hết sức để giúp đỡ cho ngôi làng, chúng tôi sẽ cung cấp tất cả những thứ cần thiết cho cuộc sống sinh hoạt bình thường cho các vị…”, tôi nghe như nghe một bản nhạc không có nhịp điệu để đi gặp Chu công cho dễ.
Chu công ơi, ta đến đây! Tôi đã sắp ôm lấy tay Quân Phong làm gối, lấy chiếc bàn đá cứng ngắc làm giường thì bản hoà tấu đó im bặt, thay vào đó là một cái giọng cao vút, trong đó chứa sự vui mừng đến phát rồ: “Nghênh đón Sở công tử!”
Tôi nghi ngờ có ai vừa bị cắt tiết hoặc vừa xuất hiện thêm một thái giám trong cung.
Để thoả mãn lòng tò mò của mình, cũng như để chứng thực cho cái cảm giác khâm phục của hai huynh đệ họ Ngô, tôi quay lại nhìn Sở công tử trong truyền thuyết.
Một bóng trắng lướt qua tôi, rồi ngồi ngay vào bàn. Với một động tác như tia chớp, vị này đã nhâm nhi được một ngụm trà.
Tôi nhìn khuôn mặt của tên này, và y phục của hắn nữa, lập tức đứng lên vì thấy tội lỗi.
Anh bạn này, thực sự … quá đẹp trai!