Bạch Ngọc truyền thuyết
Triệu Tĩnh Nương 02.07.2013 23:20:06 (permalink)
Chương 1:
 
Tiểu Phong, ngươi thấy chiếc trâm này thế nào?”, tôi mắt long lanh, nhìn chằm chằm vào chiếc trâm trên tay, bâng quơ hỏi
Đó là một chiếc trâm hình lá xanh, bên trên là một bông tuyết màu trắng tinh khôi, được chạm khắc từng chi tiết vô cùng tinh xảo.
Ông chủ hàng cười tít mắt nhìn chúng tôi: “Cô nương tinh mắt thật đó, chiếc trâm cài tóc này đã tồn tại 200 năm rồi, rất hợp với mái tóc óng mượt của cô nương, nhưng giá của nó lại khá cao…”
Quân Phong vứt ngay một thỏi bạc lên trên cửa hiệu cũ mèm của ông ta, không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt: “Không cần trả lại!” rồi kéo tôi đi. Nhìn mặt ông ta như muốn với lại, tôi thầm nghĩ, không khéo chưa đủ, nhỡ tên này lại ăn quỵt tiền của người ta. Quân Phong nhìn khuôn mặt ái ngại của tôi, nói: “Nàng yên tâm, số tiền đó đủ mua mười cái trâm này!”
Hơ, tên này hay thật, hắn là bảo tiêu của cơ mà, tôi mới là chủ, đổi thân phận từ bao giờ vậy?
Tôi đứng lại, giật tay hắn: “Không được kéo chủ nhân như vậy, nghe rõ không hả bảo tiêu!”, xong lại thấy tay mình đang cầm chiếc trâm đẹp như mơ vừa nãy, nhớ ra mình định làm gì, cộc đầu hắn một cái: “Lần sau không được phung phí tiền bạc như vậy nghe chưa, bổn cô nương còn phải dùng ngân lượng của ngươi mua thứ khác!”. Nhưng việc này hơi khó khăn với tôi, vì Quân Phong cao hơn tôi hẳn một cái đầu.
Quân Phong nở nụ cười nhìn tôi, ngay giữa chợ, khiến bao nhiêu cô nương khác quay lại nhìn với ánh mắt thèm muốn: “Tiểu Tuyết, để ta đeo cho nàng!”. Tôi không ngại ngùng, để chiếc trâm vào tay hắn: “Nhanh lên, nhanh lên để xem có hợp với ta không nào!”
Một bàn tay thon dài uốn từng tấc tóc của tôi một cách nhanh nhẹn, tôi không hiểu hắn học cái này ở đâu, mới buột miệng nói: “Tiểu Phong, ngươi mở lầu xanh được đấy! Cô nương nào mà qua tay ngươi thì trở nên xinh đẹp phải biết!”
Không ngờ hắn lại đáp ngay: “Đúng đấy! Ta cũng đang định mở lầu xanh đây. Tiểu Tuyết, ta trang điểm cho nàng xong rồi, nàng sẽ là cô nương đầu tiên hoạt động lầu xanh đấy, ta là tú bà, còn nàng là người phục vụ nhé, tiền kiếm được chia 50-50, đồng ý không?”
Không ngờ tên này lại đáp nhanh như vậy, tôi tặc lưỡi, diễn ăn ý: “30-70 thì ta đồng ý, nghĩ kỹ đi!”
Bàn tay hắn thả tóc tôi ra, chẹp miệng: “30-70 bất lợi cho ta quá, nhưng chiều nàng, ta đi mua một nơi để mở lầu xanh đây, đặt tên là Quân Liễu lâu nhé!”, rồi quay người đi, hỏi người xung quanh chỗ mua nhà đất.
Lúc đầu, tôi tưởng hắn còn nói đùa, ai ngờ lại nghe thấy có người hỏi: “À, huynh định mua đất để làm gì?”, thì hắn thản nhiên trả lời trả lời: “Mở lầu xanh.”. Thời đại này quả thật đã thay đổi, kinh doanh lầu xanh là một chuyện đương nhiên, người kia còn tốt bụng chỉ: “Mở lầu xanh là phải mở ở phố lớn mới kiếm được nhiều tiền, nhưng thanh lâu đó phải lớn nữa, đây, đi theo hướng này, ở đấy người ta đang cần bán gấp một căn nhà lớn ở mặt phố trung tâm với giá rẻ bèo, huynh thử đến đó xem!”. Quân Phong chắp tay: “Đa tạ”, người kia còn khách khí: “Không có gì, nhanh lên kẻo có người mua mất!”
Tôi mặt trắng bệch, không ngờ tên này lại tưởng đó là thật, kéo tay hắn: “Ngươi định mở thanh lâu thật à?”, hắn đáp gọn lỏn: “Ừ, đi chọn nhà thôi!”
Tôi trợn mắt: “Ngươi hay đấy! Thật phung phí, không suy trước tính sau! Lần sau mà còn đùa kiểu này thì đừng trách ta ác! Đừng quên ân tình ta đã giúp ngươi!”
Nói đến ân tình này, thì cũng không hẳn là một ân tình, chỉ là một cái cớ để tôi khoe tài năng diễn xuất của mình thôi.
Đang chán chường vì bị thức giữa đêm và không ngủ được nữa, tôi tự hỏi bao giờ mới hết đêm nay, không tôi sẽ phải ngắm cái đèn dầu này cả đêm thì nghe thấy tiếng bước chân trên mái nhà, một giọng nữ mỹ miều vang lên: “Quân Phong, hôm nay ngươi sẽ không thoát khỏi tay ta!”
Tôi như mở cờ trong bụng, mở cửa cái xoạch, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Ánh mắt tôi long lanh, ý muốn nói là hai người cứ tiếp tục việc của mình đi, hãy coi tôi là con muỗi nhỏ nhoi không liên quan gì tới hai người.
Nhưng, hình như tại trí tuệ họ không tốt hoặc ánh mắt tôi chưa đủ chân thành, nam tử đó lại nói: “Vị hôn thê của ta, nàng đây rồi!”. Tôi trợn mắt há mồm chưa hiểu gì thì đã bị bế bổng lên, rồi thấy tay hắn hơi chếch xuống, tôi mới xót cho bàn tay đẹp, giọng thiết tha: “Ta hơi nặng, bế ta hơi mệt thì cứ nên thả ta xuống, có gì ta hứa sẽ giúp ngươi.”
Thực ra khi được thả, tôi sẽ biến mất đúng nghĩa một con muỗi luôn, không nên dính đến đôi phu thê này. Không có phản ứng gì, tôi vẫn bị bế lên mái nhà. Bây giờ thì tôi đã chắc chắn: người này không chỉ có vấn đề về trí tuệ mà còn có vấn đề về thính giác nữa, đúng là phí phạm một gương mặt điển trai. Chợt tôi lại nghĩ nếu mình cốc một phát vào đầu hắn thì có lẽ sẽ thông minh hơn chăng? Tôi đang định giúp đỡ hắn, quyết định xả thân vì chính nghĩa thì nghe thấy giọng nói trầm ấm bên tai: “Xin cô nương giúp đỡ tại hạ một chuyện, hãy tự nhận mình là Quân phu nhân, là hiền thê của Quân Phong ta! Có gì tại hạ nhất định sẽ hậu tạ”.
Tôi cũng bắt chước hắn thì thầm, nhưng hình như ai xung quanh cũng nghe thấy thì phải: “Đầu óc ngươi không được tốt cho lắm, để ta giúp ngươi! Việc này không cần trả công!” rồi cốc một cái vào đầu hắn, đứng lên. Tôi thấy hơi lạ, rõ ràng tôi đã nói không cần trả công rồi, tại sao hắn vẫn nhìn tôi với ánh mắt muốn giết người thế nhỉ? Tôi đi ra, định đến gần vị cô nương kia để nói cho rõ, xong gió thổi qua lại thấy hơi lạnh, lại đến gần vị nam nhân kia, đành phải hại cổ họng: “Ngươi nghe cho rõ đây, ta chính là Linh phu nhân, là hiền thê của Linh Phùng…”. Đang đến đoạn cao trào thì tôi nghe thấy một giọng nói bên tai, gằn từng chữ một: “Quân - Phong!”, mới phát hiện mình nói nhầm, thế này thì quá mất mặt, đành phải giả vờ: “Ngươi nghe rõ không, ta chính là Quân phu nhân, là hiền thê của Quân Phong, ngươi liệu mà tránh xa phu quân của ta!”. Vì muốn sửa chữa lỗi lầm của mình nên tôi còn dùng cái giọng chua ngoa không thể tả, nói xong muốn tìm chỗ nào thật kín đáo để nôn mửa một trận.
Một tiếng cười vang lên: “Linh Phùng ư? Tên hay tên hay! Lần này ta tha cho ngươi, Quân Phong! Vị phu nhân của ngươi quả là thú vị!”
Một bóng đen biến mất khỏi tầm mắt. Tôi nhìn mà thèm rỏ dãi, không biết làm thế nào để biến hóa nhanh như vậy được nhỉ?
“Ối!”, tôi rơi khỏi mái nhà, tự thầm an ủi mình: “Người ta bay lên nhanh, mình rơi xuống nhanh không kém!”
Và một bóng xanh rơi xuống theo, nhưng hắn tiếp đất bằng chân, không phải bằng mông như tôi. Tôi khó khăn đứng dậy, thấy bộ y phục trắng của mình lấm lem đầy bùn đất, tiếc đứt ruột.
Quân Phong nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, chắp tay nói: “Cô nương, tại hạ muốn hậu tạ, cô nương đừng khách sáo mà đưa ra yêu cầu!”
Tôi cười, chỉ sợ hắn lại trở mặt, vui quá vui quá: “Chính ngươi nói đấy, đừng trách ta ác!”
Tôi thầm nghĩ, bây giờ trong người tôi không có một xu nào, không có tiền thì thành ăn xin à? Nhưng mà tôi cũng không muốn tự làm tất cả mọi việc, liền nghĩ ra một ý hay, nói: “Ngươi, làm bảo tiêu cho ta một năm! Nhớ rõ, không công! Tất cả ngân lượng của ngươi thuộc về ta!”.
Tôi cứ nghĩ hắn sẽ nói “Không được” ngay, đang tính kế để hành hạ hắn, bắt hắn đồng ý thì chỉ nghe thấy hắn hỏi một câu không liên quan gì: “Xin cho hỏi quý danh của cô nương?”
Tôi buột miệng: “Liễu Trúc Tuyết”, xong nhìn mặt hắn thì thấy một ánh nhìn ái ngại, sợ hắn không tin, tôi mới phải lấy chiếc nhẫn trong giấu trong người ra, đưa cho hắn xem. Chiếc nhẫn này vốn đang yên vị trên tay tôi nhưng tôi thấy hơi khó chịu, đành tháo ra, buộc vào một cái dây, đeo lủng lẳng trên cổ.
Tôi chỉ vào cái nhẫn, giải thích tỉ mỉ: “Ngươi thấy không, chữ “Liễu gia ấy”? Trên đời này chỉ có đúng một chiếc nhẫn như thế này thôi, vậy ít nhất chứng minh ta họ Liễu rồi nhé! Còn tên thì tên nào mà chẳng được!”
Tôi thoáng thấy đáy mắt hắn hiện ý cười, cũng cười cười bảo: “Đồng ý nhé! Ta là người tốt, sẽ không bắt ngươi phải lao động khổ sai đâu!”
Hắn bay vụt lên trên, nhìn xuống tôi: “Được, vậy ngày mai tại hạ sẽ đến thỉnh giáo!” rồi biến mất.
Tôi lại nhìn mà thèm rỏ dãi.
Nghĩ lại, như thế cũng tốt. Tôi vừa mở mắt ra thì thấy mình ở trong một hang băng. Vừa ra khỏi hang thì bị đánh bất tỉnh, xong được đưa về Lâm Viên sơn trang, mới biết được Nhã Y muội muội. Bây giờ có thêm một bảo tiêu ngoại hình bắt mắt như thế, tôi thấy tốt biết bao.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9