Truyện trinh thám : Bốn bức bình phong - tác giả : Robert van Gulik
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
LocBH 21.08.2013 10:01:01 (permalink)
5
Chương 16
Địch công thẩm vấn bị cáo tại công đường
Tên tội phạm đã khai nhận tội ác của mình
 
Triệu Thái báo cáo mọi việc ngay sau khi bình minh vừa ló dạng, khi Địch công đã thực hiện việc vệ sinh của ông. Anh nói trong lúc Địch công đang dùng lược chải râu của ông:
- Hạ Sĩ và gã thư sinh đã được giam vào nhà tù tại tòa án này. Đêm qua tôi đã nghĩ là sẽ xảy ra ẩu đã. Gã hói và những người khác rút dao ra để bảo vệ Hạ Sĩ. Nhưng ông ta quát họ “ Không phải là tôi đã nói là không muốn giải quyết mọi chuyện bằng dao sao ? Nghe tôi, cất dao đi Hói !” Sau đó ông để cho các bộ đầu trói lại.
Địch công gật đầu. Ông nói:
- Ta có nhiệm vụ nhiều hơn cho ngươi. Mượn một con ngựa từ các vệ sĩ và đi đến biệt thự của em bà Đặng ở bên ngoài cổng thành phía bắc. Tìm người em của bà Đặng đang sống tại đó. Sau đó, trên đường trở về mua hai tấm lụa cao cấp dùng để may y phục phụ nữ tại một cửa hàng lụa nổi tiếng. Đây là số tiền.
Ông đưa cho Triệu Thái mười lạng bạc và nói thêm:
- Nếu ngươi quay trở về trước khi buổi xử án bắt đầu thì tốt hơn. Ngươi có thể tham gia cùng với ta sau bục xử án và thực hiện các thủ tục tố tụng.
Triệu Thái vội vã rời khỏi phòng vì anh muốn được tham dự phiên tòa. Địch công uống một tách trà nóng sau đó đi về phía văn phòng của Phan Vũ Tề.
Người cố vấn già nói rằng quan huyện Đặng đang chờ ông để chuẩn bị cho phiên tòa buổi sáng. Quan án hỏi:
- Ông viết bản báo cáo về việc chúng ta tìm thấy thi thể của Cao như thế nào ?
Phan đưa cho ông một vài tờ giấy. Quan án đọc chúng một cách cẩn thận. Ông sửa một vài câu chữ để việc phát hiện này là do Phan làm, sau đó ký và đóng dấu các văn bản. Đưa trả lại các giấy tờ, ông nói:
 - Sau khi tôi đã được nhận chức như là thẩm phán, quan án Đặng sẽ thẩm vấn Côn Sơn. Tôi chỉ can thiệp vào việc thẩm vấn khi bị cáo nói quanh co. Sau đó, bản thân tôi sẽ thẩm vấn bà Cao và cuối cùng quan huyện và tôi sẽ thẩm vấn Lăng Chiến. Ở đây ông có hai tờ ngân phiếu, mỗi cái có giá trị 350 miếng vàng. Nó là khoảng hai phần ba số tiền mà Lăng chiến đã đánh cắp từ Cao Chí Nguyên. Tìm những người thừa kế của ông Cao, số tiền chính đáng này thuộc về họ.
Ông lấy từ tay áo ra một gói giấy nặng mà Triệu Thái đã tìm thấy trong quần áo của Côn Sơn. Mở nó ra, ông nói tiếp:
- Đây là bốn thanh vàng có giá trị bằng hai trăm miếng vàng. Đó là quỹ dành cho những việc khẩn cấp của Cao nhưng Côn Sơn đã đánh cắp nó từ tủ bí mật của ông ta. Hãy chuyển số vàng này đến cho những người thừa kế của Cao như số vàng kia. Vẫn còn 300 miếng vàng Lăng Chiến gởi tại tiệm vàng Thiên Vũ. Nó đã bị tịch thu và sẽ được giao lại cho gia đình Cao trong thời gian sắp tới.
Phan viết biên nhận số ngân phiếu và vàng. Đưa nó cho quan án, ông nói với nụ cười biết ơn:
- Ngài đã tìm ra thủ phạm và thu hồi toàn bộ số tiền, thưa đại nhân! Làm thế nào mà ngài có thể làm được tất cả những việc này trong một thời gian ngắn như thế ?
- Có một vài giúp đỡ hữu ích – Địch công nói một cách mơ hồ - ông có thể cho tôi mượn một cái áo lịch sự và chiếc mũ để mặc tại tòa án ?
Viên cố vấn gọi một gia nhân. Anh ta quay trở lại với một chiếc áo thụng bằng gấm xanh và một chiếc mũ bằng nhung đen viền vàng. Địch công mặc chiếc áo thụng xanh vào người, cất chiếc mũ đang đội vào tay áo và đội chiếc mũ viền vàng lên đầu. Trong bộ trang phục trang trọng này ông đi vào nơi ở dành cho khách quý và ra lệnh đem đến một bữa ăn sáng đơn giản.
Khi ông ăn xong, ông đi ra khu vườn nhỏ phía sau phòng ngủ và tản bộ, tay chắp sau lưng. Ông cảm thấy mệt mỏi và bồn chồn. Cuối cùng ba tiếng chiêng đồng vang lên tại cổng chính của tòa án báo hiệu phiên tòa sắp bắt đầu.
Ông tìm thấy quan huyện Đặng đang đợi ông trong văn phòng riêng của ông ta phía sau hội trường tòa án. Đặng mặc quan phục màu xanh lá cây và đội mũ cánh chuồn màu đen. Họ cùng nhau đi qua bức màn thêu hình kỳ lân và bước lên bục xử án. Đặng đề nghị Địch công ngồi bên phải ông ta.
 Tin tức chấn động đêm qua về những việc xảy ra tại nhà của Cao Chí Nguyên, việc bắt giữ bà Cao và những người khác đã lan truyền khắp thị trấn. Hội trường tòa án đã được tràn ngập bởi một đám đông dày đặc. Nhiều khán giả không vào được bên trong đã xô đẩy nhau bên ngoài lối vào hội trường.
Khi quan huyện Đặng cầm lấy cuộn giấy điền vào các mục cần thiết để chỉ định Địch công làm hội thẩm của tòa án. Ông tạm dừng bút lại và hỏi:
- Tôi sẽ chỉ định ngài làm việc này trong bao lâu, Địch ?
- Một – quan án trả lời – chỉ duy nhất ngày hôm nay.
Đặng ký tên và đóng các con dấu của tòa án và đưa lại cho Địch công, ông cũng làm như thế. Sau đó, quan huyện Đặng viết một tờ giấy đưa cho cai ngục và Côn Sơn được dẫn đến trước công đường. Hai bộ đầu phải dìu y đi. Mắt cá chân của y đã được buộc lại bằng một thanh nẹp. Người đàn ông gầy gò đó nhìn như đã chết. Địch công nhớ lại lời mô tả của Triệu Thái khi họ lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong quán trà “ một loài côn trùng vừa bò ra khỏi cái vỏ của nó”.
Sau khi đặt những câu hỏi về tên và nghề nghiệp của bị cáo, Đặng nói rằng tòa án cáo buộc Côn Sơn can tội giết người và cướp tài sản. Côn Sơn đọc lời thú tội của mình chính xác như những gì Địch công đã dặn dò. Có đôi lúc y quên một vài chi tiết trong câu chuyện nhưng Địch công đã giúp y nhớ lại bằng một vài câu hỏi khéo léo.
Côn Sơn nghe lời thú nhận của y được người thư lại cao cấp đọc, đồng ý đó là đúng như những gì y khai và đóng dấu ngón tay cái của mình vào đó. Thẩm phán Đặng tuyên bố y phạm hai trọng tội và xử y tội chết với hình thức chém đầu. Côn Sơn được dẫn trở lại nhà tù. Ở đó y sẽ chờ đợi phán quyết cuối cùng, trong thời gian sắp tới từ tòa án thủ đô, sẽ phê chuẩn hình phạt từ tòa án huyện. Một tiếng ồn ào nổi lên từ phía khán giả. Một số lớn tiếng nguyền rủa kẻ tội phạm, những người khác hoan hô và tỏ lòng ngưỡng mộ quan án Đặng. Đặng đập búa trên bàn xử án.
Địch công thì thầm với Đặng:
- Tôi muốn được gọi bà Cao ngay bây giờ.
Đặng điền vào một tờ phiếu và người cai ngục nữ dẫn bà Cao ra trước công đường. Cô ta đã búi tóc đơn giản với một chiếc lược bằng ngọc bích màu xanh lá cây. Cô không trang điểm khuôn mặt mà chỉ mặc một chiếc áo màu trắng, trông cô như một người nội trợ nghiêm trang. Khi cô chậm rãi quỳ xuống nền đá trước công đường, Địch công lo lắng tự hỏi liệu ông có mắc sai lầm sau tất cả mọi chuyện.
 Sau khi Đặng đặt những câu hỏi thông thườngvới cô ta, ông nói rằng bây giờ viên hội thẩm sẽ tiến hành thẩm vấn. Địch công nói:
- Đêm qua, bà Cao, thi thể của chồng bà đã được phát hiện dưới nền nhà trong phòng ngủ của ông ta, trước sự chứng kiến của bà. Phan Vũ Tề, cố vấn của tòa án này và bản thân tôi chuẩn bị làm chứng chứng minh là bà biết được thi thể được chôn cất ở đó. Trước khi tòa án này phán quyết về vụ án đó đối với bà, bà sẽ trình bày về những chuyện đã xảy ra vào đêm mười lăm, sau khi chồng của bà rời khỏi bữa ăn tối tại nhà mát và bước vào nhà.
Bà Cao ngẩng đầu lên và bắt đầu nói bằng một giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
- Tôi xin nhận tội. Tôi có lỗi vì đã không báo cáo sự việc khủng khiếp này cho tòa án. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng tòa án nhớ rằng tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối và sống ẩn dật và do đó nên xem xét để khoan hồng cho tôi.
Cô dừng lại một lúc. Một tiềng rì rầm cảm thông nổi lên từ khán giả. Quan huyện Đặng đập búa lên bàn kêu gọi giữ trật tự. Bà Cao nói tiếp:
- Đã bao nhiêu lần những sự việc đó lại diễn ra, trong những cơn ác mộng của tôi, những khoảnh khắc đau đớn! Tôi đi từ phòng riêng của tôi vào phòng ngủ của chồng tôi để xem các gia nhân có quên để áo ngủ của ông ta trong phòng không. Khi tôi đang đứng gần một cái bàn, tôi đột nhiên có cảm giác là không phải chỉ có tôi ở trong phòng. Khi tôi quay lại thì màn cửa mở ra và một người đàn ông nhảy vào phòng. Tôi muốn hét lên kêu cứu nhưng hắn ta rút ra một con dao dài sáng loáng và tôi chỉ có thể rên rĩ, cả người cứng đờ vì sợ hãi. Hắn bước tới chỗ tôi và…
- Mô tả người đàn ông đó, thưa bà! – Địch công ngắt lời.
- Hắn ta quấn một chiếc khăn quanh đầu che kín mặt, thưa đại nhân. Hắn ta cao và gầy và hắn ta mặc, tôi rất khó để nhớ lại…, tôi rất sợ hãi…, phải, tôi nghĩ rằng hắn ta mặc một chiếc áo khoác màu xanh và chiếc quần dài như những người lao động…
Quan án gật đầu và cô ta tiếp tục:
- Đứng gần tôi hắn ta rít lên “ Chỉ cần một âm thanh và…” Hắn nhấn mũi dao vào ngực tôi.
- Nếu chồng cô đi vào – hắn nói bằng giọng nói khàn khàn – hãy nói với ông ta bất cứ điều gì.
Ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang dẫn đến sân thượng. Người đàn ông nhanh chóng nhảy về phía cửa và ép sát lưng vào bức tường cạnh đó. Chồng tôi bước vào, nhìn thấy tôi, mở miệng nói… Nhưng ngay lập tức gã đàn ông đã hạ gục ông ta từ phía sau…
Rồi cô ta ôm mặt và khóc nức nở. Địch công ra dấu cho đội trưởng đem đến cho cô một chén trà đậm. Cô uống cạn nó rồi tiếp tục:
- Tôi đã ngất đi. Khi tôi tỉnh dậy thì chồng tôi không có ở đó, tôi chỉ thấy chiếc áo và cái mũ của ông trên ghế. Người đàn ông đó đã mặc chúng. Khuôn mặt, khuôn mặt che kín khủng khiếp đó mặc vào chiếc áo quen thuộc của chồng tôi… Và máu, bức màn đã ướt đẫm máu… Người đàn ông thì thầm :
- Chồng của cô đã chết, ông ta tự sát, cô hiểu không. Nếu cô mà nói ra một lời nào về việc này tôi sẽ cắt đứt cổ họng của cô!
Hắn đẩy tôi đi về phía cửa. Tôi theo hành lang đi về phòng của tôi. Tôi chưa kịp ngồi xuống chiếc ghế thì nghe tiếng kêu lớn từ khu vườn bên ngoài. Các gia nhân thét lên rằng chồng tôi đã tự tử bằng cách gieo mình xuống sông. Tôi muốn nói sự thật, thưa đại nhân, tôi thề là tôi muốn làm điều đó! Nhưng tôi không dám đi đến tòa án để tố cáo, tôi sợ rằng sẽ thấy cái mặt nạ đáng sợ đầy máu đó … và tôi không dám. Tôi biết tôi có tội, thưa đại nhân, nhưng tôi không dám…
Một lần nữa cô lại oà khóc nức nở.
- Bà có thể đứng lên và đứng qua một bên ! – Địch công nói.
Người nữ cai ngục giúp bà Cao đứng lên. Bà vẫn đứng tựa vào bàn của người thư lại bên trái bục xử án, nhìn lơ đãng về phía trước. Địch công cúi xuống nói với quan huyện Đặng:
- Xin cho gọi Hà Lương ngay bây giờ, thưa ngài.
Hai bộ đầu đưa một thanh niên đến trước công đường. Anh ta mặc một chiếc áo khoác hở cổ và chiếc quần rộng màu xanh. Địch công trông anh ta vẫn có vẻ ủ rũ như lúc ông nhìn thấy anh ta lần đầu tiên tại khách điếm Phượng Hoàng. Người thanh niên cứng người lại khi nhìn thấy quan án. Sau đó ánh mắt anh ta chuyển sang bà Cao, người đã cho anh ta một cái nhìn lạnh lùng. Anh từ từ quỳ xuống.
-Tên và nghề nghiệp của ngươi – quan án ra lệnh.
- Kẻ hèn này họ Hà tên Lương – người thanh niên trả lời bằng giọng nói trầm tĩnh – đã tốt nghiệp trường học tại thị trấn này.
- Ngươi dám nói chuyện ngươi đã tốt nghiệp ? – Địch công quát anh ta – ngươi đã đem lại sự xấu hổ cho những người học trò và phạm một tội ác bẩn thỉu. Người phụ nữ đó đã khai nhận toàn bộ sự việc!
- Kẻ hèn này – người thanh niên bình tĩnh nói – không biết gì về tội lỗi mà đại nhân đề cập đến. Và chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ đó trước đây.
Địch công vô cùng bực bội. Ông đã tính rằng anh ta sẽ mất bình tĩnh khi phải ra trước công đường và bất ngờ đối mặt với bà Cao. Rõ ràng ông đã đánh giá thấp anh ta. Ông nói cộc lốc:
- Đứng lên, Hà Lương, và nhìn thẳng vào mặt người phụ nữ đó ! – sau đó ông nói với bà Cao – Bà có nhận ra người thanh niên này chính là kẻ đã giết chồng bà ?
Bà Cao nhìn chằm chằm vào mặt người thanh niên. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mắt của họ gặp nhau. Sau đó, bà ta nói chậm rãi và rất rõ ràng:
- Làm sao tôi biết được ? Tôi đã nói với đại nhân là kẻ xâm nhập đeo mặt nạ !
- Vì sự tôn kính người chồng quá cố của bà – Địch công nói – tòa án này mong muốn đem đến một cơ hội để bà có thể minh oan cho mình. Mặc dù bị cáo đã chứng minh là mình vô tội, toà án này thậm chí còn đưa anh ta ra để bà xác định. Kể từ khi bà đã giải thích rằng người này không phải là thủ phạm tòa án đành tuyên bố phán quyết của mình. Bà bị cáo buộc đã giết chồng, bà Cao, cùng với một đồng phạm chưa biết rõ. Đội trưởng, anh có thể thả Hà Lương !
- Khoan đã! Xin cho phép tôi suy nghĩ một chút ! – bà Cao kêu lên. Cô lại nhìn vào người thanh niên và cắn môi. Sau một lúc do dự cô nói tiếp :
- Phải! Hình như cũng có vài nét tương tự… Nhưng tôi không thể nói về khuôn mặt, tất nhiên…
- Điều đó chưa đủ, thưa bà ! – quan án nhanh chóng nói – Bà phải cung cấp bằng chứng cụ thể!
- Phải – bà Cao ngập ngừng nói – bởi vì có rất nhiều máu, trên tấm màn…
Đột nhiên bà nhìn lên quan án và nói:
- Nếu anh ta là kẻ giết người, anh ta phải có một vết thương trên đầu của mình !
Địch công ra hiệu cho đội trưởng. Anh ta nắm lấy vai người thanh niên và lật ngữa mặt anh ta lên. Đội trưởng vén tóc người thanh niên và thấy một vết cắt trước trán được tóc che phủ.
- Chính là hắn ta – bà Cao nhẹ nhàng nói. Rồi bà gục mặt vào hai bàn tay.
Người thanh niên vùng vẫy cố gắng thoát ra. Khuôn mặt anh đỏ bừng vì giận dữ, anh hét lên:
- Con điếm phản bội!
- Hắn điên rồi! – bà Cao kêu lên – đừng để tên ăn mày này xúc phạm tôi, thưa đại nhân!
- Ăn mày ? – người thanh niên hét lên – chính là bà đã cầu xin tôi, cầu xin tôi yêu bà ! Nhưng tôi đã bị đánh lừa và không nhìn thấy việc bà đang theo đuổi ! Bà chỉ muốn sử dụng tôi để giết chết chồng bà, có phải thế không, để bà có được số tiền cho mình và sau đó thoát khỏi tôi ! Và chính bà là người đã lấy hai trăm miếng vàng, tất nhiên rồi !
Bà Cao bắt đầu phản đối, nhưng anh ta quát lớn:
- Tất nhiên là bà đã làm điều đó! Và tôi, người có thể có được bất kỳ cô gái trẻ nào mà tôi muốn, tôi buộc bản thân mình phải làm tình với bà, người lớn tuổi hơn tôi trong suốt thời gian qua! Trời đất chứng giám, tôi ghét việc đó, nhưng tôi đã bị đánh lừa, tôi…
 - Đừng nói thế, Lương ! – bà Cao kêu lên. Cô nắm chặt tay để trấn tĩnh và lặp đi lặp lại một cách khổ sở - Lương, anh không nên nói ra điều đó! Tôi yêu anh…
Giọng cô nhỏ dần. Cô tiếp tục nói bằng giọng nói nhẹ nhàng:
- Phải, có lẽ tôi biết điều đó, mặc dù… tôi biết điều trong suốt thời gian chúng ta quen nhau. Nhưng tôi không dám nghĩ đến nó, tôi nghĩ rằng, có lẽ anh thật sự…
Đột nhiên cô bật cười chói tai rồi khóc:
- Bây giờ tôi thậm chí còn nghĩ rằng anh hy sinh bản thân mình vì tôi !
Tiếng cười đã thay đổi thành tiếng thổn thức. Sau đó cô lau mặt. Cô ngước nhìn quan án với đôi mắt ráo hoảnh và nói bằng giọng nói rõ ràng:
- Người thanh niên đó là người yêu của tôi. Anh ta giết chết chồng tôi và tôi là người đồng lõa với anh ta!
Quay sang nhìn gã thư sinh, người lúc này đang nhìn chằm chằm vào cô một cách sửng sờ, cô nhẹ nhàng nói:
- Bây giờ chúng ta sẽ đi cùng nhau, Lương…cùng nhau… đến cuối cùng.
Cô dựa lưng vào bàn nhắm mắt lại và thở hổn hển.
- Hà Lương, hãy thú nhận tội lỗi đi! – Địch công nói.
Gã thư sinh chậm rãi lắc đầu, vẫn còn choáng voáng trước sự việc vừa xảy ra. Gã lẩm bẩm:
- Chính là người đàn bà đó… cô ta đã huỷ hoại tôi, con mụ điên đó đánh lừa tôi!
Đội trưởng ép gã quỳ xuống. Gã nói tiếp bằng giọng khàn khàn:
- Phải, tôi đã sát hại ông Cao nhưng ngài phải biết rằng cô ta đã xui giục tôi làm điều đó! Tôi chỉ muốn làm một vụ cướp. Những người đàn ông trong khách điếm luôn trêu chọc tôi, nói tôi không thể làm một việc gì dù đơn giản nhất. Tôi biết có một cái cây bên ngoài bức tường ngôi nhà của Cao, tôi có thể dễ dàng đột nhập vào đó. Tôi sẽ cho những người kia thấy tôi có thể làm được gì! Cho họ thấy được vàng thật sự! Khoảng hai tháng trước, tôi nghe những người hầu của Cao nói ông ta sẽ đi xa trong một vài ngày. Trèo qua bức tường là trò trẻ con đối với tôi. Tôi vào được căn phòng và mò mẫm trong bóng tối. Tôi bất ngờ va vào một người phụ nữ. Trời, tôi thật sự sợ hãi! Công việc đầu tiên của tôi thật là xúi quẩy! Họ nói với tôi rằng trong nhà không còn ai khi chủ nhà đi vắng. Nếu cô ta bắt đầu hét lên ? Tôi túm lấy cô ta và dùng tay bịt miệng cô ta lại. Mặt trăng ló ra và chúng tôi nhìn nhau. Tôi gầm gừ một cách lo lắng “ Tiền đâu ?”. Tôi cảm thấy môi cô chuyển động dưới bàn tay của tôi. Tôi kéo cô ta đi. Cô không sợ, không hề sợ! Cô cười! Vâng, tôi đã ở lại đêm đó… cô chỉ cho tôi đi khi bình minh ló dạng. Cô cho tôi một số tiền.
Gã dừng lại và xoa tay lên mặt. Địch công nói:
- Nếu bà giữ im lặng, bà Cao, tòa giả định rằng bà đồng ý với những lời khai của người đàn ông này. Bà có ý kiến gì không ?
Bà Cao, lúc này đang nhìn đăm đăm vào người thanh niên, uể oải lắc đầu.
- Tiếp tục! – Địch công ra lệnh cho người thanh niên.
- Vâng, sau đó tôi đến thăm cô ta thường xuyên. Cô ấy nói với tôi rất nhiều về người chồng giàu có, nhưng ông ta rất keo kiệt, và không bao giờ cho cô ấy đủ tiền. Cô cho biết là ông giữ tất cả chìa khóa vì thế cô không thể cho tôi nhiều hơn. Tôi nói tôi không quan tâm đến số tiền nhỏ mọn. Sau đó, cô ta nói chồng cô luôn giữ hai trăm miếng vàng như là vật phòng thân trong tủ bí mật. Nếu ông ta chết đi chúng ta có thể lấy số vàng đó và cùng nhau chạy đến một nơi xa xôi nào đó. Phải, hai trăm miếng vàng quả là một món hời nhưng giết người không phải là một vấn đề nhỏ. Nếu chúng ta làm điều đó, tôi nói, chúng ta phải làm cho thật tốt không được vội vàng. Nhưng cô ta tiếp tục thúc giục tôi, cô nói rằng cô chán ghét cuộc sống mà cô đang sống. Sau đó, tôi đã lập ra một kế hoạch chu đáo. Tôi đưa cho cô một hộp thạch tín và dạy cô làm thế nào để có thể bỏ một lượng nhỏ vào trà buổi sáng của chồng cô, chỉ đủ để gây đau bụng. Tôi cũng đưa cho cô một loại thuốc để làm giảm đau. Lão già ngốc nghếch đó đã biết ơn cô vì nghĩ rằng cô chăm sóc lão ta rất tốt! Tất cả là lỗi của lão! Lão không nên kết hôn với một người phụ nữ dâm dục!
Bà Cao thốt ra một tiếng kêu tắt nghẹn, nhưng anh ta không thèm để ý và tiếp tục:
- Một ngày nọ cô ấy nói với tôi rằng một thầy bói đã cảnh báo Cao rằng ngày mười lăm ông ta có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng. Cô ấy nói rằng điều đó thật là vô nghĩa nhưng chúng tôi có thể lợi dụng nó để thực hiện kế hoạch của mình. Phải làm cho nó thành động cơ của một vụ tự tử. Cô dỗ ngọt ông ta tổ chức một bữa ăn tối vào đêm đó. Trước khi ông ta đi vào nhà mát, cô ta cho ông uống một liều thạch tín. Tôi trèo qua tường. Cô cho tất cả gia nhân đi chỗ khác để chuẩn bị cho bữa ăn tối. Chúng tôi dời cái giường đi và tôi đào một cái lỗ dưới gầm giường. Sau đó, chúng tôi chờ đợi. Trời, tôi rất sợ hãi! Nhưng cô ấy thì không, cô ta lạnh lùng như một tảng băng! Cuối cùng chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân. Tôi nép sát vào tường và ông già bước vào. Cô nói, giọng nói ngọt ngào như đường phèn “ Thiếp sợ dạ dày làm phiền chàng một lần nữa, để thiếp pha cho chàng một liều thuốc “. Ông ta nói “ Cám ơn nàng ! Chỉ có nàng là lo lắng cho ta, những người bạn của ta chỉ biết cười vào sự rắc rối của ta”. Cô ấy nhìn tôi qua vai ông ta và gật đầu. Tôi nghĩ rằng : bây giờ hoặc không bao giờ! Tôi nhảy về phía trước và đâm ngập con dao của tôi vào lưng ông ta. May mắn thay không có nhiều máu bắn ra. Chúng tôi cởi áo ông ta ra và tìm thấy một phong bì dán kín trong tay áo. Cô đưa nó cho tôi và bảo “ Cầm lấy, nó có thể là tiền! ”. Tôi bỏ nó vào áo khoác của tôi. Sau đó chúng tôi bỏ ông ta vào hộp đựng quần áo, niêm phong nắp hộp bằng thạch cao và bỏ nó xuống hố. Tôi dùng xẻng lấp đất lại, đậy những phiến đá lát nền lên và chúng tôi đẩy chiếc giường lại chỗ cũ. Khi tôi mặc chiếc áo của lão già, cô ta đột ngột ôm chầm lấy tôi và nói “ Hãy chiếm đoạt tôi! “ . Tôi nói rằng tôi còn nhiều chuyện phải làm, chứ không phải như cô ấy nghĩ, đúng là điên! Tôi đội cái mũ lên đầu. Sau đó cô nói “ Mặt trăng đã ló dạng, họ sẽ nhận ra anh”. Cô ấy lấy kéo và cắt tôi một nhát ở đây, dưới mái tóc của tôi. Tôi bị chảy máu như con lợn bị cắt tiết! Tôi dùng máu bôi lên mặt và chạy ra ngoài vườn. Khi tôi cho những người trong ngôi nhà mát nhìn thấy bóng dáng tôi, tôi chạy về hướng dòng sông và nhảy xuống. Nhà của tôi ở gần sông nên tôi rất quen thuộc với nó từ khi còn là một đứa trẻ. Nhưng tôi cho ngài biết là nước rất lạnh! Và rất khó để bơi với một chiếc áo mặc trên người nên tôi rất vui mừng khi tìm thấy một chỗ kín đáo cạnh bờ sông với rất nhiền bụi rậm. Tôi leo lên bờ, gói quần áo của lão già thành một bó và ném cái mũ của lão xuống nước. Sau đó tôi chui vào bụi rậm để vắt khô quần áo của tôi.
 Gã nhìn qua vai của mình và mỉm cười. Địch công biết rằng gã thanh niên đã mắc sai lầm khi kể lại câu chuyện của mình, bây giờ hắn đã không còn sợ hãi nữa mà đang tự hào với bản thân. Bây giờ hắn đã đạt được lý tưởng tồi tệ của mình, đó là được xem như một tên tội phạm nguy hiểm. Quan án đã biết tất cả những gì ông muốn biết, ông có thể nói với gã thanh niên không cần phải khai thêm và ký tên vào bản nhận tội. Nhưng ông quyết định để anh ta kết thúc. Người thanh niên trẻ đã hèn nhát giết chết một ông già không có khả năng tự vệ nhưng quan án tin rằng người phụ nữ đã xúi giục anh ta. Và có những tội ác tồi tệ, tồi tệ hơn nhiều so với một vụ giết người thực tế. Ông nghĩ một cách chán ghét đến nhiệm vụ phía trước, sau phiên tòa.
Gã thanh niên nhấp một ngụm trà, nhổ nước bọt trên sàn nhà và tiếp tục:
- Quay về khách điếm tôi mở phong bì đó. Không có tiền, thật là không may mắn! Chỉ có một cuốn sổ với các ghi chép về tài chính. Tôi nghĩ sẽ đưa cho cô ấy xem, có lẽ cô ấy có thể từ nó tìm ra nơi lão già dấu tiền ở đâu đó trong nhà. Tôi gặp cô ấy vào ngày hôm sau. Chúng tôi mở cái tủ bí mật nhưng không có hai trăm miếng vàng! Tôi có nên nghĩ rằng cô ta đã phổng tay trên ! Nhưng, tôi bị đánh lừa, tôi giúp cô ta tìm kiếm. Không có gì cả, tất nhiên! Tôi đưa cho cô ấy xem quyển sổ nhưng cô ta chẳng biết gì cả. Chúng tôi đứng chết trân tại đó! Cô nói rằng cô sẽ tìm kiếm trong nhà để tìm số vàng, nó phải ở đâu đó. Nếu cô không tìm thấy vàng, cô sẽ bán nữ trang của minh và chúng tôi sẽ đi ngay khi có được số tiền mặt cần thiết. Tôi nghĩ rằng được thôi, tôi đang ngán đến tận cổ cái thị trấn này, dù sao thì tôi có thể bán cô ta cho một nhà chứa trên đường đi với giá một thanh vàng. Cô ấy không còn trẻ nữa nhưng ít nhất cô ấy biết đàn ông muốn gì nơi phụ nữ! Khi tôi quay lại khách điếm, tôi muốn ném cuốn sổ đi. Sau đó tôi nghĩ rằng, ngài không bao giờ biết, tốt hơn là mình nên xem lại nó vào một lúc nào đó. Tôi đưa quyển sổ cho cô gái nhờ giữ hộ cho tôi vì cô ta rất dịu dàng với tôi, ngài thấy đấy. Và những tên đàn ông luôn rình mò xung quanh phòng của tôi. Phải, tôi nghĩ đó là tất cả câu chuyện.
Địch công ra hiệu cho người thư lại. Ông ta đứng lên và đọc to ghi chép của mình lời thú tội của người thanh niên. Gã thư sinh đồng ý đó là chính xác như những gì y khai và dùng ngón tay cái điểm chỉ vào cuối mỗi tờ giấy. Sau đó đội trưởng đem các tờ giấy đó đến cho bà Cao. Cô ta cũng dùng ngón cái điểm chỉ vào chúng.
Địch công nói nhỏ với quan huyện Đặng. Ông hắng giọng và nói:
- Toà án này nhận thấy bà Cao, tên tục là Tạ và Hà Lương phạm tội giết người có chủ định trước đối với ông chủ tiệm tơ lụa Cao Chí Nguyên và đề nghị mức án tử hình cho cả hai. Tòa án tối cao sẽ quyết định hình thức tử hình dựa trên tội lỗi mà họ đã gây ra.
Ông đập búa trên bàn và bà Cao cùng gã thư sinh được dẫn đi.
 
#16
    LocBH 23.08.2013 13:35:29 (permalink)
    0
    Chương 17
    Bản án dành cho Lăng Chiến
    Kết thúc tốt đẹp của Hạ Sĩ
     
    Một tiếng thì thầm nổi lên từ đám đông càng lúc càng to dần. Quan huyện Đặng phải đập búa nhiều lần để ổn định trật tự. Một tách trà đã được đặt cạnh tay của Địch công. Ông nhìn quanh và thấy Triệu Thái đứng bên cạnh ghế của mình. Rõ ràng là anh ta đã ở đấy một lúc lâu, khuôn mặt anh xanh xao và tái nhợt. Quan án tự nói với chính mình rằng Triệu Thái không bao giờ gặp may trong những cuộc phiêu lưu tình ái. Ông uống vài ngụm trà sau đó nói với quan huyện đặng:
    - Xin ngài cho gọi ngay ông chủ ngân hàng Lăng Chiến.
    Khi đội trưởng đi đến nhà giam để mang Lăng Chiến ra, Địch công lấy quyển sổ từ tay áo của mình và đưa nó cho Đặng, ông nói:
    - Đây là quyển sổ mà Hà Lương nhắc đến lúc nãy. Nó cung cấp tất cả bằng chứng về sự gian lận của Lăng, được chính tay ông ta viết ra.
    Khi Lăng Chiến khai tên tuổi và nghề nghiệp của mình, Địch công nói:
    - Ngươi bị cáo buộc gian lận, đã cố tình lừa đảo có chủ định đối với người cùng hợp tác làm ăn Cao Chí Nguyên, với số tiền tổng cộng là một ngàn miếng vàng. Ngươi đã ghi lại tất cả mọi thứ trong quyển sổ của ngươi tại đây. Tòa án này sẽ nghiên cứu cẩn thận tất cả các tài liệu để đánh giá mức độ gian lận của ngươi. Bây giờ ngươi được cho một cơ hội để thú nhận tất cả tội lỗi.
    - Tôi thú nhận đã lừa đảo để đánh cắp tiền của Cao Chí Nguyên – Lăng Chiến nói với giọng mệt mỏi – tôi là một người đàn ông tồi tệ nhưng ít nhất tôi biết là không phải tôi đã thúc đẩy người hợp tác với tôi đến chỗ chết. Cuối cùng tôi có thể cảm thấy được bình an !
    - Nếu các chủ nợ của ngươi cũng cảm thấy được như thế ! – quan án nói cộc lốc.
    - Ngươi đã không quan tâm đến quyền lợi của họ. Trong thời gian này các chủ nợ khác nhau có thể gởi yêu cầu của mình để tòa án này giải quyết. – quay sang Đặng, ông nói – Ngài có đồng ý rằng bị cáo sẽ bị tạm giam trong khi chờ được xử vào một phiên toà khác, sau khi tất cả các tài liệu liên quan đến vụ án này được nghiên cứu.
    - Tôi đồng ý – Đặng trả lời – Lăng Chiến, tòa án này thấy ngươi đã phạm tội gian lận. Ngươi sẽ phải ngồi tù tương xứng với mức độ phạm tội của ngươi sau khi vụ án đã được phán quyết. Dẫn tù nhân trở lại nhà giam!
    Hai vị thẩm phán đi qua tấm màn thêu hình kỳ lân để vào văn phòng, tiếp theo là Triệu Thái và Phan Vũ Tề.
    Quan huyện Đặng nói với nụ cười gượng gạo:
    - Phải, ngài đã giải quyết tất cả các vấn đề của tôi thay cho tôi, Địch! Tôi sẽ đi đến thư viện của mình để thay đổi trang phục. Hãy dùng một tách trà với tôi sau khi ngài đã nghỉ ngơi. Bây giờ chúng ta không cần phải đi đến quận nữa nên chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian ! Chúng ta phải lập kế hoạch cho một vài chuyến du ngoạn cùng nhau trong những ngày sắp tới. Có một số nơi rất thú vị trong vùng núi mà tôi muốn cho ngài xem.
    Ông cúi đầu chào và bỏ đi. Phan Vũ Tề cũng xin được lui ra để đi đến tòa án cùng các người thư lại lập báo cáo chính thức về các thủ tục tố tụng của tòa án để chuyển lên quận trưởng. Địch công ngồi xuống một chiếc ghế bành, Triệu Thái đặt một gói lớn bọc trong giấy màu lên bàn và nói:
    - Đây là hai tấm lụa, thưa đại nhân! Chất lượng tốt nhất theo như họ nói. Tôi đã nhìn qua biệt thự của em bà Đặng. Đó là một nơi đẹp, rất đáng tiền, tôi có thể nói như thế. Tất cả đều thuộc về người em gái duy nhất của bà Đặng. Các gia nhân cũng cho biết là Lăng Tề thường xuyên ở đó. Anh ta đã vẽ rất nhiều bức tranh về khu vườn mà họ treo ở phòng khách. Cái chết của Lăng Tề là một cú sốc lớn cho mọi người ở đó.
    Địch công gật đầu. Ông trầm ngâm vuốt ve ria mép của mình. Sau một lúc, Triệu Thái bất ngờ hỏi:
    - Làm sao ngài lại biết là gã Thư sinh đã giết hại ông Cao, thưa đại nhân?
    Câu hỏi đặt ra làm cho Địch công gián đoạn suy nghĩ của mình.
    - Ngươi nói gã Thư sinh ? Ồ, đã có không ít hơn bốn sự kiện chỉ ra hắn ta là thủ phạm. Đầu tiên, khi ngươi kể về cuộc phiêu lưu của mình cho thấy bà Cao ít quan tâm chăm sóc cho chồng, ta lập tức nghĩ ngay cô ta đã có một người yêu, người có thể tham gia vào việc dẫn đến cái chết của Cao. Thực tế là đêm đó gã thư sinh đến gặp bà Cao nhưng anh ta không thể đến nơi hẹn vì phải đưa ta đến đầm lầy. Thứ hai, trong chuyến đi đó gã thư sinh luôn tự hào nói với ta là anh ta sẽ làm một cuộc đảo chính, chỉ một mình anh ta. Sau đó hắn nói với ngươi là hắn sẽ có hai trăm miếng vàng, và cả Lăng Chiến và Côn Sơn đều nói đến hai trăm miếng vàng trong tủ bí mật của Cao. Thứ ba, khi gã hói tấn công vào mặt tên thư sinh trong đêm đầu tiên chúng ta ở khách điếm Phượng Hoàng, hắn đã chảy máu đầm đìa và gã hói nhận xét là hắn bị một vết thương bằng dao trên trán. Tuy nhiên, thực tế thứ tư và cuối cùng đã làm ta bất ngờ khi nhìn thấy những người khác nhau đã có một sự liên kết chặt chẽ với nhau. Ta đã nhận ra điều đó khi Côn Sơn nói là cuốn sổ tay ngấm nước của Lăng Chiến được giấu đằng sau cái giường trong phòng của Cẩm Chướng. Ta biết rằng cô gái ngây thơ yêu gã thư sinh và cái nhìn van lơn của cô ta với ta khi Côn Sơn nói hắn ta tìm thấy cuốn sổ trong phòng cô ta, tất cả những điều đó nói với ta rằng chính gã thư sinh đã yêu cầu cô giữ giùm nó cho hắn nhưng cô không muốn cho Hạ Sĩ biết. Hạ Sĩ chỉ chia sẻ cô ta cho gã Hói  và một vài người quen, tất nhiên. Trời, nhắc mới nhớ! Anh bạn của chúng ta vẫn còn ở trong tù ! Nói với đội trưởng đưa anh ta ra đây !
    Khi đội trưởng mang Hạ Sĩ đến và buộc anh ta quỳ xuống trước ghế của Địch công, quan án ra hiệu cho ông ta lui ra để họ lại với nhau. Ông nói với Hạ Sĩ:
    - Đứng lên và chúng ta sẽ nói chuyện như những người bạn!
    Hạ Sĩ đứng lên nhìn chằm chằm vào quan án và Triệu Thái một cách chán nản dưới đôi lông mày rậm của mình. Nhăn trán lại anh ta nói một cách cay đắng:
    - Như vậy ông chính là một kẻ bắt trộm và hắn là con chó theo đuôi ông ! Trời đất chứng giám, một người đàn ông còn có thể tin tưởng vào ai nữa!
    - Nếu ta có những hành động nào đó – Địch công nói – đó chỉ là vì ta cần sự giúp đỡ của anh trong việc giải quyết một tội ác bẩn thỉu. Anh đã thực sự giúp đỡ ta và ta đã được hưởng lòng hiếu khách của anh. Ta nhận thấy anh đã duy trì kỷ luật nghiêm ngặt trong những thuộc hạ của anh, anh quản lý để họ ăn xin và chỉ phạm những tội lặt vặt và xem xét để họ không phạm những tội ác thực sự. Ta cũng đã nhờ cảnh sát quân sự tìm kiếm về quá trình trong quân đội của anh.
    - Như vậy, nó tệ hơn là tôi nghĩ! – Hạ Sĩ lẩm bẩm – điều này có nghĩa là cái đầu của tôi ! Phải, tôi chỉ có một cái đầu này thôi !
    - Im đi và nghe cho kỹ đây! – Địch công sốt ruột nói – Ta đã quyết định là anh sẽ trở lại quân đội triều đình, đó là nơi thích hợp nhất đối với anh. Gã Hói sẽ quản lý những người đàn ông theo như cách anh đã quản lý. Đây là một bức thư gởi đến đơn vị đồn trú, nói rằng anh đã làm một công việc hữu ích cho thẩm phán, người đã đề nghị anh được tái gia nhập quân đội và thăng lên chức trung sĩ. Đi ngay bây giờ và đưa bức thư này cho người phụ trách tại đó!
    - Tốt hơn là nên đưa cho đội trưởng Mao, ông ta biết rõ về anh ! – Triệu Thái thêm vào.
    - Đưa cho đội trưởng Mao. Sau đó họ sẽ cấp cho anh mũ, áo giáp và thanh kiếm – Địch công nói tiếp với nụ cười – anh chắc chắn muốn mình ăn mặc thật tốt trước mắt họ và có thể tự hào khi xuất hiện trước mặt Cẩm Chướng. Hãy giữ cô ta cho riêng mình, trung sĩ Lưu, cô ấy là một người phụ nữ quá tốt không nên chia sẽ cho người khác. Và cô ta cần anh.
    Ông cầm lấy cái gói mà Triệu Thái để trên bàn đưa nó cho Hạ Sĩ và nói:
    - Hãy đưa cho cô ấy cái gói này như là món một quà nhỏ từ ta, ta muốn cô ấy nhìn đẹp như là vợ của một trung sĩ ! Và nói với cô ấy rằng ta xin lỗi khi ta không thể gọi bản thân mình là “họ hàng” với anh!
    Hạ Sĩ nhét bức thư vào thắt lưng và cắp cái gói dưới cánh tay cơ bắp của mình. Sau đó, anh nhìn quan án một cách sững sờ. Đột nhiên gương mặt anh sáng bừng và anh hét lên:
    - Trung sĩ, trời đất ơi!
    Anh quay mình lại và chạy ra ngoài.
    - Vì vậy, đó là lý do tại sao anh ta bị bắt giữ! – Triệu Thái mỉm cười nói.
    - Thế ngươi nghĩ rằng anh ta sẽ tự dẫn xác đến tòa án à ? – Địch công hỏi – và ta không có thời gian để truy tìm anh ta. Bây giờ chúng ta rời khỏi đây và trở về nhà. Cho một bộ đầu đến khách sạn Phi Hạc để lấy tay nãi quần áo của chúng ta và nói với người ở đây chọn hai con ngựa tốt cho chúng ta.
    Quan án nhanh chóng đứng lên cởi chiếc áo thụng bằng gấm xanh và chiếc nón bằng nhung đen. Đặt chiếc mũ cũ mèm của ông lên đầu. ông rời khỏi phòng và đi qua sân chính để đến nhà riêng của quan huyện.
    #17
      LocBH 26.08.2013 09:56:37 (permalink)
      0
      Chương kết
      Địch công vạch trần âm mưu của họ Đặng
      Quan án buồn bã lên đường
       
      Người quản gia già đến gặp Địch công và đưa ông vào thư viện.
      Quan huyện Đặng đã thay quan phục. Ông mời quan án ngồi xuống cạnh ông ta trên chiếc ghế rộng và cho người quản gia lui ra. Cảnh tượng này làm Địch công nhớ đến khung cảnh mà họ gặp nhau lần đầu. Trong khi quan huyện rót một chén trà cho Địch công, ông nhận thấy người khách của mình nhìn vào bức tường trống nơi trước đây đặt tấm bình phong. Ông nói với nụ cười buồn bã:
      - Tôi đã dẹp bức bình phong ra khỏi căn phòng. Ngài biết đấy, nó gợi cho tôi quá nhiều…
      Địch công đột ngột dằn mạnh tách trà của mình xuống bàn. Ông nói gay gắt:
      - Tha cho tôi, tôi cầu xin ngài, sự lặp lại về câu chuyện của bức bình phong! Một lần là quá đủ rồi !
      Đặng nhìn chết lặng vào gương mặt bình thản của Địch công. Sau đó ông hỏi:
      - Ý ngài là gì khi nói những lời đó, Địch ?
      - Chính xác như những gì tôi nói – quan án trả lời một cách lạnh lùng – đó là một câu chuyện rất đẹp, một chuyện tình cảm và ngài đã kể rất hay. Tôi rất xúc động. Nhưng đó chỉ là một câu chuyện tưởng tượng từ đầu đến cuối, tất nhiên. Người vợ quá cố của ngài chỉ có duy nhất một người em gái chứ không phải là ba, nhưng đó chỉ là vấn đề nhỏ.
      Mặt của quan huyện Đặng tái mét. Môi ông mấp máy nhưng không có âm thanh nào phát ra. Địch công đứng lên và đi về phía cửa sổ. Chắp hai tay ra sau lưng, ông nhìn những bụi trúc đung đưa trong khu vườn bên ngoài. Sau đó ông quay lại và nói với Đặng:
      - Câu chuyện của ngài về bức bình phong sơn mài thật tuyệt vời như một minh chứng cho tình yêu của ngài đối với vợ ngài, Ngân Liên. Ngài chỉ yêu có một người và đó chính là bản thân ngài. Và danh tiếng của ngài như là một nhà thơ, tất nhiên. Ngài là một người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo và hoàn toàn ích kỷ nhưng ngài không bao giờ là một người điên. Tôi nghĩ rằng, tất nhiên, nhân cách của ngài bị méo mó nói theo một nghĩa nào đó. Ngài không có con cái và không bao giờ lấy thêm vợ hay thê thiếp, ngài sử dụng khiếm khuyết của ngài để đánh bóng tên tuổi của mình như là một “ người yêu chung thuỷ”. Tôi ghét phụ nữ ngoại tình nhưng tôi phải thú nhận rằng vợ ngài trong cuộc sống của cô ta với ngài đúng là không dễ chịu.
      Quan án dừng lại. Ông nghe thấy hơi thở nặng nề của viên quan huyện phía sau.
      - Một ngày nào đó – ông tiếp tục – ngài bắt đầu nghi ngờ vợ của mình có quan hệ ngoại tình với người họa sĩ trẻ Lăng Tề. Cô ấy có lẽ đã gặp gỡ anh ta tại nhà của người em gái. Tôi cho rằng họ tìm đến với nhau vì thực tế cả hai đều bị bế tắc trong cuộc sống, anh ta biết rằng mình không còn sống bao lâu nữa vì căn bệnh kinh niên và cô ấy thì đã kết hôn với một người chồng lạnh lùng và tàn nhẫn. Ngài biết chắc điều đó vì vậy ngài đã bí mật đến điểm hẹn của họ tại ngôi nhà gần cổng thành phía tây và dọ thám. Ngài che mặt bằng khăn quàng cổ nhưng người phụ nữ tại căn nhà đó nhớ đến dáng đi khập khiễng của ngài. Phan Vũ Tề nói với tôi rằng vào thời gian đó ngài bị bong gân mắt cá chân. Việc khập khiễng tạm thời đó là một sự nguỵ trang rất tốt, nó đánh lạc hướng những đặc điểm khác của ngài nhưng sẽ biến mất ngay sau khi được chữa lành. Tôi đã quên về việc đó nhưng đêm qua phụ tá của tôi, Triệu Thái, đã nhận xét về cái mắt cá chân bị gãy của Côn Sơn và sau đó tôi nhớ lại những gì mà Phan Vũ Tề đã nói với tôi. Và tôi đã biết được sự thật.
      Sự trinh tiết của người phụ nữ là cơ sở và điều cơ bản của trật tự xã hội thiêng liêng của chúng ta, và pháp luật quy định hình phạt tử hình đối với người phụ nữ ngoại tình và nhân tình của mình. Đã bắt được quả tang cả đôi ngoại tình, ngài có thể giết chết họ sau đó hoặc ngay tại đó. Hoặc ngài có thể tố cáo việc này lên quận trưởng và cả hai sẽ bị chém đầu. Nhưng sự tự phụ của ngài không cho phép ngài làm điều đó. Ngài không thể chịu đựng được việc hình ảnh mà ngài cố công gầy dựng “người yêu chung thuỷ” bị phá huỷ, ngài không thể chịu đựng nổi một người nổi tiếng như ngài lại bị một người vợ lừa dối. Ngài quyết định không nói gì cả và chuẩn bị một kế hoạch giết chết vợ mình để trả thù cho sự không chung thuỷ của cô ta nhưng không để ảnh hưởng đến tiếng tăm của mình và qua đó càng nâng cao lên chứ không phải huỷ đi hình tượng “ người yêu chung thuỷ” . Và tất cả kế hoạch phải được thực hiện sao cho ngài không có nguy cơ bị truy tố về tội giết người, tất nhiên. Bệnh tâm thần của ông nội ngài và bức bình phong đã gợi cho ngài một ý tưởng. Đó là một ý tưởng rất thông minh, Đặng. Biết bao đêm ngài ngồi đây một mình trong thư viện này ngắm bức bình phong trong khi người vợ đang hẹn hò với tình nhân. Thực ra điều đó chẳng có ý nghĩa gì hết vì ngài chẳng có tình yêu nào đối với Ngân Liên. Tôi còn nghi ngờ rằng trong thâm tâm ngài rất thù ghét nàng vì đấy là một nữ thi sĩ có tài và ngài đã lấy những vần thơ đẹp nhất của nàng làm của mình.
      Ngài ghen tức với tài năng thơ ca của nàng, ngài khuyên nàng đừng nên xuất bản thơ làm gì, nhưng tôi có đọc được một tập thơ của nàng và ông Đặng này, ông không thể nào bén gót được người vợ của mình về khả năng thi phú. Vì vậy ông đã tưởng tượng ra một câu chuyện ly kỳ.
      Ừ, chuyện đó có đầy ưu điểm để được nổi tiếng và lưu truyền trong văn giới cả nước với sự khâm phục lẫn xót xa tuyệt vời. Nào là cái nghiệp từ tổ phụ giáng xuống đời sau, nào là bộ tứ bình gia bảo có phép lạ tự nhiên, rồi mối tình cao khiết của đôi danh tài trong cõi thơ, mọi thứ gia vị đều có cả!.....và tôi đã thực sự xúc động vì điều này. Nếu tất cả đúng theo kế hoạch ngài sẽ giết chết vợ của mình trong một cơn điên đã được tính toán cẩn thận. Sau đó, ngài sẽ tự lên án bản thân mình với quận trưởng, dĩ nhiên là ông ta sẽ tuyên bố là ngài vô tội. Ngài có thể nghĩ hưu và dành quãng đời còn lại để xây dựng danh tiếng như là một nhà thơ. Ngài không quan tâm đến phụ nữ nên sẽ không tái hôn, ngài sẽ tỏ lòng thương tiếc người vợ của mình cho đến khi kết thúc cuộc đời.
      Tôi không nghi ngờ việc ngài đã có một kế hoạch khéo léo để trả thù Lăng Tề. Nhưng anh ta đã chết trước khi ngài có thể thực hiện kế hoạch đó. Ngài đành hướng tất cả sự tuyệt vọng vào người vợ của mình. Tôi nghe nói rằng trong hai tuần cuối cùng ngài đã vô cùng vui vẻ trong khi vợ ngài bị bệnh.
       Côn Sơn giết vợ của ngài. Cô không bao giờ biết được những gì đã xảy ra với cô ấy và cô đã chết một cách thanh thản. Ngài bước vào phòng thay đồ sau khi Côn Sơn đã dọn dẹp bột thuốc mê nhưng chút bột còn lại đã làm ngài ngất đi. Khi ngài tỉnh lại ngài nghĩ rằng ngài đã giết chết vợ mình. Điều này cũng không làm ngài đau khổ. Sau đó ngài trở nên điên cuồng vì nghĩ rằng quá nhiều sự thất vọng đã làm ảnh hưởng đến trí não của ngài. Bộ não vô giá của một nhà thơ vĩ đại! Ngài rất lo lắng về bản thân khi tôi bất ngờ đến gặp ngài, ngài không còn tâm trí nào nghĩ đến việc đưa ra câu chuyện về bức bình phong. Trong sự bối rối của ngài, ngài đã ngu ngốc nói với người quản gia về việc vợ ngài đi thăm người em gái và ngài muốn thoát khỏi tôi càng nhanh càng tốt. Tuy nhiên, sau khi phiên toà kết thúc, khi ngài đã bình tĩnh lại ngài nhận thấy việc tôi đến Hòa Bình là một cơ hội tốt. Bây giờ ngài đã có một nhân chứng để xác nhận câu chuyện của ngài về bức bình phong, một đồng nghiệp, người sẽ đi cùng ngài đến quận trưởng và làm chứng để làm tăng thêm màu sắc của tấn thảm kịch này. Vì vậy, ngài đã gửi đội trưởng đến triệu tập tôi để nghe lời thú nhận cảm động của ngài.
      Nhưng ngài không tìm được tôi. Trong trạng thái tâm trạng bất ổn và thất vọng đã làm ngài khó chịu. Ngài bắt đầu nghi ngờ sự tỉnh táo và tính hợp lý của kế hoạch của ngài. Các gia nhân bắt đầu tự hỏi về căn phòng bị khóa. Sự tồn tại của xác chết tại đó bắt đầu ám ảnh ngài. Vì vậy ngài đã dại dột đem vứt bỏ thi thể của vợ ngài vào đầm lầy mà không kiểm tra nó.
      Cuối cùng tôi đã đến vào đêm đó. Ngài kể câu chuyện của mình với một sự tự tin. Nhưng ngài đã thất vọng khi tôi sau đó nói đến những điểm vô lý, ám chỉ đến khả năng ngài đã không giết chết vợ mình. Không gì tốt hơn mong muốn của ngài! Sau đó ngài nhớ rằng ngài đã phạm sai lầm là ngài đã vất bỏ thi thể và tôi có thể tìm thấy nhiều điều từ đó. Do đó ngài đồng ý hoãn chuyến đi của chúng ta đến quận trưởng và cho tôi giúp một tay trong việc xác định kẻ giết người thực sự.
      Bây giờ mọi chuyện trở nên thật tốt đẹp với ngài. Sự thật là ngài không hài lòng lắm khi không được tự tay giết chết vợ của mình nhưng mặt khác bây giờ ngài được trở thành nạn nhân của một sự kiện bi thảm. Người vợ yêu quý của ngài đã bị giết hại dã man! Tôi không nghi ngờ gì trong những năm sắp tới tên tuổi của ngài như là một nhà thơ sẽ ngày càng bền vững. Câu chuyện bi thảm về bức bình phong sẽ được lãng quên nhưng mối tình của ngài thì sống mãi. Thơ của ngài sẽ không hay hơn nhưng mọi người sẽ nói vì đó là do ngài đã bị tan vỡ hạnh phúc. Tất cả mọi người sẽ thương hại ngài và khen ngợi công việc của ngài nhiều hơn trước. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu ngài trở thành nhà thơ hàng đầu của triều đình, Đặng.
      Địch công ngừng lại. Sau đó ông kết luận bằng giọng mệt mỏi:
      - Đó là tất cả những gì tôi muốn nói với ngài, Đặng. Tất nhiên tôi sẽ giữ kín tất cả những phát hiện của tôi về ngài để nó mãi mãi là một bí mật chìm sâu. Chỉ hy vọng là tôi sẽ không bao giờ còn phải đọc thơ của ngài một lần nữa!
      Có một khoảng lặng. quan án chỉ nghe tiếng xào xạc của lá tre ở khu vườn bên ngoài. Cuối cùng quan huyện Đặng lên tiếng:
      - Ngài đã nghĩ sai về tôi, Địch. Ngài đừng cố tình bóp méo sự thật khi nói là tôi không yêu vợ tôi. Thật sự là tôi yêu cô ấy tha thiết. Chỉ có một thực tế là chúng tôi không có con và điều đó là một bóng đen che mờ hạnh phúc của chúng tôi. Việc ngoại tình của cô ấy là một đòn tàn nhẫn phá vỡ trái tim tôi. Thực tế nó chính là nguyên nhân đưa tôi đến bờ vực của sự điên rồ. Trong sự tuyệt vọng chán chường tôi đã nghĩ ra câu chuyện khủng khiếp về bức bình phong. Kể từ lúc, như lúc nãy ngài vừa nói, tôi có đầy đủ quyền để giết chết người vợ của mình tôi đã không làm như thế và sau khi Côn Sơn đã thú nhận tội ác và vụ án đã khép lại, nó hoàn toàn vô dụng và không cần thiết để ngài phải trách cứ tôi như ngài đã làm từ nãy đến giờ. Ngay cả khi ngài biết câu chuyện về bức bình phong chỉ là một câu chuyện dối trá thì ngài cũng phải có lòng thương xót đối với một người đàn ông đã bị tuyệt vọng, thông cảm với những thiếu sót và lỗi lầm của anh ta chứ đâu phải dùng cách tàn nhẫn để miệt thị tôi như cách ngài vừa làm. Tôi vô cùng thất vọng về ngài, Địch, người mà đối với tôi luôn là một người đàn ông khoan dung và công bằng. Sự khoan dung của ngài không phải là để làm nhục tôi và hạ thấp giá trị của tôi nhằm để thể hiện sự thông minh của ngài. Và nó không chỉ phỉ báng tôi, cáo buộc rằng tôi ghét vợ mình, biện minh cho sự can thiệp hoàn toàn không có cơ sở của ngài vào cuộc sống riêng tư của tôi bằng cách đưa ra một câu chuyện hoang đường mà thiếu các bằng chứng cụ thể.
      Địch công quay mặt lại đối diện với chủ nhà. Nhìn ông ta với đôi mắt sắc bén của mình, ông lạnh lùng nói:
      - Tôi không bao giờ buộc tội ai mà không có bằng chứng cụ thể. Lần đầu tiên ngài đến ngôi nhà gần cổng thành phía tây là chính đáng và ngài đã xác minh được việc ngoại tình của vợ mình. Nếu ngay lúc đó ngài chạy vào trong và giết chết cả đôi gian phu dâm phụ tại chỗ hoặc chạy ra và tự sát hay làm một hành động tuyệt vọng gì đó có trời mới biết thì tôi tin rằng ngài thật sự yêu vợ mình hoặc ít nhất cũng là một thằng đàn ông đúng nghĩa. Nhưng ngài lại quay trở về nhà và lại theo dõi họ lần thứ hai. Điều đó đã tiết lộ con người suy đồi của ngài và cung cấp tất cả các bằng chứng cụ thể mà tôi cần. Tạm biệt!
      Quan án cúi đầu và bỏ đi.
      Ông tìm thấy Triệu Thái chờ ông tại sân của tòa án, tay cầm dây cương hai con ngựa.
      - Chúng ta sẽ quay trở lại Bồng Lai ngay bây giờ sao, thưa đại nhân ? – anh hỏi – Ngài chỉ mới ở đây có hai ngày !
      - Quá dài – Địch công trả lời cộc lốc. Ông leo lên lưng ngựa và họ đi ra ngoài đường phố.
      Họ rời khỏi thị trấn bằng cổng phía nam. Khi họ ra đến đường lớn phủ đầy cát, quan án cảm thấy có gì đó trong tay áo của ông. Ông dừng ngựa lại và lấy từ tay áo ra tấm danh thiếp màu đỏ trên đó có ghi” Trần Mô, người môi giới “. Ông xé nó ra thành từng mảnh nhỏ. Ông nhìn một lần nữa đống giấy vụn trong lòng bàn tay sau đó ném nó đi.
      Họ thúc ngựa chạy đi và bóng của họ mờ dần sau lớp bụi đường.
       
      HẾT
       
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2013 14:01:12 bởi LocBH >
      #18
        Ct.Ly 27.08.2013 05:26:17 (permalink)
        #19
          Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9