độc nhất vô nhị
hokhietlam 24.07.2013 21:46:47 (permalink)
Đc nht vô nh
Mỗi con người sống trên đời này đều là những tạo vật độc nhất vô nhị và đáng quý, ko có sự tồn tại của ai là vô nghĩa cả,chúng ta ko cần cố trở nên hoàn hảo hay sống giả dối mà hãy là chính chúng ta, mỗi người chỉ sống có 1 lần mà thôi, vì thế hãy trân trọng nó. không ai trên đời hoàn hảo cả, chính vì vậy chúng ta mới có lí do để sống và hoàn thiện bản thân.
Chương 1 : cuộc gặp gỡ định mệnh  “ Em có đồng ý làm bạn gái của anh ko?” một giọng nói trầm ấm vang lên từ một chàng trai , phải nói là khá đẹp trai đủ làm xiêu lòng một nàng con gái cực kì mê phim hàn nào đó,và làm cho tôi – nhân vật chính của câu chuyện – há hốc mồm vì sửng sốt. người đó từ từ tiến lại gần tôi với cặp mắt “ đắm đuối “ và 1 , 2 , 3 , 1 nụ hôn giống y như phim hành động mỹ à ko, phim tình cảm hàn quốc sắp bắt đầu. “ em đồng ý”- tôi vừa định thốt ra lời nói ngọt ngào này và miễn cưỡng  , miễn cưỡng thôi  nha, đáp lại nụ hôn nồng cháy kia thì tiếng đập cửa ầm ầm xen lẫn một giọng nói cao vút của nhỏ em siêu nghịch ngợm cất lên kéo tôi về thực tại, haizz, bé ơi  là bé , bé làm cho giấc mơ siêu mê trai của chị hai tan vỡ rồi nè.sao dạo này trình độ mê trai đẹp của mình càng lúc càng khủng vay?
(đính chính nha, mê trai ở đây là mê và yêu thích cái đẹp nha, đừng ai nghi ngờ sự trong sáng của mình nha).Chắc mấy bữa nay luyện nào là vườn sao băng, hương cà phê matchiato, cô nàng đẹp trai , tiểu thuyết chỉ có thể là yêu và yêu ko hối tiếc đây mà .
 -Chị hai ơi dậy lẹ đi chị hai ơi, bé ăn hết đồ ăn bây giờ, mẹ ơi , chị hai ngủ nướng kìa mẹ, mẹ xử chị hai đi mẹ ơi.đã nói là tối đừng chat chit roi doc truyen toi khuya mà ko nghe, chị hai lì quá à.  Í dà nó mới 5 tuổi đó nha mà giống chị hai tôi rồi, bây giờ kinh tết thị trường cạnh tranh quá xá,nào là  fam xo, pedia sure, nutifood…chả trách con nít càng ngày càng khôn. Hai mí mắt tôi cứ nhíp lại mãi , tay chân xụi lơ ko thèm nghe lệnh của não bộ, miễn tập thể dục vậy, mai tập cho rồi, eo mình đẹp sẵn mà , nghỉ tập 1 bữa ko chết ai, tập thể dục phải có tinh thần chứ..     Nhỏ em tôi vẫn ko buông tha, nào giựt tóc , cào cấy, nhéo, hét inh ỏi, tôi lì lợm trùm mền kín mít, nó giật cả cái mền làm những tia nắng đáng ghét nhảy múa trên mặt tôi , ôi ông trời ơi, con sống 17 năm yêu già kính trẻ mà có 5 phút ngủ nướng cũng ko cho con nữa, có ai như chị em con ko ?.Dậy thì dậy, tôi uể oải đánh răng, nhe răng cười cho ngày mới thật vui, ko biết hôm nay sẽ thế nào đây.Trong gương là 1 con nho tóc tai bù xù nhe răng cười lại. -           Ngọc Duyên, Ngọc Vy ơi, xuống ăn sáng nè, con hai mà còn nằm nướng là mẹ xách cây đó nha, có đời nào 1 đứa 5 tuổi lại kêu đứa 17 tuổi dậy đâu, lớn rồi ko biết xấu hổ. Ngày nào cũng có điệp khúc này, mẹ tôi là 1 người phụ nữ vui tính , xởi lởi, rất hiểu tâm lí con cái(nhưng tâm lí ngủ nướng thì ko), bà chỉ mới 37 tuổi thôi nên những nét thời con gái vẫn còn, đẹp và hiền hậu..Ba mẹ tôi đã chia tay cách đây 3 năm và ông cũng bặt tăm từ đó, tôi đã rất sốc nhưng nhờ tình thương yêu của mẹ, tôi mới gượng dậy được và nguôi ngoai phần nào nỗi đau tinh thần , tôi luôn tâm sự với bà như 1 người bạn và ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của bà ,cả nhà 3 người sống dựa vào đồng lương giáo viên của mẹ, thế nhưng tôi vẫn thấy rất hạnh phúc, chỉ thương mẹ sớm hôm vất vả , nên tôi rất cố gắng học tập và luôn tỏ ra vui vẻ để mẹ được vui và ko phải lo lắng về tôi .Hôm nay mẹ có vẻ rất vui,tôi làm nũng với bà : -        Mẹ yêu ơi, tối qua mẹ ngủ ngon ko?con thấy mẹ ngày càng trẻ đẹp ra nha , hay là con kêu mẹ bằng chị nha, ai cũng nói con với mẹ là hai chị em hết đó. -        Nịnh vừa thôi cô nương ,ăn lẹ còn đi học, 6h45 rồi kìa, tối thức khuya cho nhiều vô, xem con kìa, mặt  mày đờ đẫn ra rồi- mẹ tôi nghiêm mặt nói. -    mẹ yên tâm đi , con la con của mẹ là cháu ngoan Bác Hồ mà.  -   ờ , tuần có 6 ngày học mà đi trễ hết 5 ngày rồi, bó tay con luôn.   tọng cái bánh mì thiệt nhanh, tôi vơ cặp và xách con ngựa sắt chạy vù đi ko quên hun mẹ và nhỏ em 1 cái thiệt mạnh . nhà tôi cách trường có 5 phút đi bộ thôi, nếu ko phải vì tôi ngủ nướng và làm biếng thì tôi thà đi bộ để tiết kiệm tiền gửi x echo rồi.     Tôi vừa chạy vừa hát :” ngày gọi tia nắng long lanh qua hang mi...” Tin tin , á á , rầm, ketttt những  âm thanh này vang lên cùng lúc làm  bầu ko khí vui vẻ của ngày mới chợt tan biến,sao hôm nay bầu trời đẹp dữ vậy, trước mắt tôi là bầu trời bao la, vừa cao , vừa rộng, nếu ko phải trong tư thế kì cục này thì tôi đã làm nhà thơ miêu tả bầu trời từ lâu. Từ nhỏ đến giờ tôi là người có thần kinh yếu, dễ bị giật mình, huống chi là tiếng còi xe ngay bên tai vào đung lúc tôi ko hề phòng bị này. Những đóa hoa dâm bụt đang khoe sắc , giờ đây bị biến dạng hoàn toàn bởi thân hình 46 kí chuẩn ko cần chỉnh này, hai chân tôi thì chổng lên trời, hai tay thì níu lấy hàng  rào hoa dâm bụt, đôi mắt kính đã ko cánh mà bay.Hỡi ôi, Ngọc Vy 1 đời nết na , hiền thục, còn đâu hình tượng nữa? Tôi nhổm dậy ngay lập tức, quắc mắc nhìn chiếc xe đáng ghét đã gây nên cảnh tượng thương tâm vừa nãy. Mặc dù ko phân biệt nổi đâu là xe xịn, đâu là xe thường nhưng chiếc xe này thật sự rất đẹp, hững đường nét trên xe rất tinh tế và sắc nét,màu xanh dương càng tôn them vẻ sang trọng cho chiếc xe chủ nhân chiếc xe dường như đã chứng kiến cảnh tượng từ nãy giờ, cửa xe mở ra, theo như kinh nghiệm chiến đấu với phim tình cảm của tôi thì chắc chắn từ trên xe sẽ là 1 đôi chân dài với đôi giày bóng lộn và chủ nhân của nó không ai khác là 1 siêu mĩ nam kêu ngạo lạnh lùng nhưng bên trong là 1 tâm hồn ấm áp và đầy thương tổn nếu biết khám phá. -        Em có sao ko? Em có bị thương chỗ nào ko? Anh ta chìa tay ra định kéo tôi dậy và hỏi tôi với nét mặt lo lắng và chân thành trái với tưởng tượng của tôi. người con trai này đẹp đến hoàn hảo , mọi đường nét trên khuôn mặt hài hòa , cân đối , trông rất chững chạc nhưng với nụ cười tươi rói và ấm áp của anh ta thì ko có vẻ gì là lạnh lùng cả.Nhưng nó dấy lên trong tôi 1 cảm giác kì lạ, liệu trên đời có người hoàn hảo vậy sao?tôi cảm thấy như bị áp đảo và tự ti vô cùng        Tự nhiên bao nhiêu tức tối của tôi xẹp dần, tôi bối     rối vô cùng vì tính tôi khá nhút nhát nên hiếm khi nào nói chuyên với con trai được quá 5 phút, tôi thì tưởng tượng là giỏi thôi.Nhất là với bộ dạng như thế này, tóc tai bù xù, áo quần xộc xệch, mặt thì đỏ cả lên.tôi lắp bắp: -        Tôi không sao, tôi chỉ …tôi….thì tôi…tại tôi…ơ…giật mình nên tự té thôi…cám ơn anh.. Tôi nắm lấy bàn tay của anh ta và đứng dậy, anh ta lấy trong túi ra chiếc khăn tay và lau những chỗ bẩn trên vai tôi.bây giờ bình tĩnh lại tôi mới nhìn kĩ anh ta 1 chút, anh  mặc 1 chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng khá lịch sự và mặc 1 chiếc quần tây đen, trông rất lịch sự và nghiêm túc, khuôn măt anh rắn rỏi, làn da trắng trẻo và mịn màng (ko biết anh ta dung kem dưỡng da gì mà khiến tôi cũng phải ghen tị với làn da của anh ta nữa ), sóng mũi cao thẳng .Bỗng nhiên anh ta chăm chú nhìn vào mặt tôi, đôi mắt sâu, lạnh  và đầy bí ẩn,với hang mi cong daì  trái với vẻ ấm áp lúc nãy, sau đó anh chuyển dần ánh nhìn xuống chiếc áo tôi đang mặc. Ôi trời, tôi mới có thiện cảm với anh đó nha, đừng nói anh là 1 tên biến thái đó, anh nhìn ở đâu vậy, tôi cứng đờ cả người, ko dám thở mạnh nữa,tim tôi đập thình thịch, còn run hơn lúc lên trả bài nữa,  chết rồi, lỡ anh ta là 1 tên bắt cóc thì sao, cuộc đời tôi còn dài và tươi đẹp lắm, tôi ko muốn chết vì bị mất nội tạng đâu,ơ  , mà bị anh ta bắt cóc cũng đáng đó chứ, tỉnh lại nào ,Vy ơi mày có nghe câu:”chết vì mê trai bao giờ chưa, chạy là thượng sách” tôi tránh ánh mắt anh ta và nói liếng thoắng:” cám ơn anh, làm phiền anh rồi em đi đây, chào anh”1 , 2 ,3 tôi kéo chiếc xe dậy leo lên và chạy thật nhanh ko kịp ngoái đầu lại, ơ mà mình quên hỏi tên anh ta rồi, tiếc thật, thôi kệ, người như vậy chắc mình sẽ ko gặp lại nữa đâu, mà anh ta cũng đâu hỏi tên mình.tôi chạy như bay lên lớp. Chương 2 : cơ hội hay ác mộng? -        Lại là em nữa hay sao Ngọc Vy , xuống văn phòng ngay cho tôi. Là giọng của thầy giám thị quen thuộc đây mà, hôm nay bị sao quả tạ chiếu hay sao mà gặp xui lien tiếp vậy trời.hôm nay đi trễ nữa là đạt thành tích cả tuần đều đi trễ phải làm bản kiểm điểm và dọn vệ sinh cho trường cả tháng chứ ko ít. Tôi lủi thủi theo thầy giám thị vào văn phòng
“uống trà”.
Thầy giám thị chỉnh lại cặp kính cho ngay ngắn rồi bằng 1 giọng bình tĩnh nhất có thể, thầy nói: Thầy thật không hiểu tại sao nhà em gần trường đến như thế mà em lại đi trễ , lại còn thường xuyên nữa, em lại là thủ khoa của trường, là lớp phó học tập của lớp, giải thích xem nào, thật sự từ đó đến giờ tôi chưa gặp 1 hoc sinh nào như em, học thì giỏi mà vi phạm nhiều như vậy, giải thích xem nào.” Tôi nghĩ thầm trong bụng:”em cũng ko hiểu tại sao nữa thầy ơi, chặc tại tối em luyện phim nên sang dậy trễ, mà tuần này em gặp xui thầy ơi, lúc thì phát hiện bỏ quên mấy cuốn tập ở nhà, lúc thì bể bánh xe giữa đường, uống sữa đổ cả vào quần, lúc lại bị té ngay vũng sình, học nhầm cái thời khóa biểu cũ và đặc biệt là bữa hôm nay”. Tôi mà ko giải thích được chắc bị hạ hạnh kiểm luôn quá. Tôi nở nụ cười hết sức vô
(số) tội và nhẹ nhàng nói:
-thầy ơi, em thật sự xin lỗi thầy, em xin lỗi vì đã làm cho trường phải mất mặt vì có 1 học sinh như em, em xin hứa sẽ ko bao giờ có lân sau nữa đâu, nhưng hôm nay em bị té xe nên mới đi trễ, thầy tha cho em lần này nha thầy - thầy ơi, đó là lỗi do em, thầy đừng trách em ấy tội nghiệp thầy có thể cho em chút thời gian quý báu của thầy để em giải thích mọi chuyện và tiện thể cho em được phép gặp thầy hiệu trưởng được  ko ạ?em đến từ trường science and technology school  . Giọng nói đó không ai khác chính là nhân vật lúc nãy, anh ta làm gì ở đây chứ , mà trường gì nghe lạ tai quá vậy.thật ko hiểu sao thầy vui vẻ ngay tắp lự và bảo tôi ở lại viết bản kiểm điểm cho đến khi thầy quay lại , thầy dẫn anh ta đến phòng thầy hiệu trưởng , anh nháy mắt nhìn tôi và không quên dành 1 nụ cười chết người cho tôi. 5 phút rồi 10 phút, 15 phút, 1 tiếng đồng hồ đã trôi qua, thầy ơi, thầy không quay lại sao em lên lớp đây, tiết anh văn yêu thích của em đó thầy.cửa phòng bật mở, 2 người họ quay lại, thầy hiệu trưởng nhìn tôi,cười nói: - đây là Kim Quang, em ấy là sinh viên năm 2 ngành quan hệ quốc tế trực thuộc trường science and technology school, và cũng là hội trưởng hội học sinh của trường, em thật rất có vinh dự khi có cơ hội dc thi tuyển vào trường đó Tai tôi lùng bùng cả lên, gì vậy trời, vinh dự là sao, trường nào vậy, hội trưởng hội học sinh nữa, cái gì vậy, sao giống vườn sao băng quá vậy, ông trời ơi, con chỉ muốn trôi qua thời cấp 3 thật bình lặng và có 1 công việc nhàn nhã , nhiều tiền thôi ông ơi.Kim Quang nói: -        Thật ra em ko cần phải ngạc nhiên đâu , đọc xong cái này đi sẽ rõ thôi. Giấy mời dự thi tuyển sinh vào trường science and technology school , trường chỉ ưu tiên tuyển học sinh theo diện đặc biệt, đặc biệt như thế nào thì tôi ko rõ, tuy nhiên năm nay ngoại lệ tuyển học sinh bằng cách thi tuyển , số lượng dự tuyển tối đa 20 học sinh, tập trung tại khu vực đồng bằng song cửu long, mỗi trường 1 em. Học sinh đậu vào trường dc miễn hoàn toàn chi phí ăn ở , học tập . - Anh đã xem qua thành tích học tập của em rồi, em là thủ khoa trường , và giành giải I trong cuộc thi học sinh giỏi tiếng anh cũng như các cuộc thi hùng biện   và  9 năm học tập xuất sắc nhất trường, hoạt động đoàn khá năng nổ vì thế em là 1 trong 20 người dược chọn để dự thi vào ngày 3/6 tới đây, em chỉ thi duy nhất 1 môn năng khiếu thôi , nếu đạt được thang điểm mà nhà trường đưa ra, em sẽ đậu .- Anh Quang có vẻ rất nghiêm túc. Trời giỡn hả trời, trường gì mà kiêu thế, học sinh dự thi mà cũng phải lựa chọn kĩ dữ vậy.thôi, không thi đâu, chắc khó đậu lắm, mà đậu rồi học biết có nổi ko?về nhà hỏi mẹ cho chắc ăn.tôi đáp: -em cám ơn thầy và anh Quang đã cho em cơ hội,nhưng thật sự em rất bất ngờ , em có thể suy nghĩ và trả lời sau dc ko ? Anh Quang nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu rồi mỉm cười nói:” anh mong em suy nghĩ thật kĩ, cơ hội này ko phải ai cũng có đâu”.thầy hiệu trưởng vừa quay người đi thì anh ghé sát lại gần tôi, anh ta đẹp nhưng đáng sợ quá, làm tôi nổi hết cả da gà, thì thầm:”em xem lại trang phục của mình kìa, Ngọc Vy, với lại lúc nãy anh chỉ xem bảng tên của em chứ ko có ý gì đâu” Anh ta, sao anh ta lại biết tôi nghĩ gì chứ, giờ tôi chỉ muốn có cái lỗ để chui xuống mà thôi, mặt tôi giờ nóng bừng bừng lên rồi đây nè.” À còn nữa đây là mắt kính của em lúc nãy làm rớt nè, lần sau đừng đi học trễ nữa nhé”anh đưa cho tôi, cười nhẹ. -em ,em…à em cám ơn anh.tôi lắp bắp nói.hèn gì nãy giờ thấy thiếu thiếu cái gì đó , ủa mà anh ta nói trang phục của mình là sao. Tôi quay người về chiếc gương trên tường.chết tôi rồi, chiếc áo dài tôi đang mặc sứt hết 3 cái nút rồi.Sao tôi hậu đậu dữ vậy nè, áo dài sứt nút ,kính để đeo mà cũng quên nữa. - em… em chào anh.tôi túm lấy chiếc áo dài , chạy thật nhanh về phía cái wc.   Vào lớp mấy nhỏ bạn đã vây kín lấy tôi, xem ra tin tức lan truyền nhanh thật,đứa nào cũng muốn được nói chuyện và gặp mặt anh ta. Tôi tỏ vẻ chẳng quan tâm, Hà Nhi, nhỏ bạn thân nhất của tôi, nó cười nham nhở hết sức, nó huých nhẹ tôi rồi tru tréo lên: -Bớ con Ngọc Vy đáng ghét , gặp trai đẹp mà giấu, nói mau, anh ta  là ai, ko chia sẻ cho bạn bè biết, tính ăn 1 mình hả?. trời ạ , con người chứ có phải đồ ăn đâu, tưởng chỉ có trong phim, ai dè lớp mình cũng có hội mê trai đẹp nữa, tôi bèn kể hết mọi chuyện cho nó biết, ko quên giấu nhẹm vụ té xe trước đó. Cả lớp đồng thanh kêu lên:”trời ơi, từ đó đến giờ biết bà ngu rồi , ko ngờ càng lúc trình độ ngu của bà ngày càng tăng.”tôi ngơ ngác, Hà Nhi tặc lưỡi nói: -        Bà trên rừng rú xuống nên ko biết , trường science and technology school ra đời cách đây 2 năm, được ví như havard của việt nam, bao gồm cấp mẫu giáo, cấp 1 , cấp 2, cấp 3 và đại học , chỉ có thể là con đại gia tầm cỡ ,con cháu của chính trị gia mới có thể học ở trường này thôi, hoặc học sinh cực kì giỏi mới có thể học được, tuy nhiên khi tốt nghiệp trường này ra thì chắc chắn được săn đón như ngôi sao và mức lương khởi điểm cả nghìn đô.nhiều người giỏi cực nhưng ngay cả cơ hội dự thi cũng ko có. -             Ở Việt Nam mà cũng có chuyện phân biệt giai cấp dữ vậy sao, chắc toàn mấy đứa giàu có kiêu căng mới học thôi, dẹp đi, tui ko ham.với lại tui có thi cũng ko đậu đâu.- tôi mạnh miệng nói, tuy nói vậy nhưng có cơ hội việc làm , ai mà chẳng ham chứ, tôi có thể đền đáp công ơn của mẹ và chăm lo cho em tôi đầy đủ hơn. Cả ngày hôm đó tôi cứ băn khoăn suy nghĩ mãi, tôi quyết định, chỉ là cuộc thi thôi mà, có mất mát gì đâu, nếu đậu mình sẽ có cơ hội học tập, nếu ko thì thôi cũng chẳng sao.tôi hỏi mẹ , bà nhìn tôi nói: -        Mẹ tôn trọng quyết định của con, con đã lớn rồi, nhưng mẹ muốn con trung thành với quyết định của mình và đừng bao giờ hối tiếc.  

CHƯƠNG 3 : ĐỪNG CÓ ĐÙA
 
Đối với tôi khi không làm việc gì thì thôi nhưng đã làm thì nhất định phải cố gắng ,tôi bắt tay vào việc ôn tập lại môn mình yêu thích – tiếng anh .chẳng biết họ ra đề như thế nào đây , thôi kệ , cứ cố hết sức là được rồi.
Ngoài giờ lên lớp, tôi  “ đóng đô “ cả ngày ở thư viện và hiệu sách quen thuộc, đành ngậm ngùi tạm gác lại thói quen đọc tiểu thuyết và xem phim, để vùi đầu vào học .
Thư viện hôm nay sao vắng quá. Chị Lan , thủ thư nhìn tôi cười nói:
-     Sao hôm nay con mọt sách này ko đọc tiểu thuyết nữa mà mon men qua đống sách tiếng anh này vậy ?”
-     Chị ơi, con mọt sách này phải “ tu luyện “ thành tinh đã rồi mới dám “ xuống núi “.
Tôi vừa cắm cúi vào quyển sách vừa gặm bánh mì, não bộ phải hoạt động hết công suất nên chẳng mấy chốc hai mí mắt tôi từ từ khép lại, tôi mơ màng thấy viễn cảnh mình đậu vào ngôi trường nổi tiếng kia , sau này ra trường tìm được 1 công việc thật tốt , ngồi không mà đếm tiền. Tôi bật cười vì hạnh phúc, bỗng nhiên có ai đó lay tôi :
-     Ngọc Vy à, dậy đi em , 12 h trưa rồi.
Ai dám cắt ngang giấc mơ hạnh phúc của tôi vậy?tôi giật  mình tỉnh giấc, hả , lại là anh ta sao?tôi buộc miệng :
-     Kim Quang, sao anh lại ở đây?
Hôm nay anh mặc 1 chiếc áo thun màu xanh da trời và quần jeans khá bụi, đôi mắt kính gọng bạc trên sóng mũi thẳng càng làm nổi bật đôi mắt đen , sâu thẳm của anh.Anh cười , vẻ tinh nghịch bỗng hiện trong đôi mắt :
-     Sao anh lại ko được ở đây? Anh định tìm em để đưa cho em 1 số tài liệu có ích cho việc ôn thi, anh thấy em ngủ say quá nên ko gọi, em cũng thật là, ngủ suốt 2 tiếng rồi kìa.
What? Tôi lồm cồm bò dậy, vuốt vuốt mái tóc, thắc mắc sao anh ta tốt quá vậy , ko lẽ thí sinh nào cũng có quyền ưu tiên này sao.Hơn nữa anh ta là Hội trưởng của trường , biết bao nhiêu việc phải làm mà rảnh quá. Tôi nói :
-     Em cám ơn anh, thật ngại quá, em làm phiền anh rồi.Ơ nhưng xấp tài liệu này …
-     Coi như đây là sự đền bù cho tai nạn hôm qua – anh nháy mắt.
Tôi đỏ mặt, lúng túng:
-     Vậy là em đã nghi ngờ lòng tốt của anh rồi, chuyện hôm qua, anh coi như…chưa từng nhìn thấy nha, à..mà anh đừng kể cho ai nghe nha, em..em sẽ xấu hổ chết mất
Bỗng nhiên, anh từ từ tiến lại gần tôi, tôi đang ngồi bệt dưới đất dựa lưng vào kệ sách , hai tay anh chống lên kệ,anh cúi sát người về phía tôi  làm tôi lâm vào thế “tiến thoái lưỡng nan “, tôi có thể cảm nhận hơi thở của anh và cả mùi hương nước hoa dịu nhẹ . Tim tôi mất kiểm soát, đập túi bụi , tôi thầm rủa trái tim đáng ghét, lỡ  anh ta nghe thấy thì sao.5 giây trôi qua, bên tai tôi văng vẳng bài hát “ love paradise “ ở đâu đó, tôi nín thở, khung cảnh này lẽ ra rất lãng mạn nhưng với 1 đứa con gái như tôi, nói chuyện với con trai còn chưa quá 5 phút thì ko bao giờ  . Không được, bộ đẹp trai thì có quyền hành hạ tim của người ta hay sao. Tôi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Quang, chỉ thấy 1 vẻ nghiêm nghị , đĩnh đạc, ko có vẻ gì là đùa cả, nó tối thẫm lại, đôi chân mày cương nghị trên đôi mắt sâu như nhìn thấu tâm can người khác dần nhíu lại. Tôi vùng dậy định gạt tay anh ra , bỏ chạy thoát thân thì hết sức nhẹ nhàng, anh cất lời:
-     Em đang ngồi trên xấp tài liệu của anh đó, còn nữa, anh chưa từng thấy ai vừa ăn vừa ngủ lại vừa cười thầm như em đâu. À mà này …
Anh đưa tay của lên khuôn mặt tôi, những ngón tay thuôn, dài, thật đẹp, dùng ngón cái quẹt những vụn bánh mì còn sót lại trên má tôi , ngón trỏ của anh dừng thật lâu trên môi tôi, tay anh ấm áp, mềm mại và dịu dàng. Sau đó, anh đứng dậy,dựa hẳn vào tường, nhún vai, nhìn tôi cười lớn, vẻ tinh nghịch trở lại, như chưa hề có chuyện gì xảy ra,anh  hỏi :
-     Ngọc Vy à,anh mời em cơm trưa nhé ?
Tôi cúi gằm mặt , mấp máy:
-     Em ăn bánh mì no rồi, anh ăn ngon miệng.
Kim Quang còn nói gì đó, nhưng tôi ko còn nghe thấy nữa, tai tôi ù cả đi, trời ko nóng mà mặt tôi nóng bừng bừng như có lửa đốt vậy.Mãi tận 5 phút sau, khi anh Quang đã rời khỏi , tôi mới hoàn hồn trở lại. Tôi cốc đầu mình, lẩm bẩm xỉ vả:
-     Cái con Nobita ngu ngốc này, anh ta đùa vậy mà chịu được sao, đúng là hậu đậu, ko những ăn quên chùi mép mà còn ngủ mớ nữa chứ, trời ơi đã vậy còn ngồi trên xấp tài liệu của người ta đưa cho nữa. Sao ko tự mình nạp mạng cho cá sấu ăn cho rồi, sống chi chật đất vậy.
Chương 4 : Science and technology school
  Chiếc xe Porsche xanh dương bóng loáng đỗ 1 cách êm ái trước nhà hàng G & P thu hút mọi ánh nhìn của người đi đường, nó góp phần khuấy động bầu không khí vốn yên tĩnh của thị trấn bình lặng này.
  Trong xe là 1 chàng trai có phong thái điền đạm, nghiêm nghị , đẹp một cách thanh nhã,vẻ mặt toát lên nét suy tư, anh nhìn qua cửa kính chiếu hậu, ngắm hàng cây bằng lăng trên đường đang tắm ánh mặt trời của buổi trưa hè oi ả.Bất giác anh khẽ mỉm cười, nụ cười khó hiểu xuất hiện thoáng qua trên khuôn mặt, rồi sau đó lại trở về vẻ lạnh lùng vốn có.
   - Thiếu gia, sao hôm nay cậu có hứng thú đến nơi này vậy, có phải vì cô bé hôm trước không?- một người đàn ông khuôn mặt cương nghị và phong sương, mặc vest đen thắc mắc  trước hành động “ ngẫu hứng “hôm nay của cậu chủ mình bởi người thư kí già này đã quen với quy tắc làm việc nghiêm  túc của anh. Nếu không phải vì công việc hoặc một lợi ích nào đó thì anh sẽ không nhúng tay vào.
  Nụ cười nửa miệng thoắt hiện trên gương mặt đẹp như thiên thần của chàng trai, anh không nói gì mà chăm chú nhìn qua kính chiếu hậu, bất chợt anh gằn giọng,thật nhỏ thôi, đủ để anh nghe thấy:
-       Đợi đấy , tôi sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu.
5 :30 AM
Ngày 3 tháng 6
Tôi vươn vai, tắt chiếc đồng hồ báo thức đầu giường,  làm vài động tác thể dục, haizz, hôm nay là ngày thi của tôi, phải thật cố gắng mới được, do trường cách nhà khoảng 45 phút đi xe buýt nên tôi phải tranh thủ dậy sớm chuẩn bị ( thi mà cũng đi trễ thì thôi ở nhà chăn vịt cho rồi ). Theo thói quen, tôi vén rèm cửa sổ, tôi có nhìn nhầm không, một chiếc xe xanh dương đậu trước cửa nhà tôi, tôi dụi mắt, không thể là anh ấy được. Tôi chạy như bay xuống cầu thang, mở cửa ra ngoài, tôi hổn hển :
-       Anh Kim Quang, có phải anh không ?
Từ trên xe, một người con trai, mái tóc đen bồng bềnh ,vóc dáng vô cùng bắt mắt cùng chiều cao 1m80, nhất là nụ cười cực ấm áp, bước xuống, đồng phục của trường Science and technology thật giản dị nhưng sang trọng càng làm nổi bật phong thái trang nhã của anh , áo vest cùng cà vạt đen, viền cổ áo vest và cổ tay được thêu bằng chỉ xanh lam nền nã , trên ngực áo phải là huy hiệu của trường mang hình chim ưng, bên trái trên túi áo là bảng tên bằng 1 miếng kim loại hình chữ nhật mạ vàng , dập nổi dòng chữ DIỆP KIM QUANG – A 47
-       Chào buổi sáng cô bé, hôm nay anh đến đón em đi thi nhé ?
-       Ôi ! Em…Em thật ngại quá, làm phiền anh rồi, bây giờ còn sớm quá ,à … anh… chờ em 5 phút nha, em chuẩn bị xong ngay.
  Tôi mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans xanh đơn giản, xỏ đôi giày búp bê màu hồng nhạt, cột tóc lên cao, xong xuôi, tôi túm lấy cái ba lô rồi nhét them ổ bánh sandwich , ba chân bốn cẳng vọt ra ngoài, chỉ kịp để lại mẩu giấy con đi thi đây, mẹ yên tâm nhé.
  Trời còn sớm quá, ko biết anh ấy đã ăn gì chưa, tôi chạy ra đầu đường mua gói xôi bắp ( mua gì không mua lại mua xôi )và chạy đến chiếc xe màu xanh.
   Cạch . Anh bước ra mở cửa xe cho tôi vào, cảm giác mát lạnh ập lên da thịt, hương thơm thoang thoảng lan tỏa, nội thất chiếc xe này không chê vào đâu được, lịch lãm , quý phái, tôi không rành về ô tô lắm nhưng chiếc xe này khởi động rất êm, động cơ mượt mà, xe nhẹ nhàng chuyển bánh.
-       Anh Quang, em thật cảm ơn anh, ưm..em nghĩ anh chưa ăn gì phải ko? Anh ăn xôi nhé.- tôi mở gói xôi nóng thơm ngọt gói bằng lá chuối mời anh, ơ nhưng anh ấy đang lái xe sao ăn được, ngốc quá.
Anh mỉm cười tinh nghịch :
-       Anh chưa từng ăn xôi, hay em …đút anh ăn nhé.
Tôi bật cười giòn giã:
-       Ơ hay , anh chưa từng ăn là thiêú  sót lớn đấy nhé, anh giống con nít ghê, thôi được, coi như trả nợ anh vậy.
Trên xe thật yên tĩnh, tay cầm muỗng đưa tới môi anh bỗng run cầm cập , xôi rơi vãi đầy trên sàn xe,  thôi chết, tôi thốt lên:
-       Tất cả đều tại em, em … em xin lỗi, em vụng  về quá, hay …anh …dừng xe chỗ nào đó ăn cái, sẵn em lau chỗ bẩn này luôn.
Anh lẳng lặng đỗ xe vệ đường, xoa đầu tôi, giễu :
-       Em là nobita hay sao ấy, sau này nhất định phạt mới được, hư quá.
-       Tại hồi xưa mẹ đẻ em ngược nên bây giờ em khác người là phải rồi- tôi chữa thẹn.
Lạ thật, có người không biết ăn cả xôi ư? Nhìn anh xoay xở với gói xôi, tôi bất giác ôm bụng cười phá lên.Nhìn anh có vẻ giận, tôi nhịn cười, xắn 1 muỗng xôi đưa lên miệng anh :
-       Ngoan nào , 1 , 2 , 3, ùm …
-       Hay nhỉ, xem tôi như con nít à- anh dỗi,giờ đây trông anh thật gần gũi, dễ thương như 1 đứa trẻ vậy.
Bàn tay cầm muỗng xôi sắp đưa vào miệng anh thì, anh cầm lấy tay tôi, nhìn tôi thật dịu dàng:
-       Ăn như thế này mới đúng đấy, cô bé ạ.
Bàn tay anh thật ấm áp, mềm mại. tôi ngượng chín  cả mặt quay đi, rụt tay lại , đánh trống lảng:
-       Anh ăn mau đi, kẻo nguội.
Anh Quang giống như 1 người bạn thân thiết của tôi vậy, trên xe tôi kể anh nghe chuyện học hành trường lớp , việc tôi đã cố gắng ôn thi ra sao, đủ mọi chuyện , tôi và anh trò chuyện với nhau rất hợp, anh luôn có câu trả lời thỏa đáng cho những  câu hỏi của tôi. Nhưng còn công việc của anh tôi hầu như chỉ biết rất ít. Anh chợt hỏi tôi:
-       Nếu nhóc thi không đậu, nhóc sẽ làm sao nè?
-       Hi . Em nghĩ chỉ cần em cố hết sức không thẹn với bản thân là được, đậu hay rớt cũng không quan trọng, quan trọng là em có thể đánh giá năng lực bản thân mình.
Anh trầm ngâm không nói gì, chiếc xe tăng tốc rồi rẽ sang 1 con đường khác. Ôi ! Con đường thật đẹp rợp bóng cây xanh mát, những bãi cỏ đầy hoa tươi mơn mởn, còn nữa trên con đường này ngặt những chiếc xe sang trọng, bóng loáng dù vẫn không bằng chiếc xe này.
Xe chạy 1 đoạn rồi dừng hẳn lại trước cái cổng cao phía trên là dòng chữ lớn màu đỏ: SCIENCE  AND  TECHNOLOGY  SCHOOL.  KHÔNG  CÓ THẺ THÀNH VIÊN MIỄN VÀO .
Anh Quang đưa thẻ màu vàng kim  vào máy soát tự động, thanh chắn bật lên,anh quay sang nói với tôi:
-       Anh thật sơ sót vì quên đưa cho em thẻ , nếu không có nó thì phải đi ở cổng khác xuất trình giấy tờ rất phức tạp nên hôm nay sẵn tiện ghé đón em luôn.- Ơ vậy mà tôi cứ tưởng bở anh vì tôi mà đến chứ, tôi cúi gằm mặt chữa thẹn.
Chiếc xe tiếp tục chạy, 2 bên đường lúc này là dãy tường xám cao nghệu, thẳng tít tắp.
Két , chiếc xe dừng lại trước 1 cái cổng thật to, trang trí vô cùng tinh xảo, phủ đầy dây leo và hoa, bên trên là cái bảng đồng đề dòng chữ vàng Science and technology school .2 cây cột lớn 2 bên là bức tượng tạc hình thần vệ nữ.
-Đây là cổng phụ, cổng chính đi khá xa
  mới đến.- anh cất tiếng.
  Cửa tự động mở, xe đi vào trong. Con đường khá rộng nằm ở giữa bãi cỏ xanh mướt, với những đài hoa sen phun nước, xen những chậu bonsai cắt tỉa nghệ thuật,  đâu đó là bụi hoa hồng, hoa hướng dương đẫm sương rung rinh dưới nắng.
  Tôi đã không biết rằng kể từ khi bước chân vào nơi này, cuộc đời tôi đã không còn là những chuỗi ngày bình lặng nữa.
  Ngôi trường tựa như một lâu đài trong câu chuyện cổ tích  với phong cách Châu Âu cổ xưa, kiểu kiến trúc Gothic lãng mạn , huyền bí.Những ô cửa sổ to phủ đầy dây leo thật bí ẩn.
  Kim Quang chợt quay sang nhìn Ngọc Vy, cô bé thật đáng yêu như nàng lọ lem trong chiếc áo sơ mi trắng giản dị  , ở cô có nét gì đó rụt rè dễ thương khiến ai cũng phải động lòng, gương mặt trái xoan ngây thơ, làn da trắng hồng mịn màng, đôi mắt to tròn với hàng mi cong giương to nhìn ngắm mọi thứ có chút sợ sệt. Đôi môi nhỏ cứ nói liến thoắng như 1 chú chim giờ e dè mím lại.
  Anh cho xe xuống tầng hầm, chợt nhớ hôm nay có cuộc họp quan trọng, anh bảo cô:
-       Xin lỗi em , anh có việc bận rồi, em thông cảm nhé, đây là bảng đồ và …- anh tròng qua cổ cô 1 cái thẻ có dây đeo, dịu dàng như người anh trai, khẽ vén tóc cô,anh nựng gò má ửng hồng của cô, trấn an:
-       Em yên tâm, mọi thứ sẽ ổn thôi, tự tin lên.
-       Em cảm ơn anh nhiều,em sẽ cố.
Cô ngước nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh sau cặp kính nobita , nụ cười tươi tắn.Cô quay đi, rồi ngoái đầu lại, vẫy tay chào tạm biệt.
-       Khoan đã em, số điện thoại của em là gì?- anh gọi với theo.
Cô chạy lại chỗ anh, nhí nhảnh như con nít,đọc xong số điện thoại, cô cúi đầu chào:
-       Một lần nữa, em cảm ơn anh vì tất cả.
Anh dõi theo cô, đôi mắt lóe lên ánh nhìn khó hiểu, miệng lẩm bẩm :
-       Mày nỡ sao…không… không thể nào, xin lỗi em.
Ngọc Vy vốn rất kém trong việc tìm đường, đây quả đúng là nơi dành cho con cháu những người có máu mặt học, nghe đâu còn có trường quân sự cho các nguyên thủ quốc gia. Trên google nghe nói dự án xây trường này tốn cả nghìn tỉ đồng , hao không biết bao nhiêu giấy mực báo chí, vậy mà đến tận bây giờ cô mới biết.
Đi lòng vòng 1 hồi , cô tái mặt khi không còn biết chỗ nào là chỗ nào nữa, bây giờ đã 7h30 , 8h cô phải vào thi rồi, không khéo trễ thi mất.Xung quanh cô lúc này là khu vườn khá rộng, rất nên thơ, ánh nắng xuyên qua những tán cây cổ thụ nhảy múa trên vai cô.Sao chẳng có 1 ai cả, cô lo lắng.
“ Huỵch, rầm, bốp “ những thanh âm chẳng mấy êm tai vang lên túi bụi phá bĩnh không khí thơ mộng.1 đám người đang đánh hội đồng ai đó, họ không mặc đồng phục trường.Ôi!ngay cả nơi này mà cũng có bạo lực học đường sao, thật xui xẻo cho ai bị họ đánh,cô định quay đi nhưng không đành lòng, hay là gọi ai đó đến đây vậy.Cô vừa định tiến về phía họ thì có bàn tay ai đó che mắt cô lại, kéo về phía sau, mất đà , cô té, thầm nghĩ, thôi rồi,chắc mình chụp ếch quá nào ngờ một  đôi tay khác  ấm áp đặt lên eo cô kéo vào lòng. Một người con trai.Cô cảm nhận hơi ấm nơi lồng ngực người đó phả vào lưng nóng hổi, cô cố phản kháng nhưng vô ích.Cô hoảng loạn :
-       Cứu ..cứu tôi với, tôi… tôi…sẽ đánh anh đó, đồ sàm sỡ.
-       Im nào, cô muốn chết sao.Bình tĩnh- giọng nói trầm , lạnh vang lên , gấp gáp.
CHƯƠNG 5 : CUỘC GẶP GỠ TÌNH CỜ
Ngọc Vy cố gỡ tay người đó ra khỏi mắt mình, bụng nghĩ trường này sao lắm kẻ biến thái và lưu manh thế nhỉ, hắn dường như muốn bóp chết mắt cô hay sao ấy. Người lạ nới lỏng tay ra, cất giọng lạnh băng :
-        Cô nghĩ cô là ai, muốn sống yên thì đừng can thiệp chuyện người khác.
Gừ , dám nói cô nhiều chuyện sao, cô quay mặt về phía sau để xem khuôn mặt đáng ghét của người lạ.Bất giác, cô sững sờ.
Người lạ còn cao hơn anh Quang nữa , khoảng 1m 85 gì đó, gương mặt vô cùng điển trai nhưng ánh nhìn xa xăm từ đôi mắt lạnh lùng,  lãnh đạm của hắn khiến người ta dường như cảm nhận dc ám khí lạnh lẽo mà tránh xa ,  mái tóc rất mốt dc nhuộm highlight , khóe môi khẽ nhếch ẩn chứa  vẻ giễu cợt, hắn mặc 1 chiếc áo sơ mi ko cài khuy, 2 vạt buông thõng, bên trong là áo thun trắng, đôi giày thể thao trắng phối cùng quần jeans đen thật bụi và khỏe khoắn, bên tai trái đeo 1 chiếc bông tai bạch kim, ở cổ hắn là 1 sợi dây chuyền nhỏ cũng bằng bạch kim lồng vào 1 chiếc nhẫn trơn ,cô càng ác cảm với hắn vì cô chúa ghét con trai đeo trang sức . Cô thật sự chưa từng thấy người nào đẹp trai mà lạnh lùng như thế. Tóm lại hắn là người khiến trái tim các cô gái phải rung động nhưng cũng chính là người làm tim họ rướm máu. Nhưng Ngọc Vy cô không phải là mẫu người dễ khuất phục. Cô cất giọng đanh thép :
-        Xin lỗi lòng tốt của anh nhưng tôi không thể thấy chuyện bất bình mà dửng dưng dc, tôi không vô cảm … như anh- cô gằn mạnh 2 chữ  “ như anh “ rồi liếc nhìn hắn, cô bỏ đi về phía bọn côn đồ kia.
Nhưng hắn nói cũng đúng, cô là con gái chân yếu tay mềm, xông vào can ngăn bọn người đang hăng máu kia khác nào tự tìm cái chết. Cô nấp vào bụi cây gần đó, tim đập thình thịch , cô bịt mũi lại, tự trấn an mình, cô hô lên thật lớn :
-        Ai cho phép các em làm càn ở đây hả? Tôi kỉ luật hết bây giờ .- bạn bè cô ai cũng khen biệt tài giả giọng giáo viên này , nhiều lần cả lớp làm ồn , cô dùng cách này khiến bạn bè đứng cả tim.
Thật không ngờ chiêu này lại phát huy tác dụng, đây dù sao cũng là ngôi trường nổi tiếng, rất có kỉ luật.Bọn người đang đánh nhau lập tức dừng lại, nhìn dáo dác xung quanh, 1 người trong đám đó, có lẽ là nạn nhân nhằm lúc sơ hở bèn vùng chạy.
Cô thở phào nhẹ nhõm vì đã làm dc việc tốt, cô thật nhẹ nhàng rời khỏi bụi cây, quay đầu chạy .
Nãy giờ chàng thanh niên lạnh lùng kia vẫn chưa bỏ đi mà đang quan sát mọi nhất cử nhất động của Ngọc Vy .Anh ta bỏ tay vào túi, đôi mắt lóe lên 1 tia lửa, khóe miệng khẽ cong lên,lẩm bẩm :
-        Hay lắm,cô gan thật đấy, để xem sau này gan cô có to hơn nữa không.
Ngọc Vy cắm đầu chạy mãi đến khi mệt nhoài ra, nhẩm chắc đây là khoảng cách an toàn rồi, chúng có phát hiện cũng không đuổi theo kịp. Ah, may quá, trước mặt cô là hội trường thi rồi . Người tốt sẽ dc báo đáp đây mà. Bậc cầu thang lên và sàn đều dc lát bằng đá hoa cương sang trọng, mỗi bậc đều đặt những chậu hoa păng xê, thủy tiên, cúc ở 2 bên. Tiền sảnh thật lớn và rộng ,ở giữa là 1  cánh cửa gỗ lớn dẫn vào hội trường  màu hổ phách dc chạm trổ tỉ mỉ. Sàn nhà bóng đến nỗi cô có thể soi gương dc luôn đó chứ. Mà sao ở đâu vắng thế nhỉ, người đâu cả rồi, có khi nào đã vào phòng thi hết chưa nhỉ, càng nghĩ càng rối. Cô hít  1 hơi sâu rồi hùng  dũng đặt tay lên nắm cửa hình chim ưng tiến vào, ah, nặng thật đấy, cánh cửa nặng nề ken két mở ra được …1 gang tay , ôi nãy giờ chạy mệt quá đây mà.  Cô đỏ cả mặt, sợ người khác nói mình yếu như sên, có cái cửa cũng mở ko xong. Cô dựa người vào cửa, dùng sức toàn thân, đẩy thật mạnh, cánh cửa bật vào trong,cô nhanh nhẹn bước vào .
Két . Rầm . cả hội trường đang im phăng phắt  phải giật cả mình bởi thứ âm thanh của cánh cửa nặng đập vào bản lề sau lưng Ngọc Vy. Khỏi phải nói Ngọc Vy dc chú ý đến mức nào, cả trăm cặp mắt đổ dồn về phía cô, cô đỏ mặt lúng túng, chân cứ quíu lại ko biết ngồi ở đâu. May nhờ thầy giám thị - 1 ông giáo già có vẻ hiền từ, chỉ cho cô chỗ trống gần cửa sổ, cô cúi gằm mặt lanh lẹ bước .
Hội trường này rộng gấp 5 lần hội trường nơi cô học.Thềm dc trải thảm nhung đỏ , dọc trần nhà treo những bộ đèn chùm bằng thủy tinh vô cùng lung linh mà trang nhã tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Những bộ bàn ghế dc sơn phết cẩn thận có những đường vân khá lạ mắt dc đặt ngay hàng thẳng lối không sai 1 li.
Phía trên bục giảng trang bị hệ thống máy chiếu, các thiết bị giảng dạy và 1 chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng thật lớn không khác gì 1 rạp chiếu phim cả.
Ôi ! những chiếc camera ghi hình trang bị khắp nơi làm cho Ngọc Vy cảm thấy không thoải mái chút nào, đúng là 1 ngôi trường tầm cỡ.
Thí sinh dự thi không khỏi bỡ ngỡ như cô , có lẽ họ cũng xuất thân từ những gia đình bình thường.
Bài thi dc phát sau 5 phút, thời gian làm bài 60 phút nhưng đề thi những 10 trang ,khó nhằn , cô rất ngạc nhiên vì hầu hết câu hỏi trong bài thi đều nằm trong tài liệu anh Quang đưa cho cô. Tại sao anh ấy lại tốt với cô đến như vậy , hay chỉ là 1 sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Hội trường im phăng phắc , gian lận là điều không tưởng vì đã có những camera – là những giám thị công minh  nhất quan sát các  thí sinh.
Ngọc Vy làm bài thi 1 cách dễ dàng vì đã ôn tập khá kĩ dù trong lòng cô đang mang 1 dấu chấm hỏi to đùng, nếu thật là anh Quang giúp,  cô sẽ áy náy lắm vì như vậy là không công bằng đối với các thí sinh khác và cô cũng không làm bài bằng chính thực lực của bản thân.
Nộp bài xong , giáo viên chấm thi yêu cầu thí sinh  ra bên ngoài hội trường chờ đợi trong vòng 2  h để chấm bài thi  rồi sẽ công bố kết quả luôn.
Cô tranh thủ thời gian đi dạo quanh trường, lần này khỏi sợ lạc vì cô đã làm dấu bằng cách rải những viên sỏi trên đường.( sao lại đến nỗi như vậy , haizz) .
-        Chào bạn .- 1 giọng nói trong trẻo, dễ thương vang lên bên tai cô.
1 cô gái hơi mập mạp nhưng trông khá đáng yêu với làn da trắng, mái tóc ngắn cột cao nhí nhảnh, đôi mắt to tròn nghịch ngợm.
Cô bé tên Linh Lan , 17 tuổi, chuyên Hóa, khá thân thiện.Lan cũng bỡ ngỡ như  Ngọc Vy và suýt lạc mấy lần nên 2 người cũng đồng cảnh ngộ .
-        Vy nè, lúc nãy làm bài dc ko ? Haizz, đề thi khó chết đi dc.
-        Ưm …khó thật, mình làm cũng tạm thôi hà.- giọng cô thoáng ngập ngừng.
Cả 2 cô gái đi dạo 1 vòng thì Lan thấm mệt và quay lại, còn lại Ngọc Vy  tiếp tục “ khám phá “ các ngóc ngách của trường.( sợ bị lạc mà ham chơi .Ôi ! )
Bầu trời trong xanh tỏa ánh nắng rực rỡ , 1 hồ sen xanh mát hiện ra sau hàng phượng vĩ  , hương hoa sen thơm ngát lan tỏa quyến luyến lòng người , màu sắc tươi thắm của sen nhuộm hồng 1 khoảng không gian ,những cánh sen hồng rụt rè giấu màu vàng rực của nhụy dưới ánh mặt trời chói chang. cây cầu nhỏ cong cong ưỡn mình bắc ở giữa hồ đón lấy  những cánh hoa bằng lăng  theo gió dạo chơi rơi lả tả. Ngọc Vy như bị mê hoặc, cô đứng lặng yên mặc cho gió vờn mái tóc mây. Cô khẽ bước trên chiếc cầu nhỏ , bên kia cầu là 1 ngôi nhà gỗ xinh xắn, ngay ở đây mà cũng có hồ hoa sen rộng đến thế sao, màu xanh của lá mênh mông rộng khắp khiến cô có chút cô đơn.
Cô có nỗi sợ rất vô lí , nơi thiên nhiên hoang sơ dù cảnh có đẹp đến thế naò đi nữa cô cũng không dám đến ,  cô sợ cảm giác phải đứng 1 mình , sợ phải lắng nghe hơi thở của chính mình giữa không gian bao la và yên tĩnh , thật cô đơn và bất an, con người đôi khi thật trơ trọi và nhỏ bé khi đứng giữa thiên nhiên, lúc đó ta như đối mặt với chính con người thật của chúng ta vậy.
Cô có chút lo âu, bèn quay lưng bước đi. Ôi sao những viên sỏi đâu mất rồi nhỉ. Làm sao đây , cô quên mất đường lúc nãy đi rồi. Ngọc Vy vừa đi vừa cắm cúi nhìn xuống chân.
-        Á Á  A A! – giọng 1 cậu con trai cất lên sau lưng cô.
-        Trời ơi, cái tay của tôi.ái da.
Thì ra trong lúc không chú ý, cô đã …giẫm lên …tay của cậu bạn nọ, cậu đang nằm trên thảm cỏ dưới tán cây phượng , cuốn sách mở ra úp trên mặt , dáng điệu nhàn nhã vô cùng.
May mà cô chỉ mang đôi giày búp bê , với lại đế giày cũng khá …sạch sẽ , nếu không thì…Cậu ta ngồi dậy, nhìn cô bằng thái độ rất buồn cười, làm như trên đời chưa từng thấycon gái đẹp vậy( thật ra là làm như chưa từng thấy đứa con gái nào hư như vậy) .
-        Mình..mình xin lỗi , mình không có thấy bạn , bạn có sao không?
-         Đau muốn chết rồi nè, con gái gì đâu mà hư thấy sợ.
Cậu ta cao khoảng 1 m75 , gương mặt nhìn thật hiền và dễ gần , rất đẹp trai nữa là , mái tóc nâu nâu cắt khá model , dưới ánh nắng trông càng nổi bật,sóng mũi cao, da hơi rám nắng, đôi mắt nheo nheo lười biếng có  chút tinh nghịch , cậu mặc chiếc áo thun màu xanh da trời, quần jeans xanh xé tưa vài chỗ , khá bụi, đôi chân trần chẳng thèm mang giày gì cả, nhìn cậu ta hẳn là dân thể thao đây, vóc dáng cân đối ghê. Khóe miệng cậu hơi mím lại, 2 tay chống hông , nhìn cậu thật …dễ thương, hệt như 1 đứa trẻ đang giận dỗi ai vậy.
-        Hì hì ! mình lỡ đạp lên tay bạn , là mình có lỗi, xin lỗi nha, mốt không dám nữa đâu. - Cô vừa nói vừa lấy khăn tay trong túi nhẹ nhàng lau tay cho cậu, tay cậu ta đỏ cả lên, hẳn là đau lắm, cậu nhìn cô bằng ánh mắt tò mò và ngạc nhiên, xen lẫn thích thú, cậu để yên bàn tay cho cô lau, cười cười :
-        Còn có lần sau nữa hả? Đền đi , tay tôi đỏ hết rồi nè – cậu giãy nãy lên bắt đền cô .
-        Có chút xíu cũng la , cậu là con trai phải chịu đau được chứ, hổng lẽ giờ bắt tôi cho cậu đạp lên  tay mới chịu hả?- Ngọc Vy cáu.
-        Nè! Nhắm mắt lại đi tôi đền cho. Câu nói của cô làm cho cậu tò mò,  lập tức nhắm mắt , tưởng bở , như chờ đợi 1 cái gì đó. 1 hương vị ngọt ngào , ấm áp tan chảy trên môi cậu ( hehe, đó là gì vậy ta? )
-        He he , ngon không , kẹo sô cô la đó, ngoan nha, hết đau rồi đó, tôi đi đây.
Cô quay người , chạy thật nhanh, để lại cho cậu 1 chút tiếc nuối, cậu thẫn thờ nhìn cô, tay vẫn cầm cái khăn tay ,gương mặt cậu bỗng sáng bừng lên bởi 1 nụ cười tươi rói, chiếc răng khểnh càng khiến cậu dễ thương hơn.
Cuối cùng cô cũng trở lại dc hôị trường, cô hồi hộp chờ đợi kết quả từ giám khảo  :
-        Hoàng Thùy Ngọc Vy , chuyên Anh Văn, 97/100, được chọn vào lớp chuyên Anh của trường. Nhập học ngày 5/6 , xin chúc mừng em.
Cô vui mừng nhận giấy báo trúng tuyển, mọi chuyện cứ như trong mơ vậy. Cô nghĩ ngay đến việc thông báo cho mẹ, chắc mẹ vui lắm đây, nhưng tại sao người thứ 2 cô nghĩ đến lại là anh Quang , cô tưởng tượng mình sắp học chung 1 trường với anh , bất giác cô đỏ mặt, xua tay , dĩ nhiên là phải nghĩ tới người đó rồi, anh ấy đã giúp cô mà.
-        Mẹ ơi, con trúng tuyển rồi, mẹ thưởng cho con 1 nồi cháo gà thật ngon nha mẹ, yêu mẹ nè – giọng cô vui mừng qua điện thoại
-        OK con gái, giỏi quá nha – mẹ cô giọng đầy tự hào.
-        Chị hai ơi, mua bánh cho bé nha, nhớ chị hai quá à- em cô hét lớn bên điện thoại, lúc nào cũng vậy, mỗi khi đi đâu, điều đầu tiên cô nhớ đến là gọi điện cho mẹ và em gái, dù chỉ vài câu nói thôi cũng làm cho cô ấm lòng đến lạ , cảm giác dc người thân chờ đợi , dc trở về ngôi nhà ấm cúng để chia sẻ mọi niềm vui với người thân cũng là 1 niềm hạnh phúc giản đơn, nhưng không phải ai cũng có được.
Cô gọi đến số anh Quang, trong lòng vừa hồi hộp , vừa lo lắng, không biết phải nói thế nào cho phải, liệu mình có làm phiền anh ấy vì 1 chuyện nhỏ này ko, giọng cô run run:
-        Em chào anh, um…em đậu rồi, em…cám ơn anh nhiều lắm
-        OK em, em ở hội trường đi , anh đến ngay- anh Quang ko đợi cô nói, dập máy luôn.
15 phút sau.
-        Chúc mừng em nha,em cũng giỏi thật đấy, dc 97/100 luôn- Anh Quang chở cô trên chiếc xe Porsche xanh dương mui trần.
-        Anh Quang nè, nếu em nói có sai anh đừng cười nha, nhưng mà sao tài liệu anh đưa cho em hết 50 % đều nằm trong đề thi hết vậy, như vậy em sẽ áy náy lắm đó.- Ngọc Vy quay sang nhìn Kim Quang, thắc mắc.
-        Anh chỉ tổng hợp đề kiểm tra các năm của trường rồi đưa cho em thôi, không ngờ lại trùng hợp vậy, nhưng nếu em không chăm học thì làm sao nhớ hết kiến thức mà làm bài phải không? Đừng lo nữa nhé.-   Anh cười thật hiền, xoa đầu cô.
-        Anh Quang , lúc nãy ở trường em có thấy 1hồ sen rất rộng và đẹp, nhưng vắng quá, anh có đi dạo ở đó bao giờ chưa?
-        Anh hiếm đến đó lắm vì cũng khá bận, em có biết tại sao lại vắng như vậy không?- Anh Quang nhìn cô, khẽ mỉm cười.
-        Em không biết nhưng chỗ đó đẹp lắm, em thích hoa sen lắm.
-        Chắc em đã từng nghe nói giáo sư Toán Phan Kim Lân, người đã từng giảng dạy tại đại học Havard chứ? Ông nói dù sinh sống ở Mỹ nhiều năm nhưng ông luôn tha thiết trở về Việt Nam giảng dạy cho thế hệ học sinh người Việt, vì thế nhà trường đã mời ông về đây, để đảm bảo môi trường làm việc đúng ý thích của ông, họ đặc biệt xây 1 ngôi nhà gỗ cạnh 1 hồ sen to như vậy đấy. Nhưng điều đáng sợ là..- anh ngập ngừng , tỏ vẻ nghiêm trọng - …có người từng chết ở hồ sen đó nên không ai dám tới hết.
-        Hả ????  ghê quá vậy,thôi anh đừng kể nữa.- cô sợ hãi tưởng thật.
-        Hahaha, anh nói chơi cũng tin nữa,nhát gan.
-        Không dám đâu, em tội nghiệp anh kể chuyện kinh dị mà không ai sợ nên giả bộ vậy thôi.- cô vênh mặt.
-        WOA ! Thích quá, mát ghê- cô hồ hởi nói to khi đứng bên lan can bờ sông, mái tóc giờ để xõa, bay trong gió, dịu dàng. Cô giống như 1 đứa trẻ dc nhận quà, hai má đỏ hồng vì gió lạnh, đôi mắt long lanh rạng rỡ , đôi môi nhỏ chúm  chím cười.
Quang nhìn cô, lặng yên, anh khoanh tay trước ngực, dựa trên thành xe ,đôi mắt nhìn mông lung, trông anh vừa quyến rũ, lại bí ẩn, thu hút ko ít ánh nhìn của các cô gái và sự ghen tị của bạn trai họ.
-        Cô ơi, cho cháu 2 xâu cá viên chiên và 2 hộp nước trái cây nha.
-        Nè ! Ngon lắm đó, anh ăn đi. Nóng hổi vừa thổi vừa ăn luôn.- cô chìa xâu cá viên trước mặt anh, nụ cười tươi tắn với 2 lúm đồng tiền.
Người qua đường ai thấy cảnh tượng này cũng không khỏi buồn cười, 1 chàng trai hết sức lịch lãm, vừa ăn vưà thổi xâu cá viên , bên cạnh là cô gái nhỏ luôn miệng  xuýt xoa:
-        Woa ngon mà nóng ghê anh ha, phù phù.
-        Ui ! anh chưa từng ăn cái này bao giờ, cay thiệt đó.
2 người họ vừa ăn vừa cười vang , sau đó lại im lặng. Mặt sông yên bình , ánh mặt trời lúc này không còn gay gắt nữa mà dễ chịu hơn.
-        Em có bao giờ thấy cô đơn không ? Quang trông ra bờ sông , giọng anh nhẹ nhàng.
-        Có chứ, cô đơn còn là khi có rất nhiều người mà không có lấy 1 ai hiểu mình, hoặc thậm chí sự tồn tại của mình với 1 ai đó là có hay không cũng chẳng sao, nhất là khi mình không sống thật với bản thân.- cô trầm ngâm như tự nói với chính mình.
-        Anh đôi khi rất muốn ở 1 mình, rất muốn cô đơn, thà sống 1 mình còn hơn ở giữa những người tỏ ra tốt với mình, hiểu mình nhưng cuối cùng vẫn là sự giả tạo.- anh Quang vẫn bình thản.
-        Em nghĩ hạnh phúc nhất là luôn có 1 người bạn hiểu mình và mình cũng vậy, có người luôn đón nhận mình và chấp nhận con người thật của mình.
Trên xe , hai người họ không ai nói với ai lời nào, dường như họ đang mải mê với chính suy nghĩ của mình.
Cô quay sang nhìn Kim Quang, gương mặt anh nhìn nghiêng rất đẹp, cương nghị, chín chắn, đôi mắt xa xăm, lãng tử với hàng mi dài, con người này có thật là cô đơn không, trông anh luôn vui vẻ nhưng thực sự cô hiểu anh bao nhiêu đây?
-        Đến nhà em rồi, cám ơn anh nha.
-        Không có gì, cho anh gửi lời hỏi thăm đến gia đình em, chào em.
Cô bước xuống xe, chào tạm biệt anh, màu xanh dương của chiếc xe dần khuất sau ngõ, cô bần thần 1 lúc rồi mới bước vào nhà.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9