Hồi Tưởng Khúc CHƯA LẦN THỦY THỦ - NhàQuê
Hồi Khúc "CHƯA LẦN THỦY THỦ"
Hồi Khúc 1: Gợi Ý
Dự định sau Tạp Khúc HÀNH HƯƠNG sẽ dành thời gian ngơi nghỉ và cũng bí đề tài, vậy mà mỗi lần toan tính như thế thì trong tận cùng sâu thẳm của suy nghĩ ... hình như có cái gì đó ray rứt, ... thì ra từ khi ghé qua vùng chữ nghĩa tới nay đã mang căn bịnh GHIỀN viết rất nặng ... Nhờ một người bạn thân gợi ý ...
Giỏi!!!!
Đây xuồng ba lá Lão ra khơi
Ôn hết nhiêu khê lẩn hạnh… thời
Đêm biển đen ngòm giông chực quét
Ngày mây ảm đạm sóng không ngơi
Sau lo Mẹ đuổi cong … đuôi chạy
Trước sợ Tặc gườm thót ruột bơi
Nhớ nắm tôm khô chai rượu đế
Còn tìm chưa được chỗ nhâm chơi…
GHH 11.05.13
Vậy còn chờ "công an tới" hay chờ gì nữa mà không ghi lại về chuyến hải hành!
Chưa Lần Thủy Thủ
Theo gợi ý viết về chuyện cũ
Hăm mấy năm ngủ tận ngõ sâu
Giờ nói tới theo nhau thức dậy
Nghe đâu đây vẳng sóng bạc đầu
Chiếc thuyền nhỏ trên triền may rủi
Dần xa quê bầm giập kiếp người
Nương đêm đen một lần thử vận
Hành trang buồn dong ruổi ra khơi
Chiếc ghe đó hành trình đơn độc
Áng mây đen che khuất đường đi
Không thể nói tài ba trước biển
Giữa bao la người chẳng là gì
Rằng biết đó mong manh số kiếp
Thân nơi quê đã đến ngõ cùng
Quyết ra khơi không gì lay chuyển
Hy vọng mùa đang lúc "đồng chung"
Ngang đảo Côn chờn vờn núi tím
Khói trắng lên từng cụm hòa mây
Đêm đầu tiên xa rời đất tổ
Ngọn hải đăng thầm tiễn vẫy tay
Những vùng sáng ngỡ đâu thành phố
Đèn đỏ xanh vào hội hoa đăng
Trên trục đi càng gần mới hiểu
Đoàn ngư thuyền nối tiếp giăng giăng
Họ lại sợ mình qua rách lưới
Khoát tay xua đừng tiến đến gần
Kể từ đó mây xà thật thấp
Cơn bão đầu chụp xuống hung hang
Ghe đi sông khó lòng gối sóng
Cùng bàn nhau trở hướng thuận xuôi
Chạy chầm chậm chờ qua bão dữ
Phút nguy nan phó thác cùng trời
Đêm hôm trước qua vùng biển lạ
Giấc chập chờn nghe giọng tỉ tê
Lẫn than khóc từ đâu vọng lại
Hay hồn oan uổng tử hiện về
Bão đã tan quay đầu trở lại
May mắn sao lúc ấy ban ngày
Giờ mới hiểu ý câu xưa học
Sau cơn mưa trời đẹp lắm thay
Từ ban trưa biển êm khoe vẻ
Cá tung mình bay lượn trên không
Đàn hải âu no nê đáp nghỉ
Đại dương hiền thảm trải mênh mông
Ngày thứ tư từng đàn ghe lưới
Họ ra khơi mình chếch vô bờ
Hy vọng thêm khoảng đường còn ngắn
Chờ phía trời chút khói lơ thơ
Màu nước chàm trở xanh nhạt bớt
Nhìn xuống sâu cá mẹ cõng con
Bơi nhởn nhơ ... cùng đàn cùng loại
Trông trẻ thơ ... rồi bỗng dưng buồn
Sáng ngày cuối niềm vui hiện rõ
Rác trái trôi bọt trắng thành hàng
Dấu báo hiêu bờ còn gần lắm
Chỉ sợ ngầm đá chạm vỡ tan
Trên hướng tiến nhô lên xanh núi
Ngày càng cao hy vọng chiều nay
Đặt chân bước lên bờ hoặc đảo
Miễn đừng sao vào rọ bẫy gài
Những ghe tàu gặp ngang hay đậu
Rất khác xa về dáng về hình
Màu sặc sỡ mũi không vẽ mắt
Người sậm da càng vững niềm tin
Qua ống dòm kiểm thêm cho rõ
Về loại cây cũng giống quê ta
Y phục vận hoàn toàn khác biệt
Trên bờ kia lác đác vài nhà
Nhảy xuống bãi gặp đầu tiên hỏi
Thì ra còn ranh giới Thái Lan
Phóng lên ghe quay ra gấp rút
Và hành trình tiếp tục xuôi Nam
Trong nhấy nháy tàu tuần duyên rượt
Bắt cập vô hỏi xét một hồi
Biết ý định muốn qua xứ Mã
Họ trỏ tay phía trước ... gần thôi
Mốc thiên nhiên làm ranh hai nước
Một con sông vàm lớn chỉ bằng
Từ Cái Cối nhìn qua phía chợ
Giờ chỉ cần mấy phút ngang bang
Trong tầm mắt nhà cao thành phố
Nhìn vô bờ trại lính cờ bay
Nằm dưới dãy phi lao ngọn vẫy
Đang tính tìm chỗ đợi sáng mai
Năm ngày phải chú tâm đối phó
Với hiểm nguy chưa chút thảnh thơi
Mấy chai rượu vẫn còn nguyên vẹn
Định mừng nhau còn sống trên đời
Lính biên phòng giơ cao súng vẫy
Trước đạn đồng dự tính xếp bên
Đành quay vô hướng bờ ủi bãi
Và cuối cùng nước bạn bước lên
Trừ áo quần .... còn nhiêu bỏ lại
Tập trung người ... phun thuốc vệ sinh
Lập danh sách ... nhận phần ăn tối
Ngẫm "được - thua" mà tủi "người" mình
Kể từ đó trở thành trưởng toán
Vốn tiếng Anh không đủ ... tay quơ
Thứ ngôn ngữ trời cho nhân loại
Lại hiểu nhau một cách không ngờ
Cộng thêm nữa thấy hình xưa lính
Nghiêm chỉnh chào ... hiểu nỗi niềm nhau
Của những kẻ vào ra gian khó
Khác một nơi giáng khổ lên đầu
Tối đêm đó cơn mưa gió lớn
Mới thấy rằng may thật là may
Sáng thuyền manh đã vùi ngập cát
Còn lênh đênh chắc hẳn tan thây
Trưa hôm sau bữa ăn ngon lạ
Từ nhà hàng thành phố mang vô
Có món cá "ca - ri" nóng hổi
Nay nhắc ra ...ai cũng trầm trồ
Xin "Tạ Ơn Tình Người" tay nắm
Đã đi theo từ đó cuộc đời
Kẻ hải hành "Chưa Lần Thủy Thủ"
Và phút đầu khi đã đến nơi
NhàQuê May 17, 2013
(Viết Lại Sau Khi Bị Mất Do Bất Cẩn)
Hồi Khúc "CHƯA LẦN THỦY THỦ"
Hồi Khúc 2: Tưởng Đâu
Những không ngờ nối tiếp không ngờ, cho đến nay phải đành tin số mạng ... vì vậy xin được nói về những chuyện bản thân đôi chút, dù biết rằng "nói về cái ta" là điều cấm kỵ!
Vốn tôi không thích di dời chỗ ở hay công việc, vậy mà phải trải qua 3 lần mà mỗi lần đều thành khúc quanh gắt trong đời và cả ba chúng liên quan chằng chịt nhau, mới nghiệt chớ!... ai mà muốn vậy!
* Đang đứng giảng bài nghe tiếng gõ cửa, nhìn ra thấy thằng bạn cũ hồi học lớp tư trường làng, giờ nó làm cái gì đó trong văn phòng quận , nó ra dấu muốn gặp ... Thì ra nó tới giao tận tay "Lịnh Gọi Nhập Ngũ" ... sở dĩ nó phải giao tận tay vì địa chỉ cư trú lúc "kiểm tra trưng binh" thì ở xã hiện đang là vùng "giải phóng" không tống đạt được, nên xã lưu vong phải trả lịnh gọi trở về quận và nó sốt sắng chuyển giao ...cái thằng bạn mắc dịch !
Thôi từ giã "các trò", thầy ra làm quan!
Nhớ lại lúc còn đi học, trong những dịp nghỉ Hè về quê "mấy ảnh" tới rủ rê đi "giải phóng" sẽ đưa đi Liên Xô học, nghe thì cũng ham mà biết có qua nổi vài ba bữa không ! Ở rừng ở hầm ớn quá ... Đi làm quan có lính hầu, có xe đi, có lương và có lậu, ...có đủ thứ khỏe hơn!
"Giã nhà đeo bức chiến bào
Thét roi cầu Vị ào ào gió thu" (Chinh Phụ Ngâm)
Chứ kỳ thực , chẳng có lý tưởng quốc gia, công sản khỉ khô gì ráo ... ở đâu theo luật đó! Thế thôi!
Con đường làm quan lại là quan võ không đơn giản chút nào, cũng sống chết trong gang tấc dù rằng suốt thời gian 3 năm trả nợ tang bồng được ở suốt một đơn vị thuộc Biệt Khu Thủ Đô sướng thấy mồ! ... Có lịnh cho về nhiệm sở cũ dạy học lại, mừng húm vậy mà ông Chỉ Huy Trưởng biểu "Cậu ở lại , tôi cho cậu đi học Sinh Ngữ Quân Đội để đi học Mỹ" ... Xin lỗi ... Lạy ông tôi về! .. Tôi nói tôi là người không ưa đi xa mà!
Nhờ có khúc quanh nầy nên được vài món lợi như biết dùng ống dòm, biết dùng la bàn, biết đọc bản đồ, ... để dùng về sau trong khúc quanh thứ 3
** Tưởng vậy là an nhàn rồi, kiếm cơm được rồi .... không đến nỗi "Một Thầy Một Cô Một Chó Cái, ". Thế cũng xong "Đời Cô Lựu".
Ông xếp mời làm "Tổng Giám Thị" .... chê liền! Hồi đi học đã không thích mấy ông bà Chằn nầy, nay lảnh chi cái chức "Cọp Rằn" coi sóc mấy ông bà chằn dưới trướng .... Chờ ít năm đứng lớp không nổi nữa sẽ kiếm chân Thư Viện đọc sách chơi, làm giàu thêm 3 bồ chữ nghĩa!
Chiến tranh đến hồi ác liệt hơn, ngay cả học trò cũng đứa theo tiếng gọi động viên, đứa thoát ly vô rừng cắc bùm hướng vô thành phố ...
Thực tình mà nói, lại thực tình nữa ... tôi không thích cái kiểu chiến tranh gì kỳ cục nầy, như mọi người cũng mong nó tàn lụi cho rồi theo cách nào cũng được ... Ước sao có vậy! Ngày đó đến thật! ...
Tù ... Quản Chế ... Đuổi Nhà ... Không Được Đi Xa Khỏi Xã Ấp, ... Con Không Được Vô Đại Học hay Chuyên Nghiệp ... Chưa từng !
Trong khúc quanh nầy tôi phải đổi chỗ ở tới 2 lần, vô Tù Cải Tạo và phải bán nhà gấp rút lấy 1 lượng vàng trong lúc khi mua, tôi làm "cầu tiêu máy" tốn 4 lượng... Không bán trong vòng 10 ngày "Họ " mượn làm văn phòng gì đó.
Thằng con thi có điểm đáng lẽ "Trường Nào Cũng Vô Được" mà rồi thành "Không Vô Được Trường Nào" ở nhà mấy năm làm Kỹ Sư tát nước mắm.
Việc không được đi học nầy, tôi đi hỏi nhiều nơi lên đến Ban Tuyển Sinh Tỉnh, Ban Tiếp Dân của Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh ... Cấp cao hơn nói "Theo Chánh Sách Thì ĐƯỢC" nhưng về cấp thấp hơn nói "KHÔNG" ...
Cuối cùng Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Huyện đưa qua bên Ban Chỉ Huy Quân Sự Huyện giải quyết và tôi được kêu vô cuộc họp có đầy đủ cấp chỉ huy quân sự huyện ngồi dọc hai bên bàn dài, vị chủ tọa ngồi cạnh ngang một đầu, tôi ở vị trí đối diện .... Tôi phải trình bày những suy nghĩ của tôi mà họ cho rằng tôi đã lên tỉnh "khiếu nại" ...
Và lý do cuối cùng vị sĩ quan có trách nhiệm nói: "Trong chiến tranh chống Mỹ cứu nước, anh đã không có đóng góp nào cho Cách Mạng, thì nay anh đừng đòi quyền lợi!"
Hết ý! Đó là chuyện lòng vòng "có giấy của tuyển sinh gọi đi học mà địa phương không cắt hộ khẩu"
Không còn đường nào lựa chọn nữa! .... Quanh gắt
*** 11 năm, phải, đúng 11 năm qua bao nhiêu chuyện tôi chịu đựng được vì tôi không muốn chút nào việc bỏ nước ra đi ... nhiều chuyến đi trót lọt mà trước đó họ có ngỏ ý "mời" tôi ... Giờ cùng đường, đúng là đường cùng chỉ còn cách đó, ... vì vậy khi người bạn rủ, tôi ừ lien
Mọi chuyện chuẩn bị chu đáo về độ vững chắc của ghe thuyền, máy Nhật mới tinh, về trang bị bản đồ, hải bàn, ống dòm, xăng dầu, thực phẩm, nước uống thật hoàn hảo kể cả đường đi phải thao dượt mấy lần cho những chốt những đồn trạm quen mặt .
Chúng tôi lên đường và chúng tôi đã đến
Sau nầy một số người có cả đương quyền cũng công nhận là Tôi Nên Đi
Thế mới biết! Tưởng đâu sẽ được mãi mãi sống chốn quê hương
NhàQuê May 18, 2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.08.2013 07:57:25 bởi NhàQuê >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: