Chị, người con gái trên khuôn mặt có hạnh phúc nở và khép ngắn ngủi như hoa mắc cỡ hoang dại tim tím bên đường khi có ai đó chạm vào, cô đơn bị vùi lắp vội vã qua nụ cười kém rạng rỡ, và lòng thèm khát được yêu thương lộ qua ánh mắt lơ vơ khi nhìn thấy ai đó sóng đôi. Tôi là bạn (em) của người đàn ông chị yêu, mối quan hệ tương đối thân thiết đủ để hiểu những chuyện tình cảm rắc rối của anh và thường thì tôi dè dặt nói về nó. Nhưng đến một ngày kia, ngày đầu tiên tôi gặp chị trong bầu không khí đặc quánh quánh điệu nhạc bolero buồn chán trong quán cà-phê Chiều Tím, tôi đổi thái độ nhưng không phải vì tò mò. Đơn giản, tôi muốn hiễu cách mỗi người yêu và nắm giữ tình cảm của mình.
Chiều đó, tôi đang cà-phê một mình thì không biết chị từ đâu đến, kéo ghế ngồi đối diện. Trên khuôn mặt lộ ra sau cặp kính đen, sau cái khẩu trang trốn né, đôi mắt nhuộm lên những ưu buồn của hồn sầu, ũ rũ đọng lại thành hai hạt nước mặn chát rớt lần xuống gò má, nhòe lên những vệt phấn son tô điểm hờ hững. Mái tóc dài mịn dường như bị bỏ hoang đến xác xơ, dăm sợi rối ren rớt xuống cong trũng. Chị ngồi khép nép, đôi tay bối rối đặt lên đầu gối, trong hơi thở mê mệt chị mở lời xác định từng điều về cá nhân tôi. Tôi hơi ngạc nhiên vì chị biết rõ mình, còn tôi chỉ nhớ mỗi cái tên và hiểu đơn giản chị là người tình của anh bạn.
“Chị…là… Trang, bạn của anh…Đình”. Những âm thanh rơi rớt được thốt ra từ cặp môi run run cố kìm nén xúc động, trộn lẫn thứ hơi thở bị tuyệt vọng bóp ngẹt và chơi vơi. Nó như một thể trạng hứng chịu những nhát dao chặt khoan thai vào thân xác rụn rời không còn sức chống đỡ. Đau đớn. Tê buốt. Nhức nhối. Và tất cả tiếp nhận đó còn diễn ra trong cái biết cô độc đã làm cho sự đọa đày nặng nề kia bị nhân đôi ba lần.
* * *
Hè về và kéo lên thị xã Bạc Liêu nhỏ bé những trận mưa mùa rào rạt, tiếng nước va nhau và vỡ ra lõm bõm trên đường. Hàng me cổ thụ xòe những chiếc lá non màu xanh biếc vẫy vẫy, lá đùa với mưa, cành hát với gió biển từ khơi xa thổi đến. Đường phố vắng. Vài vị khách ngồi co ro trong quán cà-phê Đợi Chàng. Mùi thuốc lá khét lẹt. Cô chủ nhỏ tay chống cằm nhìn ra đường phố, thấy mưa cô nhớ sân trường, nhớ chùm phượng đỏ rực, nhớ màu áo trắng mà cô xếp vào kỷ niệm đã vài năm. Giờ đây, người con gái có mái tóc dài mềm như mây buông thả xuống bờ vai đã cất những ước mơ học trò lại và có vẽ bằng lòng với vai một cô chủ nhỏ trong quán cà-phê nằm lặng im dưới tàn me cổ. Cô tập tành dáng đi xúng xính trong bộ áo hợp thời, với nụ cười có thể kéo mùa xuân đến được, với giọng nói thanh êm đủ làm hài lòng bao khách đến.
Khi những hạt nước từ bầu trời xám vẫn còn rơi xuống, đường phố mịt mờ, hơi lạnh tràn lên làn da, thì một người đàn ông tấp xe vào quán. Cởi chiếc áo mưa vắt lên xe, vuốt lại mái tóc dài ướt, anh thong dong kéo ghế ngồi xuống.
Trang nhìn thấy người đàn ông ấy từ đầu và mắt luôn dõi theo. Chẳng hiểu sao cô có vẻ thích dáng người thư thả ấy, người đàn ông có khuôn mặt nghệ sĩ phong trần với chiếc mũi thẳng và đôi mắt sâu thẳm chứa đầy dục cảm. Cô bối rối khi bắt gặp cái nhìn đó và ánh mắt kia tự nhiên làm cô muốn đối xử tử tế với người đàn ông xa lạ. Cô đem ra chiếc khăn thấm nước nóng còn đượm mùi hương, cẩn thận vắt sạch và mời anh ta lau mặt. Khách cười. Cô cười. Dưới bầu trời xám, trong cơn mưa vẫn còn trút nước, có sợi dây vừa được cột lại và kết nối.
* * *
Đêm Bạc Liêu, mặt trăng tròn treo mình lững lơ giữa biển khơi ngắm sóng, nhìn dãy rừng cây chắn gió rờn xanh, nghe cành lá ngả đầu chạm nhau lao xao. Dưới khu vườn nhãn đượm mùi hương cuối mùa với những chùm trái chín mọng tròn xoe e ấp nấp mình sau chòm lá, cô gái ngồi trong lòng chàng trai mình thương mến, ngả đầu ra sau nhìn về phía biển và thấy tình yêu dạt dào như sóng. Cô kéo bàn tay của người yêu đặt lên bụng mình, hít một hơi sâu đầy dưỡng khí, cô mừng vì tình yêu đã chín, đủ để có một ngày đàng hoàng thảnh thơi nằm trong vòng tay ấy. Cô nhớ có ai đó viết rằng, đàn ông cột người mình yêu bằng vật chất còn phụ nữ cột người mình yêu bằng thân xác và cô mĩm cười nghĩ chắc rằng mình đã đúng.
Trong tiếng gió vỗ nhẹ lên cành lá, giữa màn đêm lành lạnh, trong hơi ấm của tình yêu nồng nàn, cô muốn nói hết những điều mình mong muốn cho anh được biết.
- “Anh, tụi mình sắp có người thứ ba rồi?” Cô mở lời khẻ khẻ.
Người yêu cô ngạc nhiên, dường như không nghe thấy hoặc là vội vàng không hiểu rõ lời nói đầy ẩn ý đấy. Anh cuối đầu thấp xuống, mặt chạm vào má cô và hỏi lại:
- Gì vậy em?
- Em có con rồi!
- Hả? - Dường như cơn say từ bữa nhậu chiều vẫn còn ám lên thính giác hoặc là anh tưởng mình đang mơ nên muốn nghe lại lời xác nhận rõ ràng.
Cô gái quay mặt lại, nhìn lên đôi mắt, nhìn lên mái tóc mềm của anh và nói chậm rãi từng tiếng một. “- Em có thai rồi!”.
- “Bao… bao lâu rồi?” – Anh lắp bắp.
- “Chắc hơn ba tháng” - Đáp lại câu trả lợi gọn lõn trên khuôn mặt tràn trề điều hi vọng của cô, anh lặng im đứng dậy nhìn ra bờ biển, nơi cơn sóng dữ vừa tràn về, nước chồm qua mặt đê, trăng tròn đã treo cao cỡ đầu người.
- “Đã nói rồi mà em không chịu nghe, ra nông nỗi này còn phải biết làm sao? Mai đi bệnh viện phá đi!”. Anh nói dứt khoát và rút ví ra đếm tiền.
Hai giọt nước từ khóe mắt cô tràn ra, tiếng nấc từ cổ họng hắt lên như tiếng vạc đêm bay lạc bầy gào thét tìm bạn. Mọi hi vọng cô vun đắp trong quá khứ giờ đang cháy trên ngọn lửa sầu thảm, những chiếc áo tấm quần cô sắm cho đứa con thương yêu trong tương lai còn chưa kịp treo lên, những bài hát ru con mới mua về chưa kịp thuộc làu, vậy mà, mọi thứ đã sớm tan rã rồi sao?
- “Em tự giải quyết đi. Cả tuần sau anh bận lắm không đến thăm em được đâu”. Có lẽ sợ nước mắt đàn bà làm lay chuyển quyết định, anh nhét mớ tiền vào ngực cô và nhanh nhảu ra về.
Tiếng nấc và những giọt nước mắt vẫn tràn ra. Thất vọng làm tâm trí cô ngỗn ngang, đầu óc cô trống rỗng. Trên bầu trời cao, một áng mây đen vừa đi qua kéo trăng rụng xuống biển sâu, trời tối sầm lại. Cô cầm điện thoại trong đôi tay run run, một tin nhắn vừa đến: “Phá nó đi. Em mà để là không còn yêu đương gì đâu đó. Vậy Nhen!”.
* * *
Cơn mưa trái mùa ném những hạt nước xuống thị xã từ bầu trời xám đen, hơi lạnh tỏa roa làm người co ro, cành lá khép lại. Cô đứng bên chân cầu, dưới cơn mưa, trong thế rũ rượi làm điểm nhìn của những đôi mắt lướt qua đầy hiếu kỳ. Mái tóc dài ướt rũ, đôi môi tái, bàn tay run, mắt cay xòe. Cô đang đợi. Cô ngóng dáng người, mong vào một điều hi vọng được mang đến từ một người đàn ông mà mình từng thân thuộc. Thời gian lê lết. Đồng hồ điểm 12 giờ. Những âm thanh đó. Tiếng pô xe ấy. Cô lao ra đường. Tiếng thắng xe gấp gáp. Người đàn ông mặc áo mưa trùm kín bước xuống và hét lên với giọng phẫn nộ: “- Đ.M mày muốn gì?”.
Cô gái khóc trong tiếng nấc nghẹn. Chân sụp xuống. Cô quỳ gối. Một lạy. Hai lạy. Ba lạy. Và giọng đứt gãy nghẹn ngào: “- Đừng bỏ em anh Đình ơi! Đừng bỏ em! Em lạy anh! Anh Đình ơi!....”.
Người đàn ông kéo cô vào lề cầu và nói như quát: “- Tao nhớ là từng nói trước với mày là tao không ly dị vợ được, mày làm mọi chuyện đổ bể thì chấm dứt.”
- “Em biết lỗi rồi anh ơi! Giờ anh nói sao em cũng nghe! Đừng bỏ em anh Đình ơi….” – Cô vẫn khóc và lạy.
Đẩy vai cô ra sau, người đàn ông lên xe, cô gào với theo: “- Anh bỏ em, em sẽ chết cho anh coi”. Tiếng xe nổ máy. “- Đ.M có giỏi thì đi chết đi”. Những âm thanh nhỏ dần, dáng xe mất hút trong màn mưa ngày càng nặng hạt. Tiếng khóc, giọng mưa. Những âm thanh khàn khàn rào rào trong buổi chiều sa sầm ấy đã có nhiều người nghe thấy và chẳng ai hiểu cô gái kia đang mê muội điều gì? Tình yêu chăng? Hay một lý do nào đó mà ngoài cô ra không ai hiểu được?
* * *
Quán cà phê Mộng Uyên Ương buổi chiều tàn vắng khách. Cô gái ngồi bên cửa sổ ngó bâng quơ về ngôi nhà hai tầng màu xanh, nơi một đứa bé trai mười tuổi và một một bé gái sáu tuổi đang hồn nhiên đùa giỡn. Chợt chút tủi thân dâng trào. Cô cuối nhìn xuống bụng mình. Tiếc nuối nấc lên. Uất nghẹn dồn đẩy. Hơi thở dường như đứt bị đứt quảng. Cô cảm thấy hối hận và nhận ra mình thiếu dũng cảm, nếu không, giờ cô có thể ẳm trên tay một thân thể nhỏ bé, nghe tiếng con khóc, nhìn thấy con ngây thơ con mĩn cười nhìn mẹ và cô sẽ tất tả lo lắng cho nó, dồn hết mọi yêu thương lên nó y như cách mẹ cô đã chăm chút cho cô vậy. Nhưng vì tình yêu cô đã quyết định một cách âm thầm và dĩ nhiên là đau đớn. Cô nhớ mình đã lẽ loi thế nào trong buổi sáng hôm ấy ở bện viện phụ sản Sài Gòn, đến trong lặng lờ và về trong tủi buồn chất ngất.
Từ cửa số quán cà phê Mộng Uyên Ương nhìn qua ngôi nhà màu xanh, người chủ nhà sau buổi làm việc chiều đã về và ghé xe lại. Cánh cổng mở ra. Anh xuống xe và cảm giác như có gì níu kéo, anh nhìn qua khung cửa sổ bên kia và nhận ra khuôn mặt quen, đôi mắt cũ. Anh cuối xuống. Cánh cổng nhà khép tạm.
Ba tháng qua, mối liên lạc giữa cô và người tình dứt bặt. Những tin nhắn cứ một chiều trôi đi, những cuộc gọi không người nhấc máy, hay đôi khi đầu dây bên kia mở ra nhưng đáp lại những lời yêu thương rào rạt, những nhớ mong bừng bừng là một sự lặng im đáng sợ. Cô vẫn nói, dù biết rằng người kia đang quẳng chiếc điện thoại đâu đó ở góc bàn và thản nhiên say sưa cùng bè bạn. Sầu thảm vón cục. Rối ren đông đặc. Cô chìm trong mê mệt. Điều lo lắng bấy lâu với cô có phải sắp xảy ra? Xa anh. Mất anh.
Mãi bận rộn với những dòng suy nghĩ nên cô đã không nhìn thấy một bóng đen len lén bước ra từ ngôi nhà màu xanh. Bóng đen chồm tới. Một bàn tay túm tóc vùi đầu cô xuống bàn. Tiếng ly vỡ. “Đồ điếm! dụ dỗ chồng bà này”. Chiếc ghế kéo cô ngả xuống đất. Một bàn chân đạp lên mặt. “Cho mày chừa”. Trong khoảnh khắc đó cô nhìn thấy một khe hở nhỏ, cô bò dậy và chạy tọt đi. Bóng đen với tay theo mái tóc nhưng vừa chậm một bước chân. Cô chạy ran ran vào một căn hẻm nhỏ và lủi mất.
Chiều hôm ấy trời trong, những đám mây cao vun vút, gió từ biển khơi thổi vào lồng lộng. Nhìn từ trên cao dáng người nhỏ như hạt đậu, kẻ xuôi ngược trên những con đường, kẻ thong thả ngồi, kẻ bình thản đứng và còn có ai đó trú ngụ êm đềm dưới những mái nhà kia, tổ ấm, chổ người ta xích lại gần nhau vào mỗi buổi chiều. Nhưng cũng có người ngả đầu vào thân dừa xanh, ôm ngực khóc rưng rức. Một con chuột nhởn nhơ bò ngang qua bàn chân. Chuột ư? Chuột hả? Cô buông tay và ngồi bệt xuống. Rốt cuộc thì mình rất giống chuột rồi, bị săn đuổi, bị sĩ nhục, bị nhạo báng. Đời người kiếp chuột.
* * *
Đêm nay sao Kim sáng lắp ló ở chân trời, cô nhìn ngôi sao tình yêu ấy và tự nghĩ, liệu với ánh sáng lù mù kia có đủ níu kéo thời gian, sắp đặt lại một mối liên hệ đã đến hồi chấm dứt. Cô sợ sự kết thúc, ghét cay ghét đắng khi ý nghĩ ấy cứ khuấy nhiễu mình và dặn rằng còn chút gì hi vọng thì cũng phải thử.
Ngồi lẽ loi bên chổ hò hẹn cũ, dưới trời sáng trăng, trong trận gió biển lớn thổi về từ xa khơi, cô ngữa cổ uống thứ rượu đắng và nóng rực. Cô cố khơi lên những kỷ niệm đẹp trong lòng dù thứ ấy bây giờ chỉ còn phản phất. Đấy là ngày còn nắm chặt bàn tay, cùng anh thảnh thơi dạo trên bãi cát vàng, sóng biển lùa về chạm chạm vào bàn chân. Đấy là ngày ngày còn ngã đầu vào vai anh ngắm sao trời và mơ về những điều tươi sáng. Đấy là ngày ngày cùng chia sẽ nhau những món ăn ngon bên hàng quán.
Cô uống rượu. Cô cười hằng hặc. Cô nhìn thấy ánh sáng chói của lửa, cháy xung quanh, cháy trên trời, cháy trong cổ họng, cháy dưới ruột gan. Cô uống rượu. Nước mắt ràn rụa. Cô uống rượu. Nước mắt ròng ròng. Đôi mắt cô lim dim, ánh sáng nhạt nhòe, mặt trăng tắt lịm, bầu trời tối đen. Một thân người ngã vật xuống. Kẻ trông thấy cuống cuồng.
* * *
Buổi sáng, khi hơi sương còn đọng mềm trên lá, lúc căn nhà màu xanh hãy còn đóng cửa đóng im lìm, có một bóng người khắc khổ ngồi gục đầu bên con đường hẻm trước cổng, mái tóc bạc ưu sầu, khuôn mặt xạm đen cằn cỗi vì lo lắng. Thỉnh thoảng ông lại ngó đôi mắt vô hồn nhìn vào căn nhà xanh rồi gục đầu gạt nước mắt.
Mặt trời lên, ánh nắng sớm xóa tan những ưu phiền của ngày cũ. Căn nhà xanh mở cửa, người đàn ông lớn tuổi đứng dậy ngó vô khép nép. Người chủ ra mở cổng. Mái tóc bạc quỳ xuống van nài trong tiếng khóc. “Ông ơi! Ông làm ơn chấm dứt với con gái tôi”. “Làm ơn cho nó khỏi sống khổ nữa ông ơi”. “Làm ơn ông ơi”. Tiếng khóc và giọng nói nghẹn ngào của ông lão làm người phụ nữ trong nhà chú ý, chị đi ra và đứng lặng im quan sát. Người đàn ông trẻ quay lại nhìn vào khuôn mặt vợ, thoáng chút suy nghĩ, anh vào nhà lấy giấy và đặt bút ghi vội vài dòng chữ. Người vợ cầm tờ giấy đem ra đưa cho ông lão và xua tay, “Đi! Đi đi! Sáng sớm xui xẻo quá”. Mái tóc bạc cuối đầu, đôi chân không giày dép liu xiu đi về phía đường lớn.
* * *
Buổi sáng, ánh nắng hiền diệu rọi lên những chùm nhãn chín, hương nhãn thơm quyện quyện vào ngôi nhà màu vàng xanh. Một cơn gió từ biển thổi vào kéo theo những tàn tro bay lững lơ trong gió. Ngọn nến vừa đốt lên bên cửa sổ vụt tắt. Tiếng chuông vang vọng. Tiếng niệm kinh dồn đẩy, “nam mô a di đà phật, đời là bể khổ ai ơi”.
* * *
Thật sự là khi viết về chị tôi đã không biết bắt đầu từ đâu, đoạn mười tám phất phới giấc mơ về một bạch mã hoàng tử và cả hai được gặp gỡ vào một buổi chiều lãng mạng, trong hoàn cảnh bối rối, và những ấn tượng ngùn ngụt đã nhanh nhảu kết nối hai trái tim ran ran nhịp đập lại với nhau không chút dè dặt. Hay lúc đôi mươi, chị hớn hở trong tình yêu nồng nhiệt và thấy những điều xung quanh lúc nào cũng tươi rói. Ngó lên bầu trời, màu xanh chị hi vọng, màu xám chị dỗi hờn, còn màu đỏ là chị đương dạt dào thương nhớ. Hoặc đâu đây, khúc chị đặt dấu chấm cho tình yêu cũ, mở ra sự sống mới bên chồng và cạnh đứa con xin xắn. Được nghe những lời thân mật, thấy những cử chỉ nồng nàn, cảm được điều thư thả khi ngã trên bờ vai rắn rõi. Nhưng đấy chỉ là những vệt màu tôi cố sơn phết cho cuộc đời chị, bề nổi của mặt hồ nước mông mênh khi đứng từ xa nhìn ngắm và chỉ đến khi đặt bàn tay xuống khuấy khỏa mới hiểu được dòng nước kia đang lạnh lẽo hay nồng ấm.
NGUYỄN VĂN HIẾN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2013 16:08:32 bởi nguyenvanhien >