Bút, Kiếm phân tranh
LNHoaiTu 07.08.2013 20:43:57 (permalink)
0
Bút, Kiếm phân tranh
 
Phác hoang một cõi lòng
Một võ đài mênh mông
Kiếm chọi cùng chiếc bút
Để ta rướm máu hồn
 
Phác hoang những từ ngôn
Thạch phiến trổ hoa cuồng
Kiếm thù trong nội chướng
Tan tác những nỗi buồn
 
Phác hoang chiếc mực nghiên
Chôn lấp những ưu phiền
Màu xanh hay màu tím
Ngòi bút đẩm con tim
 
Phác hoang cả thời gian
Bút, kiếm chưa đầu hàng
Hoà bình không đơn giản
Võ đài ai để tang
 
Hoài Tử
#1
    LNHoaiTu 07.08.2013 21:11:28 (permalink)
    0
    Xin Đừng Đấu
     
    Tôi còn gì đâu, đấu chi em
    Hồn tan tác mộng, xác đã mềm
    Lời đã đong đầy, lời không thoát
    Lòng trói lòng thôi, những giới nghiêm
     
    Em thử từ bi một lần thôi
    Hãy giả vờ đi, nở nụ cười
    Tôi nguyện làm tù dù không đấu
    Dù giữa ngục sầu cũng thấy vui
     
    Em cất kiếm đi một lần thôi
    Dù em chưa chém tôi nát rồi
    Con tim rướm máu làm sao đấu
    Xin chết dưới gươm của một người 

    Thôi nhé! Xin em đừng đấu tôi
    Hãy xin độ lượng cứu một đời
    Cho xác tôi cầu câu sám hối
    Bên chiến tuyến này em với tôi
     
    Hoài Tử
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2013 21:13:19 bởi LNHoaiTu >
    #2
      LNHoaiTu 08.08.2013 20:30:43 (permalink)
      0
      Ba Năm Chợt Trở Về
       
      Ba năm rồi trở lại
      Cửa biếc có còn ai
      Tay rung rung gõ đại
      Ngôi phố như lạc loài
       
      Ổ khoá đầy rong rêu
      Phủi ký ức, một chiều
      Dòng nhạc xưa đơn điệu
      Tiếng khóa lắc điều hiu
       
      Ba năm rồi tàn bại
      Không thấy được ngày mai
      Những nẻo đường quằn quại
      Trên dấu vết thi hài
       
      Cánh cửa giờ lặng câm
      Thời gian từng lớp nằm
      Biệt thự sầu ảm đạm
      Người chắc đã xa xăm
       
      Ba năm rồi trở lại
      Như một kẽ lưu đày
      Trên gót giày ái ngại
      Dúi bùn đất bạc phai
       
      Ba năm rồi trở lại
      Phiên khúc buồn chợt bay
      Ký ức nào thức dậy
      Ta gõ cửa mòn tay
       
      Hoài Tử 
      #3
        LNHoaiTu 09.08.2013 01:15:39 (permalink)
        0
        Gậm Nhấm Đêm Dài
         
        Ta ngồi gậm nhấm đêm dài
        Trên bàn huyền thạch ta bày đĩa trăng
        Rượu sương vướng đọng địa đàng
        Tình rơi mấy giọt bắn tràn lên không
        Long lanh đẫm ướt dạ phong
        Tỉnh say sền sệt giữa lòng của ta
        Tưởng như ký ức đã già
        Nghe chừng tâm sự trổ xòa hoa non
        Đêm dài gậm nhấm chưa mòn
        Tháng, năm làm đủa gắp nguồn hư hao
         
        Hoài Tử 
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2013 02:16:34 bởi LNHoaiTu >
        #4
          LNHoaiTu 09.08.2013 19:34:10 (permalink)
          0
          Đom Đóm Lẻ Loi
           
          Ta đom đóm lẻ loi
          Đâu soi nỗi cuộc đời
          Con sông đêm vời vợi
          Sương mù đặc tình ôi
           
          Trong kinh thành sáng soi
          Lồng lộng mắt mọi người
          Em thiếu phụ thần thoại
          Trần gian thơm màu môi
           
          Ta bay rồi ta bay
          Ta say rồi ta say
          Đêm đen nào ai thấy
          Ta nỗi buồn bao vây
           
          Em có chợt bên thềm
          Nhìn trùng trùng bóng đêm
          Thấy được gì em nhỉ
          Hay nhớ vòng tay êm
           
          Ta trong vũ trụ sầu
          Chơm chớp nỗi niềm đau
          Soi đời một khoảng nhỏ
          Sông đêm dài thật sâu
           
          Ta chiếu đời lẻ loi
          Leo loét bóng một người
          Theo nhịp tim mòn mỏi
          Một đêm nào tắt hơi
           
          Hoài Tử 
          #5
            LNHoaiTu 10.08.2013 20:07:14 (permalink)
            0
             
             
            Hứng Vốc Trời Buồn
             
            Với tay múc cạn giòng sông
            Đỗ lên trời rộng nổi lòng của ta
            Để nghe trời đất khóc oà
            Để ta chiêm ngưởng nét da diếc buồn
            Đất trời thút thít từng cơn
            Ngồi như quan khách xem tuồng thế thôi
            Mà như có nổi ngâm ngùi
            Mà như mưa gió đâm chồi tim ta
            Nghe lòng trổ những đóa hoa
            Tỏa hương mật đắng chảy xoà châu thân
            Xoè tay hứng tiếng khóc ngàn
            Trời hoang sông cạn tình tràn mênh mông
             
            Hoài Tử
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2013 19:12:18 bởi LNHoaiTu >
            #6
              LNHoaiTu 11.08.2013 19:23:15 (permalink)
              0
               
              Mình Tôi Bại
               
              Chiều hôm nay phố tôi căng ngập nắng
              Sắp nổ tung hình bóng một người xưa
              Chuyện tôi, em; ai thiệt, ai chịu thua
              Chỉ tôi bại giữa chiến trường cảm xúc
               
              Đời bỏ đi qua mặt mình vun vút
              Em chợt về, chợt quay gót dững dưng
              Bỏ lại đây nắng nặng đôi vai chùng
              Tên thất trận buông cương không định hướng
               
              Ngựa quẩn quanh bên xác từng tâm tưởng
              Gọi những hồn chiến sĩ đã hư vong
              Giọt máu khô còn đọng ở trong lòng
              Cơn đau cũ nứt theo từng vệt nắng
               
              Em nghiễm nhiên quay lưng và lẵng lặng
              Tựa nhân từ, tựa quắc mắt thù xưa
              Tựa từ bi không hươi kiếm chém bừa
              Mà tôi vẫn nghe tim từng vệt cứa
               
              Nắng phố tôi như gom từng đống lửa
              Những hoang tàn cháy lụi giữa tâm tư
              Chuyện tôi, em; sao lắm những biên khu
              Chỉ tôi bại còn ai thua, ai thắng
               
              Hoài Tử 
              #7
                LNHoaiTu 12.08.2013 20:58:42 (permalink)
                0
                 
                 
                Quĩ Và Thiền Nhân
                 
                Muốn mài kiếm, chém phăng đời quá khứ
                Muốn bẻ ngòi, đập nát lọ mực nghiên
                Muốn nhập tâm, như một kẻ tham thiền
                Mà trai giới cứ vòi ta cơn đói
                 
                Nếu ngôn ngữ không hiểu gì câu nói
                Nếu chẳng ai phải đối mặt sinh nhai
                Nếu loài người quay lại thủa man khai
                Sao nhân thế cứ đụng đầu vỡ óc
                 
                Ta đã đóng vào ta từng chiếc cọc
                Mỗi lần thèm, lần đói mật nhân sinh
                Mà con ma cứ bật dậy trong mình
                Lại nhát kiếm, lại lọ nghiên lâm nạn
                 
                Lời em ngon hay cổ em muốn cắn
                Môi em hồng, hay máu ngọt khiêu hoang
                Ta khoá ta trong cùm xích tục trần
                Mà nổi đói vẫn tràn ra đôi mắt
                 
                Thế là ta lại rơi vào sinh sát
                Kiếm rỉ han, bút cặm cuội án văn
                Tự đưa mình lên pháp trường ăn năn
                Giáo ký ức đâm ta mà không chết
                 
                Gió vào thu lành lạnh mùi da diếc
                Đời thiền nhân vẫn quĩ đói xỗng quan
                Ngôn ngữ chi lầm hiểu cuộc dương trần
                Lại mài kiếm, lại bẻ hoài chiếc bút
                 
                Hoài Tử
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.08.2013 21:01:08 bởi LNHoaiTu >
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9