TRỐN LẠNH
(Tặng CA, VNN và CT)
Nghe bạn về quê trốn “lạnh lùng”
Coi chừng tránh lộn hóa bằng không
Đi, về mấy kẻ không sa lưới
Sống chết nào ai thoát được vòng
Cho dẫu lo nhiều thêm mệt xác
Mà dù tính lắm cũng hoài công
Chi bằng cứ sống an nhàn vậy
Trời có kêu lầm! Dạ, cũng xong.
NHẤT PHƯƠNG (ĐAN MẠCH, cuối 2003)
họa TRỐN LẠNH
(tặng mình)
Lạnh quá cho nên phải chạy lùng
Kẻo khi chùn lại có như không
Mẹ sề hẻm trước chưa ăn mối
Thị mẹt nhà bên khó lọt vòng
Cứ tưởng dễ chơi nên chọn mặt
Nào hay muốn được phải ra công
Gừng già càng héo càng cay cú
Muốn nhả không đành, nuốt chẳng xong !
VNN (Saigon, Xuân Giáp-Thân)
HỌA VẬN
THẾ LÀ XONG
Bao vây tám hướng cuộc truy lùng
Địa võng thiên la lọt lưới không?
Em trốn hóa thân nhiều triệu kiếp!
Ta mang trên cổ một xâu vòng.
Tơ hồng dây buộc thành duyên nợ.
Chỉ thắm se duyên cũng đáng công.
Em nhỉ chạy sao cho khỏi nắng.
Đời ta như vậy thế là xong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2005 05:18:01 bởi Tran Manh hung >
"Thơ là trừu tượng, tình cảm là hư cấu được cấu tạo rất vô tư trong hồn thơ
Nếu ý thơ đi quá mức giới hạn của tình cảm, đó là sự hồn nhiên của thơ, xin đừng giận, sự giận dữ làm mất đi vẻ đẹp của thơ".
Trần Mạnh Hùng