VỊNH CÂY CẢNH
Thật tội cho mày cây cảnh ơi!
Bao năm oan khuất chẳng nên lời!
Tỉa cành cắt lá ngăn sinh trưởng
Uốn rể vặn thân chặn mạch đời
Lá thắm dùng dằng căm hận đỗ
Cành non tức tưởi oán thù rơi
"Tự do mất hết cây thành thú!!!"
Trăm nén ngàn đè để "NGÓ" chơi!!!
Lê Văn Phúc-Lê Sơn Vũ
Qúy Thi Hữu thân mến!
Trong những ngày Vũ đi tìm sự thăng bằng cho Tâm thức tình cờ Vũ quen một Nhà Giào về hưu.Thầy tên Lê Văn Phúc.Thầy yêu thơ và bước đầu sáng tác thơ Đường. Vũ có chia sẻ với Thầy diễn đàn xuớng _họa thơ Đường trên mạng Thầy rất thích và muốn tham gia song mắt Thầy hơi mờ nên không thể trực tiếp tham gia!Vũ hứa sẽ thay Thầy gởi bài xướng họa lên Thư Quán
Vũ viết đôi dòng tâm sự này gửi đến Qúy Thi Hữu với hy vọng các Bạn sẽ nhiệt tình tham gia vào bài xướng mà Thầy và Vũ làm.Đây là tàc phẩm đầu tay của Thầy rất mong Qúy Thi Hữu chia sẻ với Thầy!!!
Bài thơ này Thầy và Vũ mượn hình ảnh cây cành để thể hiện nội dung trào phúng nên mong Qúy Thi Hữu chú ý giúp từ NGÓ mà Thầy đã dặn không thể thay bằng từ khác được!
Rất mong Qúy Thi Hữu nhiệt tình góp ý chia sẻ!Thầy mong sẽ có một bài họa cùng đề tài,nếu được xin Qúy Thi Hữu chia sẻ!!!
< Sửa đổi bởi: LÊ SƠN VŨ -- 20.7.2009 16:02:35 >
VỊNH CÂY CẢNH
Thuơng quá là thương cây cảnh ơi
Buồn đau chẳng thể nói nên lời
Cùng là cây cả riêng em khổ
Tù tội đeo mang suốt một đời
Kéo xén tùm lum thân rướm máu
Kẽm giăng chằng chịt lệ hờn rơi
Một đời ngang dọc thôi là hết
Thế sự thăng trầm chỉ NGÓ chơi !
Nha Uyen
LƯU LUYẾN
Lâu lắm mới nghe được tiếng ơi,
Tận cùng thương nhớ thoát lên lời.
Hình như tiếng vọng trong tiềm thức
Thoảng giống âm vang suốt cõi đời.
Trìu mến, thiết tha trong ngọt lịm.
Lả lơi, thương cảm lúc buồn rơi.
Tiếng "ơi" lời gọi bao lưu luyến.
Kỷ niệm giờ đây chỉ ngó chơi.
Trần Mạnh Hung
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.07.2009 06:51:11 bởi Trần Mạnh Hùng >