Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT
Hong pít có đựoc hong hihi mà bn chẳng hiỉu cí rì hết , xếp vần đại thui hè...LCR phân ích chỗ sai cho bn thấy đựoc hong hihi <<<dốt bẩm xinh 
Làm thơ Đường
Đường thi vạch một dấu chấm tròn
Qua bao thế hệ vẫn sắc son
Ta dân hậu kiến năng mài bút
Thế hệ mai sau chớ thất mòn
Xén đầu xắn đọt cho phỉ chí
Đục tường khoét vách gắn bù-lon
Cốt sao ra dáng Đường thơ lụy
Mang những dấu yêu rải lối mòn
Băng Nguyệt mến,
TMH chỉ vậy là đầy đủ lắm rồi về cách làm bài thơ đúng phép.
Còn duyên dáng của bài thơ thì do năng khiếu, xu hướng, quan niệm về âm thanh v.v. riêng của mỗi tác giả. Ví dụ như câu 1 đã sửa, thì tôi thích dùng chữ « khuyên » thay cho chữ « vòng » vì về âm thanh tôi nghe chữ không dấu chỗ đó êm tai hơn, và về ý nghĩa thì chữ « khuyên » trực tiếp nói về lời khen hơn (nét khuyên các cụ dùng để « khen » cũng chỉ là một vòng tròn).
Bởi thế nên tôi chủ trương
không sửa nhiều trong thơ bạn, sợ làm mất màu sắc riêng của thơ bạn mình. Ðó là nói về những tác phẩm trân quý của bạn mình.
Còn đây là một bài làm thử chơi, cho phép mỗ xẻ tận tình để làm sáng tỏ tối đa những điểm cần chỉ giúp bạn, nên TMH làm thế là phải. Và anh chàng đã mở đường nên tôi đóng góp chỉnh 4 câu chót theo đúng luật Bằng Trắc như TMH đã nói. Và toàn bài thơ trở thành như sau, BN đọc lại xem coi có trơn tru, âm điệu hài hòa hơn trước chút nào chăng ?
Đường
THI vạch
MỘT dấu
VÒNG TRÒN Thế
HỆ trải
QUA vẫn
SẮT SON.
Hậu
KIẾN dân
TA tài
MÚA BÚT.
Mai
SAU thế
HỆ chớ
LO MÒN.
Xén
ÐẦU xắn
ÐỌT thêm
GIA VỊ Khoét
VÁCH đục
TƯỜNG gắn
ỐC LON Cốt
CÁCH Ðường
THƠ ra
ÐỦ DÁNG Dấu
YÊU mang
TRẢI lối
XƯA MÒN.
về âm vận thì tôi thích dùng cho hai câu đầu là :
Đường
THI vạch
MỘT dấu
KHUYÊN TRÒN Thế
HỆ bao
ÐỜI vẫn
SẮT SON.
Nói thế để BN thấy rằng thơ vẫn mang được nét riêng của mỗi người. Hay, dở, đúng, sai, là chuyện khác.
Thân mến, LCR