Người Thầm lặng....
Asin 09.10.2003 04:00:30 (permalink)
Cô chợt sững người, một cơn đau quặn bốc lên từ phần dưới bụng. Cô phải đứng lại, gập người xuống, thấy trời đất quay cuồng ... Đừng, đừng nhé, cầu trời đừng xảy ra chuyện gì, bởi hôm nay là một ngày quan trọng và đầy ắp công việc. Cô đứng tựa vào tường, vẫn trong tư thế gập người, hy vọng cơn đau sẽ giảm bớt sau vài phút. Cô chợt nhớ tới Quang, nhủ thầm, anh ơi, anh ở đâu? ...

Bây giờ thì cô biết chắc đã có điều gì đó bất ổn đối với cơ thể mình rồi. Thật là khốn nạn, cơn đau không lựa lúc, không đúng thời điểm chút nào. Cô đã phải vất vả 3 tháng trời để thuyết phục khách hàng, cơ man nào là fax, bản thuyết trình, thuyết minh, rồi nhà hàng, hội họp, nhậu nhẹt ... Đến hôm nay, đi ký hợp đồng thì mọi việc lại xảy ra trong tình huống bất ngờ nhất. Xưa nay, cô vốn tự hào mình là người chu đáo, kỹ lưỡng trong công việc. Cô luôn chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt, sắp xếp mọi việc một cách hoàn hảo, lường trước mọi bất trắc có thể xảy ra. Đồng nghiệp của cô đã nhiều phen trợn tròn mắt khi thấy cô giải quyết những rắc rối xuất hiện một cách êm thắm và nhanh gọn, bởi tất cả đã được cô tiên đóan trước. Thế mà hôm nay, cô lại bị đánh gục bởi đồng minh của mình.

Cô không bao giờ bỏ rơi cơ thể mình, dù bận bịu đến mấy, cô cũng cố dành ra chút thời giờ để ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, rửa da mặt, mài giũa móng tay, chải tóc mượt mà ... Cơ thể là niềm kiêu hãnh ngầm của cô, cô luôn ý thức được những ánh mắt với suy nghĩ khác nhau chạm vào cơ thể cô. Đó cũng là một cách cô tìm kiếm niềm vui trong sự tẻ nhạt của đời sống hàng ngày. Có những ngày, cô trở về chỉ với một niềm vui nho nhỏ là nhận được một ánh mắt vuốt ve những sợi lông măng trên cánh tay no tròn óng mật. Ngày khác lại là những đốm lửa nhảy múa lách tách đậu lại trên tấm lưng ong thắt đáy. Cũng có những ngày là ánh mắt trượt dài suốt cơ thể hứa hẹn những điều ong bướm. Đôi khi nhớ lại, cô thường cười tủm tỉm, cô nhớ đến những ánh mắt lúng túng, chết chìm trong đôi mắt nâu trong suốt của cô, rồi giật mình vội vã nhìn ra chỗ khác, chẳng biết thế nào lại rơi đúng vào nơi căng đầy nhựa sống nhất, lại sợ mang tiếng sỗ sàng phải đành đoạn dứt sang chỗ khác, nhưng vẫn luyến tiếc vo ve xung quanh cổ áo, tất cả những điều này làm cho người đàn ông trở nên dễ thương và tạo cho cô một cảm giác thật dễ chịu và khoan khoái. Cô biết, bản thân cô có một ma lực khó cưỡng lại.

Đành vậy, cô vẫy taxi đến bệnh viện. Dù muốn hay không, cuộc đời cô đã chứng kiến nhiều cảnh chia tay, ly hợp, vui mừng cùng buồn đau tại những nơi này. Cô luôn có cảm giác khó chịu và nhớp nháp khi đến bệnh viện. Một thời gian rất dài, cô không lý giải được vì sao. Một đêm giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya vì ác mộng, lưng túa mồ hôi và cảm giác rìn rịn ở hai bàn tay mới chợt làm cô hiểu được rằng nỗi sợ hãi sâu thẳm đã tạo nên cảm giác lạ khi vào bệnh viện của cô. Lại gặp những khuôn mặt nhờn nhợt và vô cảm của nhân viên y tế, những cái lắc đầu lạnh lùng, những bước chân vội vã, những câu nói gắt gỏng trỏng không ... Một phần vì cơn đau, một phần cố nén mình, cuối cùng cô cũng vất vả tìm được nơi phải đến để được chờ khám bệnh. Bây giờ thì chỉ cần chờ đợi, cô cố bình tâm sắp xếp nốt những việc phải làm, phải kiếm một lý do nào đó thật thuyết phục để hoãn cuộc hẹn, phải gọi điện thoại cho những ai, miên man thế nào mà khi được gọi tên cô không hề hay biết. Đến khi chợt nhận ra một giọng nói cao giọng, cô mới giật mình hốt hoảng bật mình bước vội vào. Đúng như cô tiên đoán, cô chạm phải một khuôn mặt cau có của vị bác sĩ phải phí mất thời giờ vàng ngọc vì chờ đợi cô, và cũng không ngoài dự đoán của cô, khuôn mặt ấy dần dần giãn ra, cô cũng kịp nhận thấy một hơi thở hít sâu mùi nước hoa Chanel No. 5 của cô.

Cô luôn căm ghét những tiếp xúc da thịt do vô tình hay hữu ý. Điều này luôn tạo cho cô những cảm giác trái ngược nhau. Đôi khi, chỉ vì bắt tay với một gã sồn sồn to béo nhờn nhờn đã làm cho cô khó chịu rửa tay suốt cả buổi chiều. Khó chịu nhất là những lúc đứng trong thang máy, những cái chạm tay nhè nhẹ, những hơi thở lén lút phía sau làm bay bay những sợi tóc mai của cô. Ghê tởm nhất là những khách hàng cứ nghĩ mình là thượng đế luôn nhe hàm răng vàng khè vì khói thuốc và rượu bia mà cười hềnh hệch với cô, khổ nỗi họ luôn nghĩ rằng nụ cười của họ rất hấp dẫn và quyến rũ, luôn cố gắng một cách tuyệt vọng để đụng chạm vào cô khi đang thương thuyết hợp đồng. Cũng có lúc người cô gây gây như sốt nhẹ, ngất ngây khi vô tình đâm sầm và được giữ chặt bởi cánh tay rắn rỏi của chàng trai ở văn phòng đối diện ... Lần đó, hồi còn học Đại học, đang huyên thuyên cười nói với hai con nhỏ cùng lớp, bỗng thấy trời tối lại, ngước lên thì thấy Anh đứng đó tự bao giờ. Rất tự nhiên và nở một nụ cười làm cô điếng người, trời ạ, giá như có bắt cô giảm thọ năm năm để chứng kiến lại cảnh đó cô cũng sẵn lòng, Anh nhỏ nhẹ đề nghị cho làm quen. Lý do thật đơn giản, do hai người bạn của Anh cá cược một chầu kem nếu như Anh làm quen được với cô và các bạn. Anh chỉ xin phép ngồi năm phút đủ để thắng cuộc, chẳng lẽ cô gào lên Anh ngồi cả đời cũng chẳng sao? Rồi cũng kịp biết tên nhau và cũng kịp loé lên một ánh chớp, thảo nào kiêu như sinh viên Y khoa. Kể từ lúc bắt tay chào tạm biệt, cô biết mình đã vĩnh viễn bị Anh hớp hồn. Không gì có thể phủ định điều đó, minh chứng rõ ràng nhất là luồng điện chạy suốt từ bàn tay đến tận sống lưng cô mỗi khi cô nghĩ tới, ngay cả tận bây giờ.

Cô luôn nhớ đến ông bác sĩ gày gò đen nhẻm ở khu phố mỗi khi cô còn bé đến khám bệnh. Những cái ấn bụng thô bạo, những cái đè lưỡi như muốn móc toàn bộ họng cô ra, những động tác day xoang của ông làm cô bé ngày xưa điếng người, rồi những ống chích tuyệt đối to luôn gây cho cô cảm giác ông ta đi tìm ở khắp nơi trên thế giới để dành chích cho cô. Cô rúm người lại khi vị bác sĩ bước đến bên giường khám. Chị cứ thư giãn, đừng gồng cơ bụng nhé, giọng nói Huế nhẹ nhàng làm cô yên lòng. Rất nhẹ, cô chợt xao lòng, những ngón tay ấy như hiểu được da cô, trượt lên, dừng lại, rồi nhấn, rồi buông lỏng, lại nhấn, lại buông lỏng, chưa bao giờ cô có ý nghĩ là mình được khám bệnh như vậy. Rồi như luyến tiếc, rồi như day dứt, rồi như bắt buộc, cộng với ánh mắt bình thản giông tố, bàn tay ấy rời khỏi bụng cô, xoa xoa vào nhau như muốn ghi nhớ lại cảm giác vừa rồi ...

Viêm ruột thừa, chỉ vỏn vẹn ba từ mà cô nghe như sét đánh ngang tai. Điều đó có nghĩa là cô sắp phải lên bàn mổ, có nghĩa là cô sắp phải ngậm một cái ống rồi mê man như trong phim ảnh, có nghĩa là cô phải trần truồng trước bao nhiêu ánh mắt. Chỉ nghĩ đến đó thôi là cô tê dại người đi, nước mắt cứ chực trào ra, cô tự nhủ không biết tại sao mình lại bất hạnh đến dường này? Cô chợt cảm thấy căm ghét Quang ghê gớm, sao mãi tới giờ này mà anh chưa tới, cô đã gọi điện thoại cách đây cả giờ rồi mà? Nghĩ đến đây cô lại càng tủi thân, và rồi bắt đầu, một giọt, hai giọt, rồi ở đâu đó nấp sẵn trong người, như được dịp, nước mắt của cô cứ trào, trào, dâng, dâng, cô khóc như chưa từng được khóc. Ơ kìa, chị nín đi chứ, không người ta lại nghĩ chúng tôi ức hiếp gì chị thì khổ. Cũng phải thôi chị à, có lẽ ông Trời muốn cho chị có một vết gì đó để cơ thể chị không hoàn toàn hoàn hảo, âu cũng là "Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen" vậy mà. Xong, cô đứng dậy, mím môi, rút khăn tay lau sạch, mắt cô lại ráo hoảnh, cô đã quen rồi, những giây phút ngày xưa trốn vào phòng vệ sinh của công ty khóc rấm rứt, khi trở ra thì hoàn toàn bình thường. Tuy nhiên, cô cũng đủ thời gian để bày tỏ lòng biết ơn đối với câu nói an ủi đúng lúc của người bác sĩ.

Cô la hét, dẫy giụa một cách tuyệt vọng, cô đập tay xuống giường điên cuồng, nhìn quanh những mong ai đó có thể giúp mình đi vệ sinh. Cô thật sự tuyệt vọng vì chẳng có ai xung quanh, nhìn kỹ lại, cô thấy tay chân mình bất động, không thể điều khiển theo ý muốn. Thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng hoàn toàn. Thì ra, nãy giờ cô chỉ nhúc nhích chút ít, miệng thốt ra những tiếng ú ớ nho nhỏ vô nghĩa. Một người mặc áo choàng trắng bước lại gần, tỉnh rồi hả cô bé. Thốt thoảng, cô bất ngờ khi nghe có người gọi mình là cô bé. Đã lâu lắm rồi cô không được nghe từ này. Có lẽ là gần mười năm rồi, kể từ khi mẹ cô mất. Bây giờ, cô mới cảm nhận được cơn đau ở bụng, một cảm giác choi chói, âm ỉ, rền rền khắp bụng. Không biết mình đã bị phanh thây trong bao lâu, cô tự hỏi. Bất giác, cô cảm thấy đau xót, thôi rồi, một phần thân thuộc của cơ thể đã lìa bỏ cô. Ngay từ khi còn nhỏ, mất một cây thước yêu quý đã làm cô buồn rầu suốt tuần, và kể từ đó, cô nhất quyết không sử dụng bất kỳ cây thước nào khác. Giờ nghĩ đến một đoạn ruột của mình đang nằm vất vưởng đâu đó, đang chờ đợi được xét nghiệm làm cô đau lòng. Không biết trong tương lai, rồi sẽ có bao nhiêu bộ phận cơ thể nữa sẽ rời bỏ cô? Nghĩ đến điều này, cô bỗng cảm thấy mình thật bất lực trong quy luật sinh, lão, bệnh, tử ...

Kể cũng lạ, những ngày nằm bệnh viện không làm cô đau khổ, mà trái lại, tự nhiên được dứt bỏ những công việc hàng ngày làm cô cảm thấy yêu đời. Ngồi một mình, cô tự nhìn lại mình, suy ngẫm về bản thân, cuộc đời, công việc, gia đình và tình yêu. Cô luôn tự hỏi, sao mình đã từng này tuổi vẫn chưa lập gia đình. Đôi khi, cô cũng toan tính lý giải điều này, nhưng những lo toan đời thường cứ cuốn trôi cô vào cơn lốc khổng lồ. Cô không tham vọng cao, cô cũng không hề yêu cầu cao, cô không ham muốn giàu sang. Nhưng cô lại không chịu nổi một hàm răng dính rau sau khi ăn, một cái nhổ nước miếng toẹt xuống đất, những câu chuyện kể cùng với những ngón tay ngọ ngoạy ngoáy mũi. Cô cũng không chịu nổi những cái nhìn khệnh khạng ban ơn, những vòng bụng to kềnh, những cái cổ nung núc thịt bị xiết bởi những dây xích vàng choé. Cô luôn quay lưng với những ánh mắt an phận thủ thường, những câu than vãn thất nghiệp, những cái mồm choe choé thay cho tay chân làm việc. Những suy nghĩ này thường dẫn cô về với Quang. Những ngày này anh lại không đến bên cô, anh mải miết với những công trình gì đó, anh mưu cầu những sự nghiệp vĩ đại, anh hoạch định những con đường dẫn đến cung trăng. Tủi thân, nước mắt cô trào ra ướt đẫm chiếc gối. Thật lạ, lần đầu tiên trong đời, cô khóc hai lần trong một tuần ...
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9