Kiếp Phù vân...
Asin 09.10.2003 04:22:51 (permalink)
Cuộc rượu tàn dần , trong cái lành lạnh của gió biển , tôi bâng khuâng không biết lên ở hay về , 27km đường chẳng phải xa xôi gì , nhưng tiền trong túi đã cạn , đồ đạc mang theo bên mình lại quá lỉnh kỉnh , chắc mẩm về chuyến này vớ bẫm mấy cuốn fim về cảnh biển .Không biết có phải cái thúc dục của mấy cuốn fim đó không mà tôi quyết một câu : Về nhanh xem mình hôm nay làm được những gì !
Đường về bảng lảng ánh chiều hôm , hơi men bốc lên , nóng bừng hai má : Chúng nó ở lại không biết có uống tiếp không , chứ mình thế này thì sắp hỏng rồi .
Miên man trong cái suy nghĩ của mình , tôi không để ý có hai chiếc 29k vọt lên cắt qua đầu mình , lượn lờ , khiêu khích .
Đoạn cua đến gần , tôi không còn tự chủ nổi mình , vít hết tay ga, rướn mình bó vỉa , cua qua đầu hai thằng 29k trong sự ngỡ ngàng , rồi chúng cũng lấy lại thăng bằng tiếp tôi đoạn đường còn lại....


-Con ăn gì không ? để em nó mua ?
-Rượu với trà ! tao nói với mày bao lần rồi không biết chừa , thấy thiệt thân chưa con...?
- Thôi anh để nó nghỉ , con nó mới tỉnh , thư thư rồi nói !
Tôi quay mặt vào tường , chẳng biết mình đang nghĩ gì , ân hận thì cũng muộn rồi : thôi gắng lành vết thương còn tiếp tục đi làm ! Cứ tự nhủ vậy , tôi thiếp đi từ lúc nào không biết .
Một bàn tay mềm ,ấm lùa qua sau gáy tôi , đỡ tôi dậy trong cái chuyếnh choáng còn sót lại của giấc ngủ mê mệt .
-anh dậy cho y tá tiêm !
Ồ ! em của tôi đấy ư ? không đi làm sao mà vào đây với tôi, tổng Kim hắc lắm mà vẫn cho em nghỉ làm sao ?
- Lấy thuốc ở ngăn dưới hộ anh !
Bệnh viện này lớn nhất thành phố , lượng bệnh nhân mỗi ngày vào khám và điều trị rất lớn , đòi hỏi ở lực lượng y ,bác sỹ phải có chuyên môn rất cao & hơn hết phải có cái tâm đức rất lớn của lương y mới quán xuyến hết được mọi việc trong điều kiện cơ sở hạ tầng còn thấp kém và hạn chế nhiều mặt .
-Đưa tay ra ! tiêm hai mũi !
....
-Chiều nhớ mua thuốc theo đơn !
Tôi thì mắc cái bệnh hay hỏi :Thuốc gì vậy chị ?
Một tràng giang đại hải được cô ytá trẻ đọc ra mà tôi không hiểu đó là những loại thuốc gì , chỉ mơ hồ chúng là loại thuốc tiêm vào cho phục hồi chức năng thần kinh , và một điều rất thắc mắc là :vì sao lại chỉ mua thuốc ở cửa hàng trong này còn ở hàng khác thì y,bác sỹ không chịu trách nhiệm , thuốc ở đây thường đắt gấp nhiều lần ở nơi khác .Có những loại mấy ngày sau đó mình không phải dùng sao bác sỹ vẫn kê đơn .

Ngày thứ ba tôi nằm viện , một sáng của mùa hè buồn trong cái màu tím bằng lăng , giường bên cũng có thằng té xe , quê nó tận Vĩnh Bảo , chắc nhà nghèo lên mỗi lần cầm tờ đơn thuốc bố mẹ nó cứ kêu oai oái, nhưng bác sỹ bảo gì là nghe vậy , thật thà quá mà , đâu có biết những loại thuốc đó có tác dụng thế nào với bệnh tình của thằng con yêu quý của mình .
Tôi đã đi lại được, nhưng vẫn phải nhờ vào đôi lạng gỗ mà ông anh rể đóng cho , chậm chạp lê từng bước tập đi , lân la sang giường bên .
- Chú xem cái thuốc này là gì mà gần hai trăm ngàn một ống vậy ?
-ồ ! con thấy nó có nôn oẹ gì đâu mà các bác sỹ kê đơn cái tan máu tụ não này , mà cả cái thuốc độc gây nghiện này nữa chứ , nó hết đau rồi mà , bá phải xem lại không thì không ổn rồi bá ơi !
- Mất đứt vài tấn thóc rồi đấy con ạ ! tình trạng này mà kéo dài không khéo nhà bác chẳng còn gì !
- Vậy là không được rồi , chiều nay con hỏi cho !

Tôi được thưởng thức một bài giảng luân lý & bài học về tận dụng cơ hội , chỉ vì câu hỏi đầy ngây ngô và ngẫu hứng của mình với vị bác sỹ .
- Làm ơn cho cháu hỏi vì sao không được mua thuốc ở chỗ khác về dùng , mà cứ phải mua ở cái quán thuốc đó hả cô !
-Anh thì biết cái gì , thuốc chỗ này nó xịn , chúng tôi tiêm nó không chùn tay , ngộ nhỡ các anh chị mua ở chỗ khác nó là thuốc giả thì chết chúng tôi à !
-Nhưng ở đây thuốc nó đắt hơn chỗ khác ?
- Xịn thì chấp nhận vậy chứ , mà anh hỏi đến lạ ,chúng tôi kê đơn thì cũng phải có vài đồng nước non chứ ,anh chị mà ra chỗ khác mua thì chúng tôi lấy gì mà có đồng ra đồng vào . Mà tôi nói cho anh biết nhé , tý tởn cho lắm vào còn kêu ca nỗi gì ?
- Nhưng cháu thấy cái thuốc tan máu tụ não & ổn định thần kinh của cái nhà bác kia đâu cần dùng mà các cô , chú vẫn kê cho họ vậy , họ làm gì ra nhiều tiền mà mỗi ngày bỏ ra ngần năm trăm ngàn vì mấy cái thuốc vô tác dụng đó ?
-Anh lo cho cái thân anh đấy , vào viện nó phải thế không thì ra ngoài nhé , vào mấy ông tư nhân ấy , các ông ấy không chém cho cạn nhà thì tôi cứ gọi là đi đầu xuống đất . Còn anh nữa , cứ tự nhiên cắt thuốc của chúng tôi sau mà ra viện có di chứng gì là chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy !
Vâng ! các bạn ạ ! lần đầu tiên tôi biết thế nào là bệnh viện , có thể mình chưa biết hết tường tận những con người trong đó thế nào nhưng vào viện , mất tiền mà được đối xử như vậy thì có lẽ lần sau tôi cạch đến già , nhất là khi tôi ra viện , nhìn cảnh thằng con trai hai mấy tuổi ngẩn ngơ ,thờ thẫn bên cạnh mà không khỏi xót lòng , di chứng để lại cho nó quá lớn , mất trí nhớ một cách ngẫu nhiêu vì mấy cái thuốc kích thích hạng sang đó , vài ngày trước ,nó và người yêu của nó còn quấn quýt bên nhau , kể cho nhau nghe những dự định cho một tương lai trước mắt , đầy hạnh phúc & yêu thương .Còn giờ đây nó đã trở thành phế nhân , về những cái gì vậy ? một cơ thị trường sao ? vì cái ích kỷ của một vài người có quyền chức sao ? hay vì thiếu hiểu biết ?
Không ! tất cả đều không phải như vậy ! chỉ vì thời nay con người đã cạn bớt cái lương tri trong mình ? cũng không hẳn là như vậy , chẳng nhẽ lại đổ tại cuộc sống càng lúc sô bồ , con người ta mất đi cái ý thức yêu thương trong mình với mọi người , tôi cứ băn khoăn mãi về điều này và tự hỏi mình : có đáng tin vào cuộc sống nữa hay không , khi trên đời này người ta chỉ nghĩ đến cái ''''''''tôi'''''''' trong mình mà không đoán hoài đến những bất hạnh của người khác . Chà đạp lên những bất hạnh của người khác để mưu lợi cho cá nhân mình liệu có đắc chí ở trên đời này không ?
Tôi tự nhiêu trở thành kẻ bất đắc dĩ khi viết về đề tài này , vẫn biết rằng còn có nhiều y,bác sỹ tận tuỵ với nghề ,hết lòng vì bệnh , nhưng không vì thế mà khoả lấp hết được những cái tiêu cực, mà tôi được biết rằng đa số các bệnh viện đều có , không ít thì nhiều .

-Thôi về đi anh , muộn rồi !
Tiếng em đánh thức tôi trở về với thực tại của mình , vẫn đôi lạng gỗ đỡ cơ thể đàn ông của tôi chưa bình phục hẳn , tôi dựa vào em , lê từng bước mệt mỏi ra ngoài cổng bệnh viện, bóng hai đứa dần hút vào trời chiều bảng lảng , bỏ lại sau lưng những số phận không biết ngày mai liệu có còn hiện diện trên cõi đời này ..
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9