Truyện trinh thám: Quảng Đông án (Robert van gulik)
hamai227 14.08.2013 16:00:24 (permalink)
0
  
 
 
 
 
QUẢNG ĐÔNG ÁN
Tác giả: Robert Van Gulik 
Người dịch: Hà Mai
 Lần đầu dịch, chủ yếu vì mình hâm mộ series truyện về quan tòa Địch Nhân Kiệt, xin mọi người quan tâm và ủng hộ.
 
 
 
 
 
 
 
 
I
 
 
Hai người đàn ông đứng ở góc trụ sở hải quan âm thầm theo dõi từ lâu, trên bến cảng ảm đạm. Người đàn ông già hơn gầy, dáng người góc cạnh, quấn từ đầu đến chân trong chiếc áo dài có thắt lưng bằng da dê cũ. Người kia, một người đàn ông vạm vỡ, đẹp trai, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo choàng vá màu nâu và áo khoác. Trong khi họ đang đứng ở đó, cái nóng và màn sương mù ẩm lạnh đã biến thành cơn mưa phùn làm ẩm lớp nhung đã bị mòn của chiếc mũ đen họ đội. Bầu không khí vẫn rất ngột ngạt, cho dù đã chiều muộn, không có vẻ gì là sẽ có một buổi tối mát mẻ, dễ chịu cả.
Khoảng một chục phu khuân vác cởi trần đang dỡ hàng cho con tàu nước ngoài neo đậu xa hơn một chút cạnh bến cảng, đối diện với cổng vòm của trụ sở hải quan. Gập người dưới kiện hàng nặng, họ lê bước xuống cầu tàu . Bốn lính canh tại cổng đẩy chiếc mũ nhọn của họ nghiêm chỉnh trở lại khỏi cái trán đẫm mồ hôi . Dựa một cách nặng nề vào cái kích dài, họ theo dõi công việc với đôi mắt buồn chán.
“Nhìn kìa! Chiếc tàu mà chúng ta xuống sáng nay! "người đàn ông già kêu lên. Anh chỉ vào chỗ đen sẫm hiện ra lờ mờ trong sương mù, vượt ra ngoài cột buồm của một con tàu khác neo đậu bên cạnh các tàu nước ngoài. Chiếc thuyền quân sự màu đen đang được chèo rất nhanh tới cửa sông Châu, chiếc chiêng bằng đồng của nó lanh canh cảnh báo cho các tàu thuyền nhỏ của những tiểu thương trên sông.
“ Nếu thời tiết cho phép, chắc họ sẽ tới An Nam sớm!' người bạn đồng hành vai rộng của anh lầu bầu. 'Nhất định đang có nhiều cuộc chiến ở dưới đó. Nhưng anh và tôi phải ở lại cái thành quỷ tha ma bắt này,với mệnh lệnh đi do thám tình hình! Cái quái gì vậy, có một giọt nước chảy xuống cổ tôi. Như thể là hơi nóng ẩm ướt này chưa làm tôi đổ đủ mồ hôi vậy!’.
Anh kéo cổ áo khoác sát hơn vào cái cổ to như lực sĩ của mình, đồng thời để ý cẩn thận việc che giấu chiếc áo giáp anh đang mặc bên dưới, với huy hiệu vàng của sĩ quan trong lực lượng quân đội triều đình, đó là một tấm tròn có hình hai con rồng đan quyện vào nhau. Sau đó anh hỏi một cách bực bội, ‘Anh có biết tất cả những điều này có ý nghĩa gì không, anh Tào? '
Người đàn ông gầy buồn bã lắc cái đầu tóc xám của mình. Vuốt ve ba sợi lông dài mọc từ mụn cóc trên má, anh trả lời chậm rãi:
'Đại nhân của chúng ta đã không nói với tôi một điều gì, chú em Triệu. Mặc dù chắc phải rất quan trọng. Nếu không, ngài sẽ không rời kinh đô một cách đột ngột, và khẩn cấp xuống đây cùng với chúng ta, đầu tiên là trên lưng ngựa, sau đó tới chiếc thuyền quân sự . Chắc chắn có việc gì mờ ám đang bị giấu diếm ở đây tại Quảng Đông. Kể từ lúc chúng ta đến sáng nay, tôi đã ... '
Anh bị cắt ngang bởi một tiếng nước bắn lớn. Hai tên phu khuân vác đã để rơi một kiện hàng vào vũng bùn giữa tàu và cầu cảng. Một số người vấn khăn màu trắng nhảy xuống từ boong tàu và bắt đầu đá bọn phu, hét vào mặt bọn họ bằng tiếng nước ngoài. Những người lính hải quan bất ngờ như bừng tỉnh. Một người bước về phía trước và với một cú xoay cái kích làm rơi cái bịch xuống vai người Ả Rập đang chửi thề.
'Hãy bỏ tay ra khỏi người đàn ông của chúng ta, ngươi đúng là con trai của chó! "người lính hét lên. 'ngươi đang ở Trung Quốc đấy, hãy nhớ!'
Người Ả Rập nắm chặt chuôi con dao găm ở thắt lưng màu đỏ của mình. Hàng chục đàn ông mặc áo choàng trắng nhảy khỏi tàu, và rút thanh kiếm cong dài của họ ra. Khi những tên phu khuân vác để kiện hàng bị rơi và trở nên nhốn nháo, bốn người lính dùng những cái kích càn bọn thủy thủ đang chửi thề. Có tiếng giày sắt đột nhiên vang lên trên sỏi. Hai mươi binh sĩ bước qua cổng trụ sở hải quan. Một cách dễ dàng và chuyên nghiệp, họ bao vây những người Ả Rập đang tức giận và dồn họ bằng đầu nhọn của những chiếc giáo về phía rìa của cầu cảng. Một người Ả Rập cao gầy với một cái mũi nhọn như cái mỏ cúi xuống lan can của tàu, và bắt đầu hô hào các thủy thủ bằng một giọng gay gắt. Họ cho thanh kiếm của họ vào bao và trèo lại lên tàu. Các phu khuân vác lại tiếp tục công việc của họ như không hề có chuyện gì xảy ra.
"Có khoảng bao nhiêu trong số bọn khốn xấc láo đó ở trong thành này?" viên sĩ quan hỏi.
"Chúng ta thấy là có bốn tàu trong cảng này, phải không?Và hai cái nữa đang nằm ở cửa sông, bị kiểm soát ở bên ngoài. Thêm cả người Ả Rập đã định cư trên bờ, và cậu sẽ thấy là có đến vài nghìn người, như tôi đã nói. Và quán trọ tồi tệ của cậu ở ngay giữa khu Hồi giáo! Một nơi thật tốt để có được một con dao sau lưng vào ban đêm! Nhà nghỉ của tôi không có gì để ca ngợi , nhưng ở ngay bên ngoài cổng phía nam, các lính canh không có quá nhiều từ khoảng cách ấy. Cậu nhận phòng nào ở đó?”
'Một phòng ở góc trên của tầng hai, ở đó tôi có một tầm nhìn tốt tới cầu cảng và bến, theo như mệnh lệnh. Anh có nghĩ chúng ta đã ở đây đủ lâu chưa? Cơn mưa phùn ngày càng tệ hơn. Chúng ta hãy đi và tìm chút tin tức gì đó.
Anh chỉ vào cuối bến cảng nơi mà một dáng người trong bóng tối đang thắp sáng đèn lồng đỏ của quán rượu.
"Tôi chắc có thể dùng vài chén!" Triệu Thái lẩm bẩm. 'Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một nơi tồi tàn như vậy! Nhưng tôi không thể yêu cầu gì khác cả.
Hối hả đi trên đá cuội trơn, họ đã không nhận thấy một người đàn ông phục trang xoàng xĩnh, râu quai nón, đã rời khỏi nơi trú ẩn ở nhà kho hơn nữa còn đi dọc bến cảng và đang theo dõi họ.
Khi đến cuối bến cảng, Triệu Thái thấy cây cầu bắc qua hào nước của cổng thành Kiều Tế đã rất đông đúc người. Quấn mình trong áo mưa bằng rơm, họ hối hả đi, mỗi người  đều chú tâm vào công việc riêng của mình.
'Không ai có thời gian chểnh mảng cho một chút la cà ở đây ", anh càu nhàu.
"Đó là lý do tại sao họ có thể làm cho Quảng Đông trở thành một thành phố cảng giàu có nhất miền Nam! 'Tào Can nhận xét. "Chúng ta tới rồi! '.
Anh kéo tấm rèm che cửa vá víu sang một bên và họ bước vào tửu quán tối tăm như một cái hang. Họ ngửi thấy mùi của tỏi và cá muối. Mấy cái đèn dầu tỏa khói treo lủng lẳng ở xà nhà thấp chiếu ánh sáng mờ nhạt vào vài chục người khách đang tụ tập theo nhóm 4 hoặc 5 người quanh những chiếc bàn nhỏ. Họ đang mải mê xì xầm nói chuyện. Dường như không ai để ý một chút nhỏ nhặt tới hai người khách mới đến.
Khi hai người ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, người đàn ông râu quai nón theo đuôi họ cũng bước vào. Ông ta đi thẳng ra phía sau, tới chỗ quầy gỗ mòn nơi người chủ hàng đang làm nóng một bình rượu thiếc bằng cách đặt trong một chậu nước sôi.
Tào Can nói với người phục vụ bằng giọng Quảng Đông mang lại cho họ hai bình lớn. Trong khi họ chờ đợi, Triệu Thái đặt khuỷu tay lên mặt bàn đầy dầu mỡ và ủ rũ quan sát các khách hàng.
"Thật là một đám tạp nham!" Anh lẩm bẩm sau một hồi. "Thấy tên lùn khủng khiếp kia không? Không thể hiểu làm thế nào tôi lại để lỡ cái mặt  xấu xí đó khi tôi đến nhỉ! '
Tào Can nhìn người đàn ông nhỏ bé ngồi chồm hỗm một mình ở bàn gần cửa ra vào. Ông ta có mặt khuôn mặt ngăm đen, bèn bẹt với cái trán thấp, nhiều nếp nhăn sâu ở trán và chiếc mũi to. Đôi mắt nhỏ và sâu mở to phía dưới lông mày nham nhở. Bàn tay lớn, đầy lông lá của ông ta siết chặt quanh chiếc cốc rỗng của mình.
'Ông bạn có phong thái đạo mạo ngay cạnh chúng ta!’ Tào Can thì thầm. 'Có vẻ là một võ sĩ chuyên nghiệp." Anh chỉ bằng cằm của mình vào người đàn ông vai rộng ngồi một mình ở bàn bên cạnh. Anh ta ăn mặc gọn gàng, áo choàng xanh đậm, dải đeo lưng màu đen thít chặt lấy quanh cái eo gầy mảnh của anh ta. Đôi mắt nặng nề, khép hờ khiến khuôn mặt đẹp trai, rám nắng của anh ta biểu hiện rõ ràng một cơn buồn ngủ. Anh ta nhìn chằm chằm vào không trung, dường như không biết gì về mọi chuyện xung quanh mình.
Người bồi bàn cẩu thả đặt hai bình lớn trước mặt họ. Sau đó, anh ta quay trở lại quầy. Anh ta cố ý phớt lờ tên lùn đang vẫy chiếc cốc rỗng của mình với anh ta.
Triệu Thái nhấp một ngụm, vẻ hoài nghi. "Không tệ chút nào!" anh kêu lên, ngạc nhiên dễ chịu. Anh tu hết cốc của mình và nói thêm, "Khá được, thật đấy!" Anh uống cốc thứ hai của mình với một ngụm dài. Tào Can làm theo anh với một nụ cười hài lòng.
Người đàn ông râu quai nón tại quầy quan sát họ . Ông ta đếm số cốc họ uống. Khi nhìn thấy hai người bạn lại bắt đầu một vòng nữa, lần thứ sáu của họ, ông ta bắt đầu rời khỏi quầy. Sau đó mắt ông rơi vào tên lùn, ông ta kiểm tra lại hóa trang của mình xem có bị nhận ra không. Võ sĩ ở bàn bên cạnh, người đang theo dõi từ dưới mũ trùm đầu cả người đàn ông râu quai nón và người lùn, bây giờ ngồi thẳng dậy. Anh ta trầm ngâm vuốt bộ râu ngắn, được cắt tỉa gọn gàng của mình.
Triệu Thái đặt chiếc cốc rỗng của mình xuống. Vỗ bàn tay nặng nề lên chiếc vai xương xẩu của bạn mình và nói với một nụ cười lớn:
'Tôi không thích thành phố này, tôi không thích thời tiết nóng ẩm chết tiệt này, tôi không thích từu quán hôi hám này. Nhưng nhờ trời rượu thật tuyệt, và dù sao thật tốt để được ra ngoài công việc một lần. Còn anh, sao hả, anh Tào? '
"Tôi cũng đã chán với kinh đô quá rồi," người kia trả lời. "Hãy thận trọng, phù hiệu của cậu đang lộ ra đấy”.
Triệu Thái kéo vạt áo khoác của anh kín lại. Nhưng người đàn ông râu quai nón ở quầy đã có một cái nhìn thoáng qua về cái huy hiệu vàng, môi ông cong thành một nụ cười hài lòng. Sau đó, khuôn mặt ông trở lại như cũ khi nhìn thấy một người Ả Rập vấn khăn màu xanh da trời với mắt trái bị lác đi vào và ngồi cùng tên lùn. Người đàn ông râu quai nón quay sang quầy và làm một dấu hiệụ cho chủ quán trọ để rót đầy lại vào chiếc cốc rỗng của mình.
"Có trời mới biết tôi chẳng có một mẩu nào lấy ra từ  một phần của một tên sĩ quan phô trương!" Triệu Thái kêu lên, khi anh đổ đầy các cốc của họ. "Đã bốn năm rồi, để ý đấy anh bạn! Anh sẽ thấy phòng mà tôi phải ngủ ! Gối lụa, Chăn lụa, gấm và rèm cửa! Làm cho tôi cảm thấy như một con điếm hoa mĩ! Biết những gì tôi làm, mỗi đêm đáng nguyền rủa không? Tôi lấy tấm thảm sậy cất đằng sau giường, trải nó ra trên sàn nhà, và đặt mình xuống đó làm một đêm ngon giấc! Chỉ phiền là mỗi buổi sáng tôi lại phải làm nhàu nát cái giường một chút, để trưng ra cho giúp việc của tôi xem, rồi anh sẽ thấy! "
Anh cười ha hả. Tào Can cười cùng anh. Trong tâm trạng vui vẻ, họ đã không nhận ra rằng tiếng cười của họ có vẻ quá to. Cuộc trò chuyện ngưng lại, các vị khách nhìn chằm chằm họ trong sự im lặng ủ rũ. Tên lùn nói chuyện một cách giận dữ với người bồi bàn đang đứng với cánh tay gập trước bàn của mình. Các võ sĩ cũng nhìn họ, sau đó lại quay sang nhìn về phía người đàn ông ở quầy.
"Đối với tôi," Tào Can nói với nụ cười tinh quái, "tối nay tôi có thể ngủ một giấc bình yên ở căn gác nhỏ. Tôi sẽ không phải xua đuổi những tớ gái trẻ và tên quản gia. Tên vô lại ấy vẫn hy vọng sẽ bán cho tôi một người vợ lẽ một ngày nào đó! "
"Tại sao anh không nói với hắn ngừng làm những điều vô nghĩa đó? Ở đây, cho thêm rượu!’.
"Điều đó giúp tiết kiệm tiền bạc, bạn của tôi! Những cô gái điếm đã đến làm việc miễn phí với hy vọng túm được tay thư lại già giàu có này! "Tào Can uống cạn cốc của mình, sau đó lại tiếp tục," May mắn thay, cậu và tôi không phải là loại người sẽ kết hôn, cậu em Triệu! Không giống như người bạn và đồng nghiệp của chúng ta Mã Long! '
'Đừng đề cập đến tên khốn thấp hèn ấy!' Triệu Thái hét lên. '’Sau khi cậu ta kết hôn với hai người phụ nữ cách đây bốn năm, cậu ta đã sinh sáu trai và hai gái! Điều đó đã làm giảm giá trị của cậu ta vào những công việc lao động nặng nhọc, những gì đáng ra nên là niềm tự hào của một người đàn ông! Và bây giờ cậu ta còn sợ về nhà khi say xỉn . Còn anh ... "
Anh dừng lại và nhìn một cách ngạc nhiên trước vụ xô xát ở cửa. Tên lùn xấu xí và gã Ả Rập đã bắt đầu cáu giận hơn. Khuôn mặt của họ đỏ ửng và tức giận, họ bắt đầu nguyền rủa người phục vụ đang cố gắng la hét họ ngồi xuống. Các vị khách khác xem cảnh đó với khuôn mặt bình thản. Đột nhiên, gã Ả Rập cố gắng tìm con dao găm của mình. Tên lùn nhanh chóng nắm lấy cánh tay của gã, và kéo gã ra ngoài. Người phục vụ lấy của tên lùn cốc rượu rỗng và ném hắn. Nó bị đập tan thành từng mảnh trên nền đá. Tiếng rì rầm bàn tán to dần từ đám đông.
"Họ không thích người Ả Rập ở đây, ' Triệu Thái nhận xét. Người đàn ông ở bàn bên cạnh quay đầu lại. "Không, ông ta không phải là người Ả Rập, chính xác đấy, ông ta nói họ ở phía bắc Trung Quốc. Nhưng anh đúng, chúng ta không ai thích người Ả Rập ở đây cả. Tại sao họ tới đây? Dù họ không uống rượu của chúng ta. Không được phép như vậy theo như tín ngưỡng của họ. '
"Bọn khốn da đen đã bỏ lỡ những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống của chúng! 'Triệu Thái nói với một nụ cười. "Uống cùng với chúng tôi một li nào !" Khi người lạ mỉm cười và kéo ghế của mình sang bàn của họ, Triệu Thái hỏi, 'Anh đến từ phía bắc hả?’
"Không, tôi sinh ra và lớn lên tại đây ,Quảng Đông. Nhưng tôi đã đi du lịch rất nhiều, và một khách du lịch phải học thêm nhiều thứ tiếng. Tôi là một thuyền trưởng anh thấy đấy. Tên tôi là Ninh. Anh bạn là người ở đây? "
"Chúng tôi chỉ đi ngang qua" Tào Can giải thích. 'Chúng tôi là nhân viên của một quan chức, người hiện đang nắm quyền ở  phủ này.'
Thuyền trưởng nhìn Triệu Thái một cách nghiêm túc.
"Tôi cho rằng anh bạn đang ở trong quân đội."
"Tôi từng tập luyện một chút quyền thuật và đấu kiếm, như một sở thích," Triệu Thái cho biết một cách ngẫu nhiên. "Anh quan tâm đến điều đó lắm à?"
'Chủ yếu là đấu kiếm thôi. Đặc biệt là với dao găm của Ả Rập. Tôi đã phải tìm hiểu về nó, cho các chuyến đi thường xuyên của tôi qua Vịnh Ba Tư. Có rất nhiều tên cướp biển trong những vùng biển này, anh biết đấy. "
"Tôi đã bị đã thuyết phục bởi cách mà họ điều khiển những lưỡi dao cong, 'Triệu Thái nhận xét.
"Anh sẽ ngạc nhiên đấy," thuyền trưởng Ninh nói. Chẳng mấy chốc anh và Triệu Thái đã có một cuộc trò chuyện sôi nổi về các loại kiếm chiến đấu khác nhau . Tào Can nghe một cách lơ đãng và tập trung vào việc giữ cho những cái cốc luôn được rót đầy. Nhưng khi nghe thuyền trưởng nói về một số thuật ngữ trong tiếng Ả Rập, anh ta nhìn lên và hỏi:
"Anh biết tiếng lóng của họ?"
"Đủ để có thể kết bạn. Tôi học cả tiếng Ba Tư nữa. Tất cả vì công việc 'Và với Triệu Thái:' Tôi muốn cho anh thấy bộ sưu tập của tôi về các thanh kiếm nước ngoài. Thế một chuyến đi với chút đồ uống ở chỗ của tôi thì thế nào? Tôi sống ở phía đông thành phố. "
"Tối nay chúng tôi sẽ khá bận rộn đấy, 'Triệu Thái trả lời. 'Anh có thể làm điều đó vào sáng ngày mai không? "
Người kia liếc lướt qua người đàn ông tại quầy.
"Được rồi," anh nói. 'Anh ở đâu?'
'Ở nhà trọ Ngũ bất tử, ờ, gần nhà thờ Hồi giáo. "
Thuyền trưởng bắt đầu nói điều gì đó nhưng anh thay đổi ngay. Anh ta nhấm nháp rượu của mình, sau đó hỏi vô tư, "Có phải bạn của anh cũng ở đó không?" Khi Triệu Thái lắc đầu, thuyền trưởng tiếp tục với một cái nhún vai "Vậy tôi chắc là, anh hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân. Tôi sẽ gửi một chiếc kiệu để đón anh,  khoảng một giờ sau khi ăn sáng nhé. "
Tào Can thanh toán và họ chia tay người bạn mới quen. Bầu trời đã quang đãng, những làn gió sông mát mẻ tạo cảm thấy dễ chịu trên khuôn mặt đỏ bừng của họ. Ở bến cảng bây giờ đang diễn ra một khung cảnh thật sống động. Những tiểu thương đã dựng quầy hàng tối của họ dọc theo bờ sông  được chiếu sáng bởi chuỗi đèn màu rực rỡ. Dòng sông rải rác những ngọn đuốc trên những chiếc thuyền nhỏ đã neo mũi thuyền. Làn gió thoảng mùi củi cháy. Những ngư dân đang chuẩn bị cơm tối.
'Hãy thuê một chiếc kiệu' Tào Can nói. "Sẽ có một chặng đường khá dài để tới được phủ của Thống đốc đấy."
Triệu Thái không trả lời. Anh đã quan sát đám đông với vẻ mặt hết sưc chú tâm. Đột nhiên anh hỏi:
"Anh không có cảm giác rằng ai đó đang canh chừng chúng ta à? '
Tào Can nhanh chóng nhìn qua vai.
"Không ," anh nói. 'Nhưng tôi thừa nhận linh cảm của cậu thường đúng. Tính từ lúc quan án của chúng ta bảo phải ở lại báo cáo lúc sáu giờ chúng ta vẫn còn một giờ hoặc lâu hơn. Chúng ta hãy làm một chuyến đi bộ, ai đi đường nấy. Điều đó sẽ cho chúng ta cơ hội tốt hơn để xem liệu chúng ta có đang bị theo dõi không. Và tôi sẽ có thể đồng thời kiểm tra trí nhớ của mình về các con đường trong thành. "
"Được rồi. Tôi sẽ đi qua quán trọ và thay đổi trang phục một chút, sau đó sẽ đi qua khu phố Hồi giáo. Nếu tôi tiếp tục đi về phía đông bắc, không sớm thì muộn cũng sẽ đến đường lớn dẫn về khu bắc, phải không?"
'Đó là nếu cậu cư xử tốt và tránh xa các rắc rối! Hãy ngắm Tháp đồng hồ nước trên con phố chính một tí, đó là một công trình nổi tiếng đấy. Thời gian chính xác được biểu thị bằng các hạt nổi trong một loạt các chậu nước bằng đồng thau, đặt chồng lên nhau, giống như cầu thang vậy. Nước nhỏ giọt từ từ từ chỗ cao hơn vào các chậu thấp hơn. Đúng là một phương pháp khéo léo!
"Anh nghĩ tôi cần tất cả những thiết bị tiện ích đó để biết thời gian trong ngày à?" Triệu Thái hỏi với một tiếng thở dài. "Tôi đi với cơn khát vào ban ngày. Và vào ban đêm và những ngày mưa, tôi chỉ làm gì đó với cơn khát đó thôi . Hẹn gặp lại trong nha phủ! "
II
 
 
Triệu Thái biến mất ở góc đường, vượt qua cây cầu bắc qua hào nước và tiến vào thành bằng cổng Kiều Tế.
Khi anh chen được đường qua con phố buổi tối đông đúc, anh liếc nhìn qua vai của mình ngay và cả sau đó nữa, nhưng có vẻ như không có ai đi theo anh. Anh đã vượt qua phía trước cánh cổng sơn mài cao,màu đỏ của đền thờ Ngũ bất tử, bước tiếp vào con đường đầu tiên bên trái, và anh đến quán trọ của mình, quán được đặt tên theo ngôi đền. Đó là một tòa nhà xập xệ hai tầng. Trên mái nhà anh nhìn thấy đỉnh tháp nhà thờ Hồi giáo, vươn cao hơn mười lăm sải lên không trung.
Hét to một câu chúc buổi tối vui vẻ với chủ quán cáu kỉnh, người đang ngồi lọt thỏm trong một chiếc ghế tre tại sảnh nhỏ, Triệu Thái đi thẳng lên phòng trên tầng hai. Không khí trong phòng nóng và ngột ngạt, cánh cửa chớp của cửa sổ duy nhất đã bị đóng cả ngày. Sau khi thuê nó sáng hôm nay anh mới chỉ ở lại để đặt các gói đồ đi đường của mình trên mặt ván của giường. Với một câu chửi thề anh đẩy cánh cửa chớp mở rộng. Anh nhìn ngọn tháp, bây giờ anh đã có một tầm nhìn tổng thể hơn.
"Những người nước ngoài thậm chí không thể có được một ngôi chùa thật sự," anh lẩm bẩm với một nụ cười. 'Không tầng, không mái cong, không có gì! Thẳng như một khúc mía vậy! '
Vừa ngân nga một bài hát, anh vừa thay vào một chiếc áo sạch sẽ, mặc lại chiếc áo giáp của mình, giấu chiếc mũ tòa án, găng tay sắt và đôi ủng quân sự cao trong một tấm vải màu xanh. Sau đó, anh ta đi xuống cầu thang.
Xuống ngoài đường trời vẫn còn rất nóng, những làn gió sông không thổi xa được đến đây sâu trong thành phố. Triệu Thái tiếc rằng anh không thể cởi áo khoác của mình vì chiếc áo giáp. Sau cái liếc nhanh vào những người qua đường, anh rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh quán trọ.
Các đường phố chật hẹp được chiếu sáng bởi các đèn lồng của những quán hàng đêm, nhưng có rất ít người . Anh nhìn thấy một số người Ả Rập, dễ nhận ra bằng khăn xếp màu trắng và sải chân dài, nhanh của họ. Sau khi anh vượt qua nhà thờ Hồi giáo, các đường phố bắt đầu mang dáng vẻ nước ngoài. Những ngôi nhà trát vữa màu trắng không có cửa sổ ở tầng trệt, ánh sáng xuất phát ra từ trên tầng hai, xuyên qua những tấm lưới mắt cáo cầu kì. Ở đây và ở kia có một lối đi cong băng qua đường phố nối tầng hai của hai ngôi nhà đối diện. Triệu Thái vẫn trong tâm trạng vui vẻ sau khi uống rượu nên anh đã quên kiểm tra xem liệu mình có đang bị theo dõi không.
Khi anh ta bước vào một con hẻm vắng vẻ, anh đột nhiên thấy người Trung Quốc có râu quai nón đi bộ bên cạnh anh, hỏi cộc lốc:
'Anh có phải là một sĩ quan tên là Cao hoặc Thiệu hoặc một cái gì đó như vậy, phải không? "
Triệu Thái tạm dừng. Trong ánh sáng rõ ràng anh xem xét kỹ lưỡng gương mặt lạnh lùng của người lạ với tóc mai dài , bộ râu mầu xám trong chiếc áo choàng màu nâu cũng đã rách, mũ cũ nát và giày lấm lem bùn đất. Gã nhìn thật tồi tàn, nhưng gã có tư thế đĩnh đạc tự nhiên của một người có địa vị cao , gã nói giọng kinh thành không thể nhầm lẫn . Anh nói một cách thận trọng:
'Tên ta là Triệu.’
'Hà, tất nhiên! Sĩ quan Triệu Thái! Cho tôi biết là đại nhân của anh, Địch đại nhân cũng ở đây, tại Quảng Đông phải không? '
'Còn ngươi là? "Triệu Thái hỏi một cách nóng nảy.
'Bé mồm thôi anh bạn của tôi!' Người lạ ngắt lời. "Tôi phải gặp ngài ấy, khẩn trương lên. Đưa tôi đến chỗ ngài ấy. "
Triệu Thái cau mày. Gã dường như không phải là một kẻ lừa đảo. Còn nếu là vậy, càng nhiều tồi tệ hơn cho gã thôi! Anh nói:
" Ta đang trên đường đến chỗ đại nhân. Vì vậy, ngươi có thể đi cùng với ta ngay bây giờ. "
Người lạ vội vàng nhìn qua vai bóng tối phía sau lưng.
"Anh hãy đi bộ trước", gã nói cộc lốc, "Tôi sẽ theo sau. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta không phải nhìn thấy nhau. "
"Sẽ như ngươi muốn" Triệu Thái nói , bước đi. Anh phải cẩn thận hơn từ bây giờ, có rất nhiều hố sâu giữa những phiến đá lát đường, và ánh sáng duy nhất đến từ một khung cửa sổ hiếm hoi. Không có ai cả, âm thanh duy nhất là tiếng bước đi nặng nề từ đôi giầy của người lạ phía sau.
Sau khi Triệu Thái rẽ vào một góc đường anh thấy mình đang ở trong một đường phố tối đen. Anh nhìn lên để kiểm tra xem anh có thể nhìn thấy đỉnh của ngọn tháp không, để định hướng cho mình. Nhưng những ngôi nhà cao hai bên đường đổ nghiêng vào nhau làm anh chỉ có thể nhìn thấy một dải hẹp của bầu trời đầy sao. Anh chờ đợi cho đến khi người kia đến phía sau mình, rồi nói qua vai:
'Không thể thấy một cái gì ở đây. Chúng ta tốt hơn nên quay lại và tìm một cái kiệu. Vẫn còn khá nhiều đường nhỏ dọc theo con phố chính. '
'Hãy hỏi người dân trong ngôi nhà ở góc đường đó,' người lạ nói. Giọng anh ta khàn khàn.
Triệu Thái chăm chú nhìn về phía trước, và nhìn thấy thực sự có một tia sáng trong bóng tối. 'Giọng của một lão già khốn kia hơi không ổn một chút, nhưng mắt lão lại tốt! "Anh lẩm bẩm, đi về phía ánh sáng mờ nhạt. Sau khi anh vòng ở góc đường, anh thấy ánh sáng xuất phát từ một ngọn đèn dầu rẻ tiền,  trong một cái ngách cao trong hốc tường bên trái. Xa hơn một chút anh nhìn thấy một cánh cửa, dập nổi với hình trang trí bằng đồng. Trên đầu của anh cũng là một đoạn cầu vượt nối tầng hai của ngôi nhà với nhà đối diện. Anh bước đến cửa. Khi anh gõ mạnh vào cửa chớp ở lổ nhỏ trên cửa, anh nghe thấy người đồng hành của mình phía sau dừng lại. Triệu Thái gọi to gã:
'Không có ai thưa cả, nhưng ta sẽ đánh thức tên khốn đó! "
Anh lại gõ cửa mạnh hơn một lúc, sau đó ép tai của mình vào cửa gỗ. Anh không nghe thấy gì. Anh cho cánh cửa vài cú đá, rồi đập vào cái lỗ trên cửa đến khi ngón tay bị đau.
"Đến đây!" Anh hét lên giận dữ với người đồng hành của mình. "Chúng ta sẽ đá vào cánh cửa thối tha này! Phải có ai đó ở trong nhà, nếu không đèn đã không được thắp sáng. "
Không có câu trả lời.
Triệu Thái quay lại. Anh chỉ còn một mình trong con hẻm.
"Tên khốn này có thể biến đi đâu ..." anh bắt đầu bối rối, và rồi chợt nhận ra. Anh nhìn thấy mũ của người lạ nằm trên những phiến đá lát đường, ngay dưới đoạn cầu vượt. Với một câu chửi thề Triệu Thái đặt cái bọc của mình trên mặt đất, với tay lên và lấy ngọn đèn dầu từ cái ngách. Khi anh bước về phía trước để xem xét kỹ hơn cái mũ, anh đột nhiên cảm thấy một cú đập nhẹ vào vai mình. Anh vung tay vòng lại. Không có ai cả. Nhưng rồi anh nhìn thấy một đôi giày đầy bùn lơ lửng gần đầu. Với một câu nguyền rủa khác anh nhìn lên, giơ ngọn đèn dầu lên cao. Người đồng hành của anh đã bị treo cổ từ phía bên kia của đoạn cầu vượt, đầu gã ngoẹo sang một bên, cánh tay cứng đờ ngay bên cạnh anh. Một dây mỏng chạy trên ngưỡng cửa sổ đang mở của đoạn cầu vượt .
Triệu Thái quay sang cánh cửa ngay dưới đoạn cầu vượt và cho nó một cú đá hung bạo. Nó bật vào bên trong và đập vào tường. Anh nhanh chóng leo lên cầu thang chật hẹp, những bậc đá đi lên ở một chỗ ngoặt , và đến đoạn cầu vượt thấp, tối băng qua đường. Giơ cao ngọn đèn, anh nhìn thấy một người đàn ông mặc một chiếc áo choàng Ả Rập lòe loẹt ở trước khung cửa sổ. Ông ta đang nằm yên, siết chặt một cây giáo ngắn với một đầu nhọn, dài và  sắc trong tay phải của mình. Anh nhìn vào khuôn mặt phình to của gã với lưỡi thè ra đủ để thấy rằng gã đã chết ngạt. Một trong hai con mắt phồng lên của gã bị lác.
Triệu Thái lau mồ hôi trên trán.
"Mình chỉ là một thằng cha say rượu vui vẻ!" Anh lẩm bẩm. "Nhưng đây thật là cách tồi tệ nhất để tỉnh táo! Đó chẳng phải là tên khốn ta đã thấy trong quán rượu đó sao. Nhưng còn tên lùn xấu xí kia đâu?
Anh nhanh chóng để cho ánh sáng của ngọn đèn chiếu xuống đầu kia của hành lang. Một cầu thang dẫn xuống khỏi đó, nhưng tất cả mọi thứ yên tĩnh như một ngôi mộ. Anh đặt ngọn đèn chiếu xuống trên sàn, bước qua người gã Ả Rập đã chết, và bắt đầu kéo mạnh sợi dây mỏng được gắn chặt vào một cái móc sắt dưới bệ cửa. Từ từ anh kéo được người đàn ông râu quai nón lên . Khuôn mặt bị biến dạng khủng khiếp của gã xuất hiện trên cửa sổ, máu chảy ra từ cái miệng đang cười toe toét của gã.
Triệu Thái kéo cơ thể vẫn còn ấm áp vào trong và đặt nó trên sàn nhà, bên cạnh xác của tên Ả Rập. Thòng lọng đã cắt sâu vào cổ họng gầy nhom của gã, và cổ hình như đã bị gẫy. Anh vội vã xuống cầu thang ở đầu kia của đoạn cầu vượt. Khoảng nửa chục bậc xuống thì có một cánh cửa thấp. Triệu Thái đấm vào ầm ầm  như sấm. Khi không có câu trả lời, anh lao mình vào nó. Tấm ván cũ mối mọt bị phá vỡ, anh lăn vào một căn phòng tranh tối tranh sáng, giữa tiếng loảng xoảng của bát đĩa và bình chậu vướng vào những mảnh cửa gỗ.




 
TRIỆU THÁI ĐỂ MẤT NGƯỜI BẠN ĐƯỜNG CỦA MÌNH

Anh đứng dậy trong nháy mắt. Một mụ già, nhếch nhác ở giữa căn phòng nhỏ, ngước nhìn anh, cái miệng không răng của mụ mở to sợ hãi không nói nên lời. Ánh sáng của một ngọn đèn dầu bằng đồng treo trên xà nhà chiếu vào một người phụ nữ Ả Rập trẻ ngồi xổm trong góc, đang cho một đứa trẻ bú với bộ ngực trần. Với một tiếng thét chói tai kinh hoàng cô che bộ ngực trần của mình bằng một phần chiếc áo choàng rách rưới. Triệu Thái đang đang chưa biết gì với họ, thì cánh cửa đối diện bật mở và hai người Ả Rập gầy guộc xông vào khua lưỡi dao cong. Họ dừng lại đột ngột khi Triệu Thái xé toạc vạt áo từ áo khoác ngoài, để lộ phù hiệu bằng vàng mình. 
Khi những người Ả Rập đứng đó do dự, một kẻ thứ ba, trẻ hơn nhiều, đẩy chúng sang một bên và bước tới Triệu Thái. Anh ta hỏi bằng giọng Trung Quốc lơ lớ:
"Anh có ý gì khi xông vào phòng những người phụ nữ của chúng tôi, thưa ông sĩ quan?"
"Hai người đàn ông đã bị sát hại ở đoạn cầu vượt ngắn ngoài kia," Triệu Thái quát lên. "Nói đi! Ai đã làm điều đó? "
Người trẻ nhất nhìn cánh cửa bị phá vỡ một cách nhanh chóng. Sau đó, cậu ta nói ủ rũ, 'Những gì xảy ra ở đoạn cầu vượt qua đường không thuộc mối quan tâm của chúng tôi. "
'Nhưng nó nối với ngôi nhà của ngươi, đồ con trai của chó! "Triệu Thái gầm gừ. "Có hai người đàn ông chết ở đó. Nói đi, hoặc ta sẽ phải bắt tất cả các người và thẩm vấn bằng dụng cụ tra tấn! '
'Nếu ngài vui lòng xem xét kỹ hơn, thưa ngài, "gã Ả Rập trẻ nói khinh khỉnh,' ngài sẽ thấy rằng cánh cửa này đã không được mở trong nhiều năm."
Triệu Thái quay lại. Những mảnh của chiếc cửa gỗ mà anh đã phá vỡ bị vướng bởi đó là chỗ để của một cái tủ cao. Anh liếc mắt vào lớp bụi ở trước cánh cửa mở và
khóa cửa rỉ sét mà anh vừa  phá vỡ, đã chứng minh rằng người đàn ông đúng. Cánh cửa dẫn đến đoạn cầu vượt đã thực sự không sử dụng trong một thời gian dài.
"Nếu ai đó bị giết trên đoạn cầu vượt trên phố," gã trai trẻ tiếp tục, "bất kỳ người qua đường nào cũng có thể làm được điều đó. Chiếc cầu thang dẫn lên từ đường phố ở hai bên, và các cánh cửa bên dưới không bao giờ bị khóa, theo như từ trước đến nay tôi biết. "
'Vậy đoạn cầu vượt dùng để làm gì, ? "
Cho tới cách đây sáu năm, cha tôi, một thương gia Ả Rập cũng sở hữu ngôi nhà đối diện. Sau đó ông đã bán nó, cánh cửa ở đầu kia cũng được chặn lại. '
"Các ngươi có nghe thấy gì không? 'Triệu Thái hỏi người phụ nữ Ả Rập trẻ. Cô không trả lời, nhìn anh sợ hãi không hiểu . Thế là gã trẻ nhất nhanh chóng phiên dịch, cô lắc đầu dứt khoát. Anh ta nói với Triệu Thái:
"Các bức tường rất dày, và kể từ khi cái tủ được đặt trước cánh cửa đó ..." Anh giơ tay lên với một cử chỉ hùng hồn.
Hai người Ả Rập kia đặt lưỡi dao của họ trở lại vào thắt lưng. Khi họ bắt đầu thì thầm trò chuyện, mụ già đã bình tĩnh lại và bắt đầu ca thán một tràng dài chói tai bằng tiếng Ả Rập, rồi chỉ vào những mảnh vỡ trên sàn nhà.
"Nói với bà ta là bà ta sẽ được bồi thường! 'Triệu Thái nói. "Đi nào ! '
Anh cúi xuống và đi qua cánh cửa mở, tiếp theo là gã trẻ nhất. Khi họ đứng ở hành lang anh chỉ vào gã Ả Rập đã chết và hỏi:
"Người này là ai?’’
Gã trẻ nhất ngồi xổm cạnh xác chết. Sau khi nhìn thản nhiên vào khuôn mặt méo mó, anh ta gỡ lỏng chiếc khăn lụa đã được thắt nút chặt quanhcổ họng của người chết . Sau đó, anh ta rờ rẫm những ngón tay nhanh nhẹn của mình trong các nếp gấp của chiếc khăn xếp. Sau khi đứng lên , anh chậm rãi nói:
"Ông ấy không mang theo bất kỳ tiền hoặc giấy tờ gì. Tôi chưa bao giờ gặp ông ta trước đây, nhưng ông ta chắc đến từ phía Nam Ả Rập Saudi, vì họ là những chuyên gia có khả năng ném lao ngắn. 'Trao lại chiếc khăn cho Triệu Thái, anh ta tiếp tục, " Không phải do gã Ả Rập giết chết ông râu đó. Anh có thấy những đồng xu bạc được buộc chặt với góc chiếc khăn của người này chứ? Nó có trọng lượng , vì thế cho phép bóp và đu cổ của nạn nhân lên từ phía sau. Đó là vũ khí của kẻ hèn nhát. Chúng tôi,  người Ả Rập sẽ dùng ngọn giáo , kiếm và lưỡi dao của chúng tôi, vì niềm kiêu hãnh to lớn của Allah và Prophet của mình. "
'Lạy trời phù hộ' Triệu Thái nói một cách chua chát. Anh nhìn trầm ngâm vào hai xác chết. Bây giờ anh đã hiểu xảy ra những gì. Gã Ả Rập đã không chỉ muốn sát hại người lạ râu quai nón, mà còn cả chính anh nữa. Anh đã sai lầm khi chờ đợi tại cửa sổ. Anh đã để cho gã râu đi bên dưới, khi bạn đồng hành của anh theo sau và đứng đợi ở đó trong khi Triệu Thái gõ cửa, tên Ả Rập đã ném thòng lọng qua đầu và treo ông ta lên với cú giật chết người. Rồi gã Ả Rập vừa giữ cái thòng lọng thật chặt và phóng lao của mình. Nhưng khi gã đang chuẩn bị đẩy mạnh để mở khung cửa sổ đối diện và ném lao vào lưng nạn nhân thứ hai, thì một người thứ ba siết cổ gã từ phía sau với chiếc khăn, sau đó bỏ trốn.
Triệu Thái đẩy cửa sổ mở ra và nhìn xuống đường phố.
"Khi ta đang đứng ở đấy để gõ cánh cửa thối tha đó, ta hẳn đã là một mục tiêu hoàn hảo cho hắn!" Anh lẩm bẩm. "Và mũi lao nhọn đã có thể đi xuyên qua áo giáp của ta ! Ta mắc nợ với ân nhân bí ẩn nào đó mạng sống của mình. "Quay sang gã Ả Rập trẻ, anh nói thô lỗ, "Bảo một người nào đó chạy ra phố chính và thuê một cái kiệu lớn về đây! '
Khi gã trẻ nhất đã la lớn xuống dưới điều gì đó qua cánh cửa bị hỏng, Triệu Thái khám nghiệm xác chết của người Trung Quốc râu quai nón. Nhưng không có gì để biết lai lịch ông ta. Anh lắc đầu chán chường.
Họ chờ đợi trong một sự im lặng khó chịu cho đến khi họ nghe tiếng la ồn ào ngoài đường bên dưới. Triệu Thái cúi ra ngoài cửa sổ và thấy bốn phu khiêng kiệu, mang theo những cây đuốc đang cháy. Quăng người chết Trung Quốc qua vai, anh ra lệnh cho gã trai trẻ:
"Đứng bảo vệ ở đây , cạnh xác tên đồng hương của ngươi cho đến khi người của tòa án đến lấy nó. Ngươi và toàn bộ gia đình của ngươi sẽ chịu trách nhiệm nếu bất cứ điều gì xảy ra với nó! "
Mang gánh nặng trên vai, anh cẩn thận lê bước xuống cầu thang chật hẹp.
III
 
Tào Can đã đi bộ quay trở lại trạm hải quan. Đi qua bên dưới cổng tò vò cao của trạm, anh quan sát một lúc những nhân viên vẫn đang bận rộn với việc phân loại ra hàng đống kiện hàng và hộp. Có một mùi cay nồng của các loại gia vị nước ngoài. Anh rời khỏi cánh cửa sau, liếc thoáng qua nhà trọ ảm đạm của mình, sau đó bước vào thành bằng cổng phía nam.
Tản bộ dọc theo con phố đông đúc, anh nhận thấy với sự hài lòng rằng anh đã có thể xác định hầu hết các tòa nhà lớn mà anh đi ngang qua. Rõ ràng Quảng Đông đã không thay đổi nhiều trong vòng hơn hai mươi năm từ khi anh ở đây lúc trước.
Anh nhận ra ngôi đền lớn màu hồng bên phải, được dành riêng cho Thần chiến tranh. Anh tách mình khỏi đám đông và bước lên những bậc thang bằng đá cẩm thạch rộng đến cánh cổng cao, trước cánh cửa đôi của đền hai bên là hai con sư tử bằng đá khổng lồ, mỗi con cúi mình trên một cái bệ hình bát giác. Như thông thường, con sư tử đực bên trái quắc mắt cúi xuống với cái miệng ngậm lại, trong khi con cái ở bên phải giữ cái đầu lớn ngẩng lên, hàm răng của nó mở to ra .
"Nó không bao giờ có thể giữ cái miệng thối tha của mình ngậm lại ! 'Tào Can lẩm bẩm một cách chua chát. "Cũng giống như người vợ cũ tồi tệ của mình! '
Từ từ vuốt bộ ria mép xơ xác, anh nghĩ một cách gượng gạo trong hai mươi năm qua, anh đã hầu như không nghĩ đến người vợ ngoại tình của mình. Chuyến thăm lại thành phố này, nơi anh đã sống một vài năm thời tuổi trẻ, bỗng nhiên mang tất cả quá khứ trở về với anh. Người vợ mà anh từng yêu thương đã đang tâm hèn mọn lừa dối anh, và đã tìm cách hủy hoại anh, vì vậy anh phải chạy trốn cho cuộc đời của mình. Sau đó anh đã thề rằng sẽ không bao giờ yêu thương  người phụ nữ nào nữa và quyết tâm làm lại bằng một việc mà xã hội ghê tởm, anh đã trở thành một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp. Nhưng sau đó, anh đã gặp quan án Địch, là người đã thay đổi anh và đưa anh vào làm trợ lý của mình, và đem lại cho anh một mục tiêu mới trong cuộc đời. Anh đã phục vụ Quan án Địch ở nhiều chức vị khác nhau của ông như là huyện lệnh, và sau khi quan án đã được thăng chức vụ cao hơn hiện tại ở kinh đô, Tào Can đã được làm tổng thư kí. Một nụ cười sáng lên đầy mãn nguyện trên khuôn mặt dài ảm đạm khi anh nói với con sư tử cái :
'Quảng Đông vẫn vậy, nhưng nhìn ta xem! Ta bây giờ không chỉ là một viên chức có cấp bậc, mà còn là một người đàn ông giàu có. Một khoản tài sản đáng kể, ta nên nói như thế thì đúng hơn! "Anh điều chỉnh mũ của mình với một cái giật nhẹ, gật đầu ngạo nghễ vào khuôn mặt bằng đá ấy và bước vào ngôi đền .
Đi qua đại sảnh, anh nhìn một cách nhanh chóng vào bên trong. Trong ánh sáng lung linh của những ngọn nến cao màu đỏ một nhóm người vừa mới thêm những cây nhang mới vào bát hương bằng đồng lớn trên bàn thờ cao. Xuyên qua đám khói màu xanh dày đặc, anh mơ hồ nhìn thấy bức tượng mạ vàng cao chót vót của thần chiến tranh có bộ râu quai nón đang vung thanh kiếm dài của mình. Tào Can thở dài, vì anh hầu như không ngưỡng mộ sức mạnh quân sự. Anh ta thiếu cơ thể cường tráng và sức mạnh như người đồng nghiệp Triệu Thái, và anh không bao giờ mang theo bất kỳ thứ vũ khí gì. Nhưng sự thiếu hụt đó hoàn toàn không làm anh sợ hãi mà sự nhanh trí cũng khiến anh trở thành một đối thủ nguy hiểm. Anh bước vào và đi vòng quanh sảnh chính đến cổng sau của khu đền. Cần nhớ rằng khu chợ lớn nhất của thành phố nằm ngay ở phía bắc của ngôi đền, anh nghĩ anh cũng có thể nhìn xung quanh đó trước khi đến con phố chính dẫn tới dinh của Thống đốc, ở khu bắc thành.
Khu vực phía sau đền gồm những ngôi nhà gỗ của người nghèo, ồn ào với tiếng reo hò và tiếng cười. Một mùi mỡ chiên xào rẻ tiền lan tỏa trong không khí. Xa hơn, ngược lại, không khí đột nhiên trở nên rất yên lặng. Ở đây chỉ có những căn nhà bị bỏ hoang, rất nhiều đống đổ nát. Những đống gạch mới và bình lớn chứa đầy vữa được đặt lác đác ở đây đã chứng minh rằng một dự án xây dựng đã từng được tiến hành. Anh nhìn phía sau mình một vài lần, nhưng anh thấy không có ai để ý. Anh tiếp tục với vẻ điềm tĩnh, giữ chặt chiếc thắt lưng ngang hông sát cơ thể xương xẩu bất chấp cái nóng ngột ngạt.
Khi anh đi vòng qua hẻm khác, anh nghe thấy tiếng ồn của khu chợ phía trước. Ngay lúc đó, anh nhìn thấy một vụ lộn xộn ở xa hơn chỗ cuối chợ. Dưới chiếc đèn lồng treo từ một thành cửa đổ nát hai tên lưu manh rách rưới đang tấn công một thiếu nữ. Thế là anh nhanh chóng chạy đến chỗ họ, Tào Can thấy một kẻ ở đằng sau cô một tay cong queo đang bịt miệng cô, trong khi tay kia túm chặt hai cánh tay của cô vào sau lưng. Tên  thứ hai, đứng trước mặt cô, đã xé chiếc áo choàng ngoài và giờ đang vuốt ve bộ ngực trần quyến rũ của cô. Khi hắn bắt đầu nới lỏng thắt lưng quanh eo cô, cô liền đá vào chân của hắn. Nhưng tên phía sau cô hất đầu ra xa, và tên kia đánh cô một cú đấm khủng khiếp vào bụng cô.
Tào Can liền hành động nhanh chóng. Bằng tay phải của mình, anh nhặt một viên gạch từ cái đống gần nhất, và với tay kia xúc một số ít vôi từ bình bên cạnh. Nhón chân nhẹ nhàng đến chỗ những gã đàn ông, anh đập vào tên đang giữ cô gái một đòn mạnh vào vai với các cạnh của viên gạch nặng nề. Tên lưu manh buông cô ra và siết chặt cái vai bị bể của mình với một tiếng kêu đau đớn. Tên  kia tấn công lại Tào Can, hắn mò mẫm con dao găm trong thắt lưng. Nhưng Tào Can ném vôi vào mắt hắn, gã đàn ông đưa tay lên ôm khuôn mặt của mình, gào thét đau đớn.
“Hãy bắt những tên khốn đó, mọi người! "Tào Can la lớn.
Tên với cái vai bị bể nắm lấy cánh tay bạn mình kêu lên sợ hãi . Kéo tên kia đi cùng, hắn ta chạy xuống con hẻm nhanh nhất có thể.
Cô gái đã kéo chiếc áo choàng che kín người, thở hổn hển. Anh mơ hồ thấy rằng cô khá đẹp, mái tóc của cô được buộc ra sau gáy bằng hai cuộn dây, kiểu tóc của một cô gái chưa lập gia đình. Anh đoán tuổi của cô vào khoảng hai mươi lăm.
"Hãy vào chợ đi, nhanh lên!" Anh nói thô lỗ với cô bằng tiếng Quảng Đông ", trước khi hai gã kia phát hiện ra ta lừa đảo chúng. '
Có vẻ như cô ngần ngại, anh đã kéo tay cô theo về phía tiếng ồn của khu chợ.
"Đi bộ một mình trong một nơi vắng vẻ như vậy dễ gặp nguy hiểm lắm, nhớ đấy," ông nói quở trách. "Hay cô có biết hai tên côn đồ đó?"
"Không, chúng là những tên lang thang chuyên đi gây sự với người khác," cô trả lời bằng một giọng lịch sự nhẹ nhàng. "Tôi từ chợ đi ra, tôi đã đi lối tắt này để đến đền thờ Thần chiến tranh, và gặp những người đó. Họ đã để tôi đi qua, sau đó đột nhiên túm lấy tôi từ phía sau. Cảm ơn rất nhiều sự giúp đỡ kịp thời của ngài! "
'Hãy cảm ơn ngôi sao may mắn của cô! "Tào Can gầm gừ. Khi họ đã bước ra ngoài đường phố đông đúc chạy dọc theo phía nam của khu chợ rực rỡ ánh sáng, anh nói thêm, "Tốt hơn nên hoãn chuyến thăm của cô tới đền thờ vào ban ngày! Tạm biệt. "
Anh muốn đi vào con đường hẹp giữa các quầy hàng trong chợ, nhưng cô đặt tay mình lên cánh tay anh và hỏi một cách rụt rè:
"Hãy cho tôi biết tên của cửa hàng trước mặt chúng ta. Nó chắc là một cửa hàng trái cây, tôi có thể tự ngửi thấy mùi quýt. Nếu tôi biết nơi chúng ta đang đứng, tôi có thể tự tìm thấy con đường của mình. "
Rồi vừa nói, cô vừa lấy một ống tre mỏng từ tay áo của cô và lắc một số khớp mỏng hơn từ nó. Đó là một chiếc gậy đóng mở.
Tào Can nhanh chóng nhìn vào mắt của cô. Chúng đã mù, màu xám đục.
"Dĩ nhiên ta sẽ đưa cô về nhà," anh nói đầy hối hận.
"Điều đó hoàn toàn không cần thiết, thưa ngài. Tôi hoàn toàn quen thuộc với khu này. Tôi chỉ cần một điểm khởi đầu. "
"Ta phải giết bọn khốn hèn nhát!" Tào Can thì thầm giận dữ. Và với cô gái, "Đây, đây là tay áo của ta. Nếu ta dẫn cô, cô sẽ đến nơi nhanh hơn. Cô sống ở đâu? "
"Ngài thật chu đáo, thưa ngài. Tôi sống gần góc đông bắc của khu chợ.
Họ đi bộ cùng nhau, Tào Can đi với khuỷu tay xương xẩu mà cô gái đang nắm lấy. Một lúc sau cô gái hỏi:
"Ngài là một nhân viên tạm thời thuộc chính quyền thành phố, phải không ạ?"
"Ồ, không! Ta chỉ là một thương gia, từ khu phía tây thành, 'Tào Can trả lời một cách nhanh chóng.
"Dĩ nhiên. Xin lỗi! "Cô nói một cách nhũn nhặn.
"Điều gì làm cô nghĩ rằng ta là một viên chức?" Tào Can hỏi tò mò.
Cô do dự một lát, Sau đó trả lời:
'Vâng, tiếng Quảng Đông của ngài khá thông thạo, nhưng cảm nhận của tôi về giọng nói rất tinh, và tôi phát hiện ra giọng nói kinh thành. Thứ hai, khi ngài lừa gạt hai tên kia, giọng nói của ngài có âm điệu của người có thẩm quyền. Thứ ba, trong thành phố này tất cả mọi người đều nghiêm túc tập trung vào việc kinh doanh của mình. Không có công dân bình thường nào mong giải quyết một mình nổi hai tên lưu manh đang tấn công một người phụ nữ cả. Tôi có thể bổ sung nữa là tôi có một cảm giác khác biệt rằng ngài là một người đàn ông tốt bụng và chu đáo. "
' Lý luận tốt lắm, "Tào Can nhận xét khô khốc. "Ngoại trừ nhận xét cuối cùng của cô đang xa vời với điều chính rồi đấy!"
Nhìn xéo sang cô, anh thấy một nụ cười chậm rãi bừng sáng khuôn mặt buồn rầu. Đôi mắt mở to của cô và cái miệng đầy đặn đã cho cô một vẻ hơi lạ lùng, nhưng anh lại tìm thấy sự hấp dẫn khác thường ở cô. Họ đi trong im lặng. Khi họ đến ở góc phía đông bắc của khu chợ, cô nói:
"Tôi sống trong ngõ thứ tư, bên phải. Từ bây giờ sẽ tốt hơn nếu để tôi hướng dẫn ngài '
Đường phố chật hẹp, trở nên rất tối khi họ đi vào, cô gái nhẹ nhàng chạm cây gậy vào nền đá. Hai bên là những nhà gỗ hai tầng, cũ kĩ. Khi họ đã bước vào con phố nhỏ thứ tư, mọi thứ đều tối tăm. Tào Can đã phải bước đi một cách thận trọng để không vấp ngã trên mặt đất trơn trượt, gồ ghề.
"Trong những căn nhà chung cư ở đây có một số gia đình tiểu thương trong chợ sinh sống", cô nói. "Họ không về nhà cho đến khi đêm khuya, đó là lý do tại sao ở đây rất yên tĩnh. Tôi ở đây. Chú ý cầu thang, các bậc thang rất dốc đấy.’’
Đã tới lúc để nói lời tạm biệt, nhưng anh tự nhủ rằng vì anh đã đi như xa vậy tới đây, anh cũng có thể tìm hiểu thêm về cô gái kỳ lạ này. Do đó anh đi theo cô lên cầu thang tối và ọp ẹp. Lên đến nơi cô dẫn anh đến một cánh cửa, đẩy cửa và nói:
"Ngài sẽ tìm thấy một ngọn nến trên bàn nằm ngay bên phải ngài. '
Tào Can thắp sáng nó với mồi lửa của mình và quan sát căn phòng nhỏ trống vắng. Sàn nhà gồm các tấm gỗ, ba bức tường được bao phủ bằng thạch cao bị nứt, nhưng phía trước đã bị mở. Chỉ có một lan can bằng tre ngăn căn phòng với mái nhà bằng phẳng của ngôi nhà liền kề. Trong khoảng này những mái nhà cong của các tòa nhà cao nổi bật trên nền trời tối. Căn phòng gọn gàng, sạch sẽ, và một làn gió yếu ớt đã xua tan cái nóng ngột ngạt vẫn còn lan tỏa trên đường phố. Bên cạnh ngọn nến đặt trong một giỏ trà rẻ tiền, một ấm đất nung, và một đĩa đựng một vài lát dưa chuột và một con dao dài, mỏng. Trước mặt bàn là một chiếc ghế đẩu thấp bằng gỗ đơn giản, và dựa vào các bức tường cạnh một cái ghế dài hẹp. Ở phía sau anh nhìn thấy một tấm vách tre cao.
"Tôi không có nhiều đồ đạc như ngài thấy đấy" cô nói một cách trang nghiêm. "Tôi đã đưa ngài đến đây vì chẳng có gì tôi ghét hơn là phải chịu ơn ai . Tôi còn trẻ và không quá xấu. Nếu ngài muốn ngủ với tôi, ngài có thể làm như vậy. Giường của tôi phía sau bức vách. 'Anh nhìn cô chằm chằm ngạc nhiên không nói nên lời, cô nói thêm điềm tĩnh "Ngài không phải e ngại vì tôi không còn là một trinh nữ nữa. Tôi đã bị cưỡng hiếp bởi bốn người lính say rượu năm ngoái, ngài thấy đấy. "
Tào Can vẫn nhìn chăm chú vào cô gái và khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Anh chậm rãi nói:
'Cô hoặc hoàn toàn suy đồi hoặc là người hoàn toàn khác, đó là không thể tin nổi một tấm lòng chân thành. Dù nó là gì, ta cũng không quan tâm đến đề nghị của cô. Tuy nhiên, ta thích tìm hiểu các kiểu người khác nhau, và cô là một điều mới đối với ta. Vì vậy, một cuộc nói chuyện ngắn gọn và một tách trà ngon sẽ giải quyết các khoản nợ mà cô nghĩ rằng cô nợ ta. '
Cô mỉm cười yếu ớt.
"Mời ngồi xuống! Tôi sẽ thay cái áo rách này.’’
Cô biến mất phía sau tấm màn. Tào Can rót cho mình một chén từ cái ấm trong giỏ. Vừa nhấm nháp trà của mình, anh vừa nhìn tò mò vào một hàng các hộp nhỏ treo lên bằng móc tre trên một cây sào lơ lửng dưới mái hiên. Có khoảng một chục chiếc, mỗi cái có  kích thước và hình dạng khác nhau. Quay xung quanh, anh nhìn thấy trên kệ phía trên băng ghế phụ bốn chậu lớn bằng đất nung màu xanh lá cây, có nắp đậy khít làm bằng tre đan. Anh chăm chú lắng nghe, với một cái cau mày bối rối. Trong tiếng ồn lộn xộn của phố xá anh nghe thấy một âm thanh vo vo dai dẳng mà anh không thể xác định được ở đâu cả. Nó dường như đến từ các hộp nhỏ.
Anh đứng dậy và đến đứng ở lan can, xem xét kỹ lưỡng chúng. Mỗi hộp được đục các lỗ nhỏ, và tiếng ồn đến từ đó. Anh ta chợt hiểu ra. Chúng chứa những con dế. Bản thân anh không đặc biệt quan tâm đến côn trùng, nhưng anh biết rằng có nhiều người thích nghe tiếng kêu của chúng, và mang một vài con trong số đó về nhà, thường được đặt trong các lồng nhỏ, đắt đỏ bằng ngà voi chạm khắc hoặc chấn song bạc. Một số người khác nghiện chọi dế . Họ chọn nhà vô địch của họ trong quán rượu và trong chợ, họ đặt một cặp côn trùng hiếu chiến vào một ống tre chạm khắc và làm chúng ngứa ngáy với ống hút mỏng để thúc chúng xông vào. Họ đặt cược đáng kể vào các cuộc đấu. Giờ đây anh nhận ra rằng mỗi chú dế phát ra âm thanh hơi khác nhau. Tuy nhiên tất cả đã bị chi phối một cách rõ ràng, âm thanh kéo dài xuất phát từ một quả bầu nhỏ xíu treo ở cuối hàng. Nó bắt đầu từ mức thấp, sau đó dần dần tăng lên một độ cao rõ ràng một cách đáng kinh ngạc. Anh lấy quả bầu xuống và đưa nó sát tai mình. Đột nhiên, âm thanh thay đổi thành một tiếng rì rì ở mức thấp hơn.
Cô gái bước ra từ phía sau bức vách, bây giờ cô mặc một chiếc áo đơn giản màu xanh ô liu với đường viền màu đen và một chiếc thắt lưng màu đen. Cô tiến tới anh ta một cách nhanh chóng và cuống cuồng dò dẫm trong không khí tới các hộp nhỏ.
"Hãy cẩn thận với Chuông Vàng của tôi! 'cô kêu lên.
Tào Can đặt quả bầu vào tay cô ta.
"Ta chỉ nghe âm thanh tuyệt vời của nó thôi mà," anh nói. 'Cô bán các loài côn trùng à?
"Vâng," cô trả lời, treo quả bầu trở lại vào cái cột . "Tôi bán chúng trong chợ, hoặc trực tiếp cho các khách hàng tốt. Đây là một trong những sản phẩm tốt nhất của tôi, nó rất hiếm, đặc biệt là ở phía Nam. Các chuyên gia gọi nó là "Chuông Vàng". 'Ngồi vào băng ghế và xếp bàn tay mảnh mai của cô vào lòng, cô nói thêm "Trong mấy cái bình trên kệ sau lưng tôi tôi giữ một vài chú dế chọi. Chúng khá đáng thương, tôi ghét phải nghĩ về những cái chân mạnh mẽ và những cái râu dài xinh đẹp phải tham gia vào cuộc chiến đấu. Nhưng tôi phải giữ chúng trong kho, để có điều kiện sống ổn định cho chúng. "
'Làm thế nào để cô bắt được chúng? "
 

 
TÀO CAN GẶP GỠ CHUÔNG VÀNG
"Tôi chỉ cần đi bộ một cách ngẫu nhiên dọc theo bức tường bên ngoài khu vườn và các tòa nhà cũ. Tôi nhận ra chú dế chọi tốt bằng ca khúc của chúng và sử dụng trái cây thái lát làm mồi. Các sinh vật nhỏ bé rất thông minh, tôi thậm chí nghĩ rằng chúng biết tôi. Khi tôi để chúng rời khỏi phòng này, chúng luôn luôn quay trở lại hộp của mình ngay sau khi tôi gọi chúng. "
' Không ai chăm sóc cô à?'
"Tôi không cần bất cứ ai, tôi có thể chăm sóc bản thân khá tốt."
Tào Can gật đầu. Sau đó, anh nhìn lên cẩn thận. Anh nghĩ anh đã nghe thấy các bậc thang bên ngoài kêu cót két.
"Không phải cô nói rằng hàng xóm của cô ở đây chỉ về nhà muộn vào ban đêm thôi sao?"
" Thực sự là thế," cô trả lời.
Anh ta chăm chú lắng nghe. Nhưng bây giờ anh chỉ nghe thấy tiếng hát của chú dế chọi. Anh chắc đã nhầm lẫn. Anh nghi ngờ hỏi:
'Có phải tất cả đều ổn đối với cô khi ở một mình trong tòa nhà này phần lớn thời gian không? "
"Tất nhiên rồi! Ngài có thể nói tiếng của ngài. Tôi hoàn toàn quen với nó rồi. "
"Không, ta thích luyện tập tiếng Quảng Đông của mình hơn. Cô không có gia đình ở đây, trong thành phố à? "
"Tôi có. Nhưng sau khi tai nạn xảy ra với đôi mắt của tôi, tôi rời khỏi nhà. Tôi tên là Lan Linh. Và tôi vẫn nghĩ rằng ngài là một viên chức. "
"Thôi được. cô đúng. Ta là một thư ký, một nhân viên trong nhóm tùy tùng của một quan chức ở kinh đô. Ta tên là Tào. Cô có kiếm được đủ tiền từ những chú dế chọi cho các nhu cầu hàng ngày của cô không? '
'Đủ và để dành được! Tôi chỉ cần tiền cho một cái bánh rán  vào buổi sáng và ban đêm, và một bát mì vào buổi trưa. Những con dế không tiêu tốn của tôi gì cả, và họ bán với mức giá phù hợp. Chuông Vàng là một ví dụ. Nó có giá trị bằng một thoi bạc đấy, ngài biết không! Nhưng  tôi chưa từng nghĩ đến việc bán nó đi! Tôi rất hạnh phúc khi sáng nay tôi thức dậy và nghe nó hát. Cô mỉm cười, sau đó tiếp tục, "Tôi đã bắt được nó đêm qua, ngài thấy đấy. Nó là một điều tuyệt vời trong sự may mắn của tôi. Tôi tình cờ đi bộ dọc theo bức tường phía tây của Hoàng Thành ... ngài có biết ngôi chùa Phật giáo ở đó không? "
"Tất nhiên. Một  trong những công trình thuộc chùa Văn Hoa, trong khu phía tây. "
"Đúng vậy. Tôi đột nhiên nghe tiếng của nó ở đó, nó có vẻ sợ hãi. Tôi đặt một lát dưa chuột dưới chân tường và gọi nó, như thế này. "Cô mím môi và tạo ra một âm thanh kỳ lạ giống như tiếng kêu của một con dế. "Sau đó, tôi ngồi xuống, chờ đợi. Cuối cùng nó đến, tôi nghe nó nhai dưa chuột. Khi nó đã ăn no và đã rất hạnh phúc, tôi dụ dỗ nó vào quả bầu rỗng ruột tôi luôn luôn mang theo trong tay áo của tôi. 'Ngẩng cao đầu, cô nói: "Nghe này! Bây giờ nó sẽ hát rất hay một lần nữa đấy, đúng không? "
"Nó chắc chắn là vậy! '
"Tôi nghĩ ngài cũng có thể trở nên thích chúng, sau một thời gian. Giọng nói của ngài rất đứng đắn, ngài không thể là một kẻ hay hà hiếp ngươi khác. Ngài đã làm những gì hai người đàn ông tấn công tôi vậy? Họ có vẻ rất đau đớn. "
"Ta không phải là một chiến binh. Ta là một người đàn ông nhiều tuổi, cô biết đấy. Gấp đôi tuổi của cô. Nhưng ta đã được trải qua rất nhiều và đã học được cách để chăm sóc bản thân mình. Ta hy vọng cô cũng sẽ học được cách làm điều đó, Lan Linh, từ bây giờ trở đi. Thế giới có đủ các loại người xấu xa, những người ra ngoài để lợi dụng một cô gái như cô. "
"Ngài có thực sự nghĩ như vậy không? Không, tôi đã tìm thấy những người có lòng tốt trong tất cả mọi người. Và nếu họ có xấu xa, đó chủ yếu là do họ không vui hoặc cô đơn, hoặc không thể có được những điều họ muốn, hoặc đã có quá nhiều những điều họ muốn, có lẽ. Dù sao, tôi sẽ cược rằng hai người kia thậm chí còn không có đủ tiền để mua cho mình một bữa ăn tử tế, chứ đừng nói một người phụ nữ! Họ sợ tôi, bởi vì tôi nghĩ rằng họ sẽ đánh tôi một cách vô nghĩa sau khi họ đã làm nhục tôi. Nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng họ sẽ không làm điều đó sau tất cả, bởi vì họ sẽ biết rằng tôi bị mù, và có thể không bao giờ tố cáo được họ. "
"Lần sau ta gặp chúng, 'Tào Can nói cáu kỉnh," Ta sẽ tặng mỗi tên một thoi bạc, như một phần thưởng cho những ý định kiểu của chúng! "Ông uống hết cốc của mình, sau đó lại tiếp tục với một nụ cười mãn nguyện," Khi nói về bạc, chúng sẽ cần nó lắm, ta đoán thế! Đối với một tên sẽ không bao giờ sử dụng cánh tay phải của mình nữa và người kia sẽ cố gắng để rửa vôi từ đôi mắt của mình và sẽ có cuộc đời tàn phế! "
Cô nhảy dựng lên.
'Ngài đã làm những điều khủng khiếp gì thế! "Cô kêu lên giận dữ. "Và ngài dường như thấy thỏa thích sau điều đó! Ngài là một người xấu xa, một người đàn ông độc ác! "
"Và cô là một cô gái trẻ rất ngu ngốc!" Tào Can vặn lại. Anh đứng dậy và mở cánh cửa, anh nói thêm chua chát, "Cảm ơn đã mời trà!"
Cô gắng tìm cây nến và bước ra ngoài đầu cầu thang sau anh ta và giơ nó lên cao.
"Hãy cẩn thận," cô nói khẽ, "những bậc thang trơn đấy."
Tào Can lẩm bẩm cái gì đó và đi xuống.
Khi anh đã đứng trong con hẻm, anh căng đôi mắt của mình để có được một cái nhìn tốt vào căn nhà. Chỉ vì thói quen, anh tự nhủ;. Ta sẽ không có ý định nhỏ nhất nào là quay lại đây nữa hết ,dĩ nhiên là vậy. Ta đã không cần phụ nữ nữa, hãy để một mình cô gái ngớ ngẩn đó với chú dế chọi của cô ta! Anh tiếp tục đi bộ, lòng đầy bực bội.
 
 
 
 
 
 
IV
 
Con đường lớn cắt qua thành từ bắc tới nam đã được thắp sáng rực rỡ bởi những chiếc đèn loè loẹt của các cửa hàng, hàng ăn và quán rượu . Đi giữa đám đông bát nháo và những cuộc tranh cãi gay gắt với không khí sôi nổi, Tào Can đã thấy đỡ nóng giận. Anh mỉm cười nụ cười châm biếm quen thuộc của mình một lần nữa khi thấy các bức tường cao bên ngoài của phủ Thống đốc đã hiện ra trong tầm mắt.
Ở đây có ít cửa hàng hơn, và các phượng tiện giao thông trở nên ít hơn. Bây giờ anh nhìn thấy các tòa nhà cao là chủ yếu , những cánh cửa của chúng được bảo vệ bởi lính gác có trang bị vũ khí . Những tòa nhà ở bên trái là nơi đặt các cơ quan khác nhau trong hội đồng thành phố, bên phải là trụ sở đồn trú. Tào Can đi qua các bậc đá cẩm thạch rộng dẫn đến cổng màu đỏ sơn mài lộng lẫy. Theo sau các cửa cấm, trên tường được khoét lỗ, anh gõ vào cái lỗ của một cánh cổng nhỏ ở góc phía đông của khu nhà. Anh ta giải thích với các lính gác mình là ai. Cánh cửa bật mở và anh bước qua hành lang dài, lát đá cẩm thạch đến sân trong riêng biệt ở cánh phía đông, nơi Quan án Địch đang đợi ở đó.
Trong phòng chờ các thư lại mặc đồng phục đang quan sát vị khách nhếch nhác với hàng lông mày nhướn lên. Tào Can bình tĩnh cởi thắt lưng da dê của mình. Bên dưới là một chiếc áo choàng màu nâu sậm với cổ áo vàng thêu và tay áo chỉ cấp bậc thư ký của mình. Các thư lại nhanh chóng cúi thấp xuống để chào và kính cẩn lấy trang phục tồi tàn từ anh. Sau đó, anh đẩy cánh cửa đôi cao lớn mở ra .
Hội trường vắng vẻ, rộng lớn được chiếu sáng lờ mờ bởi một chục giá nến bạc đặt ở giữa những cây cột to màu đỏ sơn mài tạo thành hai dãy uy nghi dọc theo hai bức tường hai bên . Bên trái là một chiếc ghế rộng làm từ gỗ đàn hương chạm khắc và cái bàn với bình hoa cao bằng đồng, ở trung tâm của hội trường chỉ có một tấm thảm rộng màu xanh đậm . Ở phía cuối Tào Can thấy một cái bàn rất lớn, đặt trước một tấm màn sơn son thếp vàng trên tường . Quan án Địch ngồi đằng sau nó, Triệu Thái ngồi trên một chiếc ghế thấp đối diện. Không khí thật tuyệt vời bên trong hội trường và rất yên tĩnh. Khi Tào Can bước vào, anh nhận thấy hương thơm nhẹ nhàng của gỗ đàn hương và hoa nhài đã héo.
Quan án Địch mặc một chiếc áo choàng màu tím thêu viền vàng, và trên đầu ông, đội chiếc mũ cánh chuồn với huy hiệu vàng cho thấy đó là một Thị lang của triều đình. Ông đang dựa lưng vào một chiếc ghế bành rộng, khoanh tay bên trong tay áo rộng của mình. Triệu Thái dường như cũng đang chìm sâu trong suy nghĩ , anh nhìn chằm chằm vào các huy chương đồng cổ trên bàn làm việc, đôi vai rộng của anh hơi khom lại. Điều đó làm Tào Can một lần nữa nhận thấy rằng quan án đã già đi đáng kể trong bốn năm qua. Khuôn mặt của ông đã trở nên gầy hơn, và có nhiều nếp nhăn quanh mắt và miệng. Lông mày rậm rạp của ông vẫn còn màu đen tuyền, nhưng bộ râu dài, ria mép và tóc hai bên thái dương của ông đã có một vài sợi màu xám.
Khi Tào Can đã đi đến bàn và cúi chào, Quan án Địch nhìn lên. Ông thẳng người lên, giũ áo dài tay của mình, và nói bằng giọng vang rền:
"Hãy ngồi xuống đó, bên cạnh Triệu Thái. Có tin xấu, Tào Can. Ta đã đúng trong việc cử hai người trong hình dáng cải trang đến bến cảng, để quan sát những thứ được chuyển đi. Phải khẩn trương lên. 'Và nói với viên thư lại vẫn còn đứng đó: '! Mang trà mới tới đây'.
Sau khi thư lại đã rời khỏi, quan án chống khuỷu tay lên bàn làm việc, nhìn hai phụ tá của ông một lúc, sau đó lại tiếp tục với một nụ cười ảm đạm:
"Thật vui khi chúng ta lại cùng nhau một lần nữa thực hiện chung một nhiệm vụ , bạn bè của ta! Sau khi chúng ta tới kinh đô, mỗi người chúng ta đã quá bận rộn bởi có nhiệm vụ của riêng của mình hiếm khi có một cơ hội cho một cuộc thảo luận, như khi chúng ta từng có gần như hàng ngày lúc ta còn là một huyện lệnh. Đó là những ngày vui, khi chấp sự Hồng già vẫn còn ở đây với chúng ta và ... 'Ông đã đưa tay lên khuôn mặt của mình với một cử chỉ mệt mỏi. Sau đó, ông khoanh tay vào người và ngồi thẳng dậy. Ông mở quạt giấy, và nhanh nhẹn nói với Tào Can, "Vừa nãy Triệu Thái đã chứng kiến ​​một vụ giết người đặc biệt khó chịu. Tuy nhiên trước khi ta để anh ta nói với anh về nó, ta muốn nghe cảm tưởng của anh về thành phố này. "
Ông gật đầu với người đàn ông gầy, dựa lưng vào ghế và bắt đầu quạt cho mình. Tào Can chuyển mình trên ghế, sau đó bắt đầu một cách lặng lẽ:
"Sau khi Triệu Thái và tôi đã hộ tống đại nhân đến dinh này, chúng tôi đã đi kiệu đến phía nam thành phố, tìm kiếm phòng cho thuê gần khu phố Ả Rập, như ngài đã ra lệnh, thưa đại nhân. Người anh em Triệu đã chọn một quán trọ gần nhà thờ Hồi giáo, tôi thì một phòng ngay bên ngoài cổng phía nam, trên bến cảng. Chúng tôi gặp lại nhau trong một quán ăn nhỏ cho bữa cơm trưa của chúng tôi, và đã dành cả buổi chiều đi dạo tất cả các nơi dọc bờ sông. Chúng tôi đã thấy nhiều người Ả Rập, tôi nghe nói rằng khoảng một ngàn người trong số họ đã định cư trong thành phố, và có một ngàn trên những con tàu mà họ có trong cảng. Tuy nhiên họ rất giữ mình và dường như không hòa đồng với người Trung Quốc. Một số thủy thủ Ả Rập khó chịu khi một lính hải quan đánh một trong số họ, nhưng họ nhanh chóng bình tĩnh trở lại khi các binh sĩ đã bước ra và sau khi một trong những người quản lí của họ đã khiển trách họ. 'Anh trầm ngâm vuốt râu của mình và tiếp tục, "Quảng Đông là thành phố giàu có nhất trong toàn bộ miền Nam, thưa đại nhân, nổi tiếng với cuộc sống về đêm trụy lạc của nó, đặc biệt là trên các thuyền hoa ở sông Châu. Cuộc sống ở đây vận động với tốc độ chóng mặt: những thương gia giàu có hôm nay có thể là những người ăn xin ngày mai, và tại các sòng bạc tài sản có được và mất đi mỗi đêm. Không cần phải nói, đây là một thiên đường thực sự cho tất cả các loại kẻ cướp và kẻ lừa đảo lớn nhỏ, và có một lượng đáng kể trò lừa đảo tài chính xảy ra. Tuy nhiên, với người Quảng Đông kinh doanh là việc hàng đầu và quan trọng nhất, họ không bận tâm nhiều tới chính trị. Nếu bây giờ họ càu nhàu một chút về chính quyền, đó chỉ là bởi vì, giống như hầu hết các doanh nhân, họ phẫn nộ vì sự can thiệp quá nhiều tới công việc thương mại của họ. Nhưng tôi thấy không có dấu hiệu của bất kỳ sự bất mãn thực sự nào, và tôi thấy chỉ có một số ít các người Ả Rập mới là những kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể gây rắc rối thực sự ở đây. "
Thấy Quan án Địch vẫn im lặng, Tào Can tiếp tục:
"Trước khi rời bến, chúng tôi đã vào trong một quán rượu, và quen một thuyền trưởng tên là Ninh, một người đàn ông biết nói tiếng Ả Rập và Ba Tư, và sử dụng để giao dịch ở Vịnh Ba Tư. Kể từ lúc anh ta có thể chứng minh mình là một người môi giới hữu ích, Triệu Thái đã chấp nhận lời mời của anh ta là đến thăm anh vào ngày mai. " Anh nhìn một cách khiêm tốn vào vị quan án, sau đó hỏi: "Tại sao ngài lại quan tâm đến những người man rợ da đen đó, thưa đại nhân?"
"Bởi vì, Tào Can, họ là hy vọng duy nhất của chúng ta để có được một đầu mối về nơi ở của một người rất quan trọng đã biến mất khỏi thành phố này." Quan án chờ đợi cho đến khi hai người hầu đã đặt một khay trà bằng sứ cổ tinh tế trên bàn làm việc, dưới sự giám sát của thư lại. Sau khi đã rót trà, Quan án Địch nói với ông ta, "Ngươi có thể đi và chờ ở bên ngoài. 'Sau đó, ông tiếp tục, nhìn chằm chằm vào hai phụ tá của mình:
"Kể từ khi đức vua lâm bệnh, các phe phái đối đầu đã được thành lập tại triều đình. Một số giúp đỡ thái tử, người thừa kế xứng đáng lên ngôi, những người khác lại theo phe hoàng hậu, ngươi muốn thế chỗ đức vua bằng một thành viên trong gia đình của riêng bà ta, đến khi những người khác kết hợp lại tạo ra sự ủng hộ mạnh mẽ với chế độ mới, sau cuộc sụp đổ. Người đang nắm giữ cán cân quyền lực là Ngự sử Lưu. Ta không nghĩ rằng anh đã từng gặp ông ấy, nhưng dĩ nhiên anh đã nghe nói về ông. Một người đàn ông trẻ, nhưng rất có năng lực và dành trọn cho lợi ích của đế chế vĩ đại chúng ta. Ta đã duy trì quan hệ thân thiết với ông ấy, vì ta có một lòng kính trọng với sự liêm khiết và tài năng tuyệt vời của ông. Nếu một cuộc chính biến xảy ra, ta sẽ dành cho ông tất cả sự hỗ trợ của mình. '
Quan án Địch nhấm nháp trà của mình. Ông suy nghĩ một lúc và tiếp tục:
"Khoảng sáu tuần trước Ngự sử Lưu đi đến Quảng Đông, cùng với cố vấn đáng tin cậy của mình, Tiến sĩ Sử và một số tướng quân khác. Triều đình đã ra lệnh cho ông ta kiểm tra công tác chuẩn bị cho chuyến thăm dò lực lượng hải quân của chúng ta tới An Nam. Ông trở về thủ đô và đưa ra một báo cáo thuận lợi, ca ngợi công việc của Quang Kiên, Thứ sử khu vực miền Nam, người đang tiếp đãi ta bây giờ đó.
"Tuần trước, Ngự sử đột nhiên trở lại Quảng Đông, lần này chỉ đi cùng Tiến sĩ Sử. Ông không có lệnh làm như vậy và không ai biết mục đích chuyến thăm thứ hai này. Ông đã không thông báo cho Thứ sử khi ông đến và đã không trình diện trong phủ này, rõ ràng ông muốn một sự bí mật. Tuy nhiên, một thủ hạ đặc biệt của Thứ sử một lần tình cờ nhìn thấy Ngự sử và Tiến sĩ Sử gần khu người Ả Rập, đang đi bộ và trang phục khá rách rưới. Sau khi Thứ sử báo cáo điều này về kinh đô, triều đình bảo ông theo dõi nơi ở của Ngự sử, và thông báo với ông rằng Hội đồng ra lệnh cho ông trở về kinh đô không được trì hoãn, sự hiện diện của ông được yêu cầu cấp bách tại triều đình. Thứ sử đã huy động tất cả điều tra viên của mình, các thủ hạ đặc biệt. Họ lùng sục khắp thành, nhưng những nỗ lực của họ chẳng có ích gì. Ngự sử và Tiến sĩ Sử đã biến mất hoàn toàn. "
Quan án thở dài. Ông lắc đầu và tiếp tục:
"Các vấn đề này phải được giữ bí mật chính trị này phải được bảo vệ chặt chẽ, cho sự vắng mặt của Ngự sử qúa lâu khỏi kinh đô có thể có hậu quả chính trị nghiêm trọng. Hội đồng triều đình đã nghi ngờ rằng có điều gì đó không ổn nghiêm trọng ở đây, và do đó đã thông báo với Thứ sử rằng việc này phải được kết thúc ngay, họ lệnh cho ông hủy cuộc tìm kiếm. Tuy nhiên đồng thời, Hội đồng chỉ thị ta đến Quảng Đông và điều tra bí mật này, ta đã lấy cớ thu thập thông tin về hoạt động ngoại thương khi phải trả lời các thắc mắc từ Ủy Ban Tài chính. Tuy nhiên trong thực tế , nhiệm vụ của chúng ta là tìm cách liên lạc với Ngự sử, tìm hiểu tại sao ông đến Quảng Đông, và những thế lực nào đang giam giữ ông ta ở đây. Đối với Tiến sĩ Sử chúng ta không cần phải tìm nữa. Xác chết của ông đang nằm trong phòng bên. Hãy kể lại những gì đã xảy ra, Triệu Thái!’’.
Triệu Thái kể cho người đồng sự đang ngạc nhiên ngắn gọn về vụ giết người kép trong khu Ả Rập. Khi anh kết thúc, Quan án Địch nói:
"Ta nhận ra ngay cái xác được Triệu Thái mang về đây là của Tiến sĩ Sử. Tiến sĩ đã nhận ra Triệu Thái khi cả hai người đang đi bộ trên bến cảng, nhưng ông ta không muốn tiếp cận Triệu Thái chừng nào anh, Tào Can, vẫn còn đi cùng cậu ấy, vì ông ta chưa bao giờ thấy anh trước đây. Vì vậy, ông đã đi theo cả hai người vào quán rượu, và sau khi anh tách ra ông ta đã nói chuyện với Triệu Thái. Tuy nhiên, Tiến sĩ Sử đã bị theo dõi bởi tên sát thủ Ả Rập và người lùn bí ẩn. Hai người đó chắc hẳn đã nhìn thấy Tiến sĩ Sử bắt chuyện với Triệu Thái, và chúng đã hành động một cách nhanh chóng. Khu Ả Rập là một nơi rối rắm như hang thỏ với những con hẻm quanh co và lối tắt không ngờ được, chúng và đồng bọn của chúng có thể chạy trước và giấu mình trong hai hoặc ba con hẻm mà Triệu Thái và Tiến sĩ Sử sẽ phải đi qua. Sát thủ Ả Rập đã thành công một phần, khi hắn sát hại Tiến sĩ Sử. Hắn đã định giết Triệu Thái nữa, nhưng sau đó một kẻ thứ ba, không rõ hành tung đã can thiệp vào, và bóp cổ hắn. Vì vậy chúng ta phải tính đến có hai tổ chức rất mạnh, đều tàn nhẫn trong những cách thức của bọn chúng, nhưng theo đuổi mục tiêu trái ngược nhau. Điều đó chứng tỏ rằng Ngự sử đang gặp rắc rối rất nghiêm trọng '
"Chẳng lẽ không có dấu hiệu nào cho thấy tất cả bản chất của những rắc rối đó sao, thưa đại nhân?" Tào Can hỏi.
'Không, nhưng rõ ràng ông ấy đang giấu mình trong số những người Ả Rập. Sau khi các anh đã rời khỏi đây sáng nay để tìm một chỗ ở, Thứ sử đã cho ta xem qua khu vực riêng dành cho ta ở đây trong cánh phía đông. Ta đã bảo ông đưa cho ta những hồ sơ bí mật này của chính quyền thành phố và toàn vùng trong năm qua nhằm tìm ra cái nhìn tổng quát. Ta đã dành cả buổi sáng để có một cuộc nghiên cứu cẩn thận số giấy tờ này. Tuy nhiên, ta thấy chỉ có các vấn đề thường nhật, không có gì liên quan tới người Ả Rập ở đây cả, và không có cái nào có thể gây ra sự quan tâm đặc biệt của Ngự sử. Tuy nhiên ta đã tìm thấy báo cáo của một thủ hạ, người đã nhìn thoáng qua Ngự sử và Tiến sĩ Sử. Trong đó, ông ta nói rằng cả hai người họ đều mặc trang phục khá rách rưới, nhìn hơi xanh xao và lo lắng. Ngự sử đã bắt chuyện với một người Ả Rập đi ngang qua. Ngay khi thủ hạ này tới chỗ họ đứng để xác định danh tính, ba người đàn ông đã biến mất trong đám đông. Người này sau đó vội vã đến nha phủ và báo cáo cho Thứ sử những gì ông ta đã nhìn thấy. "Quan án uống hết tách trà và tiếp tục, "Trước khi rời khỏi kinh đô, ta đã thực hiện một nghiên cứu về các vấn đề Ngự sử đang làm , nhưng ta không thể phát hiện ra một tài liệu tham khảo duy nhất nào về Quảng Đông hoặc người Ả Rập. Về cuộc sống riêng tư của ông ta, ta không biết gì ngoài việc ông ta là một người đàn ông hay được nói đến là khá có vai vế nhưng vẫn chưa lập gia đình, và ngoài Tiến sĩ Sử ông không có bạn bè thân thiết nào khác. "Cho hai phụ tá của ông một cái nhìn sắc bén, ông nói thêm, "Phiền hai người chú ý là Thứ sử phải được đảm bảo không biết gì về tất cả điều này! Khi ta uống trà với ông ta, ta sẽ nói với ông rằng Tiến sĩ Sử là một nhân vật đáng ngờ từ kinh đô đã tham gia với đám côn đồ Ả Rập. Thống đốc phải được để lại ấn tượng là chúng ta đang ở đây chỉ để điều tra việc kinh doanh."
"Tại sao, thưa đại nhân?" Triệu Thái hỏi. "Nhưng ông ấy có quyền hành cao nhất ở đây, ông ta có thể giúp chúng ta trong ..’’
Quan án lắc đầu dứt khoát.
"Anh nên nhớ là" ông nói, " Ngự sử đã không thông báo cho Thứ sử chuyến thăm thứ hai của mình đến Quảng Đông. Điều đó có thể có nghĩa là hoạt động của Ngự sử ở đây bí mật đến nỗi mà ông không dám để cả Thứ sử vào sự tin tưởng của mình. Điều đó cũng có thể có nghĩa là Ngự sử không tin tưởng Thứ sử và nghi ngờ hắn liên quan tới điều gì đó bí mật khiến Ngự sử phải theo dõi hắn tại đây. Trong cả hai trường hợp chúng ta phải tuân theo chủ trương hoàn toàn bí mật của Ngự sử, ít nhất là cho đến khi chúng ta biết nhiều hơn về những gì đang xảy ra ở đây. Do đó chúng ta không thể sử dụng chính cơ sở chính quyền địa phương này để hỗ trợ cho chúng ta. Tuy nhiên sau khi ăn cơm trưa, ta đã triệu tập người đứng đầu cơ sở đồn trú của quân đội và ông ta đã chọn bốn thủ hạ bí mật, những người sẽ giúp chúng ta với các vấn đề cần thiết trong việc điều tra. Như các anh đã biết, các cơ sở đặc biệt này hoàn toàn độc lập, chính quyền địa phương không có tiếng nói với họ, và họ báo cáo trực tiếp về kinh đô. Ông thở dài và tiếp tục "Vì vậy, các anh thấy đấy, chúng ta đang phải đối mặt với một nhiệm vụ đặc biệt khó khăn. Một mặt chúng ta phải giả vờ hợp tác chặt chẽ với Thứ sử vì một mục đích hoàn toàn không tồn tại và việc tiến hành điều tra riêng của chúng ta kia mới thực sự là quan trọng nhất. "
"Và với một đối thủ không rõ hành tung đang theo dõi sát sao chúng ta! 'Tào Can nhấn mạnh.
"Không phải chúng ta, mà là Ngự sử và Tiến sĩ Sử," Quan án Địch sửa chữa. "Đối với người đó, hoặc những người đó, chúng không thể biết mục đích thực sự chuyến đi của chúng ta tại đây, đó là một bí mật của triều đình, chỉ được biết bởi Hội đồng triều đình tối cao. Họ theo dõi Tiến sĩ Sử, và có lẽ cũng cả Ngự sử nữa, bởi vì chúng không muốn họ truyền ra bên ngoài. Và vì họ không lùi bước trước bọn giết người, Ngự sử có thể đang gặp nguy hiểm vô cùng đáng sợ đấy. "
'Có căn cứ nào để nghi ngờ Thứ sử không, thưa đại nhân? "Triệu Thái hỏi.
"Không phải là ta không biết. Trước khi rời khỏi kinh đô ta đã phải ngước lên thành tích của ông ta tại Hội đồng quản trị nhân sự. Ông ta được mô tả như với một người siêng năng và thực sự có khả năng, một thanh niên xuất sắc từng hai mươi năm trước, khi ông ta là một Thám quân cho tòa án địa phương ở đây. Sau đó ông đã phục vụ như quan án ở một số quận, huyện, và được bổ nhiệm làm tri phủ. Hai năm trước, ông đã được một lần nữa gửi đến Quảng Đông, lần này là Thứ sử của toàn bộ khu vực phía Nam. Cuộc sống gia đình của ông khá gương mẫu, ông có ba người con trai và một con gái. Lời nhận định quan trọng nhất ta thấy được là ông ta đang bị nuốt chửng bởi tham vọng và sự sốt sắng hy vọng rằng sẽ được chọn vào vị trí Thứ sử kinh đô. Sau khi để cho ông ta nói huyên thuyên về cái chết của Tiến sĩ Sử, ta đã ra lệnh cho ông ta triệu tập một hội nghị khoảng nửa giờ trước bữa ăn tối các thương gia giỏi nhất ở đây. Vì vậy, ta hy vọng sẽ thu thập được một số thông tin tổng quát về các vấn đề của người Ả Rập, dưới lớp vỏ của việc quan tâm tới hoạt động ngoại thương. "Đứng dậy, ông nói thêm, "Chúng ta hãy đi đến hội trường Hội đồng khu vực bây giờ, họ đang chờ đợi chúng ta đấy."
Khi họ đi bộ đến cửa, Tào Can hỏi:
"Một Ngự sử triều đình làm gì với các vấn đề ít ỏi của những người man rợ da đen, thưa đại nhân?"
" Ta chưa bao giờ biết," Quan án Địch nói một cách thận trọng. "Có vẻ như các bộ tộc Ả Rập đã tự đoàn kết dưới trướng một thủ lĩnh mà họ gọi là Khalif, người đã chỉ huy quân đội tàn phá hầu hết khu vực phía Tây khô cằn. Những gì xảy ra ở những vùng đất tăm tối ở bên ngoài thế giới văn minh của chúng ta không liên quan đến chúng ta, Khalif đó thậm chí còn trở nên đủ mạnh mẽ vì đã dám gửi sứ giả cầu xin Hoàng Đế cấp cho ông quyền làm chư hầu. Tuy nhiên cũng có khả năng một số lần ông ta có thể đã tìm cách xúi bẩy kẻ thù không đội trời chung của chúng ta, người Tac-ta, vượt biên giới tây bắc. Ngoài ra, các tàu Ả Rập tại đây ở miền Nam có thể cung cấp vũ khí cho quân nổi dậy ở An Nam là hai khả năng mà ta nghĩ. Nhưng chúng ta không nên suy đoán những điều không liên quan trong đầu làm gì . Đi nào! "
 

 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2013 21:15:24 bởi hamai227 >
Attached Image(s)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9