LNHoaiTu
Cảm ơn bạn wind.stt để lại bài thơ thấm thía. Xin man phép viết thêm.
Đời Trên Chiếc Giá Ba Chân
Vung màu lên vách không gian
Tháng ngày trên giá ba chân gập ghềnh
Tô hoài những nét nhân duyên
Vệt sơn khô đọng một thiên tình sầu
Treo lên khung cửa đêm sâu
Với sao rọi bức tranh nhầu loạn tay
Ta chưa vẽ một hình hài
Mà người vẫn hiện một loài tử đan
Nghiêng nghiêng chiếc giá ba chân
Đời đành khấp khiểng trên tầng vải thô
Hoài Tử
Một bức tranh cũng như một bài thơ, là đứa con tinh thần và cũng là nỗi lòng tác giả :)
Mình họa theo vì cảm nhận hình ảnh giá đỡ tranh trong bài thơ của bạn, chúc bạn vui :)
Một chân sinh thể đang thừa
Một chân là kẻ vẫn chưa là mình
Một chân khập khiễng vô minh
Ba chân cùng đỡ một sinh linh buồn
Đứa con bước hụt cội nguồn
Lại lần theo vệt mưa tuôn mà về
Bốn bề trên nếp màu khuya
Họa lòng tựa cánh tay chìa chấn song