05
Đời Viễn Khách
Ta hiện về chiếc áo tình địa ngục
Mảnh linh hồn côi cút chẳng nguyên trinh
Bẻ trăng tơ lau lệ vấn ưu tình
Dằm sương úa... phiêu linh đời bụi cát
Ta hiện về chiếc áo tình úa nhạt
Dìm trùng khơi rũ nát dưới vầng dương
Tuổi học trò ký ức nóc giáo đường
Đà nhuốm máu... phong sương đời...viễn...khách
Ta hiện về gói hành trang nặng chạch
Tẩm mồ tình , hồn phách hoá băng phong
Là dư âm... vạn nẻo kiếp tang bồng
Là ảo ảnh... viễn vong đời trả lại
Ta hiện về cõi âm ba rực cháy
Nhặt xác tình xây lại bước chân hoang
Hành trang kia như thể đã tro tàn
Đời viễn khách khăn tang tình vạn kiếp.
Có lẽ thế ...và chắc rằng mãi mãi
Cầu thời gian...bôi xoá giấc mơ phai
Mặt riêng anh ... buốt giá tháng năm dài
Đừng cạm bẫy....bên tai tình mạng ảo
Vết lệ tình ...khoé mi còn chưa ráo
Giữa đời thường ... ảnh ảo quấn đầy tâm
Còn riêng ta...đếm bước nép lặng thằm
Đời viễn khách...oái ăm sầu tê dại
Nhớ đêm xưa gã Hàn rao trăng mãi
Mà trần gian...ai lại dám mua trăng
Mạc Tử ơi ...nếu hoán kiếp được lần
Ta mua trọn... áng...trăng người rao bán
Đối mặt nhau...buổi hoàng hôn chiếu rạng
Biển chiều tà...lai láng giấc mơ xuân
Hai nửa tim...nung cháy một cõi rừng
Giờ tao ngộ..rưng rưng...tràn mọi ngã
Giá như tim...có thể bằng sỏi đá
Há chúng mình... nghiệt ngã chắc rằng chưa
Hỏi thế gian...ai cam phận duyên thừa
Đời mấy kẻ.... tặng đưa tình tri kỷ
Trăng ơi trăng...soi dùm đường chân lý
Tỏ giùm ta ...mộng mị...rối như tơ
Giữa trùng dương khôn thể định nẻo bờ
Đầy bạo giữ chổng chơ đời độc khách
Áo học trò ... thể...nao... còn trinh bạch
Nhuộm máu tình sờn rách đã bao năm
Cao xanh kia... định sẵn kiếp nhã tằm
Âu định mệnh...sớm châm ngòi bạc phận
Chuyến đò tình lỡ hai lần lận đận
Biển bao giờ lao bận phải không em
Mỗi canh đêm... kẻ đan mộng bên rèm
Người được mộng ...lại đem về đổ biển
Ta ngây ngô...để rồi ôm lưu luyến
Chở đầy khoan 1 chuyến khẳm tình tan
Chợt hiểu ra...thôi đã quá muộn màng
Tình địa ngụt...chuốt ban đầy cạm bẫy
Mai gặp nhau xin vờ như chẳng thấy
Như từng vờ giả đậy vết tình chung
Và hơn một...nổi nhớ đến tột cùng
Cười tạo giả ....bật run ngàn lý trí.
Tỉnh mộng rồi cố cho là mộng mị
Nhưng còn đây bút ký hãy chưa khô
Nấc đi em hai nữa...phút dại rồ
Rồi lau lại vết son tình ....thoáng ố.
19/10/2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2014 22:50:49 bởi ThjenTuyet >