Kẻ phá Hạnh phúc ( Truyện Ngắn của Băng Hồ 1950)

Tác giả Bài
nvietdung
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2013
  • Nơi: Sài Gòn
Kẻ phá Hạnh phúc ( Truyện Ngắn của Băng Hồ 1950) - 20.08.2013 15:11:55
Truyện được viết năm 1950 tại Hà Nội, sau đó được Nhà Xuất Bản văn Học in lại trong tập " Phượng ơi ! Mùa dĩ vãng " của Nhà Văn Băng Hồ -năm 2002
KẺ PHÁ HẠNH PHÚC
                                                                               Tặng người em gái hay xem tiểu thuyết
          Cửa mở, Lân xô vào với bộ mặt của người đưa đám. Thao ngừng bút giữa câu chuyện tình của cô gái Hà Nội với một chàng trai còn ở hậu phương. Chàng mỉm cười chờ đợi một câu chuyện hay hay của bạn ,bởi chàng biết mỗi khi Lân đến chơi theo kiểu này – sầm sầm bước vào, không cần gõ cửa –là thế nào cũng phải có một tin khác thường hoặc vui hoặc buồn. Quả nhiên, Lân đã kéo ghế ngồi sát bên người chàng, vẻ mặt ảo não đáng ngại :
          “ Anh Thao, anh biết Mộng Điệp chứ gì. Cô gái ở gần phố mà tôi đã có dịp nói với anh. Trời ! Nàng đẹp như chưa hề có một tác phẩm mỹ thuật thứ hai . Đôi mắt đen lay láy và hiền ngơ ngác, vẻ mặt mịn màng như bao phủ một làn sương mỏng, mớ tóc mượt mà như những ý nghĩ của  mùa thu, và nhất là tâm hồn đa sầu đa cảm, hay khóc khi nghe một bản nhạc buồn, một bài thơ có sự chia ly… Tôi yêu Điệp, anh chẳng lạ gì . Bao nhiêu tháng rồi tôi tự chuốc lấy sầu não vào thân. Ngày đêm tôi thắp hương cầu khẩn một chút tình thương hại nàng sẽ dành cho tôi . Nhưng …”
         Đến đây, hai mắt Lân rơm rớm :
        “ Nhưng công tôi chỉ là công dã tràng xe cát. Nàng tàn nhẫn với tôi như với một khách lạ qua đường. Sáng nay, anh ơi , gặp Điệp ngoài đường, tôi ngả mũ chào nàng kính cẩn ,nhưng anh có biết không, nàng đã tặng tôi những gì ? Một cái cau mày khó chịu rồi nàng lạnh lùng quay ngoắt đi..”
      Thao tủm tỉm nhìn bạn. Đẹp giai, con một, lại là một thương gia giàu có phới phới tương lai, ai chẳng nghĩ Lân phải là mẫu người lý tưởng để những tiểu thư Hàng Đào, Hàng Ngang gửi gấm trọn vẹn trái tim. Nhưng cũng từ Trái tim nó có những ngoắt ngoéo mà không một nhà khoa học nào lý giải nổi. Cô Mộng Điệp nào đó chưa biết “mê hồn” đến mức nào, nhưng kiêu kỳ thì quả là thiên hạ không …hai. Đã hàng bao nhiêu chục đêm,bất chấp gió mưa nóng lạnh, Lân lượn đi lượn lại bên kia đướng ngước lên cửa sổ nhà nàng chừng nào thấy đôi tay ngà thò ra khép khung cửa lại, anh mới yên ổn ra về. Bao lần gặp cô đi phố , anh lẽo đẽo theo sau, rất lễ độ lịch sự không một lời sàm sỡ ,nhưng cô vẫn một nét khinh khỉnh, thậm chí có lần không biết vô tình hay hữu ý ,cô đã quay lại nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất. Cứ kể ra với người nặng sĩ diện cá nhân có thể cắt ngang được đấy ! nhưng với Lân như bị một lực hút , một hơi say thuốc phiện đã bập vào là không thể rứt ra được , ấy thế mới khổ !
      Lân rền rĩ : “ Nàng không yêu tôi một chút nào. Tất cả mọi phương pháp theo đuổi của tôi đếu hoàn toàn tuyệt vọng nên tôi mới phải nhờ đến anh . Thao này ! Mình được biết Mộng Điệp hay đọc tiểu thuyết lãng mạn ái tình hẳn là tâm hồn cũng nhiều cảm xúc mơ mộng. Cứ cái kiểu câm lặng đứng nhìn lên cửa sổ hay lẽo đẽo theo sau thì suốt năm cũng không ổn. Mình muốn viết thư giãi bày tấm tình si với nàng may ra có làm nàng cảm động  chăng , nhưng mình vụng về lắm, chỉ quen tinh toán lỗ lãi hay điều chỉnh giá cả nơi thương trường, những cái hiện hữu cụ thể, chứ không biết đi vào những ngóc ngách tinh tế vô hình của con tim. Do đ1o mình muốn nhờ cậu là nhà văn, nhà thơ lãng mạn trữ tình, cậu sẽ viết hộ mình một lá thư thật thống thiết để gửi nàng, dĩ nhiên là ký tên mình chứ không phải  tên cậu. “
       A ! Viết thư tình hộ bạn. Cái này đối với Thao không khó .Chẳng đã bao nhiêu lần anh đã từng “ cứu nguy ” cho những anh bạn khốn khổ thất tình đó sao. Anh có cả một kho từ ngữ về tình yêu trong tay, nào là nhớ nhung sầu não, nào là canh khuya khắc khoải quên ngủ, ngày dài thao thức biếng ăn, nào là Em là Hoàng Hậu của lòng anh ,luôn ngự trị trong trái tim rướm màu của anh, nào là anh xin nguyện quỳ trước mặt em, nguỵện suốt đời làm một tên nô lệ để Em sai khiến v.v… và v.v… đủ để làm mủi lòng rơi lệ các cô nữ sinh thích xem tiểu thuyết.
       Trước khi ra về ,Lân còn như điên dại lắc lắc hai bên vai Thao : ” Vì tình bạn thiêng liêng, cậu hãy thương mình, cố gắng giúp mình , cứu một linh hồn đang hấp hối…”
*
       Thao nằm dài, lơ đãng nhìn làn khói thuốc lá  tỏa bay trên trần nhà ,khẽ nhếch mép cười một mình. Lá thư tình- anh giúp hộ Lân đã có kết quả ngay nhiệm màu . Hơn tuần sau, Lân lại đến, nét mặt hơn hớn (khác hẳn lần trước ) bắt tay rối rít cảm ơn Thao cho biết Mộng Điệp đã có thư trả lời –nàng có vẻ xúc động ngậm ngùi lắm –đã nhận lời cho mình được gặp.
      “  Tớ biếu cậu bộ tách pha-lê này để ghi nhớ một ngày vui, một ngày đắc thắng sau bao nhiêu khốn đốn vất vả của tớ ”.
       Cứ thế, cứ thế mỗi lần nhận được thư của Mộng Điệp , Lân đều đem đến cho bạn xem và nhờ Thao lại thay mình trả lời hộ : “ Cậu cứ coi như là người trong cuộc ấy, nghĩa là cậu cũng đang thực sự yêu Mộng Điệp có thế giọng văn mới thật, mới có sức rung động lòng người !”.
        Và Thao cứ đêm đêm ngồi viết hộ bạn như một cái máy, vặn giây cót lên là chữ nghĩa trào tuôn.
       Thế rồi gần một năm sau , trên các trang báo Hà Nội – các cô gái đẹp giữa một mùa chớm gió heo may , đã được đọc những giòng chữ này óng ả đóng khung nơi trang hai :
       “  Tin mừng
       Tôi được tin đến ngày ….thương gia Huỳnh Lân, trưởng nam ông bà điền chủ Huỳnh Phát  sẽ làm lễ thành hôn cùng chị Lê Thị Mộng Điệp thứ nữ ông bà Đốc học Lê Văn Chung . Xin gửi lời mừng hai họ và chúc cô dâu, chú rể bách niên giai lão…
                                                                             Hồng Thao “
        Đám cưới đông vui , lịch sự sang trọng. Khi cái cậu tre trẻ trong Ban Tổ chức giới thiệu cô dâu, chú rể thì hàng trăm con người đang ồn ào thốt nhiên im phăng phắc cùng nghển cổ lên. Bản nhạc Valse dìu dặt nổi lên . Đôi vợ chồng trẻ từ phòng bên bước ra trắng trong tinh khiết đẹp như một giấc mơ huyền ảo . Thao bỗng rùng mình. Mộng Điệp quả là đẹp và “thơ” quá . Hàng mấy chục lá thư tình viết hộ ,Thao cũng chẳng cần biết người nhận, cái cô Mộng Điệp ấy mặt mũi, nhan sắc ra sao, cho đến hôm nay, đi dự buổi hôn lễ , lần đầu tiên Thao mới được chiêm ngưỡng sắc đẹp của nàng  . Chẳng trách thằng Lân si tình khốn khổ là phải , và nàng có kiêu kỳ cũng đúng quá thôi, vì ở cái đất Hà Thành son trẻ này mấy cô đã được diễm phúc trời cho cái nhan sắc mơn mởn trinh nguyên như cánh hoa hồng buổi sớm kia. Mộng Điệp chít khăn vành dây “ hoàng hậu “ màu vàng, áo gấm thêu cành hoa trước ngực ,chân đi hài đính hạt cườm, cổ đeo chiếc kiềng vàng óng ánh , đôi tay đeo găng trắng e lệ ôm bó hoa lay-ơn đầu hơi ngả vào ngực Lân mặc nam phục : áo gấm, khăn xếp, chân đi hài… Trông Mộng Điệp có nét kiều diễm quý phái như một nàng quận chúa trong truyện cổ tích xưa xa.
        Đêm ấy ra về tự nhiên Thao cứ vẩn vơ không sao chợp mắt được.
        Mộng Điệp đẹp quá. Ôi! Nàng yêu Lân hay chính là yêu những lá thư do ta là tác giả. Nàng có biết không từng đêm ta đã gạn lọc mình, chăm chú ngồi đọc thư nàng, lắng nghe từng nhịp đập trái tim nàng để lựa lời có những giòng chân tình ,tha thiết gửi lại. Thao có cảm giác hụt hẫng như vừa sơ sểnh đánh buột mất một vật gì vô giá…đáng ra phải được nắm trong tay…
        Thao nhấc chén cà-phê lên miệng, liếc nhìn tờ lịch, mỉm cười một mình nghĩ đến Lân .
        “Thằng cha tệ thế , gần hai tháng không đến chơi. Đắm đuối cô vợ mới quên cả bạn, quên cả cái  ông  tơ  này rồi  ”.
         Thốt nhiên anh vứt mạnh mẩu thuốc cháy dở xuống sàn nhà .Có tiếng chân dẫm sầm sập lên cầu thang  rồi cửa bật mở. Lân ló đầu vào. Thao bỗng giật mình . Đâu rồi chàng “tân lang” hào hoa phong nhã trong buổi tiệc cưới mới hôm nào ?  Trước mắt Thao lúc này, một chàng Lân đầu tóc rối bù , mặt răn rúm, áo quần xộc xệch đau khổ như gia đình có người gặp tai nạn.
         Không để Thao kịp hỏi ,Lân đã đổ người xuống ghế , vò đầu vò tai :
      “  Thật anh giết tôi, giết tôi. Anh giết người không cần đao kiếm. Tưởng anh cứu với tôi ; ai ngờ anh ngấm ngầm cho tôi uống thuốc độc. Anh là một “ kẻ phá hạnh phúc “ anh biết không, gai đình tôi đang có nguy cơ tan vỡ lại chính  vì …anh đấy. Chẳng thà tôi đừng nhờ cậy anh trước đây… 
       Uống xong cốc “ sô-đa “ do Thao đưa để dịu cơn “hỏa” Lân mới từ từ kể …
     ” Mộng Điệp  sở dĩ xiêu lòng yêu tôi và nhận lời lấy tôi là do xúc động trước những lời thư mà anh viết hộ nhưng nàng vẫn yên trí tôi là tác giả. Sau hơn tháng chung sống, nàng bắt đầu cảm thấy tôi là người khác, không phải mẫu người mà nàng chờ đợi. Sao trong những tờ thư pơ-luya thơm phức mùi hương phấn – anh tình tứ ý nhị và nhẹ nhàng lịch sự làm sao, giờ đây em chỉ thấy một ông chồng thô thiển , vô tình, cứng như que củi,nói năng cứ như một dân buôn, lúc nào cũng chỉ tiền và tiền. Tôi hoảng quá đành phải thú nhận việc đã nhờ anh trước đây . Thế là nàng khóc, nàng làm toán loạn cả lên , nàng đòi được gặp tác giả thực của những tờ thư nếu không nàng sẽ bỏ về nhà bố mẹ đẻ . Nguy quá anh ạ, thôi thì một lần nữa anh lại thương ,nghĩ cách gì cứu giúp tôi, nếu không hạnh phúc gia đình tôi tan vỡ mất “.
      Lân chắp tay vái Thao lia lịa :
      “ Đứng trước bàn thờ các cụ tổ, tôi cũng ít khi chắp tay lễ. Nay thì tôi vái sống anh đấy . Anh thương tôi. “
      Thao bậm môi một lát rồi chậm rãi :
       “ Thôi được anh về đi, tôi sẽ gặp Mộng Điệp nói cho nàng hiểu để nàng quay lại với anh …“
        Sau cái buổi ấy, người cùng nhà thấy Thao ít nói . Hai mắt anh vẩn vơ những ý nghĩ không thành lời. Một vẻ buồn vương trên khuôn mặt trầm lặng. Cái thú miệt mài thâu đêm với cán bút hầu như quên hẳn. Anh cứ chua chát nhớ mãi cuộc hội kiến với Mộng Điệp người thiếu nữ có đôi mắt to và đen lay láy, có mái tóc mượt mà nhung lụa và và cả một tâm hồn đa sầu đa cảm nhưng cũng vô tình dễ quên…
      “ …Mộng Điệp à. Tôi chính là người đã viết hộ Lân những bức thư tình gửi Điệp. Thực ra lời lẽ câu văn là do tôi nhưng cái tâm sự tha thiêt là thực của Lân. Và cái Tâm kia mới là điều cốt lõi hơn mọi lời văn vẻ. Lân tuy vụng nói nhưng là một người chồng hoàn chỉnh đủ điều kiện để đảm bảo cho Điệp hôm nay và mai sau một cuộc sống đầy đủ hạnh phúc. Lân giầu này, giỏi giang kinh tế này, lại con nhà mấy đời vọng tộc danh giá. Còn cánh nhà văn chúng tôi chỉ trăng sao mơ mộng hão huyền, có làm giàu, làm đẹp cho thiên hạ, cho cuộc sống xã hội  thực đấy, nhưng bản thân thì sống cơ cực thiếu thốn lắm thường là làm khổ vợ con, lo méo mặt từng bữa cơm một thì còn đâu là hạnh phúc… Điệp hãy nhìn cuộc đời hôm nay bằng con mắt thực tế hơn, đừng mơ mộng phù phiếm như một cô nữ sinh còn cắp sách đến trường. Xã hội trong tiểu thuyết là một xã hội thuần lương Nghiêu Thuấn, còn giữa buổi Tây, Tàu, bom, đạn lổn nhổn hôm nay ,hiếm hoi tìm lại được vẻ đẹp của ngày xưa… Tôi xin nhắc lại : Lân là một người chồng tốt , có tài năng và kiến thức đủ để tạo lập  cho Điệp một cuộc sống yên ổn vững chắc- Điệp không có gì phải đắn đo suy nghĩ nữa …”
        Mộng Điệp ngỡ ngàng khi nghe Thao tự giới thiệu ,nàng lắp bắp, đôi mắt mở to :
      “ Vậy ra chính ông…à chính anh là người đã gửi tôi những lá thư trước đây, tôi thật không ngờ, thật không ngờ…”
       Bỗng một tiếng nấc, nàng ôm đầu chạy vào buồng bên, úp mặt xuống chiếc gối thêu nức nở… Một cảm giác gì đó như một sự đổ vỡ ghê gớm vừa độc ác vừa mỉa mai vụt đến với nàng. Nàng cứ hình dung ra người thảo những tờ thư say đắm để nàng đã từng khóc bao đêm và giấu kín dưới gối để tránh sự theo rõi của bố mẹ - phải là một chàng trai hào hoa phong nhã , có đôi mắt buồn buồn sâu thẳm, có mái tóc bồng bềnh nghệ sỹ, áo quần chải chuốt ,với những cử chỉ khoan thai lịch thiệp như các chàng hoàng tử, hiệp sỹ ngày xưa mà nàng thường được xem trên phim ảnh. Nhưng giờ đây ngồi trứơc mặt nàng kia : một con người trần tục  quá ư là tiều tụy với khuôn mặt hốc hác như thiếu ăn, cái đầu bù xù như tổ quạ và áo quần thì nhàu nát vàng khè có lẽ hàng tuần chưa thay…
      Trời ơi ! Cuộc đời và tiểu thuyết lại đối lập nhau tàn nhẫn đến thế ư ?
*
       Một tháng sau. Tiếng ô tô xịch đỗ. Cánh cửa khép mạnh. Tiếng huýt sáo vui vẻ từ ngoài đường vào nhà. Lân xuất hiện trước mắt Thao. Mặt nở như hoa. Rất diện. Bộ đũi mỡ gà đúng mốt, giầu “đơ-cu-lơ”   (deux couleurs: hai màu) đen trắng,ca-vát có hình cô vũ nữ uốn éo để lộ đôi vai trần, mùi nước hoa ngào ngạt như làm át hẳn đi cái mùi nồng nồng của căn gác chật bừa bộn những bản thảo giấy báo cùng những mẩu giấy báo đã lâu chưa được tổng vệ sinh . Lân giang rộng đôi cánh tay ôm lấy Thao hôn lấy hôn để lên hai má bạn :
        “ Chân thành biết ơn Thao . Cậu đúng là một thuyết khách tuyệt vời còn hơn cả Tô Tần, Trương Nghi đời Chiến Quốc. Cậu đã cứu cho gia đình mình khỏi tan vỡ . Từ sau hôm gặp cậu, nghe cậu khuyên giải , Mộng Điệp đã thay đổi hẳn trong nếp nghĩ . Lúc đầu nàng khóc ghê lắm, nàng bảo cậu đã làm nàng thất vọng ,vỡ mộng bao nhiêu, nhưng giờ thì nàng đã chín chắn, khôn hơn bởi nàng đã hiểu cuộc đời và tiểu thuyết là hai thứ không thể dung hòa. Nếu trang sách càng đẹp bao nhiêu thì cuộc đời càng phũ phàng trần trụi bấy nhiêu ,nàng lấy ví dụ ở ngay chính anh .Bây giờ thì nàng đã tỉnh ngộ, yêu tôi tha thiết lắm và không còn đòi về nhà hai cụ Đốc nữa. Bởi vì nàng đã hiểu ra rằng : “ Tất cả những lời văn, lời thơ hoa mỹ , bay bướm.. đều không đáng kể ,chỉ có những giọt mồ hôi của anh chồng nai lưng ra làm việc kiến tiền cung phụng cho vợ mới là ý nghĩa”.  Và tuyệt nhiên từ hôm ấy trở đi, tôi không còn thấy Mộng Điệp cầm trên tay cuốn tiểu thuyết nào nữa. Bao nhiêu quyển tôi mua tặng nàng, cả những tờ thư anh viết hộ tôi trước đây, nàng đã cho vào lửa đốt sạch.
         Lân ngừng nói nhường chỗ cho vẻ mãn nguyện ánh trên khóe mắt . Anh nghiêng mình trước chiếc gương con nắn lại chiếc ca-vát có hình cô vũ nữ đôi vai để trần. Anh rút bao Camel mời bạn  :
        “ Đi , anh mặc quần áo đến nhà tôi. Ô tô đợi sẵn ngoài kia rồi. Hôm nay vợ chồng tôi chân thành mời anh đến dự bữa cơm gia đình thân mật để bày tỏ lòng biết ơn anh đã giúp vợ chồng tôi đoàn tụ hành phúc . Đích thân Mộng Điệp sáng nay đi chợ và cùng bà u vào bếp làm cơm…Tài nấu nướng của nàng thì miễn chê . Tiểu thư con nhà khuê các mà. Công dung ngôn hạnh bà cụ uốn nắn ngay từ nhỏ…”
      Nhưng Lân bỗng chưng hửng không nói hết câu. Thao đã uể oải ngắt lời :
      “ Thôi anh về đi. Chúc hạnh phúc hai bạn. Mình xin lỗi , không thể đến được , bởi lẽ, bởi lẽ …”
    Nhưng chính Thao cũng không thể nói hết câu . Một cái gì chua chát như nghèn nghẹn chặn đứng nơi cổ họng…