ÁNH SÁNG KINH THÀNH
Mỗi lần nghe người làng lên chơi nói chuyện về tình hình ở quê Mây cứ mừng thầm mãi. Thật là may nhé, nếu ngày ấy không sớm đi mau thì bây giờ chắc cũng ở “ trong số “ ấy rồi . Nghe chuyện, Mây lạnh cả gáy …
Kiểm duyệt bỏ 1 đoạn
Mây vừa thương xót cho chị em vừa “
hú vía “ cho mình . Mây đã tính toán từ trước kia mà . Cứ cười mãi đi cái ngày thấy Mây đi nhờ xe nhà binh để lên Hà Nội ,nhiều người đã trễ môi chê mây là “ đĩ ” Bây giờ đã thấy chưa ai khôn ai dại ?
Thật tình ngày ấy đi cùng xe với mấy người quân nhân và một số các chị ở vùng Tế khác ,Mây cũng thấy ngần ngại nhưng rồi cái sợ đã át tất cả và chuyến đi may mắn không xảy ra chuyện gì đáng tiếc . Chỉ hơi đáng phàn nàn cái chặng phải đợi ở trạm Quỳnh Lôi mất mấy ngày, suốt đêm không tài nào chợp mắt được vì tiếng muỗi và hơi người .
Nhưng lại may mắn giữa hôm được giấy phép vào Hà Nội , Mây đang ngơ ngác chưa tìm được nhà thì lớ ngớ thế nào nàng đã gặp ngay bác Mộc. Bác Mộc là người cùng làng với Mây ,nhưng lên ở Hà Nội đã hơn chục năm nay và đêm hôm tác chiến bác ở lại. Hiện giờ bác làm tài xế cho Bộ Quốc Phòng. Bác mời Mây về nhà cùng ở cho vui “
vì đằng nhà cũng rộng vả lại mấy khi mà gặp người làng người nước lên đây “ . Bác có một vợ với hai con. Đan gở chỗ “
đồng đất nước người “ gặp người quen Mây mừng quýnh .
Lần đầu tiên được biết Hà Nội ,Mây thấy ngây ngất cả người. Bất cứ cái gì cũng làm cô hoa mắt ngạc nhiên . Đời sống người Hà nội “
thần tiên “ quá, chẳng trách mà trước kia bao nhiêu người cứ bỏ làng lên đây để “
làm ăn “ dù cái “
làm ăn “ ấy đa phần chỉ có nghĩa là đi làm thằng nhỏ, con sen . Nhưng dù làm thằng nhỏ , con sen ở cái đất văn vật này cũng còn sướng chan hơn các ông chức vị trong làng.
Đường phố Hà Nội rộng thênh thang đến nỗi gần tháng rồi , Mây vẫn không tài nào nhớ xuể trừ có con đường chính từ nhà nàng cuối phố Huế , thẳng tắp lên Bờ Hồ rồi uốn theo Hàng Đào, Hàng Ngang . Nhiều cửa hàng đẹp quá , dù là buổi tối cũng sáng rực như ban ngày chứ không tù mù như cai xóm quê của nàng. Có một bận, Mây tò mò ghé nhìn vào một cửa hiệu nhưng lại vội quay đi . Nàng thấy những thứ bầy trong quầy kính sang quá ,”
đắt tiền quá “ khiến nàng tuy thèm thuồng nhưng không dám nghĩ tới. Và khổ nhất là đi ngoài đường . Mây cứ luôn luôn phải để ý để tránh xe cộ .Làm sao mà nhiều xe thế này, xe đạp, xe ôtô , xe tay, xe “
bình bịch” chi chít như mắc cửi , sẩy một bước có thể mất mạng như bỡn.
Có nhiều kiểu xe ôtô đẹp quá ,đẹp hơn nhiều so với chiếc xe của ông huyện hồi xưa trước ngày “
cách mệnh “ Mây ở làng vẫn thấy ông đi về thăm đê .
Mây thích nhất là cái giấc bẩy tám giờ tối đi đón gió mát ở Hồ Gươm. Nếu lại là một chiều thứ bẩy thì vui quá.
Có cái máy gì nho nhỏ mà rõ ràng lại có tiếng người nói bên trong ; mãi sau nàng mới biết đấy là cái “
radio “ chạy bằng điện .Và những người đi lại, Mây thấy cứ hoa cả mắt trước những mầu áo loạn sạ . Người Hà nội trông ai cũng đẹp,cũng sạch sẽ cả. Nhất là những cô gái cứ nõn nà ,óng ả như tiên. Không ai mặc áo tứ thân và đeo sà-tích như Mây. Toàn những áo hàng màu mỏng dính , trông thấy cả da thịt bên trong ,
“ các cô ấy mặc bạo thật” .Mây còn thấy lạ một điều là ở Hà Nội đàn ông đàn bà khoác vai nhau đi ngoài đường rất tự nhiên , có khi họ không cần phải là vợ chồng với nhau.
Ai lại có bận rõ mắt Mây trông thấy chứ không phải đặt điều. Một đôi trai gái trẻ đang đi bỗng dừng lại hôn nhau ở giữa phố đông người ,Mây đi gần đấy , tự nhiên thấy đỏ cả mặt . Nàng lẩm bẩm :
“ Người Hà Nội họ tự nhiên quá “
Nhưng rồi cái hôn của đôi tình nhân trẻ tuổi kia cứ theo đuổi Mây mãi từ ngày hôm ấy . Nghĩ tới cô lại thấy thèn thẹn nhưng vẫn thích nghĩ…
Cái gì của Hà nội cũng khiến Mây háo hức và trầm trồ. Ở đây xem mặt người nào cũng phè phỡn vui vẻ cả , chứ không đăm chiêu lo lắng như những người ở “
hậu phương” . Cái người lính Pháp mà ở vùng tề Mây sợ thế nào thì lên đây Mây thấy rất thường. Anh lính ấy hình như cũng hiền lành hẳn đi. Chẳng thế mà một hôm, có hai chú lính da đen mắt trắng dã vào hàng mua vải của chị Thành bên cạnh. Chừng như mặc cả không được giá, chị Thành nguýt và mắng hai anh lính kia thậm tệ . Vậy mà các chú chỉ nhăn răng ra cười rất ngớ ngẩn , giá mà ở “
ngoài kia “ thì phải biết, chết với họ.
Các chị em ơi. Hà Nội vui lắm. Hà nội yên ổn lắm. Các chi em lên tất cả trên này hơn không ? Rúc rách ở cái xóm quên ấy mãi làm gì ?
*
Mấy hôm nay , Mây thấy một người đàn ông tre trẻ cứ vào lúc gần tan chợ là lại đến hàng Mây. Bận thì người ấy mua một hộp
Gibbs; bận thì cái khăn mặt. Người ấy ăn mặc rất lịch sự.Đầu chải bóng mượt, quần áo Complet dạ tím thoang thoảng mùi nước hoa , giầy nâu bằng thứ dạ mỏng như nhung , cổ thắt ca-vát mầu ”
ghi ” .Người ấy ăn nói mới nhã nhặn làm sao . Nói với nàng mà cứ một điều
“ thưa cô “ hai điều
“ thưa cô “ và trước khi đi bao giờ cũng khe khẽ cúi đầu chào rất lễ độ. Lắm khi thấy người ấy cẩn thận quá . Mây đâm ra ngượng nghịu , chỉ sợ mình “
quê mùa “ có những cử chỉ gì thất thố chăng ?
Người đàn ông tre trẻ ấy hay đến hàng Mây luôn và dần dần trong những câu chuyện trao gửi , nàng được biết đấy là cậu Phán Phương làm ở Phủ Thủ Hiến. Thảo nào trước kia Mây ở làng vẫn nghe ca tụng những ông Tham , ông Phán ở tỉnh. Thì ra người ta có học thưc sang trọng có khác , mặt cậu Phán Phương lúc nào cũng tươi như hoa và giọng dịu dàng như con gái. Dần dà cậu hỏi Mây những câu chuyện tâm tình và thấy cậu tử tế quá Mây cũng không muốn giấu. Mây kể cho cậu Phán nghe quê nàng trước kia ở bên rìa đường 5 bây giờ thành “ tề “ rồi , Mây phải lên Hà Nội để tránh sự rủi ro. Hiện giờ Mây ở chung với một người cùng làng ở cuối phố Huế chỗ tầu điện đỗ ấy. Và đời sống ở Hà Nội đắt đỏ quá nên gánh hàng sén của Mây thê này cũng chẳng lãi lờ gì . May lắm chỉ đủ tiền chợ búa hàng tháng.
Cậu Phán chăm chú nghe chuyện Mây, xong cậu nói có vẻ lo lắng :
“ Tôi thấy nhiều cô gái quê lần đầu tiên lên đây dễ bị sa ngã vì Hà Nội có nhiều thứ quyến rũ lắm. Tôi rất e ngại cho cô. Cô không từ chối thì tôi rất ước ao sẽ được cô coi như một người anh , một người bạn thân tình để khuyên cô những điều phải trái. Cô hãy cho phép tôi được tự khoe đôi chút .Ít nhất tôi đã ở Hà Nội từ bé đến nay,cũng đã hiểu phần nào những mánh khóe lợi dụng lừa bịp của một bọn người đối với các cô gái quê ngây thơ nhẹ dạ như cô chẳng hạn .
Và chiều hôm ấy, Mây gánh hàng về chơ, cậu Phán Phương cũng dắt xe đi bên. Cậu tỉ tê nhiều chuyện lắm. Ờ mà cậu Phán cũng thật thà tệ ai lại mới quen biết nàng mà cũng không hề giấu diếm chuyện gì . Mây được biết sở cậu làm được thầu nhiều thứ lắm như bông sợi, vải, sữa chẳng hạn; vậu thường để dành cho anh em vì theo lời cậu lương tháng cậu được hơn 8000£ cũng đủ tiêu nên cũng không cần phải kiếm chác bằng những cái lợi vặt ấy. Mây lại biết được thêm cậu năm nay đã gần 30 tuổi mà vẫn chưa vợ con gì cả , thành thử cậu vẫn ở một chỗ còn cơm nước thì dùng ở nhà hàng. Nghe cậu phàn nàn về chỗ nhà cửa bừa bộn không ai coi sóc tự nhiên Mây thấy ngậm ngùi thương cậu quá . Mây cứ băn khoăn mãi không biết vì sao cậu chưa chịu lấy vợ. Ở nhà quê có ai từng ấy tuổi mà chưa vợ bao giờ đâu. Chắc cậu còn kén chứ gì. Mây nghĩ thế nhưng không dám hỏi.
Ngày hôm khác cậu Phán Phương đến hàng Mây , lần này cậu mặc bộ len xanh nước biển, đầu đội mũ dạ cùng mầu ấy. Trông cậu trẻ đẹp hẳn lên khiến mấy chị em bên cạnh hàng Mây cứ trố mắt ra nhìn..
Lúc tan chợ cậu dắt xe theo Mây về nhà . Hôm ấy vợ chồng bác Mộc và hai đứa con lại cùng đi vắng ! Mây rót nước mời cậu . Cậu nói những gì trên giời dưới biển với “
hạnh phúc “ với “
cô đơn” khiến nàng chỉ mang máng hiểu . Nàng bỗng thấy thẹn chín mặt . Ờ mà cậu Phán lại ..tỏ tình yêu nàng. Cậu ngỏ ý muốn …lấy nàng làm vợ
( điều mà nàng không bao giờ dám mơ tưởng), cậu nói một cách rất thiết tha:
“ Tôi không hiểu sao mới gặp Mây mà tôi đã thấy quyến luyến lạ lùng. Hình như giữa tôi và Mây đã có một sự ràng buộc vô hình từ kiếp trước. Thật thế trong đời tôi đã gặp nhiều người chứ có ít đâu nhưng chưa có một người đàn bà nào làm cho tôi phải nghĩ ngợi mất ăn mất ngủ như Mây. Từ trước đến nay tôi vẫn buồn nhiều trong cuộc sống lẻ loi thiếu một bàn tay nội trợ. Các cô gái Hà Nội tôi rất sợ , vì các cô ấy chỉ là người của sự ăn chơi đàng điếm chứ có biết đâu đến sự coi sóc cửa nhà. Tôi chỉ ước ao được một người vợ không cần đẹp lắm nhưng phải biết tần tảo buôn bán và hiền lành nhân hậu như…như… Mây tha lỗi cho tôi nhé, như Mây chẳng hạn…!”
Mây nóng bừng cả hai tai . Nàng bối rối không biết trả lời thế nào . Thì cậu Phán lại đứng sát vào người nàng hơn giọng cậu năn nỉ bên tai nàng :
“ Mây ơi , anh yêu em lắm , em nghĩ thế nào ?..”
Rồi không đợi Mây ưng thuận hay không, cậu vòng tay ghì chặt lấy ngực Mây kéo sát vào mình; cậu xoay mặt Mây cho áp gần vào mặt cậu rồi cậu cúi xuống ..áp môi lên.. môi nàng. Mây run bắn cả người. Một cái gì lành lạnh chạy lên các đầu gân, nàng vùng ra :
“ Chết ! Ông bỏ ra, ông bỏ tôi ra…”
Giọng cậu Phán Phương buồn buồn như trách móc :
“ Thế là Mây không yêu anh à . Anh yêu Mây lắm …”
Nhưng rồi cậu cũng bỏ ra sau khi lại dít lên đôi môi đỏ thắm của Mây một lần nữa.
Cả đêm hôm ấy Mây cứ trở mình luôn, không tài nào ngủ được. Lần đầu tiên trong đời nàng được tiếp xúc với hơi hướng một người đàn ông xa lạ. Nàng nhớ hồi xưa ở làng , những cặp trai gái có muốn tỏ tình với nhau cũng phải đứng cách xa nhau đến một sải tay và thân mật lắm cũng chỉ dùng đến tiếng xưng hô
“ mình với em “là cùng. Đằng này cậu Phán Phương, người Hà Nội có khác, nên cách tỏ tình của cậu cũng khác thường. Lúc ấy, cậu làm nàng thẹn đến tối tăm cả mắt mũi , nhưng thú thực về sau, nàng vẫn thấy trong người rạo rực thế nào ấy.
Nhưng nghĩ cho cùng thì cậu Phán cũng đáng yêu. Người lịch sự học thức , ăn nói duyên dáng lễ độ.
Giá mà sự thực (
cô tự thấy thèn thẹn một mình) thì sau này yên ổn cô có về làng bọn con Nhạn con Yên con Đức phải ghen uất lên mất thôi. Người ta lấy chồng Hà Nội như thế chứ ..Nhưng nghĩ vẩn vơ Mây lại hơi thấy lo lo. Không biết cậu Phán định thật hay đùa.Chẳng nhẽ cậu tỉnh thành sang trọng thế mà lại thèm để ý đến một cô gái quê mùa như cô ? Chắc là cậu định đùa để cho cô
“ tẽn” đấy thôi.
Nghĩ sao, cô bỗng giơ một chiếc gương lên soi . Cô thấy rằng mình – không phải hợm hĩnh đâu- nhưng thứ nhan sắc này, dễ những cô gái quê ai ăn đứt nổi . Phải rồi, trước kia bao nhiêu trai tơ trong làng đã chẳng chết mệt vì cô, nhưng Mây có để ý ai đâu. Khối cậu đặt thành vè hát để thăm dò ý tứ Mây, nhưng nàng chỉ làm thinh. Mây biết lắm. Nàng có đôi má đỏ mọng như vỏ đào, đôi mắt say sưa như người tắm nắng ,hàm răng đen nhánh hạt na và nhất là vóc người nở nang cân đối. Hiện giờ đây, nàng vẫn thấy chị em trong chợ khen nàng có khổ người đẹp nhất. Cái đẹp hồng hào của hương lúa đồng quê chứ không ẻo lả như tàu lá chuối của các cô gái Hà Nội. Lần đầu, Mây so sánh và tự cho phép mình ..hơn các cô gái Hà Nội. Phải lắm, các cô Hà Nội chỉ được cái phấn sáp như phường chèo và ăn bám vào chồng chứ tài cán gì. Xem như cậu Phán Phương đấy ,người Hà Nội hẳn hoi mà cậu có thích lấy vợ Hà Nội đâu.
Hôm sau trước khi đi chợ, không hiểu sao Mây thấy vấn cái khăn lâu thế, mất đến hàng giờ. Nàng thấy cái áo tứ thân có vẻ
“ quê mùa “ nên thay bằng chiếc áo dài trắng vải phin. Nàng ngần ngừ định đổi cả chiếc quần đen, nhưng nghĩ sao lại thôi. Nàng vẫn chưa có can đảm
“ cách mạng” một cách quá
“tợn’ trong lối ăn mặc . Nhìn thấy bóng cậu Phán đang đi lại Mây thấy tim đập mạnh, mặt nóng bừng. Nàng cúi mặt xuống , chân
tay tự nhiên thấy thừa quá.
Nhưng hôm nay cậu Phán không nói gì cả . Cậu chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Chao ôi, cái nhìn mới quyến rũ, mới cầu khẩn làm sao. Mây thấy lòng yếu hẳn đi trước cái nhìn ấy.
Cậu rút trong túi áo tây đưa tặng nàng một cái hộp nhỏ trong có cái khăn mùi-xoa màu xanh,ở góc có hình hai con chim nhạn bay sát vào nhau ,thêu chỉ hồng và hai chữ tắt “P.M” lồng vào nhau.
Cậu Phán đặt cái khăn mùi-xoa mùi thơm ngào ngạt vào tay cô và giảng :
“ Hai chữ “P.M.” là chữ đầu tiên tên anh và em. Hình hai con chim nhạn là biểu hiện chúng ta rồi đây sẽ chung sống suốt đời như đôi chim nhạn kia không lúc nào chịu rời nhau.
Cậu nói nhưng Mây cứ thẹn đỏ cả mặt lên, còn trí óc đâu mà nghe. Cô thấy ngượng với chị em bạn hàng quá. Thế nào chốc nữa cậu Phán đi rồi họ cũng chế riễu gọi nàng là “
mợ Phán” cho mà xem.
Mây tập mãi mới gọi được cậu Phán bằng “anh” bởi vì mấy làn đầu thấy nàng cứ gọi mình bằng “ông” cậu Phán tỏ vẻ không bằng lòng :
“ Đừng xưng hô như thế có vẻ nhà quê lắm , người ta cười cho. Ở đây người ta dùng chữ “anh” và “em” nghe thân mật tình cảm biết bao nhiêu “.
Mây cũng thấy lời cậu nói đúng. Nhưng cái điều cậu bảo Mây dừng chít khăn để búi tóc và mặc quần trắng thì Mây xin chịu. Chỉ có mặc một cái áo dài trắng đi chợ mà cô đã có cảm tưởng như bao nhiêu cặp mắt đang nhìn cô xoi mói trong đó phải kể đầu tiên là vợ chồng bác Mộc.
Những lúc đi bên cạnh cậu Phán giữa phố đông người quả thật Mây cũng thấy vinh dự. Cậu Phán sang trọng lịch sự thế kia ,khiến cô cũng được nhiều người chú ý…
Mây thấy cậu Phán thành thực với mình lại càng cảm động.Nàng cận thận giấu kín cái khăn mùi-xoa và lọ nước hoa vào trong người ,chỉ sợ nhỡ về nhà vợ chồng bác Mộc biết thì …chết. Nàng cũng lờ mờ cảm thấy đi sóng đôi với cậu Phán thế này là xấu hổ lắm là đáng chê trách lắm.
Tu
y vậy để chứng tỏ cảm tình đối lại với cậu Phán, mấy hôm sau nàng thành tâm đem số tiền chợ được lãi ít lâu nay mua một tút thuốc lá “Lucky” biếu lại cậu. Cậu Phán không từ chối nhận ngay.Cậu nói : ” Anh rất hân hạnh nhận vật kỷ niệm yêu quý mà em trao tặng !..”
*
Hôm nay là chiều thứ bẩy ,cậu Phán Phương hẹn nàng đây. ừ khi hai người biết nhau chỉ thuần là gặp gỡ ở ngoài chợ và một đoạn đường ngắn ngắn mà cậu dẫn nàng về. Chứ vẫn chưa có một chuyến nào đi chơi lâu và xa với nhau cả. Cho nên chiều qua cậu Phán ra chợ cho nàng biết : “
Mai là chiều thứ bẩy được nghỉ anh muốn mời em đi chơi “ .Mây chỉ vờ từ chối để rồi bẽn lẽn nhận lời.
Mới buổi trưa cô đã gánh hàng về chợ, cô nói thác với vợ chồng bác Mộc là buổi chiều phải đi mua thêm một vài thức hàng. Cô hồi hộp đợi mãi mới đến 5 giờ. Hôm nay cô chít khăn gọn lắm lại thoa một tý son lên môi .Sự đỏm dáng của cô khiến bác Mộc gái phải để ý :
“ Cô Mây hôm nay làm dáng nhỉ trông đẹp hẳn lên .”
Cô hơi đỏ mặt nhưng nghĩ thầm : “ Đi với cậu Phán mà lại như con mẹ dại thì coi sao được .”
Cô xôn xao bước đến chỗ hẹn. Cậu Phán đợi sẵn ở nhà Thủy-Tạ , từ xa cô đã nhận thấy chiếc ca-vát mầu “ghi”.
“ Có lẽ từ khi lên đây em chưa biết
“ chớp bóng” là cái gì nhỉ. Để hôm nay anh dẫn em đi xem”. Cậu nhìn đồng hồ bảo nàng. Cậu gọi hai chiếc xe tay thuê đến một rạp ở phố Hàng Da.
Lần đầu tiên, Mây ngẩn ngơ ngắm những hình người trên màn ảnh. Đèn tắt, phim chiếu bắt đầu.
“ Ơ kìa , sao họ làm thế cho bao nhiêu người trông thấy mà không ngượng nhỉ. Mây đang mải mê xem. Bỗng người thấy rờn rợn..tim nàng đập mạnh, mắt nàng hoa lên chẳng còn nom thấy những hình ảnh hoạt động trên màn ảnh nữa . Đã có lúc nàng định hất cái tay ấy ra, nhưng nghĩ sao lại không dám. Cứ thế cho đến khi tan, ánh đèn bật sáng , nàng nhìn cậu Phán bỗng thấy bẽn lẽn sượng sùng. Nàng loạng choạng theo cậu bước ra khỏi rạp . Đường phố đã xâm xẩm tối, một vài hạt mưa lất phất bay.
Trong người nghe lành lạnh , nàng muốn về nhà ,nhưng cậu Phán năn nỉ dẫn nàng vào một hiệu ăn, quả thật nàng cũng thấy hơi đói bụng.
Muốn cho nàng đỡ lạnh, cậu Phán rót một chén rượu đầy cho nàng uống. Chà, hơi rượu mạnh quá làm nàng thấy choáng váng. Xưa nay nàng có biết uống rượu bao giờ đâu. Nhưng nể cậu Phán nàng cũng nhấm nháp cho cạn cốc . Cậu Phán để nàng dùng qua thức ăn, đoạn lại chuốc cho nàng một chén nữa, rồi lại một chén nữa, rồi lại chén nữa, nàng uốn gcứ như một cái máy bởi vì nàng thấy cậu Phán nói ngọt ngào dễ nghe quá .Ờ mà say quá rồi ngưng nàng thấy cậu Phán cũng lịch sự và đẹp giai quá đi mất, mặt cậu tròn và trắng trẻo như mặt trăng, miệng cười tươi như hoa đào. Chưa lúc nào nàng yêu cậu Phán như lúc này.
Nàng chỉ mang máng hình như đến lúc nàng say quá gục xuống bàn thì cậu Phán dìu nàng ra cửa gọi một chiếc xe tay chở cả hai người đến một nhà
“ ô-ten ” nào đó…
*
Hơn tuần lễ sau-một buổi nàng không thấy cậu Phán ra chợ thăm nàng. Chắc là cậu bận việc sở, tuy vậy nàng cũng thấy hồi hộp vẩn vơ. Ngày hôm sau nàng cố đợi ,nhưng vẫn không thấy gì. Cứ mỗi khi thấy một người đàn ông tiến lại gần dẫy hàng của mình là nàng lại nghển cổ lên nhìn thầm mong đó là cậu Phán Phương nhưng chỉ có sự bẽ bàng. Một cô bạn hàng nói đùa không biết là mỉa mai hay vô tình khi nhận rõ vẻ chờ đợi của Mây :
“ Thôi chắc cậu Phán có
“ món” nào mới rồi; nên cậu Phán cho
“rơi ” đấy thôi ..”
Câu nói đùa làm nàng lo sợ và óc liên tưởng xui nàng nghĩ đến những chuyện gần xa.
Ba bốn hôm sau nữa cũng không thấy cậu Phán !
Rồi một tháng qua trong sự ngổn ngang thắc mắc của cô gái quê.
Hay là cậu Phán ốm đau ? Chắc là thế, chứ có lẽ nào …nàng không tin lời của cô bạn hàng. Cậu Phán có học thức đâu lại là người như thế.
Chiều hôm đó nàng thu xếp nghỉ buổi chợ. Nàng còn nhớ số nhà mà cậu Phán cho nàng biết ,cậu ở số.. đường Quan Thánh gần vườn Bách Thảo. Tìm đúng số nhà rồi , nàng ngần ngại trước căn nhà tây ba tầng quá ư sang trọng. Nàng hé mặt nhìn qua cánh cổng sắt ,thấy một người đang quét sân, nàng gọi khẽ :
“ Này bác ơi ..! ”
Người kia ngẩng đầu lên : “ Cái gì ! Ai hỏi cái gì ?”
Nàng ngập ngừng : ” Ông Phán Phương có nhà không bác ?”
Người kia ngơ ngác : “ Ông Phán Phương nào ở đây ? “
Mây đã bắt đầu thấy bối rối. Người kia nói thêm :
“ Chắc cô nhầm rồi . Cô thử sang nhà bên cạnh hỏi xem. Đây là nhà …”
Vừa lúc đó cửa sổ trên gác bật mở, một người ngoại quốc thò đầu ra giọng lơ lớ :
“ Ê
.. bồi … Cái …I ..gì ..i..thế…ê…”
Mây chạy rảo sang đường bên kia nước mắt chạy quanh .Nàng bắt đầu thấyxen lẫn những tia nghi ngờ. Nàng tò mò nhìn các khe cửa ở dẫy phố ấy để hỏi xem có nhà nào là nhà ông Phán Phương ở Phủ Thủ Hiến không ? Nàng hy vọng cậu Phán dặn đúng số nhà, nhưng nàng nhớ nhầm. Nhưng buồn thay, những người nàng hỏi đều lắc đầu với cái tên “
ông Phán Phương “ xa lạ.
Mây buồn bã bước về nhà . Đầu óc nàng choáng váng và bước chân như ríu lại . Lần đầu tiên nàng thấy đời nàng đau đớn quá .Nàng lo lắng sợ về phải trông thấy vợ chồng bác Mộc hình như cũng đã biết tội lỗi của nàng.
Bóng tối tối nhẹ nhàng phủ xuống một thành phố huyên náo tiếng người và xe cộ. Ánh đèn bật sáng càng tăng thêm vẻ huyền ảo của khu Hồ Gươm. Từng làn sóng người lũ lượt từng đôi, từng đôi. Cái ven Hồ Gươm kia làm trỗi dậy trong nàng bao nhiêu kỷ niệm ,những lời thủ thỉ ngọt ngào của cậu Phán vẫn còn văng vẳng bên tai.
Mỏi bước, Mây ngồi nghỉ trên một chiếc ghế đá ven hồ . Bỗng hai mắt cô sáng hẳn lên. Cô vừa thoáng trông thấy một dáng người đang đi lại , một chiếc ca-vát mầu “ ghi ” quen quen. Đúng rồi, đúng cậu Phán Phương nhưng đang đi cạnh một người đàn bà khác.
Không hiểu tư tưởng chuyển vần ra sao Mây hăm hở chạy lên. Cô đến trước mặt cậu Phán và người đàn bà . Cô nhận thấy mặt cậu Phán thốt hơi biến sắc, nhưng cậu lại bình tĩnh được ngay. Cô ấp úng :
“ Anh….Anh….”
Cả người đàn bà lẫn cậu Phán đều dừng lại . Cậu Phán thản nhiên nhìn nàng như một người chưa từng quen biết : “ Cô muốn hỏi gì ? “
Cái nhìn nghiêm khắc với câu nói lạnh nhạt khiến Mây mất hết can đảm. Nàng nhận thấy không còn là cậu Phán Phương vẫn thủ thỉ đến với nàng ở chợ và mới tối hôm nào còn chuốc nàng uống rượu say. Cô lúng túng và bỗng thấy lo sợ : “ Tôi hỏi … à không…à không…”
Rồi rảo bước chúi lại đằng sau . Cô nghe tiếng người đàn bà hỏi cậu Phán : “ Ai đấy hả anh ?”
Tiếng cậu Phán trả lời :” Không biết , ờ chắc là
“nó” trông nhầm tưởng là người quen…”
Tiếng người đàn bà lẩm bẩm : “ Tự nhiên sầm sầm đến trước mặt người ta…Giá nó không bước ngay đi thì tôi cho nó một trận . Nhà quê có khác…”
Tiếng gót giầy đi mau. Mây loạng choạng thêm vài bước nữa rồi gục xuống bên vệ đường, chỗ khuất ánh đèn nhất.
Nàng đã hiểu rồi. Nàng ôm mặt khóc nghẹn ngào. Tia mắt thoáng đưa nhanh nhìn xuống dưới người.
“ Ai ngờ, người mặt mũi như thế mà lại…Đã
“trót” thế này biết ăn nói xoay sở làm sao ? …Rồi đây lại còn vợ chồng bác Mộc lại họ hàng làng mạc, lại người quen kẻ biết , họ sẽ nghĩ thế nào, sẽ kết án nàng ra sao đây ? “
Mây chỉ biết ôm mặt khóc . Khóc tầm tã như mưa như gió ….
Bắc Ninh, một tháng Thu
19-10-1950