Mẹ Quê
Từ khi đất nước hết binh khê
Rời bỏ súng đạn tôi về quê
Con đường xưa nhỏ nay vẩn thế
Tuổi thơ bị cướp ....sau cơn mê!
Trong mỗi chúng ta ...hai người mẹ
Một mẹ Việt nam, một mẹ quê
Đối mẹ Việt nam... trọn câu thề
Còn người mẹ quê ...bị bỏ bê!
Chiến tranh bom lửa tạo lương thê
Thương người mẹ quê khó bốn bề
Đã là lính trận trong cương chế
Đâu làm gì được....hỡi mẹ quê!
Đã hết chiến tranh....ngày trở về
Vẩn con đường nhỏ cạnh bờ đê
Tôi đã về đây....người tàn phế
Khập khểnh người tôi chân bước lê
“Thưa mẹ con trai mẹ ...đã về”
Ôm lấy thân tôi mẹ mân mê
Mắt mẹ nheo nheo lăn giọt lệ
Ai biết tim tôi nỗi tái tê!
“Cám-ơn ơn trên ....anh đã về
Mẹ nhớ thương anh dặm sơn khê
Bao nhiêu trai khác đã tới quê
Sao đến bây chừ...anh mới về?”
Duyên Nam
Carmel April 3-2014
" Họa với 100nmgl cho vui. Không có ý gì hết. Thơ bạn buồn quá. Mình cảm thấy buồn theo.........