Ngớ ngẩn
Thôi đừng nhớ Rừng nào xưa lối nào xưa Cho thơ tìm lại áo mùa heo may Gió nào lay tóc nào bay Hương tràn hoa cỏ một ngày em qua Ai mang màu tím đi xa Để thu vàng úa nhạt nhòa chiều anh Mơ nào xanh mộng nào xanh Xạc xào đã mỏi lá đành rụng rơi Trái tim cũng mỏi rã rời Bao giờ mới hết nhớ người xa xăm Nhớ người lỗi hẹn đêm rằm Bỏ trăng hiu quạnh co nằm trên mây Môi nào chạm thuở nào say Giờ anh chạm gió mà lay lắt buồn Chiều nào buông nắng nào vương Thôi đừng nhớ cũng đừng thương muộn rồi r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2013 23:00:08 bởi Huyền Băng >
Em bước qua mùa Gió đẩy đưa thu đi rồi thu lại Như là em thường ẩn hiện thực hư Mùa mùa qua anh nuôi nhiều lá úa Mong ngắt dần từng chiếc tặng mùa thu Gió ru êm đôi lúc thành giông bão Mưa dịu dàng rồi ào ạt lũ dâng Như mắt nai có khi tràn sóng dữ Em bước qua mùa anh lại bâng khuâng Anh lại ngỡ tóc trôi qua rèm cửa Ngỡ gót mềm lay động bậc thềm rêu Ngỡ tay em khẽ vén mảnh trời chiều Mời anh đến cõi thiên thai huyền ảo Em bước qua mùa mong manh tà áo Ngơ ngẩn buồn mây ngà tím trời thu Và gió đẩy đưa và anh khờ khạo Mơ nụ cười trong hẻm mộng phù du
Chiếc lá chiều mưa rơi Và mưa rơi mưa rơi Giọt lăn dài trên lá Khóc tiễn đưa mùa hạ Mùa thu giờ ở đâu? Gió mây còn giận nhau Xua mưa giông đầy phố Một mảnh trời rạn vỡ Mấy hạt buồn chưa tan Buồn màu xanh sắp cạn Chiếc lá trĩu sắc vàng Sắp rơi vào trống vắng Không kịp chờ thu sang Buồn em không là nắng Nhuộm rừng anh chiều nay Để say và ... để say Nghiêng nghiêng hồn thơ úa Buồn em không hát nữa Cơn gió bớt dịu hiền Mưa vây quanh cõi nhớ Anh một mình lặng yên Đã mùa thu chưa nhỉ? Lá anh sắp rụng rồi Nhớ nhiều nên khô héo Và ... mưa rơi... mưa rơi
Ta bỗng bơ vơ Chỉ có nắng của hoàng hôn sắp tắt Và chân trời bình thản phía xa xa Một đôi cánh chim một dòng mây úa Một mình ta tìm thấy một mình ta Phút lặng yên chờ mặt trời yên giấc Giấu sóng vào lòng biển chợt buồn tênh Ta giấu em trên mênh mông bờ cát Nghe trong hồn sóng ảo mộng lênh đênh Bỗng dưng gió quên ru chiều của biển Quên rủ người hôm ấy ghé vào thơ Không còn ai in dấu chân trên cát Lạc lõng chim trời ta bỗng bơ vơ
Ngồi đây em nhé Ngồi đây em nhé thềm thơ Lắng nghe thu rụng tiếng tơ khẽ khàng Ngây ngô điệu vũ lá vàng Ngồi yên nếu lỡ anh choàng vai em Chiều nay gió thật êm đềm Tay anh gỡ nhẹ sợi mềm tóc mai Đếm xem mấy sợi ngắn dài Mà sao mưa nắng cứ hoài theo nhau Ngồi yên em nhé thật lâu Chờ anh uống hết một bầu trời trong Nụ hôn chợt ghé môi hồng Có khi ngọt lịm ấm nồng hương yêu r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2013 03:50:03 bởi Huyền Băng >
Chiều nào đó
Chợt nắng không vàng Chiều thu trôi qua mưa ướt sũng Mái ta rêu che hồn ta ủ rũ Từng giọt thủy tinh rơi vỡ chảy loang Hoa mùa ấy sắp tàn Từ biệt nhau trong khu vườn hư ảo Dây tơ gần cạn tiếng đàn Tiếng bỗng tiếng trầm dắt dìu nhau lần cuối Gió dửng dưng không hề tiếc nuối Mây vẫn miệt mài bay trên hoang vu Ta qua mùa thu Tóc em phơi miền nắng đã phai nhạt phù du Chiều nào đó Có khi gió vi vu khêu nhẹ nắng hồng Mây bềnh bồng nhắc lại khúc tương tư Chiều nào đó hão huyền Chiều nào đó hư không Ta với người đi qua hết mênh mông r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2013 03:50:55 bởi Huyền Băng >
Một lần hẹn Hẹn một lần nghe em Trên triền đồi mây phủ Cơn gió này chưa cũ Sợi nắng này chưa phai Hẹn ngày không có ai Bên suối thơ mềm mại Rừng nở tràn hoa dại Và cỏ hát lao xao Anh sẽ đợi ngọt ngào Đậu xuống miền mong manh Đợi ánh nhìn long lanh Luồn qua khe hư ảo Chờ gót chân nho nhỏ Bước qua cầu hư vô Từ đâu đó trong mơ Nghe dịu dàng mái tóc Cho anh một lần đợi Trong nỗi nhớ chênh vênh Khi nắng tàn ngày cạn Biết em một lần quên r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2013 03:51:55 bởi Huyền Băng >
Nắng mưa mùa hạ Mùa hạ đỏng đảnh Mưa nắng thất thường Cháy lưng ướt áo Ghét ... nhưng mà thương Sen hồng đưa hương Lúa non xanh mượt Dáng mây tha thướt Ve sầu ru trưa Em cũng thường mưa Rồi em lại nắng Có khi biển lặng Có lúc sóng gào Gió chiều lao xao Tóc hạ bềnh bồng Nở trong mênh mông Một chùm xao xuyến Em đi em đến Nắng nhớ mưa buồn Mùa anh ngơ ngác Ghét ... mà vẫn thương
Giàn hoa giấy tím Nắng hạ ngủ say trên vòm hoa phượng đỏ Tháng năm thì thầm ký ức mùa xa Thuở chân non ngập ngừng trước giàn hoa giấy tím Cổng nhà ai đơm vun nắng đê mê Giờ đường xưa lạ lẫm bóng ta về Nắng ngẩn ngơ đi tìm màu hoa tím Mất dấu rồi ngỡ ngàng kỷ niệm Thời gian hững hờ đóng kín cổng thơ ngây Tháng năm nghẹn ngào khóc một cơn mưa Để lại chân trời chiều âm u sắc tím Mây cũng buồn nhớ hoa giấy ngày xưa
Khói mây Như làn khói len qua rừng hư ảo Thơ tìm em vẽ lại giấc mơ xanh Căng sợi tình nắn nót khúc mong manh Rời rạc tiếng buồn chìm trong ngõ gió Mùa nào sang sao tim vàng úa cỏ Máu nhạt màu chầm chậm giọt bâng quơ Trước hiên đời một dòng sông cảm cúm Nằm lặng yên nghe sóng gợn mơ hồ Tưởng còn em thơ loanh quanh tìm kiếm Chỉ một làn hương nhớ tỏa đâu đây Lá mùa thu mục tàn trên lối vắng Khói trêu người rồi khói lại lên mây r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.10.2013 18:25:22 bởi Huyền Băng >
Ảo ảnh em Đêm cơn gió thổi em về Áp mây lên tóc má kề bên trăng Gọi anh từ cõi mênh mang Cho sao rụng chiếc lá vàng ngẩn ngơ Em hay chỉ một làn thơ Hạt sương vỡ tim tình cờ xuyến xao Thật như hơi thở ngọt ngào Kéo anh khập khiễng trôi vào mộng du Đêm em có nhặt lời ru Bâng khuâng thảng thốt buổi thu sắp tàn Ru ai có thấm nồng nàn Như sóng vỗ như nắng tràn như mưa Em này có phải em xưa Rủ anh cùng bước cho vừa lối đi Hay là ảo ảnh vô vi Đến làm chi gọi làm chi anh buồn
Thì thầm với mơ ngỡ cơn mưa kia là lời ngâm cuối an táng mùa thu rồi lại cơn mưa thì thầm một buổi nhốn nháo lá vàng và ta vẫn xôn xao chắc gì em sẽ tan khi nắng mùa đông đến chắc gì ta sẽ quên rồi lại đi theo bước ai lơ đễnh để tóc rơi vào gió hương rụng cỏ mềm rồi thơ mùa thu hết em vẫn quanh quẩn trong mơ khiêu khích nỗi chờ ở trong ấy lạnh hơn cả mùa đông em định thoát ra ngoài không? có khát khao trần tục này sưởi ấm
Bỗng dưng Bỗng dưng lạnh một miếng đời Nghe mùa đông chảy vào tôi thật hiền Bỗng dưng vơi chén ưu phiền Nghe lâng lâng nhớ, nghe triền miên say Bỗng dưng nắng đốt một ngày Tôi chưa kịp ngắm áng mây qua thềm Bỗng dưng có sợi tóc mềm Treo mơ lơ lửng để đêm ngóng chờ Bỗng dưng tôi viết bài thơ Câu lục câu bát hững hờ nhìn nhau Ngày đi đâu? tháng đi đâu? Bỗng dưng tôi thấy phai màu trần gian
Như ngày xưa Từ khi hoa nắng nở Lấp lánh đường vào xuân Đã nẩy mầm thương nhớ Hồn ai đó qua đây Tóc đã quyện vào mây Đan sợi mưa mùa hạ Hương bay bay nhiều quá Rối sợi gió mùa thu Thơ một lần phiêu du Mùa qua mùa huyền ảo Xuôi dòng sông tương tư Trăng rơi vàng cả áo Giờ nắng xuân lại nở Ngập lối mòn em qua Chiếc lá cỏ thật thà Đong đưa chờ dáng cũ Một chiều em tóc rũ Thả vào anh cơn mưa Anh còn thèm cơn lũ Như ngày xưa ngày xưa
Bến sông Vẫn nắng đong đầy một khúc sông Không ai vẽ lại chiếc cầu vồng Chim bay vội vã về đâu đó Còn lại chiều thôi em biết không Còn liễu bên bờ run rẩy nhớ Núi xa hờ hững áng mây hồng Thuyền thơ đậu mãi không rời bến Có lẽ vương nhiều đợi với mong Đầu nguồn có phải chạm vào mây Xỏa xuống miền xuôi tóc thật dày Có sợi nào thơm mùi mộng mị E dè gợn sóng điệu thơ ngây Chiều nay bến vắng chờ cơn gió Anh ngã vào mơ đón một ngày Em đến cùng anh về với biển Con thuyền nâng nhẹ trái tim say
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: