Ngớ ngẩn
Vu vơ màu hạ vàng miền hoang vu nắng có chiều không thèm mây hương buồn không gọi gió đọng lại chén thơ đầy xanh hồn nhiên lá cỏ đáp lời mưa miên man không ai về lối vắng ngắm lại mảnh thơ tàn rồi hạ treo màu trắng trên đỉnh ngày ngây ngô hoa không tìm thấy tóc khẽ cài lên câu thơ
Không đề
Tôi muốn đi về một cõi xa
Có mây hiền dịu ghé thăm nhà
Bên hiên sợi nắng còn trong trẻo
Ngoài cửa tơ trời nhẹ lướt qua
Nghe lại hương chiều trong cánh gió
Nghe ve mùa cũ hát ngân nga
Tìm
sao không thấy làn mơ ấy
Buồn quá
hôm nay
mộng đã già
Buồn quá
bây giờ tôi hết mơ
Còn ai đâu nữa để mong chờ
Hình như cạn gió miền hư ảo
Lá cũng không thèm rụng xuống thơ
Tôi vẫn muốn đi về một cõi
Có trăng có nước có đôi bờ
Có thuyền lạc bến trôi lờ lững
...
Con tắc kè kêu
tôi ngẩn ngơ
[
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2024 11:00:45 bởi phamthe >
[
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2024 11:01:21 bởi phamthe >
(
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2024 11:02:22 bởi phamthe >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: