Một Cõi Riêng Mặc Bích Bốn ô kính vuông vức trên khung cửa sổ chia đều cảnh vật bên ngoài bằng những lằn ranh tuy nhỏ nhưng vẫn làm vướng bận tầm mắt. Từ bàn viết sát cửa sổ, Kiền có thể nhìn thấy từng hạt bụi vương trên làn kính trong vắt được chàng lau chùi mỗi ngày để có thể nhìn ra ngoài thật rõ. Một nhánh cây xanh biếc sà xuống vắt ngang ở khoảng trên của ô cửa sổ. Rêu bám quanh thân cành nhuộm một màu xanh rì, sậm hơn màu lá. Ngoài kia, trước mặt, chung quanh chỉ có một màu xanh. Ánh nắng không mấy chi thong dong tràn đến, chỉ len lỏi luồn lách qua những kẽ hở, nhạt, yếu ớt và tan biến trong từng khoảng chen chúc xanh ngắt của rừng.
Ngày nào cũng như ngày nấy, trong không gian im sững, ngồi ở cùng một vị trí, nhìn ra ở cùng một góc cạnh, Kiền tưởng đâu thời gian đã đọng lại ở đây, trái đất đã ngừng quay, và biết đâu chàng đã trở nên bất tử? Phải cám ơn Biên, người bạn tốt, đã cho Kiền mượn căn cabin này vô thời hạn. Nhớ đến Biên, lại nhớ đến những giới hạn của con người và căn bệnh đang đeo theo Biên.
Chỉ có thế mà Kiền không viết được nữa. Ly cà phê trên bàn còn quá nửa. Chàng đứng dậy, đẩy ghế, với chiếc áo jacket treo gần đó, Kiền mở cửa ra ngoài. Mùi ẩm ướt của đất, của núi rừng và cái màu xanh lồng lộng quanh Kiền chụp lấy chàng như muốn nuốt chửng. Những bục gỗ ẩm ở cửa cabin oằn mình thảng thốt kêu theo từng bước chân của Kiền.
Bỏ chùm chìa khóa vào túi áo, chàng vòng ra sau, đi về phía hồ. Hồ tên gì không biết nữa. Triền dốc thoai thoải, trơn vì ngập lá thông. Nếu chỉ cắm đầu xuống đếm bước chân sẽ chỉ thấy mầu nâu của đất, của lá thông khô, lác đác nhữõng bụi dương sỉ mà đài lá vươn từng sải tay, rải rác vài đám phân của thú rừng. Ngửa mặt lên hay nhìn thẳng, tầm mắt đụng lớp lớp xanh như ngọc. Có những chỗ dầy quá Kiền phải lấy tay đun ra, lách người. Sự thân cận với thiên nhiên không chỉ ở những cọ sát, va chạm, mà còn hít thở. Chàng như bơi trong những chen chúc của cây cỏ. Kiền chìm trong cánh rừng.
Càng gần mặt hồ cây lá càng thưa. Kiền thở nhẹ nhàng hơn dù phải đi bộ cả nửa giờ. Trước mặt chàng, lẫn trong những thân cây, lấp lánh ánh nước của một mặt hồ không rộng lắm. Rừng núi nhả Kiền ra, thả chàng trước mặt hồ.
Cảm giác thoáng, rộng, thấy mây, thấy nước.. và thấy.. cả người! Kiền có thể phân biệt được ngay đó là một phụ nữ vì mái tóc đen xõa dài bay trong gió. Những bước chân càng gần càng định rõ người đó. Bộ đồ thể thao bó chẽn trắng ngà vòng vèo lượn khúc và dứt ở những điểm cần dứt. Cô gái đang câu cá! Kiền chợt dừng chân. Có lẽ vì thấy cô gái đang vươn tay quay cần. Con cá chắc không nhỏ? Chàng nín thở đợi chờ.
Chiếc cần câu cong lên. Kiền có thể tưởng tượng được sự hào hứng đang dâng cao trong quả tim và trong lồng ngực phập phồng của cô ta. Khỏi mặt nước, một chú cá trắng bạc đang quẫy mạnh, nước bắn tung. Kiền biết mình đang cười. Chàng muốn chia sẻ với cô ta sự vui thích đó. Nhưng kìa! Con cá xổng khỏi sợi dây cước, rơi tọt xuống hồ! Nước cũng bắn tung tóe, như một cuốn phim quay ngược.
Cô gái giơ một tay lên trời, tay cầm cần câu đập xuống mặt hồ. Kiền nghe loáng thoáng tiếng cô ta kêu lên: “Mất tiêu rồi! Shit!” Nụ cười chưa kịp tắt trên môi Kiền lại được dịp nở rộng. Giữa chốn hoang vu của vùng Bắc Mỹ, nghe vài chữ Việt, mái tóc Đông Phương, quả là sự lạ lùng!
Như có linh tính, cô gái quay phắt lại. Nét mặt còn cau có, cô ta nhìn Kiền trừng trừng, làm như mọi chuyện không may vừa xảy ra là do lỗi Kiền, hay chính vì sự hiện diện của chàng. Dĩ nhiên muốn cười nữa, nhưng chàng phải tự chế mím môi nhìn trả lại.
Ở khoảng cách không gần lắm nhưng cũng không xa, Kiền có thể đoán cô ta chừng ba mươi mấy. Không đẹp! Dữ. Khuôn mặt xương xương. Đôi môi đang mím lại. Mắt quắc lên trong điệu bộ cong cớn giận dữ. Cái nhìn của cô ta mới hỗn làm sao! Kiền thích nhìn đàn bà trong những lúc như thế. Lúc đó họ mới lộ hết bản sắc.
Kiền tiến đến gần hơn, chàng định nói một cái gì rồi thôi, nhưng vẻ mặt chàng khi đó không dấu được sự thích thú lẫn chế diễu. Cô ta chừng như cũng định nói gì rồi đổi ý quay ngoắt đi.
- Này cô! Kiền buột miệng gọi.
Cô ta dừng chân nhưng không quay lại.
- Đâu phải lỗi tại tôi?
Quay hẳn người lại, cô ta nhìn Kiền, đôi mắt dịu hơn khi nhận ra đó là một người đồng hương, nhưng giọng vẫn gay gắt:
- Ơ lạ chưa! Tôi có bảo tại ông đâu?
Kiền lại cười:
- Trông như có vẻ cô đổ tại tôi mà vuột mất con cá! –Kiền lại tiến đến gần hơn tỏ ý làm quen.
Cô ta hơi nhếch miệng cười, lộ chiếc răng khểnh và hàm răng thật trắng:
- Chẳng phải tại ai cả!
Chỉ là một nửa nụ cười nhưng làm cô ta duyên dáng hẳn lên dù không đẹp. Kiền bắt chuyện tiếp:
- Cô thường hay câu cá ở đây không?
- Lần đầu tiên. Tôi không ở đây.
- Tôi chẳng thấy ai quanh đây bao giờ.
Cô ta không nói gì. Kiền tự giới thiệu:
- Tôi là Kiền, hân hạnh được nói chuyện với cô...
- Yên. Yên chứ không phải Yến.
Tên lạ, người cũng lạ! Kiền nghĩ thế và càng chú ý.
- Ông ở đây lâu chưa? Mà chỗ nào vậy? Đâu có thấy nhà cửa gì đâu?
Kiền chỉ phía sau lưng:
- Trên đó. Đứng đây không thấy được. Còn cô?
- Ngược lại.
Kiền tỏ ý không hiểu.
Cô ta chỉ trước mặt, bên kia hồ:
- Lên khỏi ngọn đồi thấp đó, đi xuống chút xíu là nhà ba má tôi. Bây giờ chẳng còn ai ở đó.
Kiền nhìn cô ta, chờ đợi một lời giải thích rõ hơn. Cô ta kể tiếp:
- Mùa hè, gia đình tôi về đây chơi mấy ngày. Trên này mát.
- Câu cá cũng có cái thú. Cô câu tiếp đi. Biết đâu lại được con cá lớn hơn con vừa rồi.
Yên lắc đầu:
- Câu hụt bực lắm! Vả lại nắng lên cao, khó câu! Câu đêm là tốt nhất hay sáng sớm. Không câu nữa! Thôi chào ông.- Giọng vẫn còn bực dọc.
Cô ta thu dây, cầm cần câu, xách chiếc thùng nhỏ có lẽ có vài con cá trong đó rồi bỏ đi. Kiền nhìn theo thân hình rất cân đối và nẩy nở của.. Yên.
Nàng đi vòng theo bờ hồ sang phía bên kia. Cái đốm trắng cứ xa dần, lên ngọn đồi thưa cây, nhỏ dần rồi mất hút về phía bên kia sau đường vòng của đồi.
Nắng tuy đã lên cao nhưng dịu và loãng quanh Kiền. Những cơn gió thổi vụt qua mặt hồ, gợn lăn tăn làm những hình ảnh chao đi, rung động đẩy nước vào ven bờ. Đó là những xôn xao duy nhất lúc này. Vẫn đứng yên ở một chỗ, nhìn về hướng cô gái đi khuất, tự dưng Kiền thấy như vuột mất một cái gì, không thuộc về mình. Ở chốn hoang vu này cả mấy tuần lễ, Kiền yên ổn trong lẻ loi và cô độc. Thiên nhiên không mảy may đánh động trong chàng tí lửa nào. Bỗng dưng chỉ vì sự có mặt bất ngờ rồi biến nhanh của cô ta, của Yên, lại làm Kiền bâng khuâng. Có đôi chút ấm áp phải nghĩ đến và hình như muốn quấy rầy chàng! Ngay chính khoảng không gian thoáng mát này và những ngọn gió xô dạt đẩy đưa tứ phía như muốn bốc hết lớp tro nguội lạnh và thổi lên vài đốm lửa nhen nhúm. Lạ thật?
Chàng trở lại đường cũ. Lặn vào rừng, về với căn chòi gỗ và đống giấy mực đang chờ đợi. Có lẽ thế giới của Kiền là ở đó.
**
Kiền viết cho đến khi mỏi rời tay mới ngừng. Chàng có thói quen viết với bút, trên giấy, không muốn dùng máy điện toán. Sự thân cận tròn trịa của cây bút, sự chà xát của bàn tay trên giấy cho một cảm giác mình làm chủ ngòi bút và thực sự là đang viết, không phải gõ trên máy.
Chàng ngửa người ra sau, đọc lại. Kiền giật mình! Chàng đang mô tả một nhân vật mới trong truyện giống hệt như... Yên, một con người có thật ngoài đời, vừa mới gặp gỡ, chưa biết gì về cô ta. Nhưng trên mặt giấy, những con chữ nối đuôi nhau tạo nên một thiếu nữ mà Kiền “biết” rất rõ. Cái “biết” dưới ngòi bút đã phà những hởi thở, làm nên da thịt, hình hài với đủ mọi vẻ rất thật. Thật đến nỗi làm Kiền rung động ngất ngư. Chàng không còn một mình trong cabin gỗ lạnh lẽo. Những cảm giác đua nhau ùa tới làm Kiền thoạt tiên ngạc nhiên rồi thích thú. Chàng đọc đi đọc lại những điều mình viết, thấy được người con gái ban sáng rõ hơn cả sáng nay. Cảm giác vuột mất không còn nữa mà thay vào đó đầy ắp những “sự thật trong tưởng tượng”, rung động trong từng giây phút, trên từng trang giấy. Ngay cả tên, Kiền cũng không sửa đổi. Yên! Tên gì lạ thế!
Buông bút, Kiền vẫn miên man nhớ đến nhân vật mới này của mình. Đúng là của chàng. Kiền đã cho mái tóc mây thật đen của Yên xõa nghiêng một bên, mượt mà chẩy êm đềm trên bờ ngực căng. Vài sợi tóc lòa xòa trên gò má hơi cao nhưng áp vào thấy mịn. Chàng muốn tìm những sợi tóc con ở sau gáy Yên, ở phần rất ấm, êm và chất chứa mùi thơm da thịt nồng nàn. Môi dưới của nàng phải mọng hơn, trễ xuống một chút để khi cau có bặm môi, làn môi càng đỏ hồng. Đôi mắt nhỏ, dài một mí nhưng tình tứ khi nàng cười, đuôi mắt díu lại thành những vệt dài. Kiền thích vẻ cong cớn láo xược ở Yên hơn. Chính sự thách đố đó kích thích lòng ham muốn và gợi nhiều tò mò ở Kiền. Chàng áp mặt vào gương mặt Yên, nhìn soi suốt vào đôi mắt rực sáng không hiền dịu chút nào, nuốt trọn trong ánh mắt mình, cậy đôi bờ môi đang mím lại, vờn trên đó những mơn trớn đễ đầu lưỡi chàng đụng vào chiếc răng khểnh kiêu hãnh kia. Ấn người nàng xuống như kiềm chế, không để sự phẫn nộ kia bùng ra. Con thú dữ là Yên quẫy mạnh như con cá trắng bạc trên hồ sáng nay rồi cũng phải rơi tụt chìm trong Kiền.
Ngoài kia, đêm đã phai mầu dần, chuyển sang mầu xám rồi nhạt nhòa trăng trắng của một ngày mới không nắng. Chưa bao giờ viết suốt đêm nhưng Kiền không thấy mệt mỏi. Chàng có cảm giác như mình đã sống rất lâu, rất nhiều trong đêm qua. Không phải chỉ hít thở, trái tim đập trong lồng ngực, mà toàn thân Kiền đã sống nhiệt thành với ngòi bút của mình, sống nhiều hơn lúc buông bút, ngọ nguậy trong đời thường làm một con người... bình thường.
Trước gương, râu ria đầy mặt, hai tròng mắt đục như trời ngoài kia nhưng đầu óc Kiền tỉnh táo, tim chàng rộn rã. Kiền lại muốn xuống hồ để tìm xem phải là cơ duyên nào đó để gặp lại Yên, xem những điều mộng hay thực, điều nào thú vị hơn?
Mặt hồ hôm nay có màu xám như tấm gương xỉn. Trời lặng yên không gió như một bức tranh chết. Vài con chim bay vụït ngang mặt hồ, tiếng vỗ cánh nghe rõ. Kiền tìm một mỏm cây đổ ngồi xuống chờ đợi, chờ đợi sự gặïp gỡ lần thứ nhì. Mắt chàng thu gọn mọi hình ảnh quanh mình. Chàng mong thấy lại đốm trắng bên kia đồi.
Kiền ngồi như thế rất lâu đến khi mặt hồ sáng hơn mà vẫn không thấy Yên. Có thể ngày mai, ngày sau đó Kiền sẽ gặp lại cô ta. Định quay trở về nhưng Kiền đổi ý. Chàng lần theo ven hồ, đi bộ lên đồi phía bên kia. Ngọn đồi thấp, ít cây. Chỉ chừng 15 phút Kiều đã lên đến đỉnh đồi. Nhìn xuống thung lũng, lác đác vài căn nhà. Bên này, bên kia khác hẳn. Những đường lượn vòng của thung lũng, những nóc nhà với kiểu cách quen thuộc cho một cảm giác bình thản và tầm thường. Kiền tự hỏi: “Mình đi tìm một sự bình thường sao đây?”. Chắc chắn là không. Kiền đứng nhìn xuống thung lũng không lâu rồi quay trở lại đường cũ. Yếu tố tình cờ vẫn là điểm lôi cuốn và hấp dẫn hơn nhiều.
Đi ngang hồ chợt Kiền dừng chân. Một con chim đang nằm ngửa trên đất. Hai chân nhỏ xíu đang dẫy dẫy trên chiếc bụng trắng hếu. Con chim cứ xoay tròn trên đất. Kiền cúi xuống khều nhẹ rồi khẽ đưa tay nâng cánh chim lật úp người nó lại. Con chim lạch bạch đi dăm bước rồi bay bổng. Nó tình cờ gặp Kiền nên mới bay trở lại trời, không gặp Kiền nó sẽ dẫy dẫy như thế cho đến khi đói khát và chết khô. Tình cờ! Có lúc tình cờ Kiền sẽ gặp lại cô ta hay sẽ không bao giờ cả?
Yên về với thế giới của cô ta, Kiền cũng vậy.
* *
Hai ba ngày sau đó, trời đổ mưa luôn mãi. Ô cửa sổ Kiền hay ngồi viết và ngắm trời đất bên ngoài mờ mịt và sũng nước. Những tiếng động duy nhất là tiếng mưa, tiếng mưa tạt vào vách gỗ, trên mái, gõ vào cửa kính, xào xạc cây lá bên ngoài. Nước, nước, nhìn đâu cũng chỉ thấy nước!
Trong trời đất buồn thảm như thế, Kiền vẫn gặp Yên, yêu Yên trong ngòi bút miệt mài. Mái tóc Yên ướt đẫm trong mưa, dưới tàn lá không đủ che. Áo nàng dán sát vào da thịt, hằn lên những mảng da gợi tình. Kiền lùa tay sau làn vải, di động những ngón tay trên đường trũng của lưng nàng, dọc theo chiều dài thon và ngừng lại ở điểm nối xuống bờ hông nở nang. Nước mưa cũng tuôn theo. Kiền hớp những giọt nước mưa trên má nàng, riềm mi đang khép. Nước mưa mới ngọt làm sao! Người chàng căng cứng khi áp sát người vào Yên...
Chưa bao giờ Kiền viết nhiều và nhanh như thế. Chàng không chỉ viết, chàng sống với Yên suốt mấy ngày trời mưa.
Đến ngày thứ tư, cơn mưa dứt. Nắng lại lên. Kiền mở cửa ra ngoài đi xuống hồ, tìm một sự tình cờ.
Đường dốc đất ẩm, nhiều chỗ thành bùn. Đôi giầy ủng của Kiền lem luốc. Nếu gặp Yên, chàng sẽ nói gì hay chỉ để sự tình cờ chế ngự?
Và Kiền gặp lại nàng thật, như một sự tình cờ nhiều ước muốn.
Yên không mặc áo trắng mà mặc áo đen, cũng sát vào người. Trông nàng khỏe và mạnh mẽ hơn là Yên trong những trang giấy của Kiền.
Kiền đến gần thật nhanh như chỉ sợ cô ta sẽ biến mất.
- Chào cô Yên!
Đang ngồi bên hồ, Yên quay lại, cười:
- Chào ông.. Kiền!
- Mấy bữa nay mưa quá!
Cô ta cười không đáp.
Không thấy cần câu, Kiền hỏi:
- Hôm nay cô không câu cá nữa ư?
- Trời mưa, cá trốn hết rồi!
Kiền đùa:
- Nó sợ cô đấy!
- Cá nào mà sợ tôi..
- Chỉ có người..
Yên cười thật to:
- Người nào? Ở đây chỉ có tôi và ông.
Kiền cũng cười. Hình như chàng thấy thoải mái hơn.
Cô ta chợt hỏi:
- Ông ở đây lâu chưa?
- Chừng vài tuần lễ.
- Vậy à? –Giọng nàng có vẻ ngạc nhiên.- Tôi tưởng ông ở đây? Ông đến chơi thôi ư?
- Cũng không phải là chơi. Tôi lên đây để làm việc.
Nàng có vẻ ngạc nhiên:
- Ở đây thì làm gì được? Ông làm công việc gì?
Kiền lại cười:
- Cô nói cũng đúng đấy. Nhưng việc của tôi, nếu có thể gọi đó là công việc, cần sự yên tĩnh.
Yên tò mò nhìn Kiền chờ đợi một sự giải thích rõ ràng hơn.
- Tôi viết.
Nàng nói với vẻ thích thú không dấu giếm:
- Ông là nhà văn?
Kiền gật đầu không biết phải nói như thế nào.
- Ông sẽ ở đây bao lâu? –Không đợi Kiền trả lời, Yên nói luôn- Cho đến khi nào hoàn tất phải không?
Chàng nhún vai, tay vẫn thọc trong túi quần:
- Tôi cũng không biết nữa. Có thể như thế mà cũng có thể không.
- Ông có nhà ở đây?
- Không! Bạn tôi cho mượn chỗ.
- Ở trên phía rừng trên kia phải không?
Có lẽ những đối thoại nãy giờ làm mọi sự có vẻ thân mật hơn. Không biết nghĩ sao, Kiền ngỏ lời:
- Mời cô ghé lên coi cho biết cái chòi gỗ.
Cái “mác” nhà văn lại ở trong rừng rú thế này có lẽ gợi sự hiếu kỳ nơi Yên nên nàng gật đầu:
- Hôm nay cũng không bận gì, vả lại tôi không còn ở đây lâu nữa.
Kiền thấy chới với. Chàng không muốn nghĩ đến thời gian khi ở đây. Vậy mà câu nói vừa rồi của Yên lại nhắc nhở.
Yên đi theo Kiền lên dốc. Hai người giữ một khoảng cách. Thỉnh thoảng chàng quay lại hỏi:
- Cô mệt không?
Nàng lắc đầu, mặt đỏ lên vì leo dốc:
- Không sao!
- Sắp tới rồi. Bên này leo dốc mệt hơn bên kia.
Nàng có vẻ ngạc nhiên:
- Ông cũng sang phía bên kia rồi sao?
Kiền hơi ngượng khỏa lấp, sợ nàng đọc được ý nghĩ mình:
- Tôi đi lung tung các chỗ.
Nhiều quãng cây lá bít bùng, Kiền đi trước vạt lá, dọn đường cho nàng.
Lên đến nơi, hai người dừng chân nghỉ. Kiền giơ tay chỉ cabin, không nói.
- Chỗ này ở thích quá! Nhiều cây. Có con gì không?
- Chắc có, nhưng tôi không để ý. Chắc thể nào cũng có nai. Những đám phân tròn tròn nhỏ xíu dọc đường là của nai đấy.
- Ông có đi săn không?
- Không! Săn thú có gì thích đâu nhỉ?
Yên không nói gì. Kiền mở cửa mời nàng vào nhà.
- Bề bộn lắm! Cô đừng để ý nhé. Cô uống cà phê không? Ở đây tôi chỉ có cà phê và nước lạnh.
- Cà phê, một chút thôi. Không đường.
Kiền đi pha cà phê. Chàng rửa hai cái ly. May mà có 2 cái.
Yên nhìn quanh căn chòi gỗ. Chỉ có một phòng duy nhất và một góc khuất chắc để bếp và buồng tắm. Trong phòng có một giường nhỏ. Chiếc bàn kê sát cửa sổ cũng nhỏ, đầy giấy tờ trên đó. Chắc là chỗ ông ta viết? Duy nhất có một cái ghế nơi bàn viết. Yên tránh không nhìn vào giường ngủ.
Kiền đang pha cà phê, không quay lại, nói:
- Mời cô ngồi chơi. Xin lỗi có mỗi một cái ghế. –Vừa nói xong Kiền giật thót mình! Bản thảo chàng còn để đầy trên bàn! Chàng liếc nhìn. Nàng đã ngồi xuống ghế và dĩ nhiên mắt đang nhìn đống bản thảo trên bàn.
Yên hỏi vọng vào:
- Tôi đọc được không?
Chẳng lẽ không? Kiền nghĩ thầm. Mọi sự đều là tình cờ cả.
- Cô cứ đọc.
Khi Kiền mang hai ly cà phê ra, Yên vẫn đang đọc bản thảo của chàng. Kiền để ly cà phê trên bàn:
- Mời cô. -Giọng chàng tỉnh như không. Không tỉnh thì làm gì?
Yên cầm ly cà phê nhưng không ngửng đầu lên nhìn Kiền. Nàng đang cắm cúi đọc.
Chưa bao giờ Kiền thấy căng thẳng như vậy. Sự yên lặng trong một không gian chật hẹp như dò xét và chờ đợi một điều gì đó sẽ xảy ra. Một cơn giận dữ khác của Yên mà Kiền sẽ chứng kiến hay.. Ngay lúc này Kiền thèm hút một điếu thuốc, châm cho hết nỗi chờ đợi, và đốt ấm lên mọi ước muốn đang chực chờ vỡ bùng ra.
Người con gái ngồi đó, mái tóc xõa một bên! Yên của chàng! Yên vừa bước ra khỏi những trang giấy! Không nói cười buông thả như chàng đã thấy trong mấy ngày qua, như dưới ngòi bút của Kiền. Nàng ngồi yên như một bức tượng, đầu cúi xuống, đọc!
Vẫn yên lặng! Kiền chỉ nghe thấy tiếng thở của mình, tiếng đập của tim khá nhanh trong tiếng nàng lật trang giấy. Yên vẫn là cục nam châm. Hình dáng đó đang như muốn lôi kéo chàng đến gần nàng, ôm lấy bờ vai, úp mặt vào suối tóc và thả hết những chất chứa muốn điên người.
Yên đọc đến những đoạn không muốn đọc nhưng mắt nàng không rời khỏi nổi những trang giấy. Như một thứ ma lực cuốn hút nàng trong sợ hãi. Nàng muốn vùng vẫy khỏi những lôi kéo vô hình. Nàng thấy phần nào mình trong đó, giống như một người đứng trước gương, nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu nhưng không hài lòng. Nàng đang bước vào thế giới riêng tư của một người đàn ông... khác thường, một người lạ chưa từng quen biết. Dĩ nhiên Yên muốn phủ nhận tất cả những điều đang nằm trên trang giấy kia. Không có nàng ở đó. Không phải là tôi!
Yên bỏ bản thảo xuống, nhìn Kiền, ánh mắt nàng vừa lạnh nhạt vừa sợ hãi, nửa thách thức. Chỉ thế thôi mà Kiền như chôn chân xuống sàn. Ly cà phê trong tay chàng nắm chặt.
Chàng không tìm được một câu gì để nói trong tình huống này. Chàng nhìn xuyên qua nàng, qua cửa sổ. Quay lưng, Kiền ra mở toang cửa, đứng ngoài hàng hiên. Gió lạnh bên ngoài làm chàng tỉnh táo. Sau lưng chàng khẽ có tiếng động. Không quay lại chàng cũng biết là Yên.
Bỗng dưng Kiền nói như tìm một lối thoát cho chàng và cho cả chính Yên:
- Ở trên này buồn quá phải không? – Chàng nói một câu lãng nhách không đầu không đuôi.
- Chắc thế nên ông mới viết!
Kiền không muốn nhắc tới chuyện viết của mình.
- Khi viết, ông đạt được điều gì? Tôi tò mò quá không? –Giọng nàng có vẻ thách thức, đầy phong độ như lần đầu tiên Kiền gặp.
Kiền trả lời tỉnh như không:
- Không ai hỏi tôi câu này bao giờ. Cô là người đầøu tiên. Ở trường hợp tôi.. viết để được sự thỏa mãn cho chính mình.
- Ông sống trong mộng ảo!
Kiền cười hực lên. Không biết nụ cười đó cho mình hay cho nàng.
- Cám ơn ông đã cho tôi đọc bản thảo của ông. Tôi phải về.
- Tôi đưa cô xuống.
- Rồi ông lại phải leo lên, mệt quá!
- Không sao!
Họ ra khỏi cabin, đi xuống về phía hồ. Cả Kiền lẫn Yên đều không nói gì với nhau. Còn sự tình cờ nào nữa? Kiền tự hỏi.
Xuống đến hồ, Yên nói:
- Cám ơn ông.
- Bao giờ cô đi khỏi đây?
- Ngày mai.
Kiền không nói gì thêm. Lúc bỏ đi, nàng quay đầu lại:
- Đừng cho cô ta chết nhé!
Câu nói này của Yên làm chàng cười. Kiền gật đầu. Vẫn đứng đó nhìn theo Yên. Đời nào cho Yên chết trong lúc này? Chàng đang yêu nàng quá mà! Phải tận hưởng đã. Khi nào chán, tính sau!
Mặc Bích
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2014 07:21:49 bởi frank >