Truyện ngắn Mặc Bích

Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 31 đến 38 trên tổng số 38 bài trong đề mục
Tác giả Bài
frank
  • Số bài : 1566
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.08.2013
Re:Truyện ngắn Mặc Bích - 26.02.2014 02:49:58
Cảm ơn Ct Ly

frank
  • Số bài : 1566
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.08.2013
Re:Truyện ngắn Mặc Bích - 03.03.2014 06:53:18
Thơ và Mộng

Mặc Bích

Khi nhìn thấy người đàn ông ấy, cảm giác muốn chiếm đoạt  dâng lên cao và nhanh đến độ Diêu chỉ muốn tức thời nuốt trửng lấy đôi mắt đen, tối như bóng đêm dưới đôi lông mày rậm có vài sợi bạc kiêu hãnh. Gò má cao nhô lên nhưng hai rãnh sâu hằn bên mép, cũng  vẫn một thứ kênh kiệu đã phải trả giá của một cuộc đời phóng đãng được sùng bái tôn thờ. Cái miệng cười chỉ nhếch lên nửa miệng kia sẽ ra sao khi mở rộng đón nhận những cuồng nhiệt của ngọn lửa bùng lên đốt mờ lý trí, lương tri và ngay cả sự kiêu hãnh vốn là một thứ áo khoác ngoài lộng lẫy.
Diêu muốn thử. Không phải yêu, không phải mê, chỉ muốn biết cái cảm giác chế ngự được một người đàn ông như thế ra sao. Chỉ là một ước muốn rất vội, tình cờ mà Diêu thấy háo hức như trái tim kia đã sắp thuộc về mình.Nàng tìm cách đến gần ông ta, nhà văn, kịch tác gia, luật sư nổi tiếng, nay lại còn mon men đến cái chiếu chính trị. Quá nhiều nhãn hiệu cho một hào quang sáng chói, nhưng Diêu không để ý đến những điều đó, nàng muốn biết con người thực của ông ta bên dưới những cái vỏ đáng giá ấy có đúng như những điều ông ta viết, nói, hay lại xa vời với những điều mà trái tim kia nghĩ? 
 
Tay cầm cuốn sách mua lúc mới vào cửa, Diêu chen lấn trong cái đám đông mà phần lớn là đàn bà. Nàng hơi tiếc đã không diện một tí khi đến đây! Nhưng có lẽ nàng không sửa soạn cho một ước muốn chiếm đoạt bất ngờ! Diêu cũng không ngờ cái phần quái quỷ của mình lại bị bắt trúng đến vậy!Chiếc váy đen lơ lửng ngang bọng chân, xoè ở gấu nhưng bó phần trên,  áo xám ngắn hở tay hở cổ, tóc xoã chắc còn rối sau cơn gió ngoài kia. Chỉ có mỗi chiều cao của Diêu là vượt trội trong đám đông. Mặt không son phấn, trông Diêu trẻ hơn số tuổi 30 của nàng. Thế này thì bắt được ai, nàng nhủ thầm! 
Khi chỉ cách ông ta chừng sải tay, Diêu nôn nóng như sắp về đến mức ăn thua. Người nào cũng muốn có chữ ký của tác giả, nói với ông ta vài câu, cười vài nụ cười, bắt tay, vỗ vai, những đụng chạm thật sự cho bõ công tới đây và chờ đợi. Diêu không muốn kiểu cười ấy mà cũng không muốn nói vài ba câu lấy lệ, nàng muốn hơn thế nữa khi đối diện với ông ta. Đôi mắt đen và tròn, sáng của nàng nhìn thẳng vào mặt tác giả với khiêu khích rộng mở. Môi nàng hơi rung động nhưng không nói. Diêu nhìn ông ta không chút ngượng nghịu, cả khuôn mặt nàng có lẽ bày tỏ một sự ham muốn ngỗ ngược làm ông ta chớp mắt, ngập ngừng hỏi:
 
“Cô tên gì để tôi ký tặng?”
 
“Diêu. Cẩm Diêu”
 
Không đẹp nhưng khác… khác hẳn. Văn nhìn cô ta kỹ hơn trước khi cúi xuống ký tặng sách. Cô gái cứ chăm chăm nhìn chàng như thỏa thuê ngập lội tìm tòi. Cái nhìn như muốn lột trần xấn tới làm khoảng cách giữa cô ta và Văn chợt nóng. Văn không tìm ra lời gì khác để nói với cô ta. Trao lại cho cô ta quyển sách, những câu hỏi trong mắt chàng vờn trên khuôn mặt cô gái. Và cô ta hơi nhếch môi cười, nụ cười kiểu nửa cho nửa tiếc còn giữ lại. Cái gì cũng khác cả! Cô ta không nói thêm lời nào, dù chỉ là một lời cảm ơn. Văn hơi thấy khó chịu. Cầm cuốn sách cô ta chỉ đứng dịch sang một bên chứ không bỏ đi và tiếp tục chiếu tướng chàng. Con bé này hỗn! Chàng tiếp tục với những nụ cười, lời xã giao với những độc giả kế tiếp nhưng ở đuôi mắt phải vẫn chừa một chỗ dòm chừng.
Diêu thấy ngay cái đuôi mắt ấy. Chưa đi đến đâu! Nàng cũng không biết mình phải làm gì tiếp để bắt con mồi, một con mồi bỗng dưng lạc đến không nằm trong sự tính toán của mình. Hình như nàng đang hành động theo bản năng, ngay cả sự muốn này cũng hoàn toàn là “by nature”! Để đạt được mục tiêu, ngoài bản lãnh 50%, phần còn lại 50% là do may rủi. Không biết ngày hôm nay mình hên hay xui? Nhưng chuyện thử lửa là điều nàng đi tới 100% vì nãy giờ không thể rời mắt nhìn người đàn ông chắc phải hơn nàng đến 20 tuổi nhưng Diêu đánh hơi thấy cái mùi quyền lực, cái uy thế của một con thú dũng mãnh và một sức thu hút không tên gọi. Nhưng sao toàn những con số là số thế này!Diêu cứ bị đẩy dần ra xa mà không để ý trong cái đám đông cứ bắt đầu thưa đi. 
 
Đến lúc này thì Văn không chịu nổi. Cái con bé này muốn gì? Khi chỉ còn rất ít người, cô ta vẫn cứ luẩn quẩn trong hội quán. Dáng cao, thon, xương xương, vai ngang, tóc dài, đen, giản dị mà lại không giản dị! Sao sự “khác” ở cô ta làm chàng phải để ý? Văn không hề nghĩ đến chuyện đi tìm nhân vật cho những câu truyện của mình, trong đầu chàng đầy dẫy. Hay chỉ vì tò mò? 
Khi hội quán bắt đầu gần như không còn ai mấy, Diêu thấy hơi căng thẳng vì chưa biết phải đi bước tới ra sao. Nàng nhìn ông ta thu xếp như sửa soạn về. Phải làm gì bây giờ, Trời? Diêu đi ra cửa trước, nghĩ thầm mình cũng phải đi thôi. Gây ấn tượng như thế đủ rồi, bây giờ đành phó mặc cho.. may rủi!
 
Diêu ra chỗ đậu xe. Nàng đậu cũng gần. Mở cửa xe, Diêu còn tần ngần nhìn vào. Ông ta ra đến ngoài. Hình như đang nhìn về phía mình. Một khoảng cách xa như thế mà Diêu vẫn thấy như bị một hấp lực vô hình cuốn hút làm nàng hơi thẳng người lên, ưỡn bộ ngực rất tròn và đầy với tư thế thách đố. Vào xe, đề máy. Chiếc xe câm như hến! Đúng là may rủi đến rồi! Nàng thử vài ba lần nhưng xe không nổ, máy chỉ kêu lục xục như tàn hơi! Diêu mở cửa xe, tay kéo cần mở nắp xe, loay hoay mãi mới dựng nắp trước lên được. Lần này không phải giả vờ, quả tình Diêu chỉ biết mỗi chuyện đổ xăng và lái, bây giờ mở nắp lên là cao tay lắm rồi, nói gì chuyện sửa! Nhìn vào thấy hôi rình và đen xì, thứ nào cũng giống thứ nào! Xui này xui thiệt hay xui giả đây?
 
Từ xa Văn có thể nhìn thấy vẫn cô gái ấy đang châu đầu trước chiếc xe màu trắng, nắp trước dựng lên. Hỏng xe? Tội nghiệp không! Còn láo xược nữa thôi? Dĩ nhiên chàng cũng chẳng biết sửa, nhưng có thể giúp chở cô ta về nhà. Tại sao không?
Trung đi ngang  nói với chàng:
 
“Gặp nhau ở quán Huế lúc 7 giờ nghe? Bữa nay thành công quá. Ông sướng thật!”
 
Văn cười. Nói gì bây giờ? Gương mặt chàng nói lên sự mãn nguyện đó còn rõ hơn một lời nói dù ngắn hay dài.Chàng lững thững xách cặp đi về phía xe cô gái. Diêu, Cẩm Diêu. Tên nghe Huế mà lại nói giọng Bắc đặc. Dĩ nhiên Diêu thấy cái bóng cao lớn ấy đang đi về phía nàng. Thế này là bắt được rồi, không còn là 50% nữa mà là 70%! Đố mà thoát! Những con số leo thang nhanh chóng làm choáng ngợp buồng phổi nàng. Sắp hết muốn thở!
 
“Cô cần tôi giúp gì không?”
 
Đến lúc này Diêu mới để ý là ông Văn, nhà văn, kịch tác gia, luậït sư  Trịnh Văn, nói giọng lơ lớ, không biết miền nào, Nam không ra Nam, Trung không ra Trung, Bắc thì dĩ nhiên không phải Bắc rồi
 
“Xui quá, xe tôi đề máy không lên”
 
Diêu quay lại trả lời, giọng nàng  thản nhiên trong cái giả vờ giả vịt rất tỉnh táo.Văn nhún vai cười, không phải những nụ cười như khi nãy trong hội quán:
 
“Tôi không sửa được xe nhưng có thể chở cô về nhà hay đến nơi nào cô muốn. Hôm nay chủ nhật không chỗ sửa xe nào mở cửa đâu”.
 
Diêu muốn cười nhưng nín. Coi bộ mọi chuyện dễ hơn nàng tưởng. Về nhà chứ về đâu bây giờ. Hình như căn gác trọ của nàng rất bừa bộn. Có sao đâu. Nhà văn chắc không khá gì hơn mình?
 
“Có phiền không?”
 
“Nếu phiền thì tôi đã không hỏi”
 
Chàng thấy cô ta bớt đi vẻ hôn hỗn, chỉ thấy bướng và lì lợm.
 
“Trong xe tôi không có đồ câu, nếu không cũng thử giúp cô”.
 
Diêu lại buột miệng:
 
“Trong xe tôi có”.
 
Câu nói vuột ra níu lại không kịp. Nhưng thật tình Diêu không muốn để chiếc xe ở đây qua đêm!Chút thất vọng thoáng trên mặt Văn khi chàng nói:
 
“Để thử xem. Cô chờ nhé”.
 
Văn mang xe lại, mở nắp, cắm dây, thử. Chiếc xe cứ ì ra như một anh chàng hết hơi nằm thưỡn thượn! Diêu và Văn nhìn nhau, những ánh mắt thăm dò.
 
“Chịu! Khu này cũng tương đối an toàn. Chắc để qua đêm không sao đâu”
 
Văn nói trấn an. Phải tiến tới rồi! Lùi không được nữa. Diêu nghĩ ngay như vậy. Nàng chép miệng tiếc rẻ. Không biết tiếc cái gì, và có thật sự tiếc không hay chỉ là một đòn phép của nàng? Diêu bắt đầu lao vào một cuộc  phiêu lưu không biết tới đâu khi thấy chính mình không dừng lại được nữa dù bên trong tận cùng đáy lòng le lói tí hoảng sợ vu vơ. Diêu lấy ví, khóa cửa xe, lên xe Văn. Xe của Văn tồi hơn nàng tưởng. Lạ, không giống diện mạo bên ngoài? Dưới chân nàng, giấy, chai nước vất lỏng chỏng. Bừa! Văn thản nhiên hỏi:
 
“Bây giờ cô chỉ đường. Xa hay gần?”
 
“Hai chục phút thôi”
 
Giọng nói trong nhưng không yểu điệu hay nhẹ nhàng mà thẳng tuột, gọn, làm như nói nhiều hơn đâm thừa. Cái gì ở cô này cũng lạ. Văn nhìn đồng hồ. Cô ta cũng nhìn đồng hồ. Không hiểu sao Văn lại nói một câu không suy nghĩ, hay vì chàng thường áp dụng như thế khi ngồi cạnh một người đàn bà?
 
“Còn sớm quá. Mời cô đi uống cà phê rồi hãy về”
 
80%. Con số nhảy lên trong đầu Diêu như một thứ máy tính tự động. Sao lẹ quá vậy? Nàng trả lời dễ dàng:
 
“Sao cũng được”
 
Và trong lòng nghĩ đúng như thế, không gian dối.Câu trả lời thẳng băng của Diêu làm Văn hơi sửng sốt. Hơi nhiều bất ngờ nhưng chàng vẫn thấy lối nói thật hà tiện chữ của cô ta mang một vẻ cố ý thế nào. Để xem. Chàng vừa lái xe vừa liếc nhìn bàn tay thật trắng của cô ta đang đặt trên đùi, trên làn vải đen chắc không dầy lắm của chiếc váy. Những ngón tay thuôn dài, không đeo nhẫn. Chi tiết này làm Văn thích thú y hệt như chàng vừa tìm được một ý tưởng hay một chữ dùng chính xác trong câu văn của mình. Có điều cô ta còn trẻ quá! Đụng vào vỡ mặt! Chẳng dại!
Họ không nói thêm với nhau lời nào mặc dù sự im lặng không mang nghĩa câm nín mà chất chứa và hứa hẹn nhiều điều bất ngờ sắp xảy đến. Đến nơi, Văn xuống xe, định đi vòng sang mở cửa với vẻ lịch thiệp cố hữu nhưng cô ta đã ngang nhiên mở cửa bước ra không đợi, tự nhiên và đầy vẻ tự tin. Văn lại rơi hẫng một lần nữa. Lần này chàng bỗng dưng thấy mình phải thủ thế.. trước một cô bé! Diêu đọc được cả và nàng phải cố gắng hết sức để không cười. Thú vị hơn nàng tưởng! Con mồi già dặn này cũng chẳng hơn một gã trai mới lớn! 
Hai người bước vào quán Café Florian. Nắng chiều bắt đầu úa tàn sau lưng. Cái ánh sáng đã nhạt ấy như một mùi hương phai, loáng thoáng phất phơ sau những chiều cao của phố phường. Vào bên trong Văn không cần phải nói, người bồi đưa hai người vào tít bên trong với những cánh cửa mở rộng, cao  ra vườn sau của một căn nhà lớn cải biến thành quán cà phê. Diêu chưa bao giờ héo lánh đến đây, không ngờ bên trong rộng như thế. Chiếc bàn nhỏ dưới lùm cây cao cạnh hàng rào sát đường mà cây cảnh che kín mít. Chắc ông ta đến đây thường xuyên? Diêu buột miệng hỏi:
 
“Ông ngồi viết ở đây?”
 
“Không. Tôi làm việc đêm. Chỉ thích ngồi đây”
 
Diêu nhìn quanh:
 
“Chỗ này thích thật!
 
Văn cười, thấy dễ chịu hẳn. Chàng hỏi nàng khi người bồi đến:
 
“Cô dùng gì? Ở đây cà phê và bánh ngọt đều ngon”
 
“Ông chọn dùm”
 
“Thật nhé?” 
 
Diêu gật đầu nhìn thẳng vào mặt ông ta, nãy giờ toàn chuyện thật, ngay cả cái ước muốn chinh phục lúc khởi đầu. Thật còn hơn sự thật. Và rồi Diêu không còn giữ được nụ cười khép kín mãi của nàng. Nàng cười thích thú như đứa trẻ được người ta cho món quà mà nó mong đợi.Văn hoang mang cười theo. Cái con bé này quái thật! Chàng đang đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nụ cười thật hồn nhiên ở Diêu –chàng bắt đầu sửa soạn cho những ý nghĩ mình quen dần với cái tên kỳ cục- làm sáng rỡ khuôn mặt đang bị bóng tối trong vườn lấp dần. Miệng Diêu hơi rộng, răng trắng nuốt đều sáng lấp lánh trên làn môi ướt không phải vì những chiếc đèn nho nhỏ trong vườn vừa bật sáng. Cái miệng coi ngon quá! Sự thích thú và hoan lạc đổ tràn trên gương mặt hơi vuông của Diêu. Nhưng coi chừng nàng lại đi quá đà! Lại phải nín, khổ! Coi chừng ông ta biết mình cười vì y! Chắc không biết. Đã bảo là ông ta đã mau chóng trở thành gã trai ngờ nghệch. Nhưng thế thì không còn gì thú vị. Bản lãnh đâu? Sự kiêu căng hợm hĩnh  vì những sáng chói của ông ta dấu đâu? Cái chiều sâu tư tưởng hun hút trên sách vở biến đâu rồi? Phải có so gươm thì mới thú vị chứ. Giương một phát trúng ngay thì còn gì!
 
Dư vị của cà phê trên đầu lưỡi mới thấy rung động làm sao! Nàng tạm cho những toan tính của mình ngủ yên để thưởng thức mùi vị thơm ngon của chiếc bánh mà Văn đã gọi. Trong không gian này, Diêu muốn được nghe ông ta nói như.. viết. Nếu không ông ta cũng chỉ là một sự tầm thường như muôn ngàn tầm thường khác. Mặt Diêu trở nên mơ màng. Nàng vẫn thích nhìn và tìm tòi trên gương mặt đối diện, gương mặt nhiều góc cạnh vẫn còn phủ kín như món hàng còn đóng hộp chưa được mở. Tự dưng Văn thấy mình vụng về trong việc chắp nối những chữ thành lời. Chưa bao giờ chàng bị như vậy, cho dù đứng trước thật đông người. Diêu, trước mặt chàng ngồi bắt tréo chân, tay xúc bánh chậm rãi, yên lặng trong những cử động của cô ta mà làm Văn không thể nghĩ được đến một điều gì khác.Diêu cũng thế. Họ không nói với nhau nhưng trong mắt nhìn hay cả những hơi thở, sức nóng từ người tỏa ra đều bắt nhịp thật khít khao và cùng có ý tưởng là có thể ngồi suốt đêm, nhìn sao, ngắm đêm lặng lẽ xuống, ướt sũng sương, yên lặng như hòa nhập trong một tưởng tượng tuyệt diệu. Chuyện ở bên nhau và không cần gì khác chỉ có đối với những người yêu nhau.
 
Cả Diêu và ông Văn đều không phải trong trường hợp ấy, thế tại sao? Xúc tác của ngoại cảnh? Hay vì một sự đồng cảm không ngờ? Hay vì… sắp muốn yêu? Làm gì có chuyện đó, chắc chắn cả hai người đều nghĩ như thế. Họ nói những chuyện vu vơ, không nói về nhau, làm như cả hai đều biết về nhau quá kỹ. Thật thế không? Họ đã vượt qua khá nhiều khoảng cách để có sự thoải mái tự nhiên và cũng tình cờ trong những câu nói tìm thấy nhiều sở thích giống nhau hay khi ông Văn chưa kịp nói, Diêu đã bắt lấy làm như nàng là một con sâu nằm yên trong bụng ông từ bao giờ, chậm rãi nhả những sợi tơ mềm óng ánh, cứ thế quấn dần lấy ông ta, êm ái và kỳ diệu… như một điều không có thật!
 
Diêu và ông Văn ngồi cho đến khi quán đóng cửa. Rồi hình như chưa thể dứt, ông ta chở Diêu ra biển ngắm đêm, không có những người bồi bàn lui tới hầu hạ, không có những vòm cây, không có cà phê, bánh ngọt, chỉ có cát, có biển, có mùi muối quyện hết châu thân. Gió biển làm rít những sợi tóc của Diêu đang lòa xòa ngả đầy trên vai ông Văn, một thứ âu yếm bỡn cợt và khoảng cách giữa hai người chỉ còn là những lằn vải thật sát. Ngoài tiếng sóng rì rào, chỉ còn những hơi thở mang mùi cà phê. Diêu không còn thấy vội vã như lúc đầu, những con số phần trăm trong đầu nàng tăng tới đâu  cũng không biết nữa, chỉ biết mình không còn thấy đùa dỡn và tính toán nữa, Diêu quên hết cả những bài toán cộng trừ nhân chia. Nàng chỉ biết đêm đẹp quá. Những làn sóng nhấp nhô rì rào sáng bạc  lăn tăn chạy vào bờ sủi lên những bọt trắng phau. Bỗng dưng nàng muốn ngả đầu vào vai ông ta và ngủ không mộng mị. Có lẽ vì nàng đang đắm chìm trong một giấc mộng huyền hoặc không muốn tỉnh thức.
 
Vòm đêm trên đầu nàng sâu thăm thẳm xanh đậm và trong, lấp lánh lặng lẽ như những lời thầm thì từ thuở khai thiên lập địa. Trong phút chốc, Diêu và ông ta đã trở thành hai con người đầu tiên trên địa cầu này. Diêu có cần một trái táo mọng chín để mời gọi? Có lẽ không, vì chỉ cần một cử động dù thật nhỏ cũng làm vỡ tan giây phút lung linh ngàn năm không đợi mà đến.Còn ông Văn? Những nếp nhăn, dấu ấn thời gian trên gương mặt ông ta dường như đang tan biến đi. Ngồi trên cát, chân trần, bên cạnh một người con gái chỉ mới gặp có vài tiếng đồng hồ nhưng nàng đã đi thẳng vào đúng khoảng trống mà ông đã giữ riêng cho mình, chiếm đoạt êm ái dễ dàng. Những ước muốn trần tục không còn chỗ len vào. Những sợi tóc của Diêu theo gió cọ vào má ông. Thoang thoảng có mùi hương của nước hoa, của thân nhiệt người, mơn man trên má ông, Diêu đã ngả đầu vào vai ông, rón rén và nhẹ như những bước chân không chạm đất. Toàn thân ông được đốt bằng một thứ lửa riu riu, âm ỉ, không thể dập tắt, dậy lên những cảm xúc lạ lùng chưa bao giờ biết đến. Có chăng chỉ trong trí tưởng tượng dưới ngòi bút của ông. Vòng tay ôm vai Diêu thật nhẹ như chỉ sợ mọi điều đều tan biến vào hư không. Vai nàng lạnh, Diêu rúc vào ông như một con mèo nhỏ. Sự đụng chạm không gợi lên chút tà dục nào, chỉ thấy bàng hoàng như một kẻ đứng trước ngưỡng cửa thiên đường chiêm ngắm, lòng dấu vội những thấp hèn để vươn lên khỏi những tầm thường.
 
Ông Văn không còn hiểu mình, và cũng không muốn hiểu, chỉ muốn những phút giây này trở thành thiên thu. Nhìn sang Diêu. Ánh trăng mượt mà sẽ sàng đậu lên mặt nàng một thứ ánh sáng huyền hoặc. Ông chợt thấy dung nhan của tình yêu, thứ tình yêu đầu đời, sợ sệt đụng vào tưởng đâu trái tim  vỡ tan. Trong mơn man của gió biển mang đầy vị muối, dù lim dim mắt nhưng qua khe hở nhỏ xíu của riềm mi, Diêu biết ông ta đang xoay người đối mặt, cúi xuống, trân trọng nâng mặt nàng lên và nhẹ như một lời ru áp má vào má nàng. Mũi họ đụng nhau. Diêu có cảm tưởng như mình đang tan ra dưới những lời thầm thì. Môi họ vờn nhau cho những bày tỏ mà ngôn ngữ loài người trở nên dư thừa. Họ tận hưởng những ngọt ngào chưa bao giờ được biết đến, nhưng vẫn ngần ngừ không dám đụng đến trái cấm dù đêm đã chín mọng và cả hai đều bị đốt sáng như hai ngọn đuốc. Những ý nghĩ có và thuộc về nhau đã chiếm đoạt trọn vẹn lấp đầy mọi ước muốn khác! Những cảm xúc cứ dồn dập đến như sóng xô vào bờ rồi lại đẩy lui, bất tận.
Họ ngồi như thế trên cát lâu, lâu lắm. Văn thì thầm vào tai Diêu:
 
“Anh đưa em về”
 
Diêu gật đầu. Hình như nàng sợ một lời nói thôi cũng đủ làm vỡ tan đêm và Văn sẽ biến mất, hay cả hai đều đã tan biến vào nhau?  


*

Thảo buông quyển sách xuống rên rỉ:
 
“Trời ơi thơ mộng quá”
 
Phong đang xem ti vi quay lại nhìn vợ đang nằm trên giường đọc sách đùa:
 
“Thơ mộng bằng anh không?’
 
“Anh này! Em đang nói..”
 
“Truyện em đọc chứ gì? Biết rồi”
 
“Anh đã đọc đâu mà biết?”
 
Nhìn dáng Thảo nằm tự dưng Phong thấy vợ đáng yêu hơn thường lệ. Chàng tắt Ti Vi lại ngồi cạnh vợ nhìn say đắm trong một toan tính. Thảo biết ngay, đỏ mặt
 
:“Đừng..!”
 
“Đã làm gì đâu mà bảo đừng?”
 
Thảo ngượng nghịu ngồi nhỏm dậy, mặt vẫn còn vẻ mơ màng như không khí của câu truyện nàng vừa đọc hãy còn lãng đãng đâu đây. Phong ôm vợ lắc lắc:
 
“Ủng hộ không cưng?”
 
Thảo lắc đầu:
 
“Em thích thơ mộng. Anh không thích thơ mộng sao?”
 
Phong cười trà trớt ôm vợ:
 
“Thơ mộng thì thơ mộng… nhưng ủng hộ đã..”.
 
Bên ngoài cơn giông chợt kéo đến tối sầm trời đất, mưa đổ xuống như thác lũ. Phong nói nhỏ:
 
“Thơ mộng rồi đó, ủng hộ nhe…?”
 
Tiếng mưa đập vào cửa kính rào rào nhưng trong những dãy dụa lấy lệ của Thảo, Phong vẫn nghe thấy nàng nói: “Em.. muốn… thơ mộng… “.Quyển truyện đã rơi xuống sàn từ bao giờ!
 

Mặc Bích



<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2014 06:38:53 bởi frank >

NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
Re:Truyện ngắn Mặc Bích - 04.03.2014 07:10:02
“Ủng hộ không cưng?” 
Đọc câu này nhớ "Yêu" của Chu Tử. 
 
"Thơ và Mộng" đã được mang vào thư viện.
Xin cám ơn tác giả Mặc Bích.

frank
  • Số bài : 1566
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.08.2013
Re:Truyện ngắn Mặc Bích - 05.03.2014 00:05:33
Xin cảm ơn

frank
  • Số bài : 1566
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.08.2013
Re:Truyện ngắn Mặc Bích - 23.05.2014 00:54:39
Trng, Đen và Xám
 
Mc Bích
 
Chỉ còn tiếng u u đều tăm tắp từ máy điện thoại đã bị cắt, nhưng Nguyên vẫn chưa tỉnh. Bỏ điện thoại xuống, trong con mắt chưa hẳn đã thức, chàng xoay ghế nhìn thẳng ra ngoài. Từng khuôn kính lớn trong vắt ngăn cách trong ngoài, khoảng cách, chiều cao, chiều sâu hun hút như muốn kéo tuột chàng ra khoảng không thênh thang với bầu trời xám ngắt.
“Anh Nguyên h?”  Tiếng nói trong, ngọt như một miếng thạch mát lạnh cọ quậy trong miệng rồi rơi tọt vào trong cổ họng, luồn xuống bao tử, dịu dàng, tan ra.. sảng khoái. Mười lăm, hai mươi năm, hay hơn thế nữa chàng mới nghe lại, thật chứ không giả như trong trí tưởng tượng vốn rất bén nhạy của mình. Cuộc hẹn hò bất ngờ chiều nay với Như là cuộc hội ngộ với vết thương mãi mới lành, nay lại bị sút chỉ, mở bung và nhức nhối trong hoan lạc! Một thứ trêu cợt đùa dỡn của cuộc đời! Chỉ có chết thôi! Nhưng chết kiểu này sướng quá. Cho dù chỉ là chết giả bộ, một thứ vờ vịt như muôn ngàn bát nháo khác.
Gặp gỡ rồi sẽ đi đến đâu? Nguyên cười hực lên một mình nhủ thầm: “Đi đâu thì đi. Tự nhiên xảy đến mà! Có đi tìm đâu?” Đấy là một câu trả lời hồn nhiên và thành thực của bất kể lứa tuổi nào. Những mệt mỏi ẩm ương của một ngày giữa tuần bỗng nhiên biến mất! Bản tường trình dở dang khó nhá tự nhiên dễ dàng như một trò chơi. Đầu óc Nguyên minh mẫn lạ thường. Những ngón tay chàng gõ trên máy computer nhanh như chớp. Sinh lực cuồn cuộn tuôn tràn khơi dậy những mạch sống mới. Tim óc chàng mở bung ra. Làm sao có thể định nghĩa một chữ “Sướng” như Nguyên đang cảm thấy?
Vòng quay của trái đất, sự vô tình của định mệnh hay là những khắc khoải triền miên của cái không đạt được nay biết đâu sẽ trở thành  hiện thực? Cho dù từ những nguyên ủy nào đi nữa Nguyên vẫn thấy đây là một cơ hội thứ nhì xảy đến khi mái tóc chàng đã bắt đầu thưa. Cứ sướng như đang sướng rồi thì que sera sera!
Một cuộc họp của sở đã đưa Như đến thành phố chàng ở. Gặp gỡ một người quen từ xưa để rồi biết Nguyên hiện ở đây. Nàng biết thừa cái nỗi đau  ngày nào của chàng. Vậy hẹn để làm gì? Xem cố nhân có còn yêu mình hay hết yêu rồi? Chuyện tình ái là một thứ bệnh trầm kha, không có thuốc chữa, đau đó rồi hết, rồi  lại đau. Cơn đau lúc thế này, khi thế nọ, vật vã, sướng khổ, rồi lại bệnh tiếp. Thế nên cơn bệnh ở Nguyên đang trong giai đoạn tái phát, chưa đau nhưng lại rêm rêm, mê mê, nửa say nửa tỉnh, có những ảo giác ly kỳ làm mình sướng, một cái sướng có thật về thể lý mới lạ!
Cả một buổi chiều Nguyên như trong mê hồn trận. Đến lúc duyệt lại bản tường trình chàng mới hoảng hốt. Thỉnh thoảng trên vài dòng lại thấy xuất hiện chữ “Như!” Bỏ mẹ! Muốn mất job chắc? Nguyên mà mất việc thì một là bị vợ đuổi, hai là cũng ái ngại tự động dọn ra! Như ơi! Em hãy tạm ra chỗ khác cho anh nhờ! Later, OK?
Trời vẫn xám xịt và nặng. Trong cái lạnh buốt, khói xe như bị vây kín không tan loãng mà cứ lởn vởn bốc vào mũi khét lẹt. Có lẽ sắp có tuyết như dự báo. Những trận tuyết đầu mùa của một mùa đông dài. Nàng còn biết chỗ Nguyên làm việc nên hẹn ở một quán cà phê khá gần. Đi bộ chừng mươi phút. Háo hức? Có. Nhưng cũng hơi.. sợ! Nhảm! Có phải chưa bao giờ dối vợ? Không muốn kiểm điểm lại. Nhưng sự dối trá từ lâu đã được Nguyên giải thích là một sự-sáng-tạo-tuyệt luân. Một thứ nghệ sĩ tự phong. Thế là cứ tự nhiên thênh thang mà sáng tạo.
Càng đến gần điểm hẹn, con người đùa cợt của Nguyên cứ biến dần. Chàng như đang  đi lùi lại quá khứ. Khẽ liếc nhìn mình trong những ô kính bên đường để tự nhắc nhở về thời gian. Nguyên thấy mình vẫn còn được! Có phần trông được hơn mọi ngày! Rồi mỉm cười một mình rất ngớ ngẩn, nụ cười của một kẻ đang sướng mà không muốn cho ai biết!
Quán cà phê, nhỏ. Mùi cà phê thơm sực. Những ngọn đèn vàng rải rác trên tường cho một vẻ ấm, huyền ảo thu gọn. Nguyên nghĩ mình tới sớm, đảo mắt tìm một chỗ ngồi thích hợp.
Chàng thấy Như. Rồi không còn thấy ai khác nữa, như ngày xưa, cả hồn xác đã bị chiếm đoạt. Nàng ngồi ở một góc tuốt bên trong, tình cờ hay chủ ý, sát bên tường, gần một chụp đèn. Ánh đèn tuôn chảy một phía trên mái tóc vẫn thẳng. Như ngồi đó với 2 khuôn mặt. Một nửa ngập trong ánh đèn vàng dịu. Nửa kia tối hơn, không rõ, như thể nàng chợt bước ra từ quá khứ, chưa rũ hết những đám mây ngăn cách của thời gian. Nguyên lại đánh rớt mất hồn! Những xôn xao vướng mắc suốt buổi chiều rơi sạch, để lại cả một khoảng trống mênh mông chờ đợi. Cố nhân ở đó, như một điều không có thật. Tất cả mọi sự  chung quanh cùng đồng lõa như muốn đánh lừa Nguyên. Chàng đang tiến lại gần quá khứ hay chính nó đang tràn ra xâm chiếm lấy mình, nuốt trửng.
Nụ cười trong ánh mắt nàng, đôi mắt mở to chờ đợi, và đôi môi dầy, cong hơi nhếch lên làm khoảng cách giữa môi và mũi vốn đã quá ngắn nay gần như đụng nhau. Chính cái bất thường trên khuôn mặt Như lại trở thành điểm bắt mắt, soắn lấy Nguyên chẳng khác gì lần đầu tiên thấy nàng trên hè phố của một ngày chưa hề biết đến tình yêu.
Này, này, tỉnh đi cha! Đầu bảo thế mà hồn vẫn chưa tỉnh! Có lẽ ngay lúc ấy điệu bộ Nguyên phải khôi hài lắm nên chàng thấy Như bật cười. Chẳng phải cười gìn giữ hay xã giao, mà đúng là cái cười của kẻ biết mình vẫn còn được si mê, chỉ cần vươn tay ra là bắt được con mồi ngay lập tức. Vấn đề là có dang tay ra lúc này hay lúc nào khác? Nguyên thấy nàng đáng yêu. Muốn hôn lên đôi môi cong cớn kia một lần cho biết. Đôi môi dầy nhưng vừa phải, không rộng, có lẽ vừa đủ cho một nụ hôn khéo, kín, không muốân dứt và gợi cảm.
Khi ngồi xuống ghế, đối diện với Như, chàng cố tìm một câu nói nào đó. Nàng nói trước:
-Trái đất tròn thật phải không anh?
-Chúng ta đi hết một vòng tròn.. quá dài!
Đôi môi lại cong lên. Phần thịt hồng ướt át của bên trong làn môi lộ ra mời mọc một cách đáng sợ. Cái nhìn nửa trách móc nửa nũng nịu làm Nguyên muốn chết. Cái chết có dễ dàng như thế không nhỉ? Quả tình Nguyên đang chết ngộp, đang bị đẩy xa bờ, bềnh bồng không biết mình sẽ trôi về đâu?
Họ không nhắc về quá khứ. Làm như quá khứ đó đã bị lật ngược, và chỉ có hiện tại, lúc này đây thôi. Làm như cuộc hẹn hò này là một sự tiếp diễn ở một nơi chốn quen thuộc.
Như không đứng dậy. Lúc ngồi xuống Nguyên mới thấy chiếc bàn hẹp vì đầu gối chàng vừa đụng vào đầu gối nàng. Hơi ấm từ dưới gầm bàn đang quyện lấy chân chàng. Thay vì kéo ghế xa ra để tránh, chàng giữ nguyên vị thế tình cờ. Nàng cũng vậy.
-Anh vẫn uống cà phê đen không đường chứ?
Lại chết nữa! Sao nàng nhớ thế? Phải có gì chứ?
-Vẫn thế!
Vẫn thế là vẫn thế nào? Vẫn thấy yêu quá dù rằng thực sự cà phê Nguyên uống bây giờ có thêm cream, có thêm đường. Lại sáng tạo nữa đấy. Mình sắp thành nghệ sĩ thực thụ, có thể sáng tạo bất cứ lúc nào và.. bất cứ ở đâu. Nhưng cả khuôn mặt diễm kiều kia, hơi nóng âm ỉ dướùi gầm bàn là những ngọt ngào còn hơn cream, hơn đường thì tại sao lại không trở lại với thói quen ngày xưa?
Như giơ tay gọi người bồi. Lúc ấy Nguyên mới thấy nàng gọi thêm một ly chocolate nóng nữa. Có nghĩa là Như đã ngồi đây đợi chàng từ lâu. Ở một góc trái tim chàng, điểm lạnh lẽo triền miên bỗng dưng ửng hồng hơi nóng bập bùng. Như nói điều gì, chàng nghe không rõ. Nàng hơi chồm người sang phía Nguyên lập lại câu hỏi:
-Anh có về lại thành phố cũ lần nào không?
Chàng chới với không phải vì câu hỏi mà vì hương thơm, vì độ nóng của thân nhiệt từ nàng, và vì những cọng tóc của nàng chợt chạm nhẹ vào mặt Nguyên khi Như chồm qua. Chàng đáp với câu trả lời không những cho  Như mà còn chính là một sự tự thú với chính mình:
-Chưa bao giờ. Nhưng cần gì? Lúc nào anh cũng sống với nó.
Như không cười nữa. Ánh mắt nàng u uẩn lặng như một ngày không gió. Ngụm chocolate vừa nhấp để lại một vệt ở khoé môi. Nguyên muốn thè lưỡi ra liếm, chậm rãi, nâng niu như sợ vệt ngọt ngào kia hết mất, biến mất. Như ngồi yên cho Nguyên ngắm. Họ nói chuyện vơ vẩn như những kẻ lẩm cẩm nhất trên đời, nhưng cả gương mặt Như sáng ngời. Nguyên không trông thấy mình nhưng cảm nhận được hạnh phúc chợt đến, thật như nỗi hoan lạc đang tràn bờ.
Khi Như ngửa cổ ra sau cười lúc ấy chàng mới để ý đến khoảng da thịt trần của cổ áo rộng. Nàng nghiêng người. Một bên vai áo trễ xuống để hở bờ vai tròn thanh tú. Mà không chỉ có thế. Với tư thế hơi ưỡn người ra sau, hai đầu ngực nàng nhô rõ. Như không mặc áo lót. Trong bể hạnh phúc êm ả bỗng dưng lăn tăn những đợt sóng nhấp nhô, rồi chấp chới, dâng cao, đổ ập xuống làm chàng loi ngoi, không biết nhìn đâu. Như bắt gặp cái nhìn của Nguyên, nụ cười đã khép lại, nhưng nàng vẫn giữ nguyên tư thế. Cái áo màu nhạt. Tại sao ngay lúc mới vào mình không nhìn thấy là nàng mặc áo màu nhạt nhỉ? Cồn ngựïc phập phồng và hai điểm lồ lộ kia như đang đùa dỡn với kẻ không biết sợ trời đất là Nguyên. Sự ham muốn làm Nguyên muốn nói một điều gì. Những dục giã khuấy động khắp miền thân thể. Giống như lần đầu tiên nhìn thấy những khoảng hở của một thân hình khác phái. Sợ hãi với những khám phá diệu kỳ  mang lại niềm hoan lạc bí ẩn muốn kêu lên thành những tiếng động bật vỡ trào ra.
Thoắt cái, Như đổi thế ngồi. Nàng hơi co vai. Phần da trần một bên vai vẫn trễ xuống nhưng hơi khom người. Chiếc áo mỏng trùng xuống. Không còn thấy.. Cả khuôn mặt nàng vẫn mang một vẻ hồn nhiên và thơ ngây lạ lùng như một ngày của một thời gian nào xa lắc. Sự tương phản con gái và đàn bà đang đối chọi nhau làm những xao động trong Nguyên bỗng dịu lại. Khuôn mặt thơ ngây đó đã đi theo chàng suốt bao năm tháng, không một hình bóng nào khác có thể thay thế. Cái ưỡn ngực kia, bờ ngực không áo lót, không thể thay thế được những gìn giữ trong chàng về một nơi chốn linh thiêng với mối tình đầu thầm lặng.
Họ tiếp tục nói chuyện và hưởng cái hạnh phúc chợt bắt gặp trong khoảnh khắc còn sót lại của một buổi chiều. Lúc ra cửa, Nguyên đưa tay kéo lại cổ áo lệch hở bên vai của Như cho ngay ngắn, cài khuy áo khoác ngoài của nàng thật cẩn thận. Nàng cười hồn nhiên rồi đột ngột hôn hờ lên môi Nguyên và vội vã quay lưng đi. Nhanh quá, chưa cảm được gì cả. Nhưng chính cái chưa cảm ấy lại làm chàng nhớ hơn, khao khát hơn.. cho đến mãn đời.
Những bông tuyết bắt đầu bay mù trời. Chàng rẽ về hướng khác. Chừng vài bước, quay lại nhìn. Như chỉ còn là một chấm dài màu đen, dần đổi sang xám và cuối cùng biến mất trong màn tuyết trắng phau.
 
* * *
 
Vừa mở cửa vào, Hoàng Yến lườm Nguyên. Mắt nàng sáng, đuôi mắt dài hơi xếch và dữ:
-Đứa nào bắt cóc anh, giờ mới về?
Nguyên giơ tay lên nhăn nhó:
-Boss muốn là trời muốn!
-Bữa nào em phải hỏi Boss anh là sao cứ bắt chồng tôi đi happy hour hoài là sao?
-Chiều đãi boss thì mới còn job chứ cưng!
-Thiệt không? Hay anh đi với con nào?
Ánh mắt nàng sáng loáng và sắc như dao mới mài lượn từ đầu đến chân Nguyên kiểm tra.
-Thật chứ!
Đến gần vợ, Nguyên luồn tay vào áo nàng tìm yếu điểm, cười rất đĩ:
-Còn nguyên si! Em có tin là anh còn trinh không? Có cần chứng tỏ? Ngay tức thì.
-Quỷ! Anh đúng là quỷ sống!
Miệng nói dữ nhưng miệng cười tình. Không hiểu vì câu nói của chồng hay vì Nguyên tìm trúng huyệt? Nguyên yêu nụ cười của vợ.
Vẫn nụ cười đĩ thõa trên môi, Nguyên quay đi và chợt nhớ đến thằng Chris trong sở đã có lần nham nhở hỏi Nguyên:
-Are you straight or gay?
Và chàng đã trả lời:
-Me?.. I’m ambiguous.
Đúng thật. Chẳng phải trắng, cũng chẳng phải đen mà là xám. Cũng như trái tim chàng yêu cả hai người đàn bà: Như và Hoàng Yến, là một sự quân bình cần thiết, không lệch lạc. Nguyên bật cười một mình, vẫn đuôi mắt và nụ cười đĩ qúa nhưng chỉ mình chàng biết!
 
Mặc Bích
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.05.2014 05:10:39 bởi Ct.Ly >

Ct.Ly

frank
  • Số bài : 1566
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.08.2013
Re:Truyện ngắn Mặc Bích - 21.06.2014 06:21:31
Tình yêu
 
Từ ngày hôm ấy, nhà Hương có thêm một khuôn mặt mới. Đối với tất cả mọi người trong nhà, trừ Hương và cậu con trai lớn, khuôn mặt mới này cũng chỉ như một món đồ vừa được mua về ở tiệm, bầy đó, lấp một khoảng trống nào đó mà thôi. Ai vậy? Một chú két có màu xanh lá cây với những đường viền đỏ cam, vàng rực rỡ với đôi mắt sáng quắc tròn xoe, cái mỏ dài ngoằng hơi khoằm khoằm và một bên bàn chân bị khuyết tật!
“Tại sao con lại mua một con két có tật như vậy hả Duy?”
Đứa con trai lớn của Hương nhún vai cười:
“Có sao đâu mẹ? Nó vẫn đứng, vẫn bay bình thường như mọi con két khác trong khi nó đẹp nhất trong lồng mà lại rẻ và biết nói sẵn nữa, con khỏi phải “train” nó!”
Nàng vẫn cứ thắc mắc về một bên ngón chân bị cụt đến gần 2 đốt của con két tên Joshua mà Duy vừa mua về. Hương giao hẹn với con trai:
“Con chơi, con phải “take care” nó đó!”
“Mẹ đừng lo! Con lo cho nó mà!”
“Tại sao con biết là nó biết nói sẵn? Nó nói tiếng gì?”
“Chủ nó là một bà Mỹ, vậy chắc nó chỉ biết tiếng Mỹ!”
Duy lại nhìn mẹ cười, nụ cười của cậu thanh niên mới lớn thật tươi và thật dễ mến.
“Bà ta già phải vào nursing home nên mới gửi tiệm bán. Con mua rẻ lắm!”
Hương không nói gì mà chỉ lo con két làm bẩn nhà. Duy nhốt Joshua trong phòng ngủ và căn dặn mẹ cùng mọi người trong nhà đừng mở cửa phòng sợ Joshua bay mất. Nhốt nó vào lồng thì nó không chịu, nó sẽ chết! Hương than thầm trong bụng:
“Tại sao nó không chơi con gì khác cho sạch sẽ, dễ trông coi!” Nên ngay từ phút đầu Joshua có mang lại sự chú ý của Hương nhưng thiện cảm thì không! Nhưng chiều con, nàng cũng không cằn nhằn thêm.
Bắt đầu từ ngày đó trở đi trong nhà nàng lại có một “tù nhân” là con két xanh tên Joshua. Cửa phòng Duy lúc nào cũng khép trừ lúc có ai trong phòng. Cả nhà cũng chẳng mấy khi thấy mặt con Joshua, nên nó có đó mà cũng như không có. Thỉnh thoảng Hương mới thấy nó kêu chứ chưa hề thấy Joshua nói! Nhiều lần nàng định hỏi con xem con két đã nói những gì rồi thương hại Duy lại thôi.
Một hôm, Hương mở cửa vào phòng Duy. Con Joshua đang đứng trên thanh gỗ ngang. Đó là một loại chuồng chim nhưng trống cả bốn phía và chỉ đơn sơ có một thanh ngang làm chỗ đứng suốt ngày đêm cho Joshua, hai đầu một bên là thức ăn, một bên là nước uống. Bên dưới có một khay tròn lớn đựng cát để hứng mọi thứ chất dơ do Joshua thải ra. Thấy nàng bỗng nhiên Joshua xòe rộng hai cánh, vươn người lên nhún nhẩy và huýt gió.
Duy la lên:
“Mẹ thấy không, nó huýt gió đấy! Hễ thấy đàn bà, con gái là nó huýt gió! Nó thích mẹ đấy!”
Hương phì cười, nghĩ bụng " Nói thì không nói mà chỉ huýt gió!" Nàng đến gần, ngắm nghía chú két. Một mối thiện cảm nào đó nẩy sinh. Nàng nghiêng đầu nhìn nó. Nó cũng ngoẹo đầu nhìn Hương như muốn nói một cái gì? Hương bắt đầu chú ý đến sự có mặt của Joshua trong nhà. Từ hôm ấy, mỗi tối, nàng đều vào phòng Duy, ngồi bệt xuống thảm, gần chỗ con Joshua, và thử dậy nó nói vài chữ tiếng .. Việt.
 
Vài tháng trôi đi, một chữ tiếng Anh Joshua cũng không nói chứ đừng hòng gì đến nửa chữ tiếng Việt! Nhưng cứ mỗi lần thấy Hương là nó huýt sáo và vươn cánh làm đẹp. Nàng cũng thấy vui vui và dần dà quên mất đến chuyện là con két này không biết nói và đành chấp nhận nó như thế!
Duy đi mua một lô sách về nghiên cứu và tuyên bố với mẹ:
“Joshua chắc bị “shock” nặng nên nó không nói nữa!”
Và rồi câu chuyện của chú két xanh Joshua tưởng chỉ có vậy!
Cho đến một hôm, Hương đến tiệm Pet Shop, nơi mà Duy đã mua con két, để mua thức ăn cho Joshua. Bà chủ tiệm là người Việt, rất niềm nở khi thấy người đồng hương. Bà ta chỉ dẫn cặn kẽ loại thức ăn nào hợp cho két, nuôi dưỡng ra sao...
Trong câu chuyện trao đổi, Hương chợt hỏi:
“Thường những con bà bán ra mà có giấy tờ khai sinh, bà có lưu lại bản nào không?”
“Có chứ ạ! Chúng tôi còn giữ lại tên và địa chỉ người bán, người mua, đủ hết”
“Cháu trai của tôi mua một con két ở đây tên Joshua, chân nó hơi có tật..”
Bà chủ tiệm nói ngay không đợi Hương nói thêm:
“Joshua! Tôi nhớ chứ! Một bà già Mỹ đã nhờ tôi bán khi bà ta phải vào nursing home. À! Cậu đó là con bà đấy ư?”
“Vâng, đúng đấy! Bà có trí nhớ tốt quá!”
“Cậu con bà có thích con Joshua không?”
“Chúng tôi quý nó lắm..có điều sao nó chẳng biết nói gì cả?”
“Có trường hợp như vậy xảy ra khi con vật bị sống xa chủ nhân của nó. Nhưng nhiều khi chỉ một thời gian nó quen với môi trường mới lại nói như két ngay ấy mà!”
Hương chép miệng:
“Cả hơn một năm rồi, đâu thấy nó nói gì đâu! Nó chỉ biết huýt sáo và kêu thôi!”
Bà chủ tiệm nhún vai, không biết phải trả lời thế nào trước sự than phiền của người khách.
Hương trả tiền đi ra, nhưng nghĩ sao nàng lại quay trở lại tìm người chủ tiệm:
“Bà có địa chỉ của bà cụ già trong nursing home, chủ trước của Joshua không?”
“Có chứ, để tôi lấy! Trừ phi bà ấy chết hay đổi chỗ thì chịu thua!”
Bà ta tìm một lúc rồi mặt tươi lên, hí hoáy viết vào tờ giấy đưa cho Hương:
“Chúc bà may mắn!”
Cầm tờ giấy trong tay Hương không biết mình sẽ làm gì? Vào gặp và thăm bà lão, nói chuyện về con két tên Joshua hay đưa Joshua vào thăm chủ cũ? Để làm gì? Nàng cũng chẳng hiểu tại sao những ý nghĩ đó lại đến trong đầu và rồi cứ lẩn quẩn ngày này sang ngày khác.
 
Một ngày Chủ Nhật cuối tuần, Hương và Joshua tìm đường vào nursing home mang tên là Pine Haven. Chưa bao giờ đặt chân vào một nursing home nào cả nên Hương cũng hơi tò mò. Nơi đây dù không xa nhà thương Memorial bao nhiêu nhưng nằm khuất trong một con đường cụt yên tĩnh rộng rãi, nhiều cây cối bao bọc chung quanh, có cả vườn cảnh cho người đi dạo tạo một cảm giác thật an bình.
Hương nhìn xuống tờ giấy, lẩm nhẩm tên bà lão:
“Alice Park! Alice ..Park!”
Joshua đậu trên vai Hương có vẻ thích thú khi được ra ngoài. Nó kêu những tiếng trong cổ họng nhịp theo với bước chân Hương tiến dần vào khuôn viên nursing home. Một vài người già ngồi trên xe lăn, phía sau có y tá đẩy. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Hương là những khuôn mặt già nua bệnh hoạn bạc thếch theo với thời gian. Những khuôn mặt trắng nhờ nhờ với làn da trắng xanh không còn sinh khí hay những gương mặt da màu đã sạm lại và teo tóp.
Những đôi mắt u uẩn hay những cái nhìn mông lung vào một cõi nào xa xăm như thể tất cả đang sống trong một thế giơi riêng biệt mà những ngôn từ, động tác cử động cũng theo một cách thế khác. Nhịp sống nơi đây chắc chắn không giống như nhịp sống bên ngoài kia.
Người nữ tiếp viên ngồi ngay cửa vào ngửng lên nhìn Hương  mỉm cười chào hỏi. Hương hỏi ngay:
“Tôi muốn vào thăm bà Alice Park. Chẳng hay bà ấy ở phòng số bao nhiêu hả cô?”
Cô gái cắm cúi giở sổ tìm rồi nhoẻn miệng cười thật xinh:
“Dẫy A. Phòng số 210. Bà đi thẳng vào ttrong rồi quẹo trái, đến gần cuối hành lang là đúng chỗ đấy.”
“Cám ơn cô nhé!”
Cô gái nở nụ cười thay cho lời nói. Joshua bỗng huýt gió vang dội làm cả Hương lẫn cô gái phải bật cười.
“Nó tên gì vậy bà?”
“Joshua!”
“Hi Hoshua! Hi!”
Joshua chỉ nhìn cô gái và tiếp tục huýt sáo một cách thích thú. Cô ta còn giơ tay vẫy vẫy nó. Hương lại nhớ đến lời Duy bảo:”Nó thích đàn bà, con gái mẹ à!” Mà có lẽ thế thật!
Nàng và Joshua theo lời chỉ dẫn của cô gái. Bên trong cũng đẹp đẽ, sạch sẽ nhưng thoang thoảng mùi hôi, mùi khai quyện lấy mùi thuốc sát trùng. Dọc hành lang, bóng những cô y tá lên xuống nườm nượp. Đi ngang những căn phòng mở rộng cửa, Hương nhìn thấy những khổ ải của thân phận con người mà bệnh hoạn là một trong những thứ làm biến đổi người ta nhanh nhất.
Không giống nhà thương, mỗi phòng được trang trí một cách khác theo với ý thích của người bệnh hay người thân. Hương đi rất chậm để quan sát. Đầu giường những người bệnh hầu như đều có hình ảnh của một cuộc đời bên ngoài kia mà đã có một lần họ đã sống qua. Chút kỷ niệm hay chỉ là một nhắc nhở về mối liên hệ sao đó để người bệnh đỡ thấy lẻ loi, cô độc chăng?
Rẽ sang mé trái, Hương thấy ít y tá hơn và mùi hôi cũng giảm đi nhiều, hầu như không thấy mấy. Hương lẩm nhẩm trong đầu tìm số 210. “À! Đây rồi!”, nàng nhủ thầm. Phòng số 210 cũng không khác những phòng kia bao nhiêu và theo bảng tên ở ngoài thì bà Alice Park nằm bên mé trong, sau tấm màn kéo màu xanh nhạt. Giường bên ngoài không thấy người dù rất nhiều đồ đạc. Hương vào bên trong.
Đằng sau tấm màn, một bà lão tóc trắng phau, uốn quăn thưa thớt, đang ngồi dựa soải chân trên một xe lăn. Hai bàn tay bà trắng bệch và trong suốt với nhiều đường gân xanh tím chằng chịt. Cả hai bàn tay bám lấy hai thành xe lăn. Nghe tiếng động bà ta nhìn lên. Đôi mắt nhỏ xíu bỗng mở to lộ hai tròng con ngươi màu xanh đá nhạt lờ mờ như được dấu sau một bức phim mỏng. Cái miệng mỏng dính không còn thấy rõ mầu môi bỗng hơi há ra. Mắt bà ta như dán chặt vào con két trên vai Hương. Đôi bàn tay bà lão đang bám lấy thành xe lăn bỗng buông ra và run rẩy, giật liên hồi.
Tất cả những biến chuyển đó chỉ xảy ra trong vòng vài giây ngắn ngủi của thời gian đang cô đọng trong căn phòng chật hẹp mà Hương là người nhìn thấy rõ nhất. Nàng chưa kịp lên tiếng chào hay hỏi han xem bà lão có đúng là bà Alice Park hay không, nhưng Joshua đã nhanh hơn nàng. Nó bay sà đến đậu vào lòng bà ta và chợt kêu lên:
“Love ya, Mama! Love ya, Mama!”
Từ tiếng kêu đột ngột. Không! Phải nói là tiếng nói đột ngột thoát ra từ Joshua chợt như một tiếng ngân, mà sự vang dội cũng như cái tha thiết kéo dài run rẩy trong cái sẽ sàng làm cho sự tĩnh lặng đọng trong căn phòng chợt vỡ tan. Những đường nét cứng nhắc mỏi mệt trên khuôn mặt già nua của bà lão dường như hồi sinh theo với cái nhếch mép, há miệng mà những tiếng nói vẫn còn bị nhốt kín sâu thẳm trong tận cùng cổ họng, hay trong sâu thẳm của trái tim héo hon? Từng thớ thịt trên mặt bà lão giật nhẹ, đôi mắt cố mở to nhìn Joshua. Môi bà lão run run mà vẫn không tạo nên được một âm thanh nào. Chỉ có đôi mắt chớp khẽ. Riềm mi dưới đã ngả sang màu xám bạc chợt đậm màu hơn theo với giòng nước mắt đang tù từ lăn xuống.
Joshua hai chân bấu vào áo bà lão, vươn cổ, dùng mỏ ngoạm vào áo bà ta để trèo lên cho gần với khuôn mặt bà lão. Nó lại kêu lên, vẫn cái giọng đó:
“Love ya, Mama! Love ya, Mama! Joshua love ya!”
Không hiểu trong tiếng kêu thống thiết kỳ lạ đó có gì mà Hương thấy lồng ngực mình thắt lại. Bởi vì nàng không chỉ nhìn thấy, chỉ nghe, mà còn cảm nhận được cái tình yêu giữa Joshua và chủ cũ của nó như phút chốc nàng biến thành bà lão ngồi trên xe lăn kia, cũng chẩy nước mắt đón nhận lời nói yêu thương và cũng thấy lòng rạt rào những cảm xúc kỳ dị. Làm như thế gian này chỉ có một tình yêu và cả hai thực sự thuộc về nhau, như một nửa mảnh đời này tìm lại đúng nửa mảnh đời kia và ráp lại khít khao thành một khối duy nhất, không có gì có thể chia lìa. Joshua ở trong bà lão và ngược lại. Bà lão nhìn trong Joshua và thấy tình yêu của mình. Bà ta lắp bắp đôi môi nhưng không thành tiếng. Khuôn mặt bà lão bỗng tươi nhuận hẳn lên. Tình yêu, sự hiện diện của Joshua đã mang lại mạch sống cho bà. Và tình yêu đó tràn ngập căn phòng nhỏ. Joshua và bà Alice không còn biết đến sự có mặt của Hương.
Joshua vùi cái mỏ cứng nhắc của nó vào cổ bà lão, mắt nó lim dim như tận hưởng một sự trao gửi thiêng liêng nào đó mà chỉ có nó và người nhận hiểu được. Mãi, bà lão mới tìm lại được tiếng nói của mình. Giọng bà ta yếu ớt và thanh tao khi đưa hai tay vuốt ve Joshua:
“I love you too. Joshua! Mama love you!”
Con Joshua kêu lên những tiếng nho nhỏ trong cổ họng và cứ để yên cho bàn tay bà lão vuốt trên từng mảng lông của nó. Những ngón tay nhăn nheo, xương xẩu kia như một cây đũa thần làm Joshua biến đổi hẳn. Nó không còn là con két xanh đứng hai chân trên thanh ngang suốt ngày cú rũ trong căn phòng đóng kín cửa. Nó không còn là tên tù bị giam lỏng trong bốn bức tường kín ở nhà Hương. Joshua lại nói với bà lão:
“He hurt me!”
Bà ta sờ lần trên ngón chân khuyết tật của Joshua như thương cảm rồi ôm Joshua vào lòng:
“My poor baby! He’s gone! He’ll not hurt you anymore. Not anymore baby! He’s gone, baby! Do you miss me, Joshua?”
Joshua lập lại y hệt như vậy:
“Do you miss me, Joshua?”
Bà lão bật cười:
“No! Do you miss me, Mama?”
Nó lại lập lại vẫn với giọng lảnh lót:
“No! Do you miss me, Mama?”
Tự dưng Hương cũng cười theo. Lúc ấy bà lão mới để ý đến sự có mặt của nàng trong phòng. Tay vẫn ôm Joshua, bà ta nheo mắt nhìn Hương:
“Cô mang Joshua đến đây?”
Câu hỏi này thay cho câu hỏi: “Cô là chủ mới của Joshua?”. Có lẽ bà Alice vẫn xem như chỉ có bà là chủ của Joshua. Và bất cứ ai đó đến sau bà chỉ là người thay bà săn sóc nó mà thôi. Hương thấy ngay điều này nên nàng chỉ mỉm cười và đáp gọn:
“Vâng!”
Hương cũng chẳng tự giới thiệu mình là ai mà bà lão cũng chẳng hỏi tại sao nàng lại biết tìm đến đây. Tự dưng nàng cảm thấy như sự có mặt của mình ở đây là thừa thãi nên  Hương lẳng lặng bước ra ngoài khi thấy bà Alice lại quay sang Joshua thầm thì những gì nàng nghe không rõ.
Nàng đi dọc theo hành lang ra ngoài đến sân sau. Chẳng ai hỏi gì mà cũng chẳng ai để ý đến ai. Hương tìm một băng ghế dưới gốc cây. Bây giờ đã là tháng Mười. Trời đã dịu hơn. Nắng vẫn rực rỡ như những ngày hè nhưng sao lại mát hơn? Có lẽ mùa Thu đã đến ở đâu đó và đang bứt dần những chiếc lá ra khỏi cành. Một đành đoạn chia ly tất nhiên! Nàng dựa lưng vào băng ghế nhìn những chiếc lá khô lao xao trên đỉnh đầu rồi lìa cành. Có những chiếc lá còn tiếc nuối, bay lượn vài vòng trước khi rơi chạm mặt đất, có chiếc rơi thật nhanh chúi đầu lao xuống, có chiếc vẫn run rẩy, không chịu lìa cây. Và những chiếc lá còn lại trên cây đang nhìn lên trời xanh trên kia hay nhìn xuống mặt đất để tiếc thương thay cho những chiếc lá đã bỏ đi trước? Nhưng có một điều chắc chắn những chiếc lá còn lại trên những tàng cây kia nhìn thấy được nỗi ngậm ngùi trong nàng ở ánh mắt không còn trong nữa. Cuộc đời, con người, và những tương quan trong đời sống, tình yêu, nỗi chết, rồi cũng chỉ như thế thôi!
Và rồi, Hương lại nghĩ đến hình ảnh trong căn phòng nhỏ sau lưng nàng: Joshua và bà Alice. Bà lão còn bao nhiêu thời gian để nói câu:”I love you too! Joshua!”, còn bao nhiêu thời gian nữa để ngập chìm trong yêu thương ấy?
Joshua? Thời gian của con két xanh với những riềm vàng, đỏ, cam rực rỡ, là bao xa? Nhưng có lẽ chắc chắn lúc này, cả bà lão và con Joshua đều chỉ biết đến cái hạnh phúc trân quý tìm lại được nhau, có nhau, cho dù thời gian đang trôi qua và ngày mai, ngày hôm sau nữa và những ngày kế tiếp có còn đến nữa hay không!
Nàng ngồi giữa cảnh trời bao la trong vắt trên cao kia trong những suy tưởng miên man. Thời gian qua bao lâu rồi? Hương nhìn đồng hồ: "2:30 chiều!" Nàng đã ở chỗ này lâu đến thế kia à? Đã đến lúc phải đưa Joshua trở về. Joshua phải trở về căn phòng của Duy và trở lại làm tù nhân trong một nơi chốn với đầy đủ thức ăn, nước uống, chỉ thiếu bàn tay của bà Alice!
 
Khi Hương trở lại căn phòng số 210, cảnh tượng âu yếm lúc trước không còn nữa. Joshua đang đậu trên thành giường, còn bà Alice nằm trên giường với bao nhiêu dây nhợ gắn vào người: nào là dây truyền thuốc, dây truyền thức ăn. Trông bà ta có vẻ mệt mỏi. Cô y tá da mầu có nụ cười xinh tươi nhìn Hương rồi hỏi:
“Cô quen thế nào với bà Alice?”
Hương chỉ con Joshua:
“Qua con két này!”
“Thật à?”
Câu hỏi tuy ngắn, gọn nhưng bao hàm nhiều câu hỏi khác nữa. Hương phải giải thích sơ sơ:
“Bà ta là chủ trước của nó. Tôi đưa nó đến thăm chủ cũ. Vậy thôi!”
“Cô tử tế quá!”
Lần đầu tiên từ lúc gặp gỡ Hương thấy bà Alice nhìn nàng lâu hơn. Ánh mắt dịu xuống.
Hương đến gần Joshua và gọi, nàng làm như nó hiểu:
“Joshua! Đến lúc phải đi về..”
Hình như nó biết nên cứ chần chờ. Mấy cái móng bấu chặt xuống thành giường, trừ ngón khuyết tật. Hương đến gần, nó càng nhích đi xa, mấy cái móng vẫn quặp chặt như một câu trả lời rõ ràng. Hương không biết phải làm sao! Joshua không huýt sáo như mỗi lần Hương gọi nó nữa! Như đọc được tất cả những ý nghĩ trong đầu của cả Hương và con Joshua, bà Alice gọi nó:
“Joshua!”
“Mama!”
Cô y tá thích thú kêu lên:
“Ồ nó nói được!”
“Go home, Joshua! Go home!”
Nó lập lại lời bà Alice:
“Go home! Go home!”
Nhưng vẫn không nhúc nhích, Joshua lại kêu lên:
“Love ya, Mama! Go home!”
Bà lão nhấc khẽ cánh tay đầy dây nhợ và xòe lòng bàn tay trắng bệch. Joshua bay lại, đậu trong lòng bàn tay bà lão. Nó dụi cái mỏ vào lòng bàn tay bà. Hương thấy bà ta nhắm mắt lại, không phải để đón nhận tình yêu như trước đây nhưng như một sự cam chịu hay một sự chống trả rất âm thầm nào đó. Bà lão lại nói với Joshua bằng một giọng thật nhỏ, như chỉ để cho mình nó nghe và hiểu:
“Go home, baby! You can not stay here.. I have no home now! Go, baby!..Go..”
Hương chợt thấy mi mắt nàng nặng trĩu. Quay sang người y tá, Hương hỏi một câu hỏi mà trong thâm tâm nàng cho rằng đây chỉ là một câu hỏi cầu may:
“Nó ở lại với bà cụ được không cô?”
Cô y tá lắc đầu:
“Ở đây toàn là người bệnh, luật không cho phép người bệnh nuôi thú vật trong này.”
Hương lặng im.
Và Joshua. Hình như hiểu được tất cả những gì bà Alice nói gọn trong vài chữ đó, hay chỉ là những cảm nhận thiêng liêng giữa Joshua và bà Alice. Chỉ giữa con két xanh và bà lão. Nó bay lên và đậu vào vai Hương nhưng vẫn kêu lên:
“Love ya Mama!”
“I love you too, Joshua!”
Mở mắt ra, nhìn Hương, bà lão ngập ngừng nói:
“Cám ơn cô.. đã mang Joshua đến đây.. Thỉnh thoảng nếu được gặp nó thì.. vui lắm.”
Hương đến gần, nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà Alice và nhẹ nhàng nói:
“Mỗi tuần tôi sẽ mang Joshua vào thăm bà!”
Bà Alice chợt nhắm mắt lại. Bà ta ngập ngừng:
“Cám ơn cô.. cám ơn cô nhiều lắm!”
Nàng đi ra và không nỡ quay lại nhìn căn phòng nhỏ có bà lão gầy gò với bao dây nhợ quanh người đang nằm đếm thời gian.
Có tiếng thổn thức mơ hồ không biết là của ai? Của bà lão? Của Joshua? Hay của chính Hương?
 
Mặc Bích
 
 
 
 
 
 
 

NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
Re:Truyện ngắn Mặc Bích - 22.06.2014 08:25:06
"Tình Yêu" đã được mang vào thư viện.
 
Xin cám ơn tác giả và bạn Frank.

Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 31 đến 38 trên tổng số 38 bài trong đề mục