![[Helpful answer received]](app_themes/Classic/image/helpfulA.gif)
GÓC THƠ BOLSA
THÁNG TÁM TƠ TRỜI
Tháng tám tơ trời trăng trắng bay
Vương bờ lau sậy vướng hàng cây
Đôi khi gió lộng cài trên tóc
Em bắt tơ trời chặt nắm tay
Vì đâu lại có lắm tơ trời
Cứ độ cuối hè nắng nhạt rơi
Tơ mỏng như von , màu áo cưới
Giăng giăng khắp lối ngổn ngang phơi
Vui miệng một hôm mẹ kể rằng
Thiên Đình tháng tám hội hoa đăng
Các nàng tiên nữ ngồi may áo
Cho kịp tham gia đúng lễ rằm
Có nàng tiên nữ mải mê chơi
Lụa mỏng mang ra đợi nắng phơi
Gió lộng vô tình tơ cuốn mất
Nàng tiên bị phạt phải lìa trời
Trời đày tiên nữ xuống trần gian
Nhạt nắng cuối hè lúc thu sang
Phải bắt tơ trời gom lại đủ...
Trời tha hình phạt để hồi loan
Tháng tám tơ trời trăng trắng bay
Nhìn em đuổi bắt nắm đầy tay
Hình như em chính nàng tiên nữ
Thuở đó ham chơi bị giáng đày
Đuổi bắt tơ trời chẳng đủ đâu
Anh bèn đem tặng áo cô dâu
Dương trần ở lại cùng nhau nhé
Nhè nhẹ em ngoan khẽ gật đầu
Rồi thì binh lửa dậy quê hương
Anh phải đem thân đến chiến trường
Không chết người trai mà lại đã ...
Chiều thu tắt nắng lệ pha sương
Anh về trách mẹ chuyện ngày xưa
Đoạn kết đau thuơng đến bất ngờ
Mẹ đã quên rồi không kể hết
Hay trời lơ đãng trí lu mờ
Mẹ buồn rưng lệ , con chẳng hay !
Ai thấu lòng trời giỏi lắm thay
Gom đủ tơ trời là khi đã
Vừa xong áo cưới đủ hàng may
Tháng tám tơ trời vẫn trắng bay
Trần gian tiên cảnh đã chia hai
Em không phản bội và anh cũng ...
Chỉ tại trời xanh khéo vẽ bày
MinhBolsa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2013 15:42:45 bởi MinhBolsa >
LẠC LỐI
Anh cố về lối cũ để tìm nhau
Cây phượng xưa nay sầu nằm trơ gốc
Bến đò cũ đã thay rồi cột mốc
Đành lạc chân mấy chốc mất nhau thôi
..
Anh trở về lối cũ nắng vẫn rơi
Biển vẫn xanh mây trời vẫn vậy
Nhưng tìm em trên bến nào có thấy
Tà áo xanh ngày ấy thay sắc rồi
..
Anh trở về lối cũ xác hoa rơi
Phượng đỏ thắm còn nằm phơi trên cỏ
Tà áo trắng năm xưa khơi niềm nhớ
Biết tìm đâu dáng cũ thuở học trò
..
Anh trở về lối cũ những ngẩn ngơ
Gặp người xưa đã tay bồng tay bế
Mái tóc sầu ngang vai dường vẫn thế
Nụ cười nào dâu bể nhận không ra
..
Anh trở về lối cũ lạc chân qua
Không dám vào ngõ nhà của năm cũ
Bởi bây giờ nhà xưa đã đổi chủ
Cũng đành thôi ủ rũ dáng anh về
TÌNH MẸ Dẫu bạc đầu con vẫn là đứa bé Vẫn ngây thơ trong lòng Mẹ như xưa Mẹ giang tay che chở lúc nắng mưa Mẹ an ủi khi con vừa dợm ngã Mẹ là Phật , là chúa mẹ là tất cả Không có mẹ con chả được nên người Không có mẹ con chẳng có nụ cười Không có mẹ con biết vòi ai nhỉ Ôi tình mẹ là cao sang quyền quí Đội trên đầu con giữ kỹ trong tim Trên dương gian con không thể đi tìm Được bất cứ vật gì hơn tình mẹ Con mong rằng suốt cuộc đời dương thế Mẹ con mình mãi mãi sẽ bên nhau Cho con có nơi nương tựa gối đầu Khi vấp ngã giữa bể dâu tranh chấp Ngày Vu Lan ôi chao con hạnh phúc Cài bông hồng trên ngực áo đem khoe Mẹ của con khăn vấn áo vàng hoe Người đời thấy mắt lệ nhòe chúc phúc
MUA VUI Thơ phú mua vui cái tuổi già Gặp thời thi bút nở muôn hoa Môi cười hóng chuyện dù người nổ Mắt liếc xem đời dẫu họ ca Chữ nghĩa dư thừa trên mạng lưới Văn chương đầy rẫy dưới chân đà Thị phi hờn giận ta nên tránh Nóng nẩy làm gì vãi tội ra
HOA BẤT TỬ Anh biết có loài Hoa Bất Tử Là em rạng rỡ đến muôn đời Bởi thơ em viết và em giữ Như những hạt vàng chẳng để rơi Vâng chính là em Hoa Bất Tử Có những vần thơ dẫu lạc loài Nâng niu bóng bảy yêu từng chữ Thi với thời gian sẽ thắm hoài Hương thơm sắc đẹp xin cầm lấy Đảm bảo bao năm chả héo mòn Buổi sáng bình minh khi thức dậy Hoàng hôn chiều xuống đóa hoa còn Cánh hoa sắc đẹp tô màu nhớ Và đến muôn đời chả kém ai Giữ vững tin yêu từ hé nở Trung trinh đẹp mãi chẳng hề phai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2013 00:35:45 bởi diên vỹ >
TÌNH CHÀNG THỦY THỦ Áo ai bay những chiều trên bến đợi mà con tàu mãi lầm lũi ra đi Nắng hoàng hôn nghe sóng vỗ rầm rì Bình minh rạng gió thầm thì thổi mãi Anh vẫn nhớ có người em ở lại Trên bến xưa lòng tê tái đợi chờ Tiếng còi tàu thét loạn rất ngẩn ngơ Và đi mãi như quên bờ bến cũ Anh biết rõ mỗi lòng người thủy thủ Sống cô đơn nên mãi giữ lời thề Vẫn ngóng trông có lúc được trở về Ta đan tay say mê chiều hoang nắng Anh vẫn mơ giọt cà phê đăng đắng Tình ngọt ngào lắng đọng mắt môi ai Như loài chim quen xoải cánh biển dài Nhưng mãi nhớ mỏm đá xưa quen đỗ Suốt đường chiều bao ngày tàu im gió Ta bên nhau môi ngỏ những lời yêu Bù ngày mai trả lại bến cô liêu Áo ai bay trong bao chiều nhạt nắng
CÔ EM GÁI Con đường làng đất đỏ thuở năm xưa Hai ven bờ hoa nở ngày thơ dại Sáng hương cau quyện sương mùi hương ngái Lá tre khô nằm trải bước chân qua ** Đón bình minh bừng nở những cánh hoa Anh chờ em trước cổng nhà lặng lẽ Tay trong tay anh dẫn đường cô bé Em ngoan hiền những bước nhẹ bên anh ** Nắng mùa thu những vạt nắng mong manh Anh vô tư dỗ dành cô em gái Suốt quãng đời tuổi hoa niên thơ dại Chưa một lần nghĩ tới khác tình anh ** Rồi nước nhà sóng dậy hết bình yên Anh lên đường hành trang là ký ức Đến giã từ em trao nhành hoa cúc Phút chia tay rưng rức gió heo may ** Nơi chiến trường nhớ lại buổi chiều nay Tim dại ngây dâng trào con sóng nổi Anh ghét anh qua cơn say giận dỗi Sao ngày xưa mình mãi đóng vai ... Anh
Biển cạn Gềnh đá buồn không còn nghe sóng vỗ Nằm chênh vênh bờ nước bỏ xa xăm Rêu cũng khô và cát trắng bao năm Ai đứng đợi vẫn mù tăm tầm mắt Bóng thuyền xưa xa xôi buồn héo hắt Mặc dã tràng mãi nhặt cát biển đông Gót chân trần nằm phơi nắng mênh mông Vẽ hoa văn chạnh lòng bên bờ vắng Gió heo may môi khô làm miệng đắng Loài chim biển còn soải cánh lưu tình Cho dấu chân nằm cô độc một mình Rồi chiều xuống trên đồi thông gió hát Mặt trời khuất phía chân trời xa tắp Hồn ta dâng niềm khao khát biển sao Rồi gập người trên gềnh đá quặn đau Ta hình như đã xa nhau vĩnh viễn Biển đã cạn trơ cát sầu trên bến Mình cô đơn quyến luyến sóng bạc đầu Mãi bay liệng trên trời lũ hải âu Hình như chúng chưa quên đâu biển cạn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2013 21:26:48 bởi MinhBolsa >
Chiếc lá thu bay Gió thu nhẹ nhàng thổi Chiếc lá thu nhuốm vàng Nhìn trời lòng bối rối Rồi thì cũng đông sang Ngọn gió đông rét mướt Chiếc lá nhẹ nhàng rơi Chiếc sau theo chiếc trước Vào đoạn cuối cuộc đời Có ai nào đi ngược Thoát khỏi vòng thời gian Không tròn điều mong ước Cũng nằm ở cuối đàng Chuyện đời ai tính trước Kể cả cuộc tử sinh Em mỉm cười hài hước Đau xót cho cuộc tình
CHIẾC LÁ Trời mưa nước chảy qua hiên Chiếc lá chết đuối nằm nghiêng bên thềm Hôm nay anh đến thăm em Thấy lá nằm đó không yên mộ phần Dừng chân anh đứng tần ngần Chôn cất cho lá hay cần thăm em Lá buồn chả có thân quen Không kèn không trống , không đèn không hoa Trong khi em mãi kiêu sa Bao người săn đón anh là số không Trời buồn trời đã vào đông Em buồn em sẽ sang sông bằng đò Chắc rằng anh chả cần lo Chỉ có chiếc lá nằm co chết chìm
BẾN CỎ MAY
Cát phơi bờ cạn bến làm ngơ
Lãng đãng trên sông mặc khách chờ
Nhắn gió gọi đò thuyền vắng bến
Hè chưa qua khỏi đã sang thu
Trời chiều một cánh diều no gió
Cố níu mây xanh ngăn nắng hè
Khói trắng quyện tròn mái ra cũ
Gợi lòng lưu luyến khách phương xa
Lạc bước vô tình bến cỏ may
Ống quần phất phới cỏ ghim đầy
Sao tình hờ hững không như cỏ
Chỉ thoảng nghiêng chiều gởi gió bay
Người ngồi trên bến nhặt hoa cỏ
Cao vút trên không tiếng sáo diều
Cuối nẻo chân trời mây ráng đỏ
Cho hồn lãng đãng lạnh cô liêu
NỖI NHỚ Biết viết gì ngoài nỗi nhớ em Khi trời thu mưa ngâu và gió thổi Cho trăng rằm anh ngồi trong vũng tối Treo cô đơn trên ngọn khói thuốc sầu Bên hiên nhà thánh thót những giọt ngâu Cho anh nhớ ngày đi chưa khô lệ Anh dặn mình không thể buồn như thế Nhưng cuối cùng mặc kệ nước mắt rơi Biết viết gì tháng chín trời mưa tuôn Anh ngồi đây đan sợi buồn bó gối Phố chìm sâu trong mưa dầm nước nổi Lại thấy mình nông nổi nỗi nhớ em Biết viết gì khi trời sắp hết đêm Em phương ấy đã có tình yêu khác Chẳng trách em chỉ buồn mình duyên bạc Trong đời này lầm lỡ lạc mất nhau Biết viết gì thôi chả viết nữa đâu Trang trải ra khêu niềm đau thêm nữa Thà rằng buồn anh giam mình sau cửa Một mình ngồi đốt thuốc nhớ về em
CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG Giọt ngâu chắn bước người trở lại Níu hoàng hôn mây mãi canh chừng Ngồi bên nhau thêm sầu tê tái Bởi ngày mai mình đã người dưng Bởi ngày mai em về bên ấy Thành lạ xa giọt lệ trong ngần Cố níu kéo thì rồi cũng vậy Mong mưa ngừng mà dạ bâng khuâng Giữa hai người câm rồi tiếng nói Lời khách sáo anh ở em về Bước liêu xiêu lệ tràn mệt mỏi Anh bàng hoàng chợt tỉnh cơn mê Em đi đi xây lầu tình ái Để mình ta thu dọn trái ngang Gió thu ơi van người dừng lại Giúp cho ta giữ chiếc lá vàng
NHƯ DÁNG THU XƯA Sáng thức dậy chợt có chút mùa thu
Thêm một chút sương mù nhàn nhạt nắng
Nhìn bầu trời hôm nay xuống thấp lắm Nhưng rừng phong màu lá vẫn còn xanh Sáng thức dậy có chút gió mong manh
Trôi rất nhẹ ngoài mành chùm mây trắng
Cây xoan gìa bày chim nay đi vắng
Không chuyền giây múa hát với bày trò Sáng thức dậy nhận được cả vần thơ
Ai gieo vần mà thu sầu lặng lẽ
Hình như thu thì lúc nào cũng thế
Có cúc vàng em nhể với heo may Sáng thức dậy bâng khuâng cả ngày nay
Có phải chăng hương mùa này Hà Nội
Hoa sữa về cùng cốm Vòng vời vợi
Anh vẫn chờ vẫn đợi dấu thu xưa
QUYẾT SỐNG Hãy cố sống vì cuộc đời là trọng Đừng vội vàng như lá rụng công viên Dẫu cuộc đời khổ lụy lắm ưu phiền Thì cũng cố sống thêm dù một nhoáng Bóng tử thần về đầu giường thấp thoáng Cứ lắc đầu hẹn một nháng gặp sau Chờ tôi thêm đang nói chuyện dở câu Rồi sẽ đi có đâu từ chối được Chuyện đã biết có kẻ sau người trước Muốn sống còn phải đi ngược thời gian Phải mạnh dạn chiến đấu thật hiên ngang Dẫu tử thần ngang tàng còn khuất phục Cuộc đời này cho rằng không hạnh phúc Nhưng bên kia nào ai chắc đẹp hơn Thà ở đây gặm nhấm nỗi cô đơn Còn hơn đi giỗi hờn khi chung đụng Như chiến sĩ súng trong tay anh dũng Quyết chiến đấu đến giây phút cuối cùng Không sờn lòng hay hèn nhát để ngưng Làm hàng binh hỏi ai mừng ai tủi Cho đến khi biết không còn cơ hội Lúc bấy giờ đường rong ruổi ra đi Sẽ mỉm cười nói một tiếng chia ly Tâm bình thản không còn gì tiếc nuối Những ngày sống cho rằng nhiều đắm đuối Giờ ra đi chả từ chối được đâu Đã đến lúc phải lên tiếng gật đầu Thì thản nhiên không vương sầu rơi lệ Cuộc đời này ai sống qua chả thế Người giầu sang kẻ dâu bể đau thương Đứa hiền ngoan cũng lắm đứa ẩm ương Khi nhắm mắt lên đường bàn tay trắng Đi xong rồi tất cả vào im lặng Trả ta về với cát bụi nguyên sơ Thời gian trôi kẻ ở lại làm ngơ Họ sẽ quên đâu còn giờ để nhớ Bởi vì thế nên quí từng hơi thở Chớ vội vàng từ bỏ cõi trần gian Phải kiên cường chiến đấu thật hiên ngang Bởi quanh ta đâu chỉ toàn kẻ xấu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: