![[Helpful answer received]](app_themes/Classic/image/helpfulA.gif)
GÓC THƠ BOLSA
KHỈ Hôm qua đến chơi nhà Thấy em đẹp như hoa Áo thung , màu tím nhạt Với quần jean ống loa Đầu tóc rẽ ngôi giữa Thắt bím Sợi hoa cà Má phớt hồng như sữa Làn môi son đỏ hòa Thấy anh , em cà tưng Nhăn như khỉ ăn gừng Ngắm anh , em tỷ mỉ Chê từ đầu tới chân Nào đầu bù tóc rối Manh áo cũ quá nhăn Chiếc quần , sao bê bối Đôi giầy hở " hàm răng " Nghe chê anh không cãi Tay lùa mái tóc bồng Mặc cho em lải nhải Chí choé , khỉ trong lồng Đàn bà chỉ tài khôn Ham chưng diện phấn son Đụng tí là la ó Như khỉ gặp mắm tôm Mai kia về làm dzợ Thả cửa mà sửa lưng Nhăn nhó với của nợ Sao giống khỉ quá chừng Ôi khỉ ơi là khỉ Mẹ khỉ đẻ khỉ con Anh sẽ thành bố khỉ Yêu cả hai mẹ con
HÒN DẤU CHỜ ANH Dấu chân trên cát biết em đến nơi này Khó che đậy gót chân hồng nho nhỏ Dẫu tháng ngày với bao nhiêu sóng vỗ Dấu chân chim còn mãi đó đổ nghiêng .. Những mái chùa tạo thêm vẻ linh thiêng Để Hòn Dấu đứng riêng mùa giặc gĩa Tiếng bom rơi không rung rinh cành lá Đảo thanh bình không có cả chiến công .. Mắt hải đăng còn dõi biển mênh mông Bao tháng ngày hoài mong thuyền trở lại Nhắc người đi giữa trùng dương mê mải Hãy quay về trên bến có người trông .. Em dõi mắt nhờ hải đăng nhắn tin anh Bên hiên nhà ngày xưa thuyền giấy bé Anh dầm mình vượt trong mưa dâu bể Giờ trùng dương chẳng lẽ khác ngày xưa .. Đến ngàn đời mùa nắng tránh mùa mưa Em vẫn đợi những điều chưa kịp nói Em vẫn đợi dầu ngày xa vời vợi Dẫu con tàu đã lạc lối hải đăng .. Giữa mây trời muôn thuở biển màu xanh Còn ghi lại chuyện tình xưa thơ ấu Như thể là ai đặt tên Đảo Dấu Bãi cát vàng chân ghi dấu đổ nghiêng
CHIẾC LÁ Trời mưa nước chảy qua hiên Chiếc lá chết đuối nằm nghiêng bên thềm Hôm nay anh đến thăm em Thấy lá nằm đó không yên mộ phần Dừng chân anh đứng tần ngần Chôn cất cho lá hay cần thăm em Lá buồn chả có thân quen Không kèn không trống , không đèn không hoa Trong khi em mãi kiêu sa Bao người săn đón anh là số không Trời buồn trời đã vào đông Em buồn em sẽ sang sông bằng đò Chắc rằng anh chả cần lo Chỉ có chiếc lá nằm co chết chìm
ĐỪNG TẶNG HOA CHO MẸ Năm nay xuân đến mẹ nghèo quá Con lại xa xôi chả ở đây Lễ đón ông bà không gì cả Tặng hoa (?)! vườn mẹ cũng có đầy Cạnh đìa còn mọc nhánh hướng dương Hoa bí , hoa ngô cũng dễ thương Nhưng xuân với Tết nhà lạnh lẽo Bàn thờ tẻ nhạt thiếu khói hương Hôm trước thằng Tư thấy cội mai Nó ngồi bứt lá bảo đợi ngày Xuân về nở rộ mừng năm mới Xem vậy thằng Tư rất khéo tay Thôi nhé mẹ không muốn nhánh đào Ngày chưa " thống nhất " cũng nôn nao Nhưng rồi bọn chúng mang vào Tết Nhìn hoa nhớ hận cả năm sau
TÂM SỰ NGÀY CUỐI NĂM Sống càng thọ càng thêm buồn kinh dị Sống , hết rồi những thi vị tỉnh bơ Sống như chết tất cả chỉ hững hờ Sống như thế Chết bây giờ đã đủ Sống làm chi tối ngày chỉ lo ngủ Mở mắt ra ho khù khụ trên mâm Nhìn thức ngon mà khó nuốt chả cần Chê rượu mạnh bất phân loài hoa quả Sống như thế như tội cần phải trả Tự xét mình treo giá nợ những ai Rồi ăn năn ngồi đấm ngực hằng ngày Mong tha thứ cho đời này sạch sẽ Mưa hay nắng nóng lạnh giờ bất kể Cứ tới giờ theo thông lệ ra đường Bước lang thang vất vưởng tựa ma vương Đi cà nhắc vì khớp xương ống xốp Quần áo cũ của con còn rất tốt Đã lỗi thời lạc mốt cũng không nề Miễn làm sao che nắng gió tràn trề Có hơi rộng cũng không hề giảm thọ Kẻ ăn xin đứa đứng đường mặc họ Tuổi đã yếu đâu có kể với người Đồng lương hưu tay ngửa lấy của đời Sống lây lất cầm hơi nơi trần thế Đám cháu con đứa nào cũng xử tệ Thì đâu cần của cải để mà cho Đời chúng bay bương chải chúng mày lo Ta chết rồi nắm tro cũng vất đại Sống thế này ta đâu cần sống mãi Như cô hồn hoang hoải bước vào ra Mấy năm rồi không nghĩ tới đi xa Vài người bạn cũng tỏ ra buồn tủi Sống thế này như người mang bệnh hủi Nằm góc nhà lủi thủi bóng tử sinh Sống làm chi thà chết quách mặc tình Mong nhắm mắt được an bình sung sướng
XUÂN VÀ EM Vin cành em đứng lẫn bên hoa Mắt sáng môi son dáng ngọc ngà Thật khó nói lên điều khác biệt Hoa , em ai đẹp sánh sao mà (?) Xuân thì rõ nét đậm lòng chan Má thắm môi son mắt rộn ràng Mái tóc nhung huyền đùa cợt gió Da ngà áo lụa đẹp vô vàn Em chính là hoa ,hoa hóa em Cho xuân xanh biếc nụ môi mềm Nàng xuân cũng phải ghen em đó Đâu chỉ mình anh mộng ấm êm
NỖI BUỒN THÁNG BA Thác lũ cuồng điên ngày tháng nào Từng đêm vụt tắt những vì sao Buôn Mê thất thủ Plieku mất Phú Bổn thương đau giọt lệ trào Cửa Việt sóng tràn dứt điểm đây Tiên Sa đạn pháo xác người đầy Sà Lan trôi dạt về Cầu Đá (NhaTrang ) Đói khát ngàn người chất đống đây Phan Thiết cầm chân đã cuối ngày Phan Rang chợ cháy nỗi niềm cay Ai ra Phú Quốc chuyến táu ấy Có nhớ lệ buồn với máu say Ngày cuối tháng Tư vang vọng lại Hải hàng một chuyến Bỗng dưng dài Một đời ai hiểu sao tồn tại Xứ lạ từng chiều nét nhớ phai
MÙA THI Bài thơ ấy anh vẫn giữ bên anh Cả cành hoa bằng lăng tím mùa hạ Chỉ tiếc rằng thời gian trôi nhanh quá Đã chia lìa làm khô héo tình anh.... Mỗi mùa thi lửa phượng đỏ lưng trời Lại gợi nhớ về quãng đời dĩ vãng Bài thơ kia vẫn theo anh ngày tháng Bao lần rồi lửa phướng với mùa thi Anh đứng đợi những người đến rồi đi Mà người cũ buồn gì mà không nói Rồi ngày nao xe hoa ai bước vội Anh gục đầu chua xót viết thành câu Sáo qua sông , sáo tung cánh về đâu Dòng sông Tương ai giang đầu ai chia nửa Ai cuối dòng đã uống tròn nỗi nhớ Và kìa ai đang nức nở mùa thi
LẠC LOÀI Từ độ ra đi buồn xiết kể Ngày ngày tháng tháng nhớ cô thôn Nhìn trăng đoán gió trời bên ấy Chết lặng khi nghe những chuyện buồn Cuộc chiến diệt vong bao thế hệ Triệu người nam bắc thảm thê oan Người may mang hận hờn vong quốc Kẻ rủi giam thân chốn bạo ngàn Nhục tủi đớn đau đâu khoảnh khắc Dày vò tâm cảm giết đời xuân Bao đêm ác mộng , vang câu thét Vẫn thấy thân người đổ dưới chân Cố đuổi mong xua thời quá khứ Vết hằn sâu hoắm nỗi thương nhân Như loài ma quái dơ nanh vuốt Vây phủ chực chờ bám chặt chân Chếnh choáng rượu say hồn lảo đảo Gượng cười ngọt khóc nấc thay lời Bài thơ ngạo mạn vần trao đổi Rồi ngả nghiêng sầu chuốc lấy thôi Thế sự thăng trầm cười ngặt nghẽo Quê hương dõi mắt vẫn chìm sâu Ðảng phái giành nhau người chiến đấu Hồn trơ lạnh giá chết từ lâu Chớm thu se lạnh cành khô lá Bắt gặp cùng ai trút nỗi sầu Lá rụng về nguồn còn ấm mả Ðời ta đoạn cuối biết về đâu ?!!
HOA GẠO ĐỎ Tháng ba hoa gạo đỏ Như những cục than hồng Lập lòe trên nhánh nhỏ Sưởi ấm chiều tàn đông Những cánh hoa gạo rơi Nằm chơi vơi trên cỏ Cầm trong tay chợt nhớ Những mồi lửa năm xưa Chiều tàn sau trận mưa Đã tới giờ vào bếp Tro tàn than lịm tắt Không biết tự bao giờ Cầm mồi rơm chay sang Nhà hàng xóm hỏi nàng Cho xin một đốm lửa Cầm trên tay vội vàng Đóa hoa gạo tháng ba Trên cành cây khô lá Lập lòe ôi nhớ quá Vay lửa người gần nhà Vài năm mùa chinh chiến Ta phải bỏ làng xưa Hoa gạo còn hiển hiện Rơi trên sân đình chùa Cô nàng xưa cho lửa Bây chừ ở nơi mô Hoa gạo nay còn nở Ta ngồi chép vần thơ
Nhắn người ở lại Đà Nẵng trên cầu đón gió đông Tiên Sa lạnh lẽo có buồn không Sơn Trà mờ mịt sương giăng mắc Bãi biển Sao mai nhạt nắng hồng Nhìn ai tạo dáng lòng sao động Có kịp qua sông sáng đến trường Vết nứt Cầu Rồng khôn định hướng Coi chừng xụp gẫy đổ muôn phương Hải Vân đèo cả góc quê hương Kỷ niệm gom đầy những mến thương Đã bán cho người xây khách sạn Đâu còn ngọn dốc đổ trong sương
Kỷ niệm còn không
Khi Mẹ còn tại thế Tôi thấp thỏm dợm bước , mãi mong về ! Hẹn lần này , rồi lần kia hẹn nữa Bởi lúc đó tuổi tôi còn trẻ Mà tôi quên , Mẹ chẳng thể đợi chờ Rồi Mẹ mất Tôi nhìn trời rơi lệ Lòng nghẹn ngào , không bật tiếng thét gào Với đời cơm áo,tôi cũng quên mau Những đêm mình đau , canh khuya trở giấc Mắt nhìn trần nhà , lòng tràn thao thức Tôi thấy Mẹ tôi , nhớ lúc tiễn đưa Nắng nghiêng soi mái tóc thưa Sau tay áo vải lệ vừa trộm rơi Hai mươi năm rồi Tôi vẫn chơi vơi nơi xứ lạ Mỗi lần có ai về quê Hương,nhắc tôi nhớ quá Nhớ những con đường,nhớ vàng gốc mạ Con kinh nước phèn,cây chuối trổ hoa Bông so đũa trắng , hoa cà tím than Nhớ đến quay quắt tim gan Mông lung kỷ niệm,vô vàn dấu yêu Nếu tôi trở lại cảnh cũ đìu hiu Dẫu cánh bèo trên sông Cái Lớn Không còn nở hoa tím , lởn vởn theo dòng Dù người xưa nay đã có chồng Chiếc cầu ao, bên sông không còn vang tiếng hát Mẹ tôi đã mất , nhưng nắm đất vẫn còn Tôi biết lòng tôi sẽ héo hon Tôi biết có một nỗi buồn Dấy lên thay thế , khơi nguồn lệ dâng Như được vậy tôi cũng sẽ bằng lòng
Nhưng chắc là không !
XỨ QUẢNG
Sông Trà con nước chẻ hai
Tháng hè cạn kiệt anh hoài nhủi don
Can chi cháy nắng đen giòn
Cặp ui em gánh nước non sớm chiều
Mộng Long chè lá đặc niêu
Cá niêng cá bống còn yêu sông Trà
Sao quên bánh nổ Thu Xà
Chim mía Xuân Phổ chà là Định Cương
Mạch nha , Đường phổi , kẹo gương
Muốn ăn trầu quế phải thương Trà Bồng
Dù nay cách núi trở sông
Mít non trộn tép vẫn trông rượu Cần
Ai về An Chuẩn Kỳ Tân
Hỏi thăm cô ấy tảo tần bán don
Bánh đa gạo trắng tan giòn
Tô don nóng hổi có ngon môi hồng ?
EM GÁI BOLSA Bao giờ anh sẽ qua
Thăm người em gái Bolsa
Về chơi Sài Gòn Nhỏ
Cali. Mưa nắng hiền hòa Nơi đây một góc trời
Của quê hương nổi trôi
Nơi đây vạt áo dài
Tung bay giữa xứ người Nơi đây chiều nắng hạ
Phất phơ vành nón lá
Em gái dễ thương quá
Manh áo lụa Bà ba Anh về đây sẽ có
Một thoáng Sài Gòn xưa
Ngồi nhìn cà phê nhỏ
Tí tách trong chiều mưa Sáng ra Phước Lộc Thọ
Ngồi ăn phở Hiền Vương
Chiều sánh vai tản bộ
Nhạc Vọng Cổ rơi buồn Đêm ngồi trên bãi biển
Nghe sóng vỗ thì thầm
Nhìn vầng trăng xao xuyến
Nhờ chuyển lời hỏi thăm
MƯA DỖI Tháng sáu trời quên nắng Nên chẳng dám đi chơi Cứ ngồi đó nhìn trời Chờ mưa rơi trong vắt Thắc mắc lòng muốn hỏi Nước từ nơi nào xa Đổ mưa xuống nhạt nhòa Đề ta chờ khắc khoải Gió đùng đùng giận dỗi Làm tái tím bờ môi Co ro thấm lạnh rồi Bời bời vì thương nhớ Nắng ơi mỏng manh quá Không hồng má người yêu Vội vã ngả bóng chiều Ai cô liêu rơi lệ Mưa nhể đừng réo rắt Để nắng tắt hàng mi Buồn từng buổi biệt ly Hẹn chi ngày tái ngộ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: