![[Helpful answer received]](app_themes/Classic/image/helpfulA.gif)
GÓC THƠ BOLSA
THÁNG MƯỜI HOA CÚC Anh ngồi đây tháng mười
Em nở tươi hoa cúc
Anh hy sinh làm đất
Cho em thật vững lòng
Anh chờ trông tháng mười
Đợi từng niềm vui nhỏ
Thầm thì lời của gió
Chiều thu đó ru em
Hay là đêm tháng mười
Trăng vàng soi hoa cúc
Tiếng ngâu buồn ray rứt
Thao thức đêm thu dài
Bởi vì ngày tháng mười
Nắng nhạt phơi cánh cúc
không đủ làm vàng rực
Tấm tức hoa héo gầy
Tháng mười tháng mười đây
Em áo vàng vạt bay
So hình tươi hơn cúc
Và nhẹ như áng mây
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.10.2013 07:59:55 bởi MinhBolsa >
CÓ NHỮNG NGÀY THÁNG MƯỜI Gió cuốn hoa rơi phơi đường phố Tháng Mười hoa sữa với heo may Nắm cốm Vòng còn âm ấm lòng tay Em bên anh tóc mây bay sóng sánh Đêm Tháng Mười trời đầy sao lấp lánh Gió thì thầm se sắt lạnh thâu đêm Hương hoa ngâu hàng xóm rất ngọt mềm Chiếc lá rụng bên thềm lời tình ngỏ Lời thì thầm của lá dù răng nghe rất nhỏ Như dỗi hờn như luyến nhớ thuở xuân xanh Ngày tháng cũ quay về rất mong manh Có Tháng Mười chạy quanh nơi thành phố Thấy hoa rơi và lá phơi trên lộ Dìu nhau đi từng bước nhỏ âm thầm Ngại đạp lên xác lá những bước lầm Lá phải chết hai lần tim đau nhói Có những ngày Tháng Mười còn tiếc nuối Dìu nhau đi qua những buổi hoàng hôn Cơn gió bấc ta nào thấy cô đơn Giờ Tháng Mười ta chập chờn nỗi nhớ
SLOW MÙA THU
Dìu nhau những bước slow Mù thu vườn cũ mơ hồ cỏ hoa Dương cầm thánh thoát phiếm ngà Giúp nhau phủi bụi xót xa đường trần Nắng hanh rớt lại trên sân Cung đàn thổn thức nốt trầm nhẹ gieo Về đâu , ai biết về đâu Mịt mù khói thuốc giọt sầu ngày xưa Trốn xa những khúc âm thừa Hôm nay xua đuổi tiếng vừa vang theo Dìu nhau trên đỉnh cheo leo Cho em thú tội thả neo con thuyền Ngày xưa với những nợ duyên Cơn mưa nức nở bốc lên những mùi Vết loang ngày cũ nhạt rồi Giọt tranh còn nhỏ nước trôi bên thềm Quờ tay tìm cõi bình yên Con đường trước mặt cỏ mềm về đâu Trốn tìm nào gặp được nhau Cung đàn bỗng trổi niềm đau tiếng trầm Chạy đâu cho thoát thanh âm Như chừng vấp ngã vết bầm phím xưa Mình em hát khúc chiều mưa Ta dìu nhau bước slow thuở nào
HÒN DẤU Dấu chân cát biết em đến nơi này Khó che đậy gót chân hồng nho nhỏ Dẫu tháng ngày với bao nhiêu sóng vỗ Dấu chân chim còn mãi đó đổ nghiêng .. Những mái miếu tạo thêm vẻ linh thiêng Để Hòn Dấu đứng riêng mùa giặc gĩa Tiếng bom rơi không rung rinh cành lá Đảo thanh bình không có cả chiến công .. Mắt hải đăng còn dõi biển mênh mông Bao tháng ngày hoài mong thuyền trở lại Nhắc người đi giữa trùng dương mê mải Hãy quay về trên bến có người trông .. Nhờ hải đăng dõi mắt nhắn tin anh Bên hiên nhà ngày xưa thuyền giấy bé Anh dầm mình vượt trong mưa dâu bể Giờ trùng dương chẳng lẽ khác ngày xưa .. Đến ngàn đời mùa nắng tránh mùa mưa Em vẫn đợi những điều chưa kịp nói Em vẫn đợi dầu ngày xa vời vợi Dẫu con tàu đã lạc lối hải đăng .. Giữa mây trời muôn thuở biển màu xanh Còn ghi lại chuyện tình xưa thơ ấu Như thể là ai đặt tên Đảo Dấu Bãi cát vàng chân ghi dấu đổ nghiêng
CHƯA BAO GIỜ ANH QUÊN
Chưa bao giờ anh quên nói yêu em
Nhưng chắc tại gió đêm đưa đi mất
Làm cho em với những ngày tất bật
Không kịp nghe lời yêu dấu thầm thì
Giữa đôi ta chưa có buổi phân ly
Con đường cũ anh còn đam mê lắm Có những chiều Bước trong mưa say đắm Lại nhớ ngày còn hai đứa đi chung Và câu thơ nét bút mãi chập chùng Lời tình tứ vẫn còn tung vào Net Dù thu tàn hay mùa đông gió rét Vẫn lang thang với kỷ niệm ngày xưa Và hôm nay anh bước dưới cơn mưa
Ngọn gió bấc chợt đùa bờ môi lạnh
Anh mới hay đã bao đêm canh cánh
Thèm nụ hôn đã xa vắng lâu rồi
Mưa còn rơi mặc mưa mãi cứ rơi
Anh một mình lang thang dưới trời gió
Cho cơn lạnh dầy vò thêm nỗi nhớ
Chưa bao giờ anh quên nói yêu em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2013 23:06:25 bởi MinhBolsa >
CÁC NÀNG GIÁNG KIỀU Em bước ra từ một bức tranh thơm Bởi em là Giáng Kiều thuở trước Ngày hai buổi gọn gàng cơm nước Thắt đáy lưng ong chiều chuộng chồng con Em ngọc ngà chẳng đếm xỉa phấn son Cho anh mãi vẫn còn mê say đắm
Cho gia đình nguồn hạnh phúc đằm thắm
Em mãi là Giáng Kiều của lòng anh Em là tiên nữ bước ra từ trong tranh
Nên không bị thời gian tàn phá
Mặc người đời nói đến điều kỳ lạ
Anh trọn đời tất cả sống vì em Người vợ hiền đâu có thua các nàng tiên
Cho chồng con trọn lời nguyền mơ ước
Tạo yêu thương và dỗ dành hạnh phúc
Những người vợ người mẹ hiền lành Tất cả các chị là người đẹp trong tranh
Cánh đàn ông sẽ trở thành ngơ ngẩn
Nếu trên đời có những nàng tiên sống ẩn
Thì đàn bà con gái chính là tiên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.10.2013 22:43:21 bởi MinhBolsa >
MÓT NẮNG Anh đi mót nắng cùng em Mang về dệt lụa lại xen tơ hồng Tháng mười sương xuống hương nồng Lại thiếu sợi nắng bềnh bồng gió bay Cuối ngày ngụp lặn cơn say Gom từng sợi nắng đem may lụa vàng Thướt tha một dáng dịu dàng Như từng hơi thở mơ màng mắt nâu Dập dìu cánh mỏng về đâu Tỉnh ra chỉ thấy trong nhau mịt mù Muôn đời đông mãi âm u Rễ đa Cuội bám đánh đu về trời Hằng Nga lòng dạ tơi bời Ai cho nam giới người đời kìa anh Trăng vàng trải mỏng long lanh Còn thua giọt nắng trong anh em à Ngày rằm trăng sáng mượt mà Cung hằng vọng xuống cành đa nhớ người
DUYÊN THỀ TRONG MỘNG Chừng nghe lãng đãng giọng hò ơi Lớp sóng sô theo đẹp tuyệt vời Tiếng gió vi vu hoà nhã nhạc Hình xưa cảnh cũ chợt xa rồi Ngẩng đầu hít thở chút hương quê Mộng ước ngày nao bước trở về Tìm bóng thuyền xưa câu hát cũ Có còn hay đã biệt sơn khê Tháng năm đằng đẳng nhớ thương người Tỉnh mộng bàng hoàng giọt lệ rơi Giấc ngủ chập chờn mong bắt gặp Đội mưa hai đứa bước song đôi Có lẽ đời ta một nỗi buồn Bao giờ xoá được cảnh thân thương Khắc sâu trong dạ hoà chung máu Đứt ruột đau nhừ biệt cố hương Chìm dưới mộ sâu vẫn dỗi hờn Làm sao quên được mảnh tình con Ôm lòng thống hối hờn duyên số Để má hồng ai nhạt vết son
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2013 00:25:03 bởi MinhBolsa >
ĐÊM CUỐI THÁNG MƯỜI Năm mười ba (2013) Lại cạn thêm mười tháng Canh bài đời Gần cạn láng rồi em Từng ngày trôi , ta khắc khoải không yên Sau sự sống , Cái chết liền bén gót Cạn tháng mười Thơi gian trôi quá ngọt Nhìn lại mình thêm đau xót đắng cay Trong bóng đêm ngồi lật ngửa bàn tay Bấm đốt nhẩm còn bao ngày ở lại Xóa tháng mười Tờ lịch rơi tê tái Đông đang về xa ngái lạnh lùng sương Ngày đã ngắn bù đắp nối đêm trường Mà đời ta dường như ngày càng ngắn Ta sẽ đi Điều này là chắc chắn Vậy còn em có may mắn thoát không (??) Đặt câu hỏi mà chua xót trong lòng Đêm tháng mười gió đông đen se lạnh Cuối tháng mười Đêm hoang liêu cô quạnh Những cô hồn đói lạnh cất cánh bay Nghe tiếng rú gió hú trên ngàn cây Biết bao giờ ta nhập bày ma quái
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2013 09:32:07 bởi MinhBolsa >
LẠC LỐI Anh cố về lối cũ để tìm nhau Cây phượng xưa nay sầu nằm trơ gốc Bến đò cũ đã thay rồi cột mốc Đành lạc chân mấy chốc mất nhau thôi .. Anh trở về lối cũ nắng vẫn rơi Biển vẫn xanh mây trời vẫn vậy Nhưng tìm em trên bến nào có thấy Tà áo xanh ngày ấy thay sắc rồi .. Anh trở về lối cũ xác hoa rơi Phượng đỏ thắm còn nằm phơi trên cỏ Tà áo trắng năm xưa khơi niềm nhớ Biết tìm đâu dáng cũ thuở học trò .. Anh trở về lối cũ những ngẩn ngơ Gặp người xưa đã tay bồng tay bế Mái tóc sầu ngang vai dường vẫn thế Nụ cười nào dâu bể nhận không ra .. Anh trở về lối cũ lạc chân qua Không dám vào ngõ nhà của năm cũ Bởi bây giờ nhà xưa đã đổi chủ Cũng đành thôi ủ rũ dáng anh về
CA PHÊ BUỔI SÁNG MÙA ĐÔNG
Cà phê chầm chậm nhỏ Khói quyện buồn mong manh Đàn thành từng sợi nhớ Sáng mùa đông không anh *** Vừa xa là đã nhớ Muốn gần nhau muôn thuở Kệ con gió thay mùa Đông ngấp nghé ngoài cửa *** Nhưng còn nhiều trắc trở Vụng dại tiếng đàn xưa Giọng ca ai nức nở Sáng mùa đông đong đưa *** Anh xuôi miền xa vắng Em ngược dòng hư vô Tròng trành thuyền ngã xô Giữa đôi bờ biển mặn *** Đời còn nhiều cay đắng Khi ta chẳng thể cùng Tách cà phê uống chung Sầu dâng về một lối *** Chưa hoàng hôn đã tối Tháng mười một xa xăm Trời mù sao thăm thẳm Giọt đắng chợt lạnh căm
ĐỜI MẸ Mẹ có bầu ba vào bưng "tập kết" Đời con gái, mẹ nhận hết thương đau Cảnh túng nghèo thiếu trước với hụt sau Mẹ vẫn cố nén sầu ôm chờ đợi Mẹ sinh con ba chưa hề biết tới Cũng chưa lần thăm hỏi đặt tên con Dù mẹ biết ba trở lại cố thôn Nhưng tránh mặt đêm chôn mìn,pháo kích Mẹ chứng kiến có rất nhiều thảm kịch Anh em nhà gây thương tích cho nhau Chiếc xe đò cán mìn nổ thương đau Bố với con vờ quên nhau đấu tố Mười chín năm con thi hành nghĩa vụ Con đi làm anh lính chiến miền Nam Vững tay súng quyết bảo vệ xóm làng Con nào biết Ba trên đường " giải phóng" Năm bảy lăm Ba làm người chiến thắng Con đi tù sống thầm lặng không than Bị thiếu cơm thiếu áo sống cơ hàn Con vẫn thế hiên ngang một chàng lính Cha tìm con với bao nhiêu toan tính Kẻ làm ba với bản tính điêu ngoa Mẹ lần nữa mắc oán bị ba lừa Ba vơ vét tư trang mang ra bắc Đời của ba gieo rắc lắm đau thương Kẻ phản bội người gạt lường tình cảm Con nhìn ba mà lòng dâng bất mãn Đi tù về con dẫn mẹ vượt biên Gửi thư sang ba kể lể muộn phiền Ba nài nỉ xin tiền xây tổ ấm Mẹ biết mà vẫn còn thương cha lắm Nén gởi về tiền rửa bát công may Cha có tiền phung phí tối ngày say Và đã có một ngày cha không dậy Mẹ hay tin cũng cố về bên ấy Lo cho ba tình nghĩa đấy vuông tròn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.11.2013 11:39:47 bởi MinhBolsa >
BÃO 13 VÀ EM Tuổi mười ba , cái tuổi hay bướng bỉnh Muốn cho rằng mình đã rất thông minh Lại thường hay sớm muốn có cuộc tình Cho có vẽ ta đã thành người lớn Bão Mười Ba cũng làm người phải tởn Báo thời tiết gió sẽ giật cấp mười Cũng hung hăng cũng giận dữ dọa người Nhưng cuối cùng lại êm xuôi ngoan ngoãn Số mười ba tây phương thường rất ngán Chả ai thèm đếm xỉa số mười ba Họ kị lắm không muốn chọn số nhà Nhằm thứ sáu mười ba là ma quái Bão Mười ba người miền Trung sợ hãi Nhưng cuối cùng mềm mãi cũng dễ thương Chỉ để lại một vài nỗi tai ương Hai bên đường nhiều cây xanh tróc gốc Em mười ba vừa môi hồng đen tóc Cũng xin em cố học bão mười ba Cứ điêu ngoa mà tính nết thật thà Hãy ngoan nhé chớ kiêu sa làm chảnh
LẠC LỐI XƯA Ta chờ dưới phố chiều nay Phố vẫn đông song lòng hơi đổi khác Đứng đợi mãi chắc người đi lạc Họ lạc chốn hẹn hò ta lạc ngõ yêu thương Dợm bước đi sao dạ cứ tơ vương Những lời hẹn hò những thơ đường tình ấy Chưa hẳn là yêu nhưng thấy tim mình run rẩy Háo hức trông chờ mong là mong vậy thế thôi Ta đứng trầm mình cứ mặc mưa rơi Từng ngọn gió quất trôi miền ký ức Thú đọa đày đôi khi là hạnh phúc Có khi ở gần lắm lúc lại xa xôi Phố đông người ta càng thấy đơn côi Muốn hái mây trời từng mảng rời về ghép Làm tấm bạt che những giọt mưa ướt nhẹp Mây bay xa mắt ta bỗng cay nồng Ngoài trời bão mà lòng cũng nổi giông Muốn nổi loạn đập phá cho tan vỡ Giấc mơ ảo chiều nay đã lỡ Bài thơ hẹn hò ta trả nợ phai phôi
CÔ GIÁO TRƯỜNG CAI LẠY
Em , từ Kiến Hoà qua công tác
Anh, trai tập kết ở bưng về
Hai chúng ta trên quảng đường lưu lạc
Cùng chung lưng xây dựng mảnh tình quê
Em ở lại thành lấy tin của giặc
Anh du kích tối đắp ụ phá đường
Em giả vai cô giáo đi dậy học
Lại rộng tay quí trẻ với yêu thương
Ngụy hành quân bao tin đều về đến
Để quân xa vướng mìn bãy đổ nhào
Nhưng đôi ta lửa tình chưa kịp bén
Chợt mùa xuân lãnh nhận lắm thương đau
Một buổi sáng ngôi trường Cai Lậy
Trong giờ chơi đang rộn rã tiếng cười
Chợt bất ngờ rơi từng trái đạn pháo
Những bé thơ gục chết nát tan người
Có những đứa miệng còn đang ngậm kẹo
Vài đưa kia đang vui nhảy lò cò
Trên tường vôi mảnh da thịt tùng xẻo
Mảng tóc xanh bám chặt dưới chân cờ
Em cũng chết khi đưa tay níu kéo
Những trẻ thơ chết đứng khóc như mưa
Ôi em tôi một mùa xuân lạnh lẽo
Đã tan thân cố cứu đám trẻ thơ
Ôi những người đã bắn từng trái pháo
Có hiểu chăng những viên đạn vô tình
Thả tay buông với mắt nhìn ngơ ngáo
Đạn đi đâu chả cần biết trọng khinh
Ta cúi đầu nhỏ lệ cho cô giáo
Em vì ai mà lãnh nhận hy sinh
Những viên đạn mang sứ mệnh giải phóng
Bắn em tôi gục chết rất vô tình
Ba mươi tám năm đất nước ngưng khói lửa
Bé thơ xưa còn sống tuổi năm mươi
Trong cuộc sống chắc hẳn vẫn còn nhớ
Một ngày xuân khủng khiếp của cuộc đời
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2013 10:45:55 bởi MinhBolsa >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: