![[Helpful answer received]](app_themes/Classic/image/helpfulA.gif)
GÓC THƠ BOLSA
chuyện mây mưa & gió Lúc mưa về hẳn nhiên là có gió Thế mà mưa cứ mãi ngỏ tình mây Mưa ơi mưa đã có gió ở đây Sao không vui còn đoạ đầy chi lắm .. Để gió buồn những chiều vương sợi nắng Gió giận hờn xua đuổi mắng chửi mây Mây sợ hãi đành vậy cất cách bay Nhưng chả thể chia lìa mây mưa nhỉ .. Gió hung tợn gió thét gào thỏa chí Mây phớt lờ còn tình ý cùng mưa Gió ơi gió có tỉnh ngộ hay chưa Mây cùng mưa bao giờ cụng đôi cặp .. Thung lũng sâu gió tỉ tê ngồi khóc Mây mặc tình vẫn lơ lửng trên cao Rồi gặp mưa họ quyến luyến cùng nhau Gió nổi ghen ôm tình sầu gào thét
HẠNH PHÚC ĐÂU MUỘN MÀNG Ai bảo em cứ yêu là sẽ khổ Ai cho nợ ai đào hố giam thân Chuyện vỡ đổ hai đứa đều có phần Anh ngu ngơ còn em thì ngang chướng
Gió sai chiều cho mây bay khác hướng Mà không dưng tự vướng với chữ yêu Ta bên nhau chả đằm thắm được nhiều Để đến nỗi một điều khó thể tránh
Giữa đêm đông hai phương trời buốt lạnh Đêm trằn trọc nhớ những cảnh đam mê Sao ngày ấy tình yêu quá tràn trề Giờ phải chịu cuộc ê chề thức sáng
Mặt trời lên phương đông hừng chạng vạng Anh hăm hở theo tiếng vọng con tim Quay trở lại chốn cũ quyết kiếm tìm Muốn cùng ai luồn kim đan áo ấm
Và tình ta đã nhuốm màu thẫm đẫm Cả hai đứa có kinh nghiệm dầy thêm Cùng nhường nhịn xây đắp rất êm đềm Ai dám nói cứ yêu thêm thất vọng
MÙA THU KHÔNG TRỞ LẠI Sài Gòn , Huế , Hà Nội chắc là không ! Bây giờ thu , lá hồng mối tình nhỏ Đã bay xa không nằm nghe mưa đổ Giam mình bên cửa sổ lúc vào đông Cố dối lòng ở đó có người mong Mà mùa thu đã không còn quyến rũ Nên có về phải nằm ôn quá khứ Những cơn mưa ủ rũ của năm nào Ta không về mùa thu chả hanh hao Bởi cảnh xưa không người nào ở đó Về làm chi để tăng thêm nỗi nhớ Thêm muộn phiền ruộng đất họ trưng thu R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2015 05:22:45 bởi Ct.Ly >
NGÀY CUỐI NĂM Nhìn lên thấy chiếc lá rơi Cành khô chết rét buồn trôi lặng lờ Lá xanh quắn lại ơ hờ Noãn non xám ngắt thẫn thờ ngậm sương Kiễng chân nhìn hết con đường Hình như số phận đoạn trường thâu canh Thâm nâu mấy túp lều tranh Hàng cây trút lá trơ cành không hoa Cận ngày nhớ đến mẹ cha Thương ôi ! chắc Tết xa nhà chả sai Nhuốm buồn nhớ những cội mai Đầu xuân trút lá trổ vài nụ hoa
NHƯ DÁNG THU XƯA
Sáng thức dậy chợt có chút mùa thu
Thêm một chút sương mù nhàn nhạt nắng
Nhìn bầu trời hôm nay xuống thấp lắm
Nhưng rừng phong màu lá vẫn còn xanh
Sáng thức dậy có chút gió mong manh
Trôi rất nhẹ ngoài mành chùm mây trắng
Cây xoan gìa bày chim nay đi vắng
Không chuyền giây múa hát với bày trò
Sáng thức dậy nhận được cả vần thơ
Ai gieo vần mà thu sầu lặng lẽ
Hình như thu thì lúc nào cũng thế
Có cúc vàng em nhể với heo may
Sáng thức dậy bâng khuâng cả ngày nay
Có phải chăng hương mùa này Hà Nội
Hoa sữa về cùng cốm Vòng vời vợi
Anh vẫn chờ vẫn đợi dấu thu xưa
HOA MIMOSA & TRINH NỮ Những cây mắc cở hoa tim tím Lá kép thẹn e khép nhẹ nhàng Che giấu chuyện tình thăm thẳm kín Một loài hoa dại chả cao sang Mimosa rực rỡ sắc hoa vàng Số phận muôn đời sống đất hoang Biểu tượng tình yêu còn khép kín Đồi mơ Đà Lạt ngập bên đàng Nguồn gốc hoa này từ Úc Châu Sự tích truyện tình rất đớn đau Chàng là ngư phủ lòng chân chất Nàng dòng quí tộc con nhà giầu Cuộc tình thầm kín gữa gái trai Rẽ thúy chia uyên giống mọi người Đoạn kết thương tâm rơi nước mắt Còn đau nhức nhối chốn tuyền đài Biết chuyện cha nàng đến thuyết thương Nhưng chàng một mực chả nghe nhường Thế là chàng phải vào quân đội Đưa chàng ra tận chốn biên cương Bao năm xa cách chả hề thay Chàng nàng thắm thiết thêm từng ngày Nổi giận cha nàng bèn lập kế Vu chàng tội dữ bắt tù đày Án trọng tình yêu chả nhẹ khinh Một lòng một dạ vẫn chung tình Án ấy thế là thành án tử Bắt kẻ yêu đương chịu nhục hình Hôm chàng phải điệu ra pháp trường Nàng đi chứng kiến với đoản gươm Khi chàng vừa trút hơi thở cuối Nàng cũng tự mình đập nát gương Giọt máu nàng loang khắp pháp trường Tự nhiên trồi mọc hoa dễ thương Có màu tim tím hoa trinh nữ Lá hoa e thẹn nhắm mi buồn Và dưới chân chàng trổ gốc hoa Màu vàng tươi tắn Mimosa Dương gian từ đó luôn thương nhớ Cuộc tình thầm kín mắt lệ nhoà
BOLSA !
Bao giờ anh sẽ qua Thăm người em gái Bolsa Về chơi Sài Gòn Nhỏ Cali. Mưa nắng hiền hòa Nơi đây một góc trời Của quê hương nổi trôi Nơi đây vạt áo dài Tung bay giữa xứ người Nơi đây chiều nắng hạ Phất phơ vành nón lá Em gái dễ thương quá Manh áo lụa Bà ba Anh về đây sẽ có Một thoáng Sài Gòn xưa Ngồi nhìn cà phê nhỏ Tí tách trong chiều mưa Sáng ra Phước Lộc Thọ Ngồi ăn phở Hiền Vương Chiều sánh vai tản bộ Nhạc Vọng Cổ rơi buồn Đêm ngồi trên bãi biển Nghe sóng vỗ thì thầm Nhìn vầng trăng xao xuyến Nhờ chuyển lời hỏi thăm
MƠ TRĂNG ĐÁY NƯỚC
Thơ thẩn trời chiều trên bến sông Hình ai soi bóng chạm tơ lòng Hoàng hôn sắp lịm khung trời tím Tỏa ráng mây vương chiếu ánh hồng Xám ngắt chiều buông đáy nước ròng Thuyền trôi hờ hững giữa dòng sông Trăng non đỏ ửng đừng khua vỡ Sóng nhạc nhấp nhô lẫn sóng lòng Bến vắng thuyền trôi ai ngóng đợi Dật dờ con nước biết về đâu Một ngày một ngóng xa vời vợi Nghe tiếng thở dài buốt đêm thâu Trăng treo dốc núi soi hình nhớ Đáy nước sông sâu lặng bóng chờ Sóng vỗ tan tành trăng vỡ nhỏ Ôm trăng chết lịm một cơn mơ
MÀU TRẮNG EM YÊU Tình yêu chưa kịp tỏ lời Chiến chinh đã vội chia đôi chúng mình Ngày xưa em vẫn yêu hoa trắng Lắm lúc đường về lạc ngõ yêu Chỉ tại bướm vàng theo dấu nắng Để em đuổi bắt chạy muôn chiều Muốn theo bắt bướm giúp cho người Giữa bến giòng sông nước cạn vơi Nước chảy hoa bèo màu tím tím Mơ thuyền viễn xứ bé yêu ơi Cứ thế đôi ta với tháng ngày Một chiều cuối hạ lá thu bay Tạ từ áo trắng anh đi lính Chọn kiếp hải hồ với gío mây Đại dương hoa biển trắng lời thề Chưa thỏa tang bồng đã biệt quê Muốn hái loài hoa trên đầu sóng Mà không may mắn chả ngày về
CÁNH CHUỒN LẠC GIÓ
Cánh chuồn xoay giữa trời xanh Anh vui từng bước quân hành không quên Đôi ta chả có nợ duyên Nên mình mới đổ muộn phiền cho nhau Ba năm áo trận chưa nhàu Mà sao đất nước quặn đaucánh chuồn Một ngày nước mắt mặn tuôn Anh đành ngơ ngác gạt buồn mà đi Áo nâu che giấu xuân thì Em ngồi cô quạnh mỗi khi chiều tàn Cánh chuồn nay chả về ngang Em ôm tình ấy dở dang nửa đời Chiều nay nhìn bóng mây trôi Gió đông cho gởi với người phương tây Còn đâu giấc mộng sum vầy Đôi ta không nợ nhưng đầy đớn đau Thôi thì hẹn lại kiếp sau Làm người xin được quy chầu nước Nam Không may gẫy gánh giữa đàng Cũng xin xanh mộ ngăn hàng lệ rơi Còn hơn hai đứa chơi vơi Đứa nơi cố quận đứa người tha phương Xin đi cho hết con đường Đầu xanh khăn trắng đoạn trường có nhau
CỜ DÂN TỘC
Tôi đã thấy anh vác lá Cờ Vàng Cờ Dân Tộc bay hiên ngang trên phố Một màu vàng tượng trưng màu quốc thổ Ba sọc đỏ ba giòng máu anh em Chỉ một thoáng tuy chưa kịp biết tên Nhưng tôi thấy cả nền trời hy vọng Tôi xem anh như là thần Phù Đổng Cỡi ngựa sắt đánh đuổi lũ giặc Ân Dân Việt Nam đã quật khởi bao lần Cờ dân tộc hằng năm xưa đã phất Từ Vua Hùng đến Nhà nguyễn bất khuất Chỉ một lần nhục nhã Với Lê Chiêu .... Và giờ đây đất nước lại đổ xiêu Bọn Việt Cộng theo Lê Triều bán nước Từng thước đất mất dần Thác Bản Dốc Hoàng Trường Sa giờ cơn lốc Hải Vân Cờ dân Tộc phất kêu gọi người dân Ba giòng máu đừng ngại ngần chung lối Đứng thẳng dậy cầm tay nhau tiến tới Nước Việt Nam gìn giữ bởi Người Nam
MÙA ĐÔNG THIẾU NẮNG
Hôm nay trời quên nắng đã mưa dầm hôm qua Mây trời pha đục trắng Chiều về tuyết trổ hoa Ta một mình lặng lẽ Co ro nhìn qua song Điệu này rất có thể Thiếu nắng cả mùa đông Trước sau sân trắng xóa Mái hiên thạch nhũ trong Cây đào đứng hứng gió Cành thủy tinh lạnh lùng Ta chợt thèm vạt nắng Của mùa hè năm xưa Lòng phố buồn yên lặng Em trên võng ngủ trưa
TUỔI THƠ CỦA EM Em rong phí tuổi thơ Trên bến tàu xó chợ Em hong phí tuổi thơ Ở đầu đường góc phố Em có một tuổi thơ Không tay ôm của mẹ Em có một tuổi thơ Không lời nhủ của cha cuộc sống bao khó khăn Đời dậy em tảo tần bắt đấu tranh để sống Tất tả tìm bữa ăn Em không có tuổi thơ với áo trắng học trò Em không có tuổi thơ Bạn bè cùng thày cô Đời xô em ra phố Trên đống rác bùn nhơ Trời đày em giữa chợ giết chết cả mộng mơ
BẾN XƯA Anh trở lại bến xưa sầu lặng lẽ Chân vô tình lạc bước bãi cỏ may Trên giòng sông gió lộng sóng như thế Mà thấy đâu tiếng gọi cái vẫy tay Anh chậm bước một mình qua phố vắng Lá thu rơi chầm chậm gọi tin yêu Bóng anh vội ngả theo chiều tắt nắng Phố cũ sầu với bao nỗi hoang liêu Bước trở lại tìm một thời trai trẻ Giữa mênh mông hoang phế thuở trông mong Người xưa cũng đã đi vì dâu bể Xa khuất rồi đơn độc buổi chiều đông
LỜI CHÚC ĐẦU NĂM Hãy lắng tai nghe tớ chúc đây Chúc cho Dũng Trọng mặt thêm nhây Dè chân dạng cẳng mà tranh đấu Đứa chạy theo Tàu đứa lậy tây Chúc cho bộ đội với công an Sáng mắt nhìn nhau chớ cố ăn Tổ quốc của chung đừng gấu ó Đều là đầy tớ của nhân dân Chúc anh chiến sĩ ở Trường Sa Tay súng hiên ngang giữ đảo nhà Chớ để quân tàu vào lấn chiếm Biển đảo xuân về sớm trổ hoa Phập độ trời thương Nguyễn Bá Thanh Phen này chớ vội ngắm trời xanh Bởi quân tham nhũng còn nhiều lắm Ông bỏ ra đi thế sao đành Chúc cho những đứa giỏi chui luồn Tiền bạc ra ngoài để bán buôn Biệt thự to đùng như Xuân Phúc Mai kia hụt cẳng nó mau chuồn Chúc người khiếu kiện, những dân oan Vững dạ bền lòng giữ lá gan Ruộng đất cha ông nếu để mất Mai đây xấu hổ dưới suối vàng Chúc cho các cháu sớm thành tài Học hành chăm chỉ dựng tương lai Nước non rồi sẽ nhờ em đấy Dân Chủ tự do có một ngày Chúc cho tất cả được thành công Ấm no hạnh phúc cả non sông Nhà Nam bừng sáng trời Âu Á Đừng để quân tàu lấy biển đông
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: