VẠT ÁO MÀU TRONG NGÕ TỐI ( Băng Hồ)

Tác giả Bài
nvietdung
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2013
  • Nơi: Sài Gòn
VẠT ÁO MÀU TRONG NGÕ TỐI ( Băng Hồ) - 19.09.2013 09:47:08

Kỳ loạng choạng đẩy cửa bước vào, sơ mi, ca vát xộc xệch, chiếc mũ dạ hùm hụp trên trán. Hơi rượu nồng nặc từ người chàng đưa ra, khiến Nụ nhăn mặt lùi lại . Nàng lo lắng nhìn chồng, nét mặt hằn lên vẻ buồn rầu , thương xót. Người đàn ông vào đến trong nhà, gã hét lên :
- Mày làm gì để tao đập cửa mãi không mở hở  ?
     Nụ đáp, nước mắt trong giọng nói :
- Anh vừa về thì em đã ra mở ngay đấy chứ .Em vẫn thức để đợi cửa anh chứ có dám ngủ đâu. Anh Kỳ , sao dạo này anh thành khó tính bẳn gắt quá..
   “Bốp” năm ngón tay Kỳ đã in hằn lên má vợ. Rồi chiếc ấm nước trên bàn được quăng mạnh vào tường vỡ từng mảnh vụn. Gã đàn ông lồng lộn gầm lên, tia mắt đỏ ngầu như thú dữ :
-[     Bỗng Kỳ nhăn mặt, ôm ngực , nôn ọe ra một bãi nước tanh tưởi. Chàng lảo đảo ngã gập người trên chiếc ghế “phô-tơi” .Nụ ái ngại dìu Kỳ ra giường , cởi giầy, áo cho chồng. Trong cơn mê sảng, gã đàn ông vẫn luôn mồm : “ Con khốn nạn, mày làm khổ tao…” hằn học như với kẻ thù muôn ngàn kiếp. Nụ tắt đèn, câm lặng nằm cạnh chồng lòng tràn ngập một nỗi xót xa…

*
        Cách đây bốn năm, Kỳ là một cậu thanh niên tương lai đẹp như một vuông lụa bạch. Chàng theo học Ban Luật Trường Đại Học. Ông bà Tham Bách cười sung sướng mỗi khi tính nhẩm đến cuộc đời mai sau của người con trai độc nhất. Nhiều bà hiền mẫu có con gái đẹp đã thường nhìn cậu sinh viên Kỳ bằng con mắt trìu mến và đưa những tin nhắn gửi vu vơ.

        Xẩy một ngày, khói lửa làm xô rối kinh thành. Kỳ hờn uất đốt những pho sách dầy, xách một chiếc va-ly chạy ra vùng ngoài.

       Lần đầu tiên , bóng dáng một người con gái đã đi vào cuộc đời anh sinh viên Kỳ giữa khung cảnh tĩnh lặng của hương đồng cỏ nội. Kỳ gặp Nụ trong một buổi nàng đi thăm  lúa ở đồng về., má hồng ánh lửa và mắt nhòe mộng mơ. Nhan sắc tươi thắm cũng như vẻ ngượng ngùng thôn dã của Nụ đã làm cho Kỳ thấy rung động. Hai người yêu nhau không khó, khi mà ở họ là những mối tình đầu chân thành, trong trẻo , họ trao tặng cho nhau.

      Cuộc tình duyên vụng trộm ấy ngày một ngày hai đã đem lại kết quả không chờ đợi : Nụ đã có mang . Kỳ hồi hộp ngỏ ý lấy nàng làm vợ với ông bà Tham. Hai ông bà tái mặt, tưởng phải nghe một tin sét đánh. Chỉ vì một lẽ đơn giản, Nụ là con một ông Chánh Bá ở thôn quê, không thuộc vào giai cấp thị thành cao quý như ông bà mấy đời gốc rễ toàn những Tuần Phủ, Án Sát.

       “ Trời ơi, anh điên hay sao mà lại nẩy ra cái ý định rồ dại ấy. Lấy nó là anh tự giết cả cuộc đời anh đấy biết không. Này, tôi được tin ở trong ấy nhắn ra , các cụ Tuần Bích, Tham Kiên vẫn có ý để chờ anh đấy. Anh định bắt tôi nay mai hồi cư giả nhời các cụ ấy ra sao ?”

        Nhưng cũng lần đầu tiên trong đời, người con ngoan ngoãn như Kỳ dám có một hành động ngược lại bố mẹ. Chàng nhất định lấy Nụ. Tâm hồn chàng hồi ấy còn sáng nhiều điểm trong lành. Chàng không có can đảm phản bội lại cô gái quê trong trẻo đã hết mực tin chàng và đã trao tặng chàng trọn vẹn không gìn giữ .Hôm Kỳ cưới Nụ, ông bà Tham tím mặt bỏ sang làng bên . Cái đám cưới mùa loạn đó, bên nhà trai chỉ có Kỳ và mấy người bạn mới tản cư. Nụ bước chân đi làm dâu với một linh cảm : sự tủi nhục bất trắc đang chờ đợi nàng. Tuy nhiên giọt nước mắt của nàng đã có Kỳ thấm hộ. Người trai hiền lành đó đã phải hoặc luôn luôn bầy trò vui, hoặc nói những câu ngộ nghĩnh để hái lấy nụ cười trên môi vợ. Cũng may, khung cảnh giản dị của bờ ao ,lũy vắng xưa nay vẫn giữ chặt những tâm tình bên nhau hơn những nơi có nhiều ánh sáng điện đèn.

       Ít lâu sau, Nụ ở cữ . Một đứa con trai mẫm mạp ngộ nghĩnh điểm tô cho căn nhà xiêu vẹo tản cư.

       Một ngày chiếc xe bánh nặng đưa cả gia đình Kỳ về nơi thành phố. Ánh điện kinh thành nếu có làm sáng lên một số cuộc đời biết chịu khó lựa lách để sống thì trái lại cũng đang làm rã rời dây khăng khít của đôi vợ chồng Kỳ, Nụ .

      Kỳ vẫn yêu vợ, dù sao , chàng vẫn còn giữ được cái đẹp của tâm hồn.  Nhưng trong cuộc đụng chạm với cảnh sống ở đây, Nụ nhiều lúc đã linh cảm thấy vẻ ngượng nghịu, khó chịu ở chồng ,mà nguyên nhân chính nàng chua xót cảm thấy là do sự có mặt của nàng ở bên mái gia đình này. Tuy gia đình nàng ở thôn quê cũng vào bậc trù phú nhất nhì trong huyện, có hàng trăm mẫu ruộng, nhưng lên mảnh đất Hà Thành này ,Nụ vẫn cảm thấy như bị lép vế kém cạnh như câu cửa miệng người đời :” giàu có thôn quê không bằng kéo lê hàng tỉnh “. Dưới ánh đèn lộng lẫy của mảnh đất xa hoa , Nụ tự nhiên thấy mình thành lạc lõng kệch cỡm vô duyên. Những mái nhà sừng sững nơi đô thị đã ngăn cách nàng gần chồng. Biết là sắp phải xa mà cánh tay chới với không cách nào níu lại được. Nhưng người áo quần lịch sự mà nàng gặp ở đây không thể nào truyền cho nàng được một giây ngắn cảm thông...Nàng cảm thấy thèm một bờ sông bãi mía, một mảnh trời không bị vít kín, một cánh đồng rộng mênh mang . Lắm khi để tìm sự an ủi,nàng sát lại gần chồng .Nhưng Kỳ, những ngày về đây cũng không còn là Kỳ của ngày nào đó, đỏ mặt lên bênh vực thuyết :” Hai kẻ yêu nhau bằng sức truyền cảm của đôi linh hồn thì những cái quyến rũ của cuộc sống xa đọa bên ngoài cũng không thể làm tổn thương đến hạnh phúc chung được”.

     Người thanh niên đó đã đổi khác ! Sự tính toán so bì đôi khi đã thoáng hiện trên cặp mắt trầm tư gần như hối tiếc… Ấy là những bận nàng sánh vai cùng chàng đi phố và tình cờ gặp những cặp vợ chồng bạn của chồng. Lúc Kỳ phải làm công việc giới thiệu, Nụ có cảm tưởng là chồng đau khổ lắm, cái đau của kẻ chịu kém trong cuộc thi vinh dự. Những người đàn bà sánh đôi với những người bạn chàng kia, Nụ đều thấy đẹp mơn mởn như hoa, tóc uốn xoăn tít như đầm, nhất là người nào người nấy ăn nói hoạt bát duyên dáng. Không so sánh, nàng cũng biết nàng kém nhiều lắm. Dáng điệu quê mùa, răng đen, tập mãi không đi nổi đôi giày cao gót , nói năng thì lúng túng hay đỏ mặt ngượng nghịu. Nàng hiểu rằng nàng đã làm chồng xấu hổ mỗi khi đi chơi gặp chúng bạn. Một câu chuyện này làm nàng day dứt nhớ mãi. Hôm ấy, một người bạn viết báo đến tận nhà riêng bảo Kỳ và nàng :
-[       Trong quán rượu một buổi tối mưa lạnh Kỳ đã chìa tôi xem mảnh giấy nhỏ đó. Đôi mắt gã đàn ông trầm hẳn xuống như đang hối hận với tội lỗi gây nên :
-  Nụ đã bỏ tôi đi từ ngày ấy sau khi viết để lại lá thư này . Hẳn là đêm đó, nàng đã khóc nhiều, buồn thương cho số kiếp. Ông đọc đoạn này :” Em vẫn thương anh nhưng em thấy hai cảnh sống chúng ta không thể hòa hợp trên mảnh đất này . Em biết anh lâu này từng phải ngậm đắng khi lấy em làm vợ, nhưng thương em anh đã chịu đựng với một lòng nhẫn nại phi thường. Tuy nhiên em không thể làm khổ anh mãi, em không thể kìm hãm cuộc đời đầy hứa hẹn của anh. Em phải ra đi và em xin chúc anh tìm được người khác xứng đáng để thay em “. Nàng đã viết với tất cả sự thành thực trong ý nghĩ nhưng tôi có cảm tưởng đó là những câu sỉ vả . Tôi đâm bổ đi tìm nàng, tôi đăng báo xin lỗi mời nàng trở lại, tôi nhờ bạn bè thân tín tìm nàng hộ ,nhưng người con gái ra khỏi nhà tôi đã không còn bao giờ trở lại nữa. Tôi biết lắm từ hồi còn yêu nhau, Nụ tuy hiền lành thôn dã , nhưng tính khí cũng khái lắm.

    Sự hối hận đã làm tôi sống như điên dại một thời gian. Để tìm quên, tôi lao đến những nơi có ánh đèn, có rượu và gái đĩ. Cho đến một hôm , tôi về qua một tỉnh nhỏ. Trong cái đêm tối mịt mùng khó thở của tỉnh lẻ , tôi bứt rứt cảm thấy nỗi thiếu thốn đàn bà. Tôi đấm cửa một phòng thuê ở một ngõ tối và quẳng tiền cho đi gọi người . Một lúc sau có tiếng bước chân rụt rè bước lên thang gác và tiếng gõ cửa nhẹ buồng tôi. Như cuồng dại tôi quay nhanh quả đấm cửa, giơ tay toan nắm lấy người con gái mảnh dẻ bên ngoài . Bỗng một tiếng kêu thất thanh, và người con gái đã hốt hoảng nhẩy bổ xuống chân gác.

    Mắt tôi hoa lên, quả đất như muốn sập đổ tan tành. Trời ơi ! Cái thân hình nhỏ nhắn ,hơi gầy trong vạt áo lụa màu kia đã từng quá quen thuộc trong đời tôi. Tôi lao người xuống theo, gọi như xé ruột :
       - Nụ ! Em Nụ !...
       Nhưng người con gái đã hoàn toàn biến mất trong bóng tối dày đặc đang phủ kín mặt đường. Tiếng kêu gọi thất thanh của tôi chỉ có cái im lặng ghê rợn của Tội Lỗi trả lời.
       Kỳ đứng dậy móc ví trả tiền,ngoài trời lúc ấy đã ngớt mưa. Gã nói thêm dặn tôi :
      -    Chuyện tôi , ông hãy viết đăng lên báo, và ông làm ơn hãy dùng những từ ngữ cay độc nhất để chửi rủa tôi. May ra có nhẹ cho tôi một lòng hối hận , và may ra câu chuyện này có làm thức tỉnh những gã đàn ông khác cũng đang cùng một tâm trạng như tôi trước đây. Vì ngoại vật xung quanh , tôi đã xô một cuộc đời lương thiện xuống bùn nhơ tội lỗi. Tôi ăn năn đau khổ quá chừng. Ngày nay,mỗi khi phải nhìn một vạt áo mầu lén lút từ trong một ngõ tối nào đó đi ra , tôi lại rờn rợn tưởng đâu như là hiện thân của Tội Ác đang luôn theo đuổi tôi , giày vò hành hạ tôi từng giây, từng phút…
 
                                                                  Hưng Yên 1952        
 
 
 
 
 


 
 

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2013 21:16:38 bởi nvietdung >

NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
Re:VẠT ÁO MÀU TRONG NGÕ TỐI ( Băng Hồ) - 20.09.2013 06:04:45

 Mắt tôi hoa lên, quả đất như muốn sập đổ tan tành. Trời ơi ! Cái thân hình nhỏ nhắn ,hơi gầy trong vạt áo lụa màu kia đã từng quá quen thuộc trong đời tôi. Tôi lao người xuống theo, gọi như xé ruột :

  - [ 

Bài viết còn có chỗ thiếu xót, cần được tu sửa.
 
NX

nvietdung
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2013
  • Nơi: Sài Gòn
Re:VẠT ÁO MÀU TRONG NGÕ TỐI ( Băng Hồ) - 21.09.2013 21:20:56
Xin lỗi anh Ngụy xưa, tôi đã sửa lại bài này rồi. Bây giờ già rồi, mắt mũi kém, không được như xưa.Không biết tại sao lúc mình đánh lên thì đủ, nhưng về sau lại thiếu. Chắc tại trình độ IT quá kém .Mong các anh cho hai chữ đại xá. Xin cám ơn . Đừng trách nhé !
Việt Dũng 

NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
Re:VẠT ÁO MÀU TRONG NGÕ TỐI ( Băng Hồ) - 22.09.2013 02:41:15
nvietdung


Xin lỗi anh Ngụy xưa, tôi đã sửa lại bài này rồi. Bây giờ già rồi, mắt mũi kém, không được như xưa.Không biết tại sao lúc mình đánh lên thì đủ, nhưng về sau lại thiếu. Chắc tại trình độ IT quá kém .Mong các anh cho hai chữ đại xá. Xin cám ơn . Đừng trách nhé !
Việt Dũng 

Vẫn còn vài chỗ thiếu sót anh Dũng à.
 
Chỗ nào có dấu "-[" là chỗ thiếu câu đối thoại. Anh sửa lại nhé.
 
NX