Thanh dịch thuật
Chương 27
26 TRÊN ĐƯỜNG CHẠY TRỐN
Beetle trở lại vùng lãnh thổ của mình và anh biết phải làm gì. Anh lấy mồi lửa ra và thắp sáng ngọn đèn đi trong Đường Hầm Băng Đá. Ánh sáng màu xanh cho thấy một dãy bực thang xuống giốc cắt trong băng đá và biến mất vào bóng tối. Beetle và Septimus đều biết lối nầy và bắt đầu đi xuống, nhưng Jenna và Ullr lại ngập ngừng dừng lại.
"Nhưng đi đâu, noi nầy dẫn đi đâu?" cô hỏi.
Septimus đã nói rất nhiều về Đường Hầm Băng Đá với Jenna nhưng anh quên là thật ra cô chưa bao giờ đến nơi nầy. Trong thực tế, ban đầu anh rất khó khăn thuyết phục cô là chuyện nầy thậm chí có thật và bất cứ lúc nào anh đề cập đến, anh luôn có cảm giác cô không hoàn toàn tin anh. Khi anh đưa tay cho cô ấy nắm, anh có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của cô là nơi nầy có thật.
Jenna nắm lấy bàn tay và với Ullr phía sau, cô theo Septimus xuống các bực thang bao phủ bởi một lớp băng giòn và không trơn trợt như cô chờ đợi. Dưới chân bực thang, họ đi qua một cổng vòm cao nhọn mà bình thường hồn ma của một Pháp Sư Tối Thượng lão thành ngồi canh gác lối vào, nhưng bây giờ ông đang bận việc khác ở tầng trên trong Tháp. Septimus mừng là không cần phải giải thích với hồn ma vì anh cảm thấy khó chịu khi ông ta có ý nghĩ anh không phải là người Học Nghề thông minh nhất. Anh đi sau Beetle qua cửa vòng và vào đường hầm dẫn từ Tháp Pháp Sư. Đèn màu xanh của Beetle chiếu vào con đường làm sáng lấp lánh hàng tỷ tinh thể băng đá trải dài ra xa. Septimus nghe Jenna thì thầm, "Đẹp quá!".
Anh cười toe toét. "Tôi đã nói với cô nơi nầy thực sự khó tả được."
"Nhưng tôi không nghĩ như thế nầy. Tôi không ngờ. Quá nhiều băng. Thật là lạ. Và lạnh cóng." Hơi thở của họ tỏa thành đám mây trắng rộng lớn trong không khí băng giá và Jenna nghĩ cô chưa bao giờ cảm thấy lạnh như vậy trong cuộc đời mình. Cô đã trải qua nhưng cô không nhớ.
Có điều gì đó về Đường Hầm Băng Đá làm cho Jenna nổi da gà và không hẳn chỉ tại cái lạnh buốt vì cô chắc chắn có thể nghe thấy một tiếng rên yếu ớt vang vọng đâu đó phía xa. Ánh sáng màu xanh từ ngọn đèn của Beetle không giúp gì được làm cho cô nổi da gà mà còn làm cho khuôn mặt của họ đượm một màu chết chóc và đôi mắt có vẻ tối tăm và sợ hãi.
"Ullr," cô thì thầm. " Đi, Ullr." Bàn tay cô vuốt dài trên bộ lông ấm áp của con mèo lớn, đang dựng đứng lên trên lưng và cô có thể cảm thấy nó đang canh phòng. "Vậy đâu là lối ra?" cô hỏi.
"Chờ một phút, Jen," Septimus nói. Anh lấy một cái tu huýt bạc từ sợi dây thắt lưng Học Nghề của anh, đưa lên môi và thổi. Không có âm thanh nào. Anh lấy tu huýt ra, lắc nó và sau đó thử một lần nữa.
Không có gì xảy ra.
"Cẩn thận, Sep," Beetle cảnh báo. "Anh chỉ cần thổi một lần, anh không muốn làm nó khó chịu. Xe trượt tuyết Tháp Pháp Sư thật là nhạy cảm. Tôi nghe nói nó thường sợ hãi và bỏ chạy nếu anh thổi quá lớn."
"Nhưng cái tu huýt không thổi được," Septimus phản đối.
"Anh không nghe nó, Sep. Chỉ có xe trượt tuyết nghe tiếng tu huýt. Trong thực tế, cách duy nhất anh biết nó không kêu là nếu anh nghe được nó. Anh thấy không?"
"Không hẳn. Nhưng..."
"Suỵt," Beetle chận lại. "Anh có nghe gì không?"
"Không, cái gì?"
"Ồ, phiền rồi." Tiếng rên không còn hẳn quá yếu hoặc quá xa nữa. Nó thực sự càng nghe to hơn và gần hơn từng giây. "Chuột. Đó là Hilda Rên Rỉ. Tôi không nghĩ bà ấy đi về hướng nầy."
"Hilda Rên Rỉ?" Jenna hỏi, vừa bám chặt vào Ullr. Cô cảm thấy cơ bắp con mèo lớn đang căng thẳng, sẵn sàng chạy trốn.
"Người Đá Hiện Hình. Nhanh lên. Trở lại cổng vòm và bất cứ bạn làm gì, đừng thở vào khi bà ấy đi ngang qua. Hiểu chưa?"
Một cơn gió mạnh thổi đến ầm ầm xuống đường hầm, làm bay tốc lớp băng mỏng đọng trên tường và phun vào không khí một màn sương trắng dày. Họ chạy tìm an toàn của cổng vòm. Tiếng chói tai than khóc rỗng của Người Đá Hiện Hình bắt đầu tràn vào đường hầm. Ullr tru lên và Jenna nhanh chóng đặt tay lên hai tai nhạy cảm của con báo. Một luồng khí đông lạnh bắn qua và Jenna choáng váng bởi cảm giác bị lôi kéo dưới lớp nước băng gía. Theo bản năng, cô quay đi, nhắm mắt và ngăn mũi lại đúng lúc một tiếng khoan thấu tai aaaiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii vang đầy trong đường hầm. Và sau đó im bặt. Người Đá Hiện Hình tiếp tục con đường đi lảo đảo nghiêng ngã, vừa la hét qua đường hầm như bà đã làm hàng trăm năm nay.
Jenna, Ullr, Beetle và Septimus bước ra từ phía sau cổng vòng. "Thật kinh khủng," Jenna thì thầm.
"Hilda không có sao, thực mà," Beetle nói trống không. "Cac bạn sẽ quen với bà ấy. Dù sao cũng thật là một cú sốc lúc đầu. Ồ, nhìn xem, nó kìa." Beetle chiếu đèn dọc theo đường hầm và một tia vàng lóe lên trong ánh sáng màu xanh. Xe trượt tuyết Tháp Pháp Sư âm thầm đến với họ dọc theo đường hầm, lướt nhẹ nhàng êm ả trên băng đá. Với một tiếng rít nhẹ, xe trượt tuyết kéo đến trước mặt họ và rúc lên đầu gối của Septimus như một con chó săn trung thành.
"Nó đẹp quá," Jenna trầm trồ trước một tác phẩm mỹ thuật bằng vàng.
"Đúng vậy, phải không?" Septimus nói một cách hãnh diện, lượm lên sợi dây màu tím. "Đó là chiếc xe trượt tuyết của tôi trong khi tôi đang Học Nghề. Trong suốt thời gian đó thôi."
"Đừng vô lý, Sep. Anh sẽ luôn Học Nghề," Jenna nói, bây giờ cô cảm thấy vui vẻ nhiều hơn vì xe trượt tuyết đã đến.
"Bạn không bao giờ biết bất cứ điều gì sẽ kéo dài được bao lâu," Beetle nói ủ rũ. Anh nghĩ và nhớ đến xe trượt tuyết rách cũ Kiểm Tra và càng nhớ nhiều hơn đến cách nó đảo ngược hai vòng một cách thần đồng.
"Ồ, Beetle, tôi xin lỗi," Jenna nói. "Tôi không có ý -"
"Không sao," Beetle lẩm bẩm.
"Cái gì không sao?" Septimus hỏi.
"Không có gì. Sẽ cho bạn biết sau," Beetle gắt gỏng nói. "Thôi nào, Sep, bạn sẽ lái cái vật nầy hay chỉ nhìn chằm chằm vào nó?"
"Giữ lấy tóc của bạn nhe, Beetle. Tôi sẽ lái đó." Thận trọng, Septimus leo lên phía trước của xe trượt tuyết, nửa mong nó sẽ bắn ra như một tên lửa. Nhưng xe trượt tuyết vẫn bất động kiên nhẫn trong khi Jenna nhấn mạnh là Beetle lên tiếp theo để cô có thể ngồi ở phía sau và chắc chắn Ullr sẽ theo. Gần như không đủ chổ cho cả ba trên xe trượt tuyết, ngay cả cho riêng một con báo lớn.
Chầm chậm, xe trượt tuyết Tháp Pháp Sư nặng trĩu chạy dọc theo đường hầm với Ullr biết vâng lời theo sát phía sau và tiếp theo đó chiếc xe bò xuống một sườn dốc mà Septimus xem là nguy hiểm.
"Thực sự không bất hợp pháp nếu bạn đi nhanh hơn so với tốc độ trung bình con ốc của bạn," Beetle nói, không quen với vai trò mới làm hành khách của mình.
"Im đi, Beetle. Tôi chỉ đang làm quen với nó", Septimus nói một cách hờn giận, nhận thức được những gì Beetle nghĩ về khả năng trượt tuyết của mình.
Đến dưới dốc Septimus cẩn thận chọn hai đường cong dễ dàng, bò lên một ngõ hơi nghiêng và lái xe trượt tuyết từ từ dọc theo một đường thẳng với băng đá thật mượt mà Beetle chưa từng thấy. Beetle thở dài thật to và cố gắng không nghĩ đến tốc độ tuyệt vời anh có thể đạt được từ xe trượt tuyết Tháp Pháp Sư trên một băng đá hoàn hảo như vậy.
Bây giờ họ đang tiến gần đến một ngã ba trong đường hầm. "Nầy, Beetle, đi đường nào?" Septimus hỏi.
"Tùy theo bạn muốn đi đâu," Beetle nói một cách thờ ơ.
"Ra khỏi Lâu Đài," Septimus nói. "Như bà Marcia nói, ngoại trừ Khu Rừng hoặc nơi Dì Zelda. Chúng ta sẽ đi tìm Nik và Snorri, phải không, Jen?"
"Ùm, tốt, chuyện đầu tiên chúng ta phải làm -" Jenna lầm bầm.
Nhưng cả Beetle và Septimus đều không nghe. "Như vậy, bạn muốn đi ra ngã nào?" Beetle càu nhàu.
"Bạn lựa chọn đi chứ."
"Beetle, chuyện gì vậy?" Septimus hỏi. "Bạn giống như một con gấu bị đau đầu."
"Có lẽ tại vì bạn bò chậm như một bà già nhỏ bé đẩy một xe đi chợ," Beetle quát lại.
"Tôi không phải như vậy. Im đi, Beetle."
"Thôi, Sep," Jenna nói. "Beetle thực sự đang khó chịu. Jillie Djinn cách chức anh ta trưa nay."
"Cái gì?" Septimus có vẻ sợ hãi. "Tôi không tin điều đó. Cô ấy không thể. Tại sao cô ta làm một điều ngu ngốc như vậy?"
"Chính xác. Nhưng cô ấy đã làm. Con bò già ghê gớm."
"Nhưng tại sao anh không nói với tôi trước đây?" Septimus hỏi Beetle.
Beetle nhún vai.
"Anh ấy không muốn nói về chuyện đó," Jenna nói.
"Ồ. Tôi thấy. Tôi thực sự, thực sự xin lỗi, Beetle," Septimus nói.
"Không sao," Beetle lẩm bẩm. "Chúng ta hãy đi thôi."
Jenna hít một hơi thật sâu. Cô đã lo sợ về vấn đề nầy. "Um, Sep. Um, về bản đồ..."
"Ồ, có chứ. Chúng ta phải đi đến Cung Điện và lấy nó, phải không?"
"Không," Jenna nói thảm hại. "Có chuyện nầy bạn không biết ..."
Nửa giờ sau, trong các hầm vôi trắng yên tĩnh của Văn Phòng Ghi Chép, Ephaniah Grebe đang tiếp nhóm khách bất ngờ thứ hai trong một ngày. Ông rất vui mừng thấy lại Beetle và Công Chúa quá sớm và gặp người Học Nghề Phi Thường là một điều mà ông đã muốn làm từ khi Septimus đến trong Tháp Pháp Sư - nhưng con báo là một cú sốc khó chịu, một cú sốc thực sự rất khó chịu.
Ephaniah có vẻ chuột hơn theo mắt nhìn. Morwenna đã làm hết sức mình để ông có lại hình dạng con người, nhưng bản chất của Ephaniah Grebe là chuột và Ullr biết điều đó. Và bây giờ sự khác biệt về kích thước không còn bất lợi cho Ullr nửa, nó mong mỏi có cơ hội chống lại con chuột khổng lồ.
Nhưng Ullr là một con vật trung thành và Jenna đã nói với nó rất nghiêm khắc, "Không, Ullr. Không!" Và do đó, con báo nằm một cách tủi thân dưới chân cô - nhưng cái chót đuôi màu cam của nó co giật và nó không rời đôi mắt xanh lấp lánh ra khỏi Ephaniah Grebe một giây nào.
Nhận thức rõ là ông đang bị con mèo lớn nhất theo dõi mà ông chưa bao giờ có nổi bất hạnh để gặp, Ephaniah cố gắng hết sức để tập trung trong khi tất cả mọi người quay quần xung quanh bàn làm việc, nhìn vào đống hoa giấy đã từng là bản đồ của Snorri.
"Việc Tìm Kiếm không thành công," Septimus nói một cách buồn bã. "Tôi không thể Nhìn Thấy mảnh còn thiếu ở đâu." "Anh có chắc chắn không?" Jenna hỏi.
"Tất nhiên là tôi chắc chắn. Tôi luôn luôn có một hình ảnh trong đầu về chổ chính xác của cái vật mà tôi đang Tìm Kiếm.
Tuần trước, tôi đã làm một Tìm Kiếm và thấy một trong những chiếc vớ của tôi trong bình cà phê. Tôi không tin điều đó khi tôi có hình ảnh kỳ lạ này của chiếc vớ nổi trong cà phê, nhưng khi tôi nhìn, nó thật như vậy. Sư Tìm Kiếm của tôi luôn hiệu nghiệm, Jen. Xin hứa."
Jenna thở dài. "Tôi biết như vậy. Chỉ vì tôi đang hy vọng - dù sao, tôi chắc chắn anh sẽ tìm thấy nó."
Trước mặt Ephaniah là bút và giấy của ông như thường lệ. Ông viết: Tầm Tìm Kiếm của bạn là bao xa?
Septimus lấy bút và bắt đầu viết câu trả lời nhưng Jenna ngăn lại. "Ông Grebe có thể nghe bạn, Sep. Ông ta chỉ không thể nói chuyện, vậy thôi."
"Ồ," Septimus nói, xấu hổ. "Tôi xin lỗi. Tôi không nghĩ vậy."
Ephaniah Grebe đặt một tấm thẻ trước Septimus: ĐỪNG LO LẮNG. ĐÓ LÀ MỘT SAI LẦM MÀ NHIỀU NGƯỜI MẮC PHẢI.
Septimus mỉm cười và nhận lại một nháy mắt xanh của Ephaniah và co giật xào xạc của dải lụa trắng bên dưới. "Đó là khoảng một dặm," anh trả lời.
"Nó sẽ đạt đến tất cả những nơi mà bản đồ đã ghi ra trong khi thuộc về sở hữu của anh? "
"Đúng. Chắc chắn như vậy."
Như vậy có vẻ như mảnh giấy đó bị mất. Có thể một con chim đã nhặt nó mang đi xa xây tổ. Hoặc gió đã thổi nó xuống sông. Ai mà biết được?
"Ephaniah," Jenna nói, " ông có thể Tái Hợp bản đồ mà không có miếng thiếu đó được không? Như vậy, ít nhất chúng ta cũng sẽ có phần lớn của nó."
Một sự Tái Hợp không đầy đủ sẽ tạo ra nhiều nhiệt. Có một nguy cơ các mảnh giấy có thể đốt cháy.
" Đành chấp nhận rủi ro vậy," Jenna nói, liếc nhìn Septimus và Beetle. Họ gật đầu.
Đôi mắt của Ephaniah mỉm cười và ông khẽ cúi chào Jenna - ông thích sự thách thức. Tôi đã phủ mỗi mảnh giấy với chất lỏng để ghép lai, đặc biệt chú ý đến các cạnh. Bây giờ tôi sẽ chọn Bùa Mê. Ông mở nút chai một bình thủy tinh lớn, bên trong là một bộ sưu tập đĩa sọc màu vàng và đen mà Jenna nhận ra ngay lập tức là Bùa Mê.
Xin vui lòng đứng lùi lại thật xa.
Họ rút lui ra tới cửa và theo dõi. Người Sao Chép Bảo Tồn cầm cẩn thận một Bùa Mê trong mỗi tay giữa các móng dài của ngón tay và ngón tay cái của mình. Ông di chuyển chúng trên mỗi mảnh giấy. Một đám mây màu vàng mờ xuất hiện trên bàn và dừng lại trên những mảnh giấy như một tấm chăn mềm của sương mù. Sau đó, tựa như ông đang điều khiển một dàn nhạc vô hình, Ephaniah nâng cánh tay lên và mở bàn tay dài sờ soạng, lòng bàn tay chỉa xuống bàn. Tựa như hai con ong vò lớn, lười biếng, Bùa Mê trôi xuống và bắt đầu vòng tròn theo hướng đối ngược trên các đám mây trong khi Ephaniah thực hiện những động tác thu thập chậm và dài trên các mảnh vỡ. Mùi giấy nóng tràn đầy không khí và Jenna nhắm mắt lại - nếu bản đồ sắp bốc cháy cô không muốn nhìn thấy nó.
Đột nhiên Ephaniah phát ra một tiếng kêu to và Septimus và Beetle vỗ tay hoan nghênh. Jenna mở mắt ra vừa kịp để xem tấm chăn vàng cuộn lên để lộ một mảnh giấy lớn bên dưới - bản đồ đã được Tái Hợp.
Ephaniah quay sang khán giả của mình, cúi chào và vẫy tay ra hiệu cho họ bước đến gần. Jenna khó có thể tin bản đồ trông tốt như thế nào. Nó trơn tru và bằng phẳng và hình như nó chưa bao giờ được gấp lại – chưa kể là nó đã bị nghiền nát thành từng mảnh và đóng dấu trong một vũng bùn. Những đường vẽ gọn gàng của Snorri thật sắc nét, rõ ràng và đầy đủ chi tiết. Trong một khoảnh khắc Jenna đã bị thuyết phục rằng Ephaniah đã nhầm lẳn và bản đồ đã được hoàn thành, nhưng Septimus đã nói thẳng cho cô biết.
"Có một lỗ ở giữa," anh nói. "Một lỗ hổng thật lớn."
Thật vậy. Và đâu đó ở giữa lỗ là căn Nhà của Foryx - nơi mà Mọi Thời Đều Gặp Nhau.
Jenna từ chối không để thất vọng. "Nó không quan trọng", cô nói. "Chúng ta có khá đủ phần lớn bản đồ đưa chúng ta đi gần hết con đường và đến lúc chúng ta đạt tới cái lỗ ở giữa, chúng ta cũng sẽ có thể nhìn thấy Căn Nhà của Foryx."
"Nhưng Snorri đã vẽ ra tất cả đủ thứ trên phần còn thiếu, các bạn không nhớ sao?" Septimus nói. "Tôi cá là nó thực sự quan trọng."
"Anh không biết chắc chắn điều đó," Jenna nói, bực tức và ước gì ít ra một lần Septimus sẽ nhìn vào khía cạnh lạc quan. "Nầy, Sep, tôi sẽ đi cho dù bạn có đi hay không. Tôi sẽ đến Cảng sà lan và tìm một con tàu và sau đó -"
" Ê, khoan đã, Jen - tất nhiên là tôi đi. Hãy thử ngăn tôi lại. Và Beetle cũng đi nữa, phải không, Beetle?"
"Tôi?"
"Ồ, xin bạn vui lòng đi nửa, Beetle," Jenna nói. "Làm ơn."
Beetle ngạc nhiên – Jenna muốn anh cùng đi nữa. Đột nhiên Beetle cảm thấy được tự do. Anh không còn bị ràng buộc, ngày vào ngày ra với Văn Phòng Ghi Chép. Anh có thể làm những gì anh muốn; anh có thể sống cuộc sống của mình và làm những điều thú vị mà Sep làm. Thật tuyệt vời. Nhưng ... Beetle thở dài. Luôn luôn có một cái nhưng.
"Tôi sẽ phải nói với mẹ tôi," anh nói. "Bà ấy sẽ điên cuồng."