Chương 31
30 LỜI HỨA
Sau khi nhìn thấy Silas và con chó vẻ thật kinh ngạc được nâng lên cao từ từ vào các nhánh cây của Benjamin Heap, Morwenna hướng thẳng đến Hầm Đá Cũ. Người tiền nhiệm của Morwenna, Bà Agaric đã điều hành Nhóm Phù Thủy Wendron từ một hang động cao lớn bao la đặt trong các bức tường của Hầm Đá Cũ sâu trong Rừng. Thời đại của Bà Agaric đã kết thúc một cách bất ngờ và không một lời than thở vào một đêm đông lạnh trăng tròn khi bà phù thủy già đã bỏ ra lâu hơn một chút để Đông Lạnh một con ma chồn sói bà tìm thấy ẩn trong đống rác mốc ở phía sau hang động của bà.
Một trong những việc đầu tiên Morwenna làm khi bà trở thành Mẹ Phù Thủy là bắt đầu thành lập Vòng Hè Phù Thủy trên đồi. Nó chấm dứt tất cả mối hận nhỏ nhen và hiềm khích cá nhân lan tràn giữa các phù thủy mà cuộc sống áp bức ở Hầm Đá đã tạo ra. Morwenna thích giám sát tất cả chi tiết của sự chuyển động và một trong những chi tiết nầy là làm cho Hầm Đá Cũ an toàn và chào đón sự trở về của họ trong tương lai vào ngày phân điểm mùa thu.
Morwenna chọn ngõ tắc đến Hầm Đá Cũ, một con đường ẩn khuất đi xuống thung lũng bí mật của những cây Thông Sao Xanh, loại cây không mọc nơi nào khác ngoài nơi nầy. Khi bà bước vào thung lũng một mùi hương thơm nồng của nhựa Cây Thông Xanh tràn đầy không khí, một mùi hương khiến du khách không chuẩn bị trước sẽ cảm thấy buồn ngủ và dễ dàng làm mồi cho những con rắn màu xanh nhiễm đọc các nhánh cao của cây thông. Nhưng Morwenna đã chuẩn bị kỹ. Bà lấy ra khăn tay có đốm màu xanh lá cây, nhỏ một vài giọt dầu bạc hà vào và ép sát mũi. Morwenna ra khỏi thung lũng và dừng lại một lúc bên Hồ Xanh, một cái ao cũ cắt sâu vào sàn đá của Rừng. Bà quỳ xuống, nhúng tay vào nước lạnh và uống. Sau đó bà lấy đầy một chai nước nhỏ và tiếp tục đi con đường của bà.
Khoảng nửa giờ sau, Morwenna đã leo xuống cuối con đường đá dốc dẫn đến Hầm Đá Cũ. Bà nhanh nhẹn nhảy từ tảng đá cuối cùng và bước lên sàn Hầm trơn tru.
Bà đứng một lúc để thở và nhìn lên những tản đá lớn rộng nhô lên cao trước mặt bà. Hầm Đá có hình dạng gần như bán nguyệt. Mặc dù nó được hình thành từ đá màu vàng nhạt dùng để xây dựng rất nhiều tòa nhà cũ của Lâu Đài và thực sự cả Cung Điện nửa, các bức tường thô kệch vươn lên vào ngọn cây u tối một cách đáng sợ, sọc rằn và đen đúa vì lớp than đốt từ hàng trăm năm chiếm đóng bởi các Phù Thủy Wendron. Bức tường còn là nhà của một hổn hợp đất bùn Rừng địa phương, một màu xanh đen khó chịu và cho ra một mùi ảm đạm khi nó ẩm ướt. Rải rác đây đó trên mặt đá là những hình dạng đen tối hơn của lối vào các hang động khác nhau được khai thác bởi người ở hầm đá những năm trước đây. Mỗi hang động có những bực thang dẫn lên đó mà các phù thủy đã nhọc nhằn đục đẽo trong đá khi họ mới đến chiếm ngự Hầm Đá. Phù thủy Wendron sống qua mùa đông ít nhất phần lớn thời gian chính trong các hang động an toàn nầy khỏi các sinh vật cướp bóc ban đêm của Rừng.
Hôm nay Morwenna muốn kiểm tra và đảm bảo các hang động bên dưới. Thật không vui chút nào khi trở về Hầm Đá trong một ngày Mùa Thu ướt lạnh, đầy những túp lều bị sâu ăn và chăn giường ẩm ướt để thấy rằng một đám chồn Rừng đã quyết định chọn hang động phù hợp với họ hơn nhiều và sẵn sàng để chứng minh điều đó.
Điều duy nhất Morwenna thực sự thích về Hầm Đá Cũ vì đó là một trong số ít những nơi trong Rừng có vùng đất trống bằng phẳng. Bà cố tình đi ngang qua sàn đá rộng màu vàng. Bà hài lòng nhận thấy tất cả được quét sạch gọn gàng và không có gì bỏ lại bên ngoài hoặc nếu có, con gì đó đã ăn và tránh cho bà phiền phức phải thu dọn đi. Khi bà đến gần những bóng xanh đen dưới chân mặt đá, một chuyển động đột ngột trong một hang động lớn làm bà giật mình.
Morwenna chết đứng. Rất, rất chậm, bà kéo áo choàng màu xanh lá cây phủ xung quanh người để cho thấy những đốm bên dưới giúp bà lẩn lộn vào bóng tối. Và sau đó bà chờ đợi, đọc nho nhỏ kinh phù thủy trong hơi thở, "Mặc dù bạn có thể thấy, bạn thấy không phải tôi... không phải tôi... không phải tôi..."
Nhưng Morwenna chắc chắn nhìn thấy. Đôi mắt xanh xuyên của bà mang một ánh sáng rực rỡ khi bà nhìn chằm chằm vào bóng tối, tìm kiếm, lộc quét và đột nhiên một tia màu trắng chớp vào mắt bà. Morwenna nín thở, cái gì vậy? Con sinh vật tuyệt vời màu trắng nào ở bên trong hang động?
Morwenna thấy hình dạng màu trắng di chuyển về phía trước của hang động. Nhanh chóng bà làm một Bùa Mê An Toàn hữu cơ của phù thủy. Bà đang chuẩn bị làm một Đông Lạnh trên con sinh vật ngay khi bà có thể nhìn thấy nó rõ ràng thì hình dạng lớn màu trắng gần như ngã ra khỏi hang động. Morwenna thở hổn hển và đánh rơi chiếc Bùa Mê An Toàn.
"Ephaniah!" bà kêu lên. "Ephaniah!" Thật không nhầm lẩn người đàn ông chuột được thậm chí từ một khoảng cách xa.
Ephaniah Grebe dừng lại và chớp mắt vào ánh sáng. Ông giật mình khi nghe tên của mình nhưng ông nhận ra giọng nói ngay lập tức. "Morwenna," ông kêu lên một cách vui mừng. "Tôi đang mong mỏi tìm thấy bà.
Và bà đang ở đây!" Ông đi thẳng đến bà phù thủy vừa khập khiễng.
Họ gặp nhau giữa đường. Morwenna ôm thật chặt Ephaniah đến độ người đàn ông chuột ho lên, phổi chuột nhỏ của ông đè bẹp bởi vòng tay của bà phù thủy.
Morwenna bước lùi lại và nhìn Ephaniah từ trên xuống dưới. "Ông đi khập khiễng," bà nói, lo lắng.
"Ồ, chỉ tại bàn chân bị tê phòng," Ephaniah lẩm bẩm.
Morwenna giống như nhiều phù thủy hiểu đuợc Chuột và Mèo nói. "Đến khu Vòng của chúng tôi. Tôi sẽ băng vải cho ông", bà nói thông cảm.
Mắt của Ephaniah mỉm cười nhưng ông lắc đầu từ chối. "Đáng tiếc là tôi không thể ở lại. Tôi có một vài chuyện nhỏ riêng để làm", ông nói.
Morwenna nhướng mày lên. "Vậy à?" Bà có vẻ ngạc nhiên dù bà không cố ý.
Vội vàng Ephaniah nói: "Không, không. Không phải các con tôi. Không, có chuyện xảy ra tại Tháp Pháp Sư. Tôi có dẫn theo người Học Nghề Tối Thượng với tôi đang chạy trốn khỏi sự Tìm Kiếm."
"Sự Tìm Kiếm?" Morwenna nói. "Vậy là một lần nữa đến thời điểm nầy, phải không? Thật rất buồn. Một sự lãng phí tài năng trẻ như vậy. Thật là một phần thưởng khủng khiếp cho bảy năm làm việc chăm chỉ." Morwenna dừng lại, bối rối.
"Nhưng chắc chắn cậu bé còn quá nhỏ? Anh ta chưa Học Nghề được ba năm."
Tiếng rít của Ephaniah giảm xuống thì thầm. "Morwenna, tôi đến để yêu cầu bà giúp đỡ. Mặc dù họ thoát khỏi sự Tìm Kiếm, họ vẫn..."
"Họ?" Morwenna hỏi.
"Tôi đi cùng với Công Chúa và một cựu thành viên của Văn Phòng Ghi Chép."
"Vậy sao. Ông không làm điều gì nửa vời, phải không, Ephaniah? Công Chúa trong Rừng à? Đây là lần đầu tiên xảy ra."
"Tôi cần lời khuyên của bà. Họ đã mất anh trai của họ."
"Trong một Thời Gian khác, hình như vậy."
"Bà biết?"
"Một phù thủy phải luôn theo kịp với các tin đồn." Morwenna mỉm cười.
"Tôi... có một chuyện muốn nhờ," Ephaniah ngập ngừng nói.
"Hỏi không có gì hại."
Ephaniah hít một hơi thật sâu. "Tôi đến để yêu cầu bà chỉ cho họ Con Đường Vào Rừng."
"À." Ánh sáng lòng từ tâm của Morwenna khi nhìn Ephaniah biến mất. Bà lùi lại một bước như muốn đứng xa ông ra.
"Xin bà vui lòng."
Morwenna thở dài. "Ephaniah, kiến thức này không phải của tôi để cung cấp. Nó phải được trả giá."
Mắt của Ephaniah nài nỉ. "Nhưng nó có thể cứu hai mạng sống trẻ hoặc hơn nửa."
"Vậy là ông vừa đã nâng giá."
"Morwenna, xin bà."
Morwenna mỉm cười, một chút xa xôi. "Ephaniah, đủ rồi", bà nói. "Hãy ở hôm nay tại khu Vòng của chúng tôi. Tôi sẽ băng chân của ông lại và sau đó chúng ta sẽ nói chuyện. Được không?"
Buổi trưa đó Septimus và Beetle thích ở lại Vòng Mùa Hè nhưng Jenna thì không. Trong khi Morwenna bận rộn dùng một hỗn hợp thuốc lớn màu xanh lá cây đắp lên chân sưng của Ephaniah, Septimus và Beetle trò chuyện với các phù thủy trẻ. Thậm chí Septimus còn được kết vài hạt cườm vào tóc của mình làm cho Beetle vui cười nhiều.
Nhưng Jenna thì ngồi ở cửa túp lều dành cho khách, canh chừng chặt chẽ Ullr và quan sát với một vẻ không tán thành. Jenna không có vấn đề với nhóm phù thủy trẻ. Cô không tin cách nói chuyện về nữ thần và tâm linh và thái độ tự tin kiêu căng của họ. So với các cư dân tỉnh táo hơn của Lâu Đài họ trông như người nước ngoài với áo dài dính cườm sáng, ngón tay nặng trĩu nhẫn bạc, hạt cườm và lông rối dệt vào mái tóc và vẻ chung bẩn thỉu cháy nắng của họ.
Ephaniah ngồi bên lửa trại với bàn chân phủ đầy một hỗn hợp thuốc đắp nóng khó chịu, cố gắng suy nghĩ làm thế nào ông có thể thuyết phục Morwenna để chỉ cho họ con Đường Vào Rừng. Bây giờ ông mới nhận ra thật là ngu ngốc đã hứa sự giúp đỡ của Morwenna nên ông không thể nào chịu đựng bỏ rơi Jenna và Septimus đựơc. Ông sẵn sàng trả bất cứ điều gì Morwenna hỏi nhưng bà sẽ không đưa ra giá. "Chúng ta sẽ nói chuyện đêm nay dưới ánh trăng," đó là tất cả những gì bà nói thôi.
Bóng tối bắt đầu xuống và với sự biến đổi của Ullr Ban Ngày thành Ullr Ban Đêm, không khí trở thành điện. Phù thủy vây quanh Jenna và con báo. Họ không nói một lời nhưng đôi mắt xanh sáng của họ lấp lánh trong bóng tối: khắp nơi Jenna nhìn thấy hai điểm màu xanh bắt gặp cái nhìn trong chốc lát và sau đó quay đi chỗ khác. Ullr dường như không quan tâm. Nó nằm xuống bên cạnh Jenna và ngoài một co giật thận trọng ở cuối cái đuôi, nó không lay động.
Cuối cùng, buổi tối khó chịu xung quanh lửa trại của phù thủy đã kết thúc và Jenna, Septimus và Beetle mỏi mệt nằm xuống một cách nhẹ nhàng trên đống lông dê ôi trong túp lều dành cho khách.
Kiệt sức, Jenna ngủ ngay với cánh tay vòng qua Ullr. Nhưng Septimus nằm mãi thao thức, nghe cuộc trò chuyện rời rạc của mấy phù thủy sửa soạn đi ngũ và những tiếng rít lên lẻ tẻ và tiếng la hét của các sinh vật ban đêm bên dưới thật xa trong Rừng.
Septimus giận Morwenna. Mẹ anh nói đúng, anh nghĩ, khi anh đang nằm dưới lớp da dê ẩm ướt và hắt hơi không biết bao nhiêu lần. Bạn không bao giờ thực sự biết bạn đang ở đâu với một Phù Thủy Wendron. Các sự kiện của buổi tối tiếp tục trôi qua đầu anh. Nó đã bắt đầu khá tốt mặc dù Jen có vẻ một chút bối rối. Morwenna đã tiếp đón họ như khách mời danh dự. Thảm và gối được trải ra cho họ ngồi và cả Nhóm đã được giới thiệu và tham gia với họ trong một vòng lớn xung quanh lửa trại. Ba phù thủy mang những khúc gỗ lớn đến ném vào lửa. Anh nhìn những ngọn lửa bốc cao vào bầu trời ban đêm và cảm thấy hy vọng và khả năng gia tăng lên trong một buổi tối xung quanh đống lửa trại cháy rực.
Các phù thủy trẻ tuổi làm nhiệm vụ nấu ăn đã mang ra mời một món thịt chồn chó sói hầm thật ngon và thậm chí cả món hầm của phù thủy cùng ngon nửa. Tất cả đều diễn ra tốt đẹp cho đến khi Ephaniah một lần nữa lập lại lời yêu cầu của mình với Morwenna. Ngay lập tức, như thể ai đó đã bật vào một công tắc, một sự im lặng băng giá bao trùm. Đột nhiên Septimus cảm thấy như bị bao quanh bởi một vòng tròn chồn chó sói chứ không phải là phù thủy.
Một cách thiếu thận trọng, Ephaniah đã lặp đi lặp lại câu hỏi của ông. "Nhưng, Morwenna, tôi cầu xin bà hay chỉ cho chúng tôi con Đường Rừng. Chắc chắn đối với tôi, bà sẽ làm điều đó?"
Septimus không hiểu được tiếng rít nhưng câu trả lời quá rõ ràng.
"Tôi đã làm chưa đủ cho ông sao?" Morwenna quát lên.
Ephaniah lộ vẻ sốc và bị tổn thương. "Đúng," ông kêu lên. "Bà đã làm rất nhiều cho tôi. Tôi không bao giờ có thể trả nợ bà. Không bao giờ."
Đôi mắt xanh phù thủy của Morwenna xuyên trong bóng tối. "Tôi không bao giờ đòi ông trả tiền, Ephaniah," bà nói với ông.
"Tôi sẽ tự do cho những gì thuộc về tôi. Nhưng kiến thức ông hỏi không phải của tôi để cung cấp cho ông. Tôi chỉ là người Canh Giữ con Đường Rừng. Vì vậy, tôi phải có chính xác một mức giá."
"Tôi sẽ trả bất cứ giá nào bà yêu cầu," ông thiếu thận trọng trả lời.
Morwenna có vẻ ngạc nhiên. "Rất tốt. Tôi sẽ cho ông biết giá của tôi vào buổi sáng. Và khi tôi đòi nó, ông phải trả."
Ephaniah gật đầu ủ rũ. "Tôi hiểu," ông kêu lên.
Nói xong Mẹ Phù Thủy đứng lên và toàn bộ vòng tròn phù thủy cũng âm thầm làm theo.
Và buổi tối kết thúc sau đó.
Septimus ngồi dậy và vứt tấm da dê kinh tởm ra. Anh quyết định anh dị ứng với dê, đặc biệt là dê hôi thối. Anh tự hỏi nếu anh có thể trao đổi tấm da dê của anh với chăn của Beetle mà không đánh thức Beetle dậy.
"Anh còn thức, Sep?" Beetle thì thầm từ phía bên kia của túp lều.
"Không. Tôi luôn luôn ngủ ngồi dậy."
"Thật không?"
"Tất nhiên là tôi tỉnh táo, Beetle. Anh cũng vậy à?"
"Hông. Ngủ rất nhanh."
"Ha ha. Này... cái gì vậy?" Những bóng cao, méo mó bất ngờ xuất hiện rõ ràng bên hông của túp lều. Một cơn cười khúc khích vội vàng khỏa lấp đi, một nhóm phù thủy trẻ cũng ở phía bên kia của túp lều.
"Không ... có phải thực sự đó là điều bà ấy sẽ hỏi người đàn ông-chuột không?" một giọng hoài nghi hỏi.
"Đó là những gì bà nói. Bà ấy luôn nói với tôi nhiều chuyện khi tôi giúp bà chuẩn bị đi ngủ. Bà thích thư giãn và nói về mọi thứ."
"Bạn sẽ là người kế vị Mẹ Phù Thủy nếu bạn không cẩn thận, Marissa."
"Ô, ha ha. Tôi không nghĩ như vậy."
Một giọng nói nghiêm túc chen vào. "Nhưng người đàn ông-chuột không cần phải cho những gì bà ấy yêu cầu, đúng không?"
"Ông sẽ làm. Ông đã đồng ý, phải không?"
Một giọng nói mới phát biểu: "Ông rít lên. Có thể ngụ ý bất cứ cái gì. Có thể là bà tránh ra, bà mập béo ơi."
"Sụyt. Bạn điên rồi sao gọi Mẹ Phù Thủy béo. Bạn biết bà ấy nhạy cảm thế nào về cân nặng của bà.
Bạn sẽ trở thành một con ếch trong một ngày hoặc tồi tệ hơn."
Tiếng nói tha thiết lại chen vào một lần nữa. "Nhưng tại sao bà ta lại muốn Công Chúa vậy?"
Septimus và Beetle mở to đôi mắt vì sốc. Cả hai đều căng thẳng khi nghe những gì được nói ra tiếp theo.
"Bà ấy muốn con báo." Marissa nói. "Morwenna luôn luôn muốn có một cái Biến Đổi từ Ngày qua Đêm."
"Vậy tại sao bà không đòi con báo?"
"Hai món cho một giá," Marissa nói, cười khúc khích. "Nếu bà ấy hỏi con báo, bà chỉ nhận có vậy thôi. Nhưng nếu bà ấy đòi Công Chúa sẽ được cả con báo. Thông minh, hả?"
"Ừ..."
"Và nếu bà có Công Chúa sẽ làm cho bà thật sự oai quyền, phải không? Morwenna nói là Cung Điện có đầy cả tấn những công cụ Pháp Thuật xưa cũ mà các Hoàng Hậu đã cướp lấy từ chúng ta ngày trước. Bà chỉ muốn lấy lại những gì chính đáng thuộc về chúng ta."
"Vậy bà ấy thực sự sẽ đòi Công Chúa?"
"Đúng. Bà sẽ đòi. Điều đầu tiên ngày mai. Vậy chúng ta sẽ có Cô bé Hoàng Gia Khó Chịu và con mèo vứt bỏ của cô ấy sống ở đây. Cô sẽ sớm hiểu ra. Hô hô."
Một loạt tiếng cười khúc khích lần nầy khó chịu hơn và điều làm anh mất tinh thần là Septimus lại cảm thấy muốn hắt hơi lần nữa. Anh nắm chặt lấy mũi và nín thở. Anh không đuợc hắt hơi. Anh không, không, không được, a... a... a... Beetle thấy chuyện gì sẽ đến. Anh nhảy lên đưa tay che kín mũi Septimus và đột nhiên Septimus chắc chắn không còn muốn hắt hơi nữa. Anh chỉ muốn thở thôi.
Nhóm phù thủy trẻ tiếp tục trò chuyện, không biết có người nghe ngay bên cạnh họ, chỉ cách nhau bởi một tấm vải bố dày. Marissa bây giờ đang nói. Cô có vẻ thiếu kiên nhẫn. "Sam sắp sửa tới đây. Tôi có thể nhìn thấy ngọn đuốc của anh ta từ con đường mòn. Chúng ta không thể chờ đợi Bryony lâu hơn nữa."
"Hãy cho cô ấy một vài phút nữa, Marissa. Cô phải rửa sạch nồi nấu. Nhiều việc hơn bạn đã làm sáng nay. Thật kinh tởm."
"Vâng, tôi ghét rửa nồi. Không ai để ý một chút thức ăn sáng trong món chồn hầm. Ô, tôi mệt vì phải chờ đợi. Tôi sẽ đi tìm cô ấy. Cô có thể đến ngay bây giờ hoặc quên cô đi."
"Được rồi. Chúng tôi đi với cô." Bóng cao nhất rời nhóm và ba bóng khác nhanh nhẹn theo sau.
Beetle và Septimus nhìn nhau, mắt mở to. "Anh có nghe không?" Beetle mấp máy môi.
Septimus gật đầu. "Chúng ta cần đem Jen ra khỏi nơi đây," anh thì thầm.