Thơ của Lâm Xuân Vi
Khánh Quỳnh 19.10.2005 20:36:26 (permalink)
TRĂNG RIÊNG

Đã là trăng của bao la
Sao vầng trăng ấy lại là trăng riêng
Chạnh lòng thương lá rơi nghiêng
Hạt mưa bay thấm nỗi niềm xa sâu.

Nào mình thương nỗi mình đâu
Vầng trăng chia sẻ đớn đau riêng mình
Dám đâu gian dối với tình
Mà ngang trái đẩy xô mình long đong
Chắt chiu gạn đục khơi trong
Gạn làm sao được mêng mông bể đời.

Vẫn cầu xin thuyết luân hồi
Được đầu thai lại kiếp người thi nhân
Đa mang tiếp nghiệp phong trần
Yêu thương rồi lại nợ nần yêu thương.
#1
    Khánh Quỳnh 19.10.2005 20:42:36 (permalink)
    LỜI CỎ MAY


    Quê một chiều thu xa
    Bất chợt da diết nhớ
    Phơ phất ngọn heo may
    Se se trời xứ sở.

    Người đi trao người ở
    Duyên nợ hoa cỏ may
    Bước dùng dằng buổi ấy
    Xô chiều nghiêng ngã say.

    Lối xưa anh về đây
    Hoa cỏ may còn đó
    Lời cỏ may giờ đâu
    Để trời thu bỏ ngỏ.

    Chút niềm riêng trót lỡ
    Xin người chớ giận hờn
    Tình xưa keo sánh lại
    Buông tím màu hoàng hôn.
    #2
      Khánh Quỳnh 19.10.2005 20:50:28 (permalink)
      BÂNG KHUÂNG

      Mấy mươi năm bặt tin nhau
      Bóng chim tăm cá bay đâu hỡi người?

      Giờ lên nội ngoại cả rồi
      Chuyện xưa gần gũi xa vời bâng khuâng.

      Cái ngày ngăn ngắt tuổi hồng
      Ríu ran xanh mấy quãng vòng trường xa.

      Viển vông mây nhạt gió nhòa
      Vu vơ đâu dễ gợi qua chuyện mình.

      Đoạn trường muôn nẻo mưu sinh
      Bể dâu khuất lấp duyên tình mong manh.

      Ngổn ngang trăm mối tơ mành
      Người dưng đã dễ chi thành người dưng...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2005 20:51:41 bởi Tracochi >
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9