Thương gió mùa về
Hỏi mùa hoa
Hoa sữa ơi, em nồng nàn gì thế? Để câu thơ ta lạc lõng giữa trời chiều Cuối con đường, lá vàng đổ liêu xiêu Thu đi mất để dòng đời lặng lẽ Ta bước đi mặc cho thu rơi nhẹ Hương cuối mùa còn vương vấn gót sen Phía Tây Hồ bóng ai đó rất quen Câu thơ bỗng lạc vào miền ký ức Hoa sữa ơi, khoảnh khắc nào là thực? Ta bên em nghe chuếnh choáng men đời Dấu vết nào nhắc lại thuở có đôi Ta chợt nhớ chiếc hôn nào lộng lẫy Ai vô tình? ai buông tay? Ai đẩy? Hoa sữa rơi xuống đáy Tây Hồ Thoang thoảng đêm chỉ còn lại giấc mơ Hoa sữa ơi, em nồng nàn gì thế? Hà Nội Ngày 8/10/2013 Gió Mùa
Hỏi quá khứ Đông chớm rồi khăn anh đủ ấm không?
Giữa heo may làm buồn vương tóc rối
Chiếc lá cuối cùng, theo thu đi vội
Phố lạc mùa, hoa sữa bắt đầu rơi.
Kỷ niệm còn đây, nỗi nhớ em bạc rồi
Khăn em đan, anh tặng cho người khác
Chợt hờn trách cho một lần nhút nhát
Em đánh rơi mình vào phố rêu phong
Góc phố nhỏ vẫn mồ côi mùa đông
Em cũng thôi làm lọ lem mơ mộng
Bước lẻ loi cùng cõi lòng đã trống
Phố rêu phong em lạc mất thu rồi. Hà Nội ngày 9/10/2013
Gió Mùa
Say Em cất anh đi nhé
Trong nỗi nhớ em thôi
Để mi em đừng khóc
Những chiều chẳng có đôi
Em giấu anh đi nhé
Trong vòng tay này thôi
Để môi hôn thêm ấm
Sẽ mãi chẳng xa rời
Em giữ anh riêng nhé
Chỉ cho mình em thôi
Anh sẽ không biến mất
Và yêu em suốt đời.
Chỉ là em khao khát
Anh kề bên đêm nay
Thì thầm hát câu hát
Tay ơi nhớ bàn tay
Hà Nội ngày 9/10/2013
Gió Mùa
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: